Anh buông tay. . . . . . Hạ Tuyết cố hết sức xoay người muốn đẩy hắn ra, Hàn Văn Hạo lại mạnh mẽ đè trên người cô, hai tay nắm chặt hai tay của cô, không ngừng mút đầu lưỡi của cô, hơi thở nóng bức từ trong mũi phát ra dồn dập biểu hiện người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu sốt ruột, cả người Hạ Tuyết mặc dù mềm nhũn không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn tức giận xoay thân thể, Hàn Văn Hạo không cho cô cơ hội chạy trốn, vẫn cúi đầu ở tai của cô thổi nhẹ khí nóng. . . . . .
Một cảm giác rã rời nhất thời kích thích cả người, lồng ngực Hạ Tuyết bắt đầu phập phồng không ngừng, muốn xoay người cự tuyệt kích tình này, bất đắc dĩ Hàn Văn Hạo vẫn khẽ cắn vành tai của cô, làm cho cô thân thể đang kháng cự dâng lên một dòng nước ấm dục vọng, mười ngón tay cô bị mười ngón tay Hàn Văn Hạo nắm chặt, tay hai người nắm chặt nhau, Hàn Văn Hạo vẫn đè trên người của Hạ Tuyết, di chuyển trọng lực, cảm nhận bộ ngực sữa của cô co giãn thật mê người, hai chân cô chồi đạp làm cho hắn bị kích thích liên tục, hắn vẫn tăng tốc hôn mặt của cô, cổ của cô, xương quai hàm của cô, cuối cùng lúc Hạ Tuyết muốn bắt đầu mắng người, hắn bịt chặt cái miệng nhỏ, bá đạo, biểu lộ vô cùng tinh tế! ! Hắn muốn cô! Cho đến bây giờ, hắn cũng không cảm thấy cô trở thành người phụ nữ khác, mặc dù mọi thứ xung quanh cô, không ngừng thay đổi, vô cùng lãng mạn !
Anh buông tôi ra! Tại sao anh có thể ở chỗ của Daniel làm chuyện như vậy? Hạ Tuyết thừa dịp Hàn Văn Hạo dừng lại, cô bắt đầu dùng lới nói tệ hại: Anh thật quá đáng! Anh hoàn toàn không tôn trọng hắn! Mẹ Lam cũng là thế giao nhà anh!
Hàn Văn Hạo lập tức nâng người lên, cúi ngẩng đầu, đôi mắt như con báo nhỏ nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, mạnh mẽ gầm nhẹ: Đây là khách sạn của Hàn Văn Hạo tôi !
Trong mắt anh không có người sao ! Hạ Tuyết tức giận, đổ mồ hôi lạnh, nói!
Tôi vẫn không để ai vào trong mắt! không ai tàn nhẫn hơn tôi ! Ánh mắt sắc bén của Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc cô nói: Chỉ cần cô không nói thật chính mình, tôi có thể làm ra chuyện đáng sợ hơn !
Rốt cuộc anh muốn tôi nói thật cái gì? Hạ Tuyết tức giận gào nhỏ!
Em yêu tôi sao? Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn Hạ Tuyết hỏi!
Ánh mắt Hạ Tuyết ngưng tụ, dừng động tác, thở hổn hển nhìn hắn. . . . . .
Em yêu tôi sao? Hàn Văn Hạo nắm chặt mười ngón tay Hạ Tuyết, cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, không để cho cô có chút trốn tránh!
Anh có tư cách gì hỏi để hỏi chuyện này? Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi!
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt hơi ảm đạm, nói: Tại sao tôi không thể hỏi chuyện này? Yêu hay không yêu?
Hạ Tuyết đột nhiên cười lạnh, nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt trong khóe mắt lăn ra, nói: Đến bây giờ anh vẫn chưa tỉnh sao? Thật có lỗi? Lúc ở chỗ của gia gia, chỉ là tình cảm xúc động nhất thời, nếu như không ngã xuống vách núi, tôi cũng vĩnh viễn không có cảm giác với anh! Loại người như anh, có cái gì tốt để yêu? Tàn nhẫn, vô tình, lạnh lùng, luôn khinh thường, vũ nhục tôi, bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ, muốn rơi vào vòng luân hồi, nhận hết ngàn năm đau khổ, tôi vẫn cầu nguyện thượng đế, không muốn gặp lại anh!
Hàn Văn Hạo cũng cười lạnh nói: Nếu em không gặp tôi, em sẽ gặp Tam Á lão tổng, làm đàn bà của lão già mấy chục tuổi, người luôn như vậy, được tiện nghi còn biết nghe lời ! Em không ngừng nói như thế, tôi sẽ tin em hận tôi?
Hạ Tuyết nhìn hắn, cố nén nước mắt trong suốt trong hốc mắt.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, hai mắt chớp một cái, bá đạo hỏi: Hỏi em lần nữa! Có yêu hay không?
Không yêu ! ! ! Hạ Tuyết cao giọngnói xong liền hối hận, quả nhiên Hàn Văn Hạo cúi đầu hôn lên môi đỏ của mình, vừa hôn, vừa bá đạo không biết xấu hổ nói: Cho nên em muốn đấu thắng tôi sao? Em có biết tôi có bao nhiêu vất vã để mua trứng cá không ? Tôi có bao nhiêu khó khăn mới được gặp mặt em ?
Anh tránh ra! Tôi không muốn anh hôn tôi! Hạ Tuyết quay mặt sang tức giận kêu to xong, xoay người, Hàn Văn Hạo không để ý người này, vẫn đè thân thể của cô, hôn nhẹ cổ của cô, hôn nhẹ lên bả vai lúc nảy cô xoay người, áo ngủ chảy xuống bả vai trơn bóng, hôn lên làn da thơm mát của cô, giờ khắc này, hắn như có loại cảm giác bị luân hãm, cả người hắn đột nhiên dâng lên mãnh liệt tin tức, muốn ở chỗ này, muốn cô gái này, loại tin tức này truyền đến thân thể của hắn nhưng hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết cũng tức giận, nhìn hắn chằm chằm.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, rốt cuộc rời khỏi thân thể của cô, ngồi trên giường, nhìn người này đầu tóc rối bời, bị hắn trêu đùa sắc mặt ửng đỏ, cánh môi đỏ tươi, thân hình cuộn rút, lười biếng giống như một con mèo, vô cùng mềm mại đáng yêu, tức giận nhìn mình, hắn không nhìn cô nữa, cố đè nén dục vọng, thở dài, vươn tay bóp huyệt Thái Dương của mình, rồi quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, cau mày nói: Nghe lời không tốt sao? Tại sao cứ muốn chọc giận tôi!
Anh đi chết đi! Hạ Tuyết nắm cái gối đầu, đánh lên người của hắn, Hàn Văn Hạo né tránh cái gối đầu trắng như tuyết, sau đó giận dữ trừng mắt, tiến tới gần cô, Hạ Tuyết lập tức thức thời nằm xuống giường, kéo cái chăn trắng như tuyết che người lại, Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn cô như con đà điểu nói: Ngồi dậy uống nước! Lúc nảy thiếu chút nữa bất tỉnh rồi !
Tôi không muốn! Hạ Tuyết tức giận, nói!
Hàn Văn Hạo tức giận, một tay kéo Hạ Tuyết giống như vặn con Gà ngồi dậy !
Tôi uố...ng! Hạ Tuyết ánh mắt lóe lên! Con báon nhỏ ghê tởm, chết tiệt này!
Hàn Văn Hạo thả cô xuống giường, đứng dậy, vừa sửa sang lại âu phục, vừa nhìn mái tóc xoăn của Hạ Tuyết đầy hấp dẫn rũ xuống cái gối đầu trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ chôn trong khăn trải giường xanh đậm, chỉ có cặp mắt kia vẫn tức giận nhìn hắn. . . . . . Hàn Văn Hạo vừa nhìn thấy đôi mắt này, lại không vui, cúi đầu lắc lắc khuôn mặt của Hạ Tuyết nói: Em là cô gái không có giáo dục, nuôi dạy con gái cũng ầm ĩ như vậy! Lúc nào cũng chỉ biết tranh luận với tôi! Lớn mạnh miệng, nhỏ mạnh miệng! Nếu không phải là do người bạn tốt của em, tôi cũng không có hôm nay! Tôi nên sửa chữa cô ta rồi !
Có ý tứ gì? Hạ Tuyết lập tức ngồi dậy nhìn Hàn Văn Hạo hỏi!
Hàn Văn Hạo không muốn trả lời cô chuyện này, vẻ mặt lạnh lùng nói: Tôi bảo người rót nước cho em ! ! Tôi đi mua trứng cá khác cho em. . . . . .
Ai muốn ăn thức ăn của anh mua! ? Tôi không thích ! ! Hạ Tuyết vẫn không chịu tiếp nhận tấm lòng của hắn ! !
Cửa đột nhiên mở ra!
Trong tay Hi Văn đang cầm một hộp trứng cá lúc nảy chưa bị đổ, có chút tức giận đi tới nói: Lúc nảy còn một hộp, chưa bị làm hư . . . . . .
Lúc này, Hạ Tuyết mới mềm nhũn ra, nhìn con gái có chút xin lỗi. . . . . .
Hi Văn vừa cầm trứng cá đi tới, vừa nói: Mẹ có biết con có bao nhiêu khổ cực mới mua được hộp trứng cá này? Con đi qua hai con nhỏ đường, đi qua hai cái chợ, xếp hàng 50 người mới mua được trứng cá!
Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn con gái đi qua bên cạnh mình, lúc nói lời này, cũng không biết đỏ mặt. . . . . .
Hơn nữa. . . . . . 10 hộp trứng cá này, là con bỏ tiền ra mua! Hi Văn vẫn nhớ chuyện này, cắn răng ngẩng đầu lên, tức giận nói!
Có ý tứ gì? Hạ Tuyết đầu tiên là nhìn Hàn Văn Hạo, sau đó nhìn con gái.
Người này không có tiền! ! Hi Văn lập tức quay đầu trừng mắt, giận dữ nhìn Hàn Văn Hạo, nói! !
Một cảm giác rã rời nhất thời kích thích cả người, lồng ngực Hạ Tuyết bắt đầu phập phồng không ngừng, muốn xoay người cự tuyệt kích tình này, bất đắc dĩ Hàn Văn Hạo vẫn khẽ cắn vành tai của cô, làm cho cô thân thể đang kháng cự dâng lên một dòng nước ấm dục vọng, mười ngón tay cô bị mười ngón tay Hàn Văn Hạo nắm chặt, tay hai người nắm chặt nhau, Hàn Văn Hạo vẫn đè trên người của Hạ Tuyết, di chuyển trọng lực, cảm nhận bộ ngực sữa của cô co giãn thật mê người, hai chân cô chồi đạp làm cho hắn bị kích thích liên tục, hắn vẫn tăng tốc hôn mặt của cô, cổ của cô, xương quai hàm của cô, cuối cùng lúc Hạ Tuyết muốn bắt đầu mắng người, hắn bịt chặt cái miệng nhỏ, bá đạo, biểu lộ vô cùng tinh tế! ! Hắn muốn cô! Cho đến bây giờ, hắn cũng không cảm thấy cô trở thành người phụ nữ khác, mặc dù mọi thứ xung quanh cô, không ngừng thay đổi, vô cùng lãng mạn !
Anh buông tôi ra! Tại sao anh có thể ở chỗ của Daniel làm chuyện như vậy? Hạ Tuyết thừa dịp Hàn Văn Hạo dừng lại, cô bắt đầu dùng lới nói tệ hại: Anh thật quá đáng! Anh hoàn toàn không tôn trọng hắn! Mẹ Lam cũng là thế giao nhà anh!
Hàn Văn Hạo lập tức nâng người lên, cúi ngẩng đầu, đôi mắt như con báo nhỏ nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, mạnh mẽ gầm nhẹ: Đây là khách sạn của Hàn Văn Hạo tôi !
Trong mắt anh không có người sao ! Hạ Tuyết tức giận, đổ mồ hôi lạnh, nói!
Tôi vẫn không để ai vào trong mắt! không ai tàn nhẫn hơn tôi ! Ánh mắt sắc bén của Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc cô nói: Chỉ cần cô không nói thật chính mình, tôi có thể làm ra chuyện đáng sợ hơn !
Rốt cuộc anh muốn tôi nói thật cái gì? Hạ Tuyết tức giận gào nhỏ!
Em yêu tôi sao? Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn Hạ Tuyết hỏi!
Ánh mắt Hạ Tuyết ngưng tụ, dừng động tác, thở hổn hển nhìn hắn. . . . . .
Em yêu tôi sao? Hàn Văn Hạo nắm chặt mười ngón tay Hạ Tuyết, cúi đầu, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, không để cho cô có chút trốn tránh!
Anh có tư cách gì hỏi để hỏi chuyện này? Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi!
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt hơi ảm đạm, nói: Tại sao tôi không thể hỏi chuyện này? Yêu hay không yêu?
Hạ Tuyết đột nhiên cười lạnh, nhìn Hàn Văn Hạo, nước mắt trong khóe mắt lăn ra, nói: Đến bây giờ anh vẫn chưa tỉnh sao? Thật có lỗi? Lúc ở chỗ của gia gia, chỉ là tình cảm xúc động nhất thời, nếu như không ngã xuống vách núi, tôi cũng vĩnh viễn không có cảm giác với anh! Loại người như anh, có cái gì tốt để yêu? Tàn nhẫn, vô tình, lạnh lùng, luôn khinh thường, vũ nhục tôi, bây giờ tôi chỉ có một ý nghĩ, muốn rơi vào vòng luân hồi, nhận hết ngàn năm đau khổ, tôi vẫn cầu nguyện thượng đế, không muốn gặp lại anh!
Hàn Văn Hạo cũng cười lạnh nói: Nếu em không gặp tôi, em sẽ gặp Tam Á lão tổng, làm đàn bà của lão già mấy chục tuổi, người luôn như vậy, được tiện nghi còn biết nghe lời ! Em không ngừng nói như thế, tôi sẽ tin em hận tôi?
Hạ Tuyết nhìn hắn, cố nén nước mắt trong suốt trong hốc mắt.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, hai mắt chớp một cái, bá đạo hỏi: Hỏi em lần nữa! Có yêu hay không?
Không yêu ! ! ! Hạ Tuyết cao giọngnói xong liền hối hận, quả nhiên Hàn Văn Hạo cúi đầu hôn lên môi đỏ của mình, vừa hôn, vừa bá đạo không biết xấu hổ nói: Cho nên em muốn đấu thắng tôi sao? Em có biết tôi có bao nhiêu vất vã để mua trứng cá không ? Tôi có bao nhiêu khó khăn mới được gặp mặt em ?
Anh tránh ra! Tôi không muốn anh hôn tôi! Hạ Tuyết quay mặt sang tức giận kêu to xong, xoay người, Hàn Văn Hạo không để ý người này, vẫn đè thân thể của cô, hôn nhẹ cổ của cô, hôn nhẹ lên bả vai lúc nảy cô xoay người, áo ngủ chảy xuống bả vai trơn bóng, hôn lên làn da thơm mát của cô, giờ khắc này, hắn như có loại cảm giác bị luân hãm, cả người hắn đột nhiên dâng lên mãnh liệt tin tức, muốn ở chỗ này, muốn cô gái này, loại tin tức này truyền đến thân thể của hắn nhưng hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết cũng tức giận, nhìn hắn chằm chằm.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, rốt cuộc rời khỏi thân thể của cô, ngồi trên giường, nhìn người này đầu tóc rối bời, bị hắn trêu đùa sắc mặt ửng đỏ, cánh môi đỏ tươi, thân hình cuộn rút, lười biếng giống như một con mèo, vô cùng mềm mại đáng yêu, tức giận nhìn mình, hắn không nhìn cô nữa, cố đè nén dục vọng, thở dài, vươn tay bóp huyệt Thái Dương của mình, rồi quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, cau mày nói: Nghe lời không tốt sao? Tại sao cứ muốn chọc giận tôi!
Anh đi chết đi! Hạ Tuyết nắm cái gối đầu, đánh lên người của hắn, Hàn Văn Hạo né tránh cái gối đầu trắng như tuyết, sau đó giận dữ trừng mắt, tiến tới gần cô, Hạ Tuyết lập tức thức thời nằm xuống giường, kéo cái chăn trắng như tuyết che người lại, Hàn Văn Hạo mặt lạnh nhìn cô như con đà điểu nói: Ngồi dậy uống nước! Lúc nảy thiếu chút nữa bất tỉnh rồi !
Tôi không muốn! Hạ Tuyết tức giận, nói!
Hàn Văn Hạo tức giận, một tay kéo Hạ Tuyết giống như vặn con Gà ngồi dậy !
Tôi uố...ng! Hạ Tuyết ánh mắt lóe lên! Con báon nhỏ ghê tởm, chết tiệt này!
Hàn Văn Hạo thả cô xuống giường, đứng dậy, vừa sửa sang lại âu phục, vừa nhìn mái tóc xoăn của Hạ Tuyết đầy hấp dẫn rũ xuống cái gối đầu trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ chôn trong khăn trải giường xanh đậm, chỉ có cặp mắt kia vẫn tức giận nhìn hắn. . . . . . Hàn Văn Hạo vừa nhìn thấy đôi mắt này, lại không vui, cúi đầu lắc lắc khuôn mặt của Hạ Tuyết nói: Em là cô gái không có giáo dục, nuôi dạy con gái cũng ầm ĩ như vậy! Lúc nào cũng chỉ biết tranh luận với tôi! Lớn mạnh miệng, nhỏ mạnh miệng! Nếu không phải là do người bạn tốt của em, tôi cũng không có hôm nay! Tôi nên sửa chữa cô ta rồi !
Có ý tứ gì? Hạ Tuyết lập tức ngồi dậy nhìn Hàn Văn Hạo hỏi!
Hàn Văn Hạo không muốn trả lời cô chuyện này, vẻ mặt lạnh lùng nói: Tôi bảo người rót nước cho em ! ! Tôi đi mua trứng cá khác cho em. . . . . .
Ai muốn ăn thức ăn của anh mua! ? Tôi không thích ! ! Hạ Tuyết vẫn không chịu tiếp nhận tấm lòng của hắn ! !
Cửa đột nhiên mở ra!
Trong tay Hi Văn đang cầm một hộp trứng cá lúc nảy chưa bị đổ, có chút tức giận đi tới nói: Lúc nảy còn một hộp, chưa bị làm hư . . . . . .
Lúc này, Hạ Tuyết mới mềm nhũn ra, nhìn con gái có chút xin lỗi. . . . . .
Hi Văn vừa cầm trứng cá đi tới, vừa nói: Mẹ có biết con có bao nhiêu khổ cực mới mua được hộp trứng cá này? Con đi qua hai con nhỏ đường, đi qua hai cái chợ, xếp hàng 50 người mới mua được trứng cá!
Hàn Văn Hạo cúi đầu nhìn con gái đi qua bên cạnh mình, lúc nói lời này, cũng không biết đỏ mặt. . . . . .
Hơn nữa. . . . . . 10 hộp trứng cá này, là con bỏ tiền ra mua! Hi Văn vẫn nhớ chuyện này, cắn răng ngẩng đầu lên, tức giận nói!
Có ý tứ gì? Hạ Tuyết đầu tiên là nhìn Hàn Văn Hạo, sau đó nhìn con gái.
Người này không có tiền! ! Hi Văn lập tức quay đầu trừng mắt, giận dữ nhìn Hàn Văn Hạo, nói! !
/630
|