Người giúp việc trong ngoài Hàn gia đều bận rộn, có một cô gái 18 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, váy đen, vui mừng đi tới nói: Cậu cả vào nhà. . . . . .
Trang Minh Nguyệt vui mừng đi xuống cầu thang, liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng và com lê màu đen, cổ áo mở ra, phong độ nghiêm nghị, ánh mắt sáng loáng đi vào phòng khách cổ kính, chỗ đi qua, quét theo cơn gió, lúc nhìn người, luôn bước thẳng về trước.
Văn Hạo. . . . . . Trang Minh Nguyệt vui mừng đưa hai tay đi lên trước, nhìn con trai kích động nói: Tại sao đi Anh quốc mới hai ngày đã trở về rồi ?
Hàn Văn Hạo mỉm cười một tay, nắm lấy tay của mẹ, sau đó nhìn mặt mũi của mẹ hơi tiều tụy, hắn quan tâm và thương tiếc nói: Mới hai, ba ngày không thấy, tại sao lại tiều tụy như vậy? Chuẩn bị hôn sự cho Văn Kiệt, rất vất vả sao? Có chuyện gì, giao cho người giúp việc đi làm là được, sao phải mình tự mình quan tâm?
Trang Nguyệt Minh đau lòng nhìn con trai thần thái vẫn phấn khởi, tinh thần cẩn thận, ánh mắt sáng rực, trong lòng của bà đau xót, nắm tay của con trai nói: Con không cần quan tâm mẹ, mẹ đã qua mấy chục năm, không may mắn hạnh phúc cũng không sao, mẹ lo lắng cho con
Hàn Văn Hạo nghe xong, hơi nheo mắt, mỉm cười, liền đỡ mẹ đi về phía phòng khách ngồi xuống, mở cúc áo âu phục, đem âu phục giao cho Lý thẩm, nhìn người giúp việc đưa lên thanh trà mà mình thích uống, ỉm cười nhìn mẹ nói: Về sau đừng nói như vậy, mẹ đừng như vậy, càng không vui, không hạnh phúc, trong lòng của bọn con sẽ không dễ chịu, nhất là Văn Vũ và Văn Kiệt, hai người tương đối nhạy cảm một chút, nghe sẽ khó chịu
Trang Minh Nguyệt vẫn nắm tay của con trai, nhìn con trai thật lòng cười nói: Các con thông minh, hiểu chuyện, mẹ rất an ủi, lần này đi Anh quốc, thuận lợi không ?
Hàn Văn Hạo nâng ly thanh trà, uống một hớp trà nóng, hời hợt nói: Ừm! Xử lý rất thuận lợi. Hiệp ước cũng ký rất thuận lợi.
Trang Minh Nguyệt cẩn thận nhìn con trai, nói: Có đến châu báu Hoàng thất chọn một chút không?
Ừm! Hàn Văn Hạo đặt ly trà xuống, nhàn nhạt đáp lời.
Trang Minh Nguyệt chăm chú nhìn con trai, muốn nói gì đó, rồi lại không dám nói, chỉ sâu kín nhìn con trai.
Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu, nhìn mẹ mỉm cười nói: Con nhìn thấy nơi đó có một cái dây chuyền ngọc trai, thiết kế tinh xảo, cao quý thanh lịch, rất thích hợp với mẹ, lúc con xuống máy bay, đã bảo người giúp việc trông coi tủ sắt, chắc là một chút nữa, sẽ đưa vào
Trang Minh Nguyệt nghe xong, trong lòng ấm áp, nhìn con trai nói: Con quan tâm đến mẹ như vậy, Văn Vũ và Văn Kiệt cũng không tỉ mỉ như con
Nhưng bọn hắn thân thiết, mẹ thích đứa bé thân thiết hơn . . . . . . Hàn Văn Hạo nhìn mẹ mệt mỏi, muốn nói đùa với mẹ.
Nào có! Con quan tâm mẹ rồi. . . . . . Trang Minh Nguyệt nói dứt lời, nhìn con trai vẫn nguội lạnh quay mặt, liền cúi đầu nhỏ giọng hỏi: Lần này đi, không mang về cho người yêu châu báu cô ấy thích sao?
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế sa lon, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói: Con không có người yêu, lo làm gì?
Trang Minh Nguyệt sửng sốt nhìn con trai.
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo bình tĩnh nâng ly trà lên, uống một hớp, đã nghe người giúp việc bên ngoài mỉm cười nói: Cậu ba đã về
Trang Minh Nguyệt và Hàn Văn Hạo cùng xoay người, liền thấy Hàn Văn Kiệt mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, quầy tây trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu xám tro, mỉm cười đi tới, trong tay cầm một túi giấy màu vàng, đi tới thấy anh cả, cũng hơi kinh ngạc cười nói: Anh, nhanh như vậy đã về rồi ?
Ừ. . . . . . Anh ở Anh quốc nghe Mộng Hàm nói với anh, chuyện gì chú cũng không hỏi tới, để mặc cho Mộng Hàm và người nhà quan tâm? Hàn Văn Hạo hơi bất mãn nhìn em trai nói.
Hàn Văn Kiệt nhếch miệng mỉm cười, tay cầm tài liệu khẽ đặt trên khay trà, nhận lấy ly trà do Lý thẩm đưa tới, uống một hớp nói: Đáng lẽ hôm nay không cần ở bệnh viện, ngày nghỉ đã sắp xếp xong, nhưng phải đi lấy kết quả xét nghiệm của Hạ Tuyết, cho nên quay lại một chuyến, vừa vặn gặp đồng nghiệp tan việc, em lấy rồi vội trở về, chưa kịp xem
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, tay cầm ly trà, cứng ngắc.
Trang Minh Nguyệt nhìn con trai cả, lo lắng hỏi: Hạ Tuyết xảy ra chuyện gì?
Hàn Văn Kiệt nghe xong, cũng thuận tiện cầm túi giấy, vừa mở ra vừa nói: Cô ấy gọi điện thoại cho con, nói gần đây cô ấy ăn cái gì cũng muốn nôn ra, con nghĩ không biết dạ dày cô ấy có chuyện gì, bởi vì cô ấy ăn nhiều nhưng cũng không mập lên. . . . . .
Hắn vừa nói vừa mỉm cười, mở báo cáo xét nghiệm ra xem.
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, mặt không chút thay đổi, tay cầm ly trà, nhìn chằm chằm một một chỗ nào đó, từ từ uống trà. . . . . .
Hàn Văn Kiệt ngừng thở, xem kỹ từng mục trong báo cáo.
Có phải mang thai hay không? Trang Minh Nguyệt nghiêng người tới trước, căng thẳng hỏi.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười lắc đầu, nhìn phần tài liệu kia nói: Không có gì, chỉ là một bệnh giống như viêm dạ dày, con kê đơn thuốc bắc điều trị cho cô ấy một chút là tốt .
Lúc này Hàn Văn Hạo mới đem ly trà uống một hơi cạn sạch, nhìn em trai, cau mày nói: Có phải chú quá quan tâm đến cô ấy hay không, sắp kết hôn rồi, còn muốn lo chuyện cho cô gái khác?
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai, mỉm cười nói: Anh cả, cô ấy không phải là cô gái khác, cô ấy đã từng là phụ nữ của anh, là mẹ Hi Văn ! Lần này hi vọng, hôn lễ của em, cô ấy có thể tham gia, dù sao kết bạn với cô ấy nhiều năm, muốn cô ấy chứng kiến hạnh phúc của em
Đây là chuyện của chú, không cần nói với anh ! Hàn Văn Hạo lạnh lùng đặt ly trà xuống, đứng dậy, xoay người đi ra ngoài! !
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng anh trai, có chút ngạc nhiên với phản ứng của hắn, hắn cúi đầu, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hàn Văn Hạo mới vừa sải bước đi lên lầu, đã nhìn thấy Hàn Trung Trí chuẩn bị đi xuống lầu, hắn không lên tiếng, muốn đi qua.
Hôn sự của con và Thư Lôi, cũng đã nói chuyện rồi, nếu con không phản đối, cha giữ nguyên kế hoạch tiến hành? Chuyện này sẽ làm một cuộc hôn lễ long trọng! Hàn Trung Trí mắt lạnh nhìn con trai nói.
Hàn Văn Hạo đứng tại chỗ, tròng mắt khẽ chớp, không người nào có thể biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói: Tùy cha thôi. . . . . . nhưng xin cha về sau, không cần lại đi rối rắm với cô gái khác, đừng dùng lời nói âm hiểm độc ác đi tổn thương cô ấy, bởi vì không cần thiết nữa. Ở trong mắt của con, bây giờ cô ấy cũng không là gì nữa! !
Hàn Trung Trí nghi ngờ nhìn hắn!
Trang Minh Nguyệt vui mừng đi xuống cầu thang, liếc mắt liền nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng và com lê màu đen, cổ áo mở ra, phong độ nghiêm nghị, ánh mắt sáng loáng đi vào phòng khách cổ kính, chỗ đi qua, quét theo cơn gió, lúc nhìn người, luôn bước thẳng về trước.
Văn Hạo. . . . . . Trang Minh Nguyệt vui mừng đưa hai tay đi lên trước, nhìn con trai kích động nói: Tại sao đi Anh quốc mới hai ngày đã trở về rồi ?
Hàn Văn Hạo mỉm cười một tay, nắm lấy tay của mẹ, sau đó nhìn mặt mũi của mẹ hơi tiều tụy, hắn quan tâm và thương tiếc nói: Mới hai, ba ngày không thấy, tại sao lại tiều tụy như vậy? Chuẩn bị hôn sự cho Văn Kiệt, rất vất vả sao? Có chuyện gì, giao cho người giúp việc đi làm là được, sao phải mình tự mình quan tâm?
Trang Nguyệt Minh đau lòng nhìn con trai thần thái vẫn phấn khởi, tinh thần cẩn thận, ánh mắt sáng rực, trong lòng của bà đau xót, nắm tay của con trai nói: Con không cần quan tâm mẹ, mẹ đã qua mấy chục năm, không may mắn hạnh phúc cũng không sao, mẹ lo lắng cho con
Hàn Văn Hạo nghe xong, hơi nheo mắt, mỉm cười, liền đỡ mẹ đi về phía phòng khách ngồi xuống, mở cúc áo âu phục, đem âu phục giao cho Lý thẩm, nhìn người giúp việc đưa lên thanh trà mà mình thích uống, ỉm cười nhìn mẹ nói: Về sau đừng nói như vậy, mẹ đừng như vậy, càng không vui, không hạnh phúc, trong lòng của bọn con sẽ không dễ chịu, nhất là Văn Vũ và Văn Kiệt, hai người tương đối nhạy cảm một chút, nghe sẽ khó chịu
Trang Minh Nguyệt vẫn nắm tay của con trai, nhìn con trai thật lòng cười nói: Các con thông minh, hiểu chuyện, mẹ rất an ủi, lần này đi Anh quốc, thuận lợi không ?
Hàn Văn Hạo nâng ly thanh trà, uống một hớp trà nóng, hời hợt nói: Ừm! Xử lý rất thuận lợi. Hiệp ước cũng ký rất thuận lợi.
Trang Minh Nguyệt cẩn thận nhìn con trai, nói: Có đến châu báu Hoàng thất chọn một chút không?
Ừm! Hàn Văn Hạo đặt ly trà xuống, nhàn nhạt đáp lời.
Trang Minh Nguyệt chăm chú nhìn con trai, muốn nói gì đó, rồi lại không dám nói, chỉ sâu kín nhìn con trai.
Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu, nhìn mẹ mỉm cười nói: Con nhìn thấy nơi đó có một cái dây chuyền ngọc trai, thiết kế tinh xảo, cao quý thanh lịch, rất thích hợp với mẹ, lúc con xuống máy bay, đã bảo người giúp việc trông coi tủ sắt, chắc là một chút nữa, sẽ đưa vào
Trang Minh Nguyệt nghe xong, trong lòng ấm áp, nhìn con trai nói: Con quan tâm đến mẹ như vậy, Văn Vũ và Văn Kiệt cũng không tỉ mỉ như con
Nhưng bọn hắn thân thiết, mẹ thích đứa bé thân thiết hơn . . . . . . Hàn Văn Hạo nhìn mẹ mệt mỏi, muốn nói đùa với mẹ.
Nào có! Con quan tâm mẹ rồi. . . . . . Trang Minh Nguyệt nói dứt lời, nhìn con trai vẫn nguội lạnh quay mặt, liền cúi đầu nhỏ giọng hỏi: Lần này đi, không mang về cho người yêu châu báu cô ấy thích sao?
Hàn Văn Hạo tựa vào trên ghế sa lon, suy nghĩ một chút, dịu dàng nói: Con không có người yêu, lo làm gì?
Trang Minh Nguyệt sửng sốt nhìn con trai.
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo bình tĩnh nâng ly trà lên, uống một hớp, đã nghe người giúp việc bên ngoài mỉm cười nói: Cậu ba đã về
Trang Minh Nguyệt và Hàn Văn Hạo cùng xoay người, liền thấy Hàn Văn Kiệt mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, quầy tây trắng, bên ngoài khoác áo khoác màu xám tro, mỉm cười đi tới, trong tay cầm một túi giấy màu vàng, đi tới thấy anh cả, cũng hơi kinh ngạc cười nói: Anh, nhanh như vậy đã về rồi ?
Ừ. . . . . . Anh ở Anh quốc nghe Mộng Hàm nói với anh, chuyện gì chú cũng không hỏi tới, để mặc cho Mộng Hàm và người nhà quan tâm? Hàn Văn Hạo hơi bất mãn nhìn em trai nói.
Hàn Văn Kiệt nhếch miệng mỉm cười, tay cầm tài liệu khẽ đặt trên khay trà, nhận lấy ly trà do Lý thẩm đưa tới, uống một hớp nói: Đáng lẽ hôm nay không cần ở bệnh viện, ngày nghỉ đã sắp xếp xong, nhưng phải đi lấy kết quả xét nghiệm của Hạ Tuyết, cho nên quay lại một chuyến, vừa vặn gặp đồng nghiệp tan việc, em lấy rồi vội trở về, chưa kịp xem
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, tay cầm ly trà, cứng ngắc.
Trang Minh Nguyệt nhìn con trai cả, lo lắng hỏi: Hạ Tuyết xảy ra chuyện gì?
Hàn Văn Kiệt nghe xong, cũng thuận tiện cầm túi giấy, vừa mở ra vừa nói: Cô ấy gọi điện thoại cho con, nói gần đây cô ấy ăn cái gì cũng muốn nôn ra, con nghĩ không biết dạ dày cô ấy có chuyện gì, bởi vì cô ấy ăn nhiều nhưng cũng không mập lên. . . . . .
Hắn vừa nói vừa mỉm cười, mở báo cáo xét nghiệm ra xem.
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, mặt không chút thay đổi, tay cầm ly trà, nhìn chằm chằm một một chỗ nào đó, từ từ uống trà. . . . . .
Hàn Văn Kiệt ngừng thở, xem kỹ từng mục trong báo cáo.
Có phải mang thai hay không? Trang Minh Nguyệt nghiêng người tới trước, căng thẳng hỏi.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười lắc đầu, nhìn phần tài liệu kia nói: Không có gì, chỉ là một bệnh giống như viêm dạ dày, con kê đơn thuốc bắc điều trị cho cô ấy một chút là tốt .
Lúc này Hàn Văn Hạo mới đem ly trà uống một hơi cạn sạch, nhìn em trai, cau mày nói: Có phải chú quá quan tâm đến cô ấy hay không, sắp kết hôn rồi, còn muốn lo chuyện cho cô gái khác?
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn anh trai, mỉm cười nói: Anh cả, cô ấy không phải là cô gái khác, cô ấy đã từng là phụ nữ của anh, là mẹ Hi Văn ! Lần này hi vọng, hôn lễ của em, cô ấy có thể tham gia, dù sao kết bạn với cô ấy nhiều năm, muốn cô ấy chứng kiến hạnh phúc của em
Đây là chuyện của chú, không cần nói với anh ! Hàn Văn Hạo lạnh lùng đặt ly trà xuống, đứng dậy, xoay người đi ra ngoài! !
Hàn Văn Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng anh trai, có chút ngạc nhiên với phản ứng của hắn, hắn cúi đầu, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?
Hàn Văn Hạo mới vừa sải bước đi lên lầu, đã nhìn thấy Hàn Trung Trí chuẩn bị đi xuống lầu, hắn không lên tiếng, muốn đi qua.
Hôn sự của con và Thư Lôi, cũng đã nói chuyện rồi, nếu con không phản đối, cha giữ nguyên kế hoạch tiến hành? Chuyện này sẽ làm một cuộc hôn lễ long trọng! Hàn Trung Trí mắt lạnh nhìn con trai nói.
Hàn Văn Hạo đứng tại chỗ, tròng mắt khẽ chớp, không người nào có thể biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn lạnh nhạt nói: Tùy cha thôi. . . . . . nhưng xin cha về sau, không cần lại đi rối rắm với cô gái khác, đừng dùng lời nói âm hiểm độc ác đi tổn thương cô ấy, bởi vì không cần thiết nữa. Ở trong mắt của con, bây giờ cô ấy cũng không là gì nữa! !
Hàn Trung Trí nghi ngờ nhìn hắn!
/630
|