Hạ Tuyết lấy cớ tới ngày đau sinh lý, thân thể không thoải mái, muốn một mình nghỉ ngơi thật tốt, một mình núp trong phòng bệnh, ai cũng không gặp . . . . . .
Hàn Văn Kiệt thường xuyên đứng ở trước phòng bệnh, gõ cửa thật lâu, cũng không thấy nàng mở cửa, chỉ thỉnh thoảng bảo y tá đưa bữa ăn vào phòng cho nàng đi, hắn đứng bên cạnh cửa nhìn nàng một mình ngồi bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, âm thầm rơi lệ. . . . . . Hắn cũng không quấy rầy nàng nữa, cần phải có chút thời gian đi đối mặt thực tế. . . . . .
********************
Từng ngày trôi qua, Hạ Tuyết bắt đầu bị ốm nghén, dần dần ở ngoài cửa phòng, Hàn Văn Kiệt nghe được tiếng nôn mửa của nàng, hắn lặng lẽ đi tới rừng cây nhỏ đầu kia bệnh viện, nhà Viện Trưởng ở bên cạnh rừng cây nhỏ, trồng mấy cây cam, mùi vị ngọt ngon, hắn xin Viện trưởng, hái được mấy quả cam, bỏ vào túi, từng bước, từng bước đi dọc theo sân cỏ trở về. . . . . .
Trong phòng bệnh vẫn truyền đến tiếng nôn mửa. . . . . .
Hàn Văn Kiệt đứng trước cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ cửa. . . . . .
Bên trong không lên tiếng, cũng không từ chối.
Hắn khẽ cười một tiếng, đẩy nhẹ cửa phòng bệnh, đi vào, thấy trên giường bệnh trống không, hắn sững sờ, xoay người lại, đi tới trước cửa phòng tắm, nhìn Hạ Tuyết đang quay lưng về phía hắn, quỳ gối bên cạnh bồn cầu, vừa dội nước, suy yếu không còn hơi sức, thở hổn hển, đứng dậy, mặt tái nhợt, xoay người, thấy Hàn Văn Kiệt, vẻ mặt nàng bình tĩnh nhìn hắn gật đầu, sau đó lặng im trở lại giường, người co quắp, chuẩn bị ngủ. . . . . . . . . Bởi vì ốm nghén, cho nên lúc gần đây nàng trở nên thích ngủ, lúc nào cũng ngủ. . . . . .
Hàn Văn Kiệt lặng im ngồi bên giường bệnh, cẩn thận mở chăn, đắp lên trên người nàng, sau đó cầm chiếc gối, tựa vào trước giường, nhẹ đỡ nàng lên, để cho nàng nửa nằm trên giường, chậm rãi hỏi: Gần đây thường xuyên buồn nôn sao?
Hạ Tuyết không lên tiếng, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn về phía trước. . . . . .
Hàn Văn Kiệt nhìn nàng một cái, không lên tiếng, từ trong áo bác sĩ, lấy ra một quả cam, nhẹ nhàng bóc vỏ. . . . . . . . . Vừa bóc vỏ vừa cười nhẹ nói: Phía sau bệnh viện chúng tôi, trong rừng cây nhỏ, Viện trưởng trồng mấy cây cam, các bác sĩ chúng tôi và y tá, đến mùa này, thỉnh thoảng đi đến đó hái ăn. . . . . . Rất ngọt. . . . . . Ăn đi, rất tốt . . . . .
Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng, hốc mắt phiếm hồng. Nàng quệt nước mắt, há miệng ra, ăn cam, vừa ăn vừa khóc. . . . . .
Đừng khóc. . . . . . Hàn Văn Kiệt cầm khăn tay của mình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nói: Phụ nữ có thai thường xuyên khóc, đối với mắt không được tốt, đôi mắt của cô đẹp như vậy. . . . . .
Hạ Tuyết ăn một hơi, nước mắt không ngừng rơi xuống. . . . . .
Hàn Văn Kiệt bóc xong quả cam, đặt trên mặt bàn, nói: Nghe y tá nói, gần đây mặc dù cô nôn mửa, lại ăn được rất nhiều, thích cũng ăn, không thích cũng ăn. . . . . . Đúng không? Cô thật giống một người mẹ, vì đứa bé mà suy nghĩ, sợ nó đói bụng. . . . . .
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, đôi môi kích động run rẩy. . . . . .
Hàn Văn Kiệt không nhìn nàng, chỉ tiếp tục tách miếng cam, đưa tới miệng Hạ Tuyết, nói tiếp: Ăn nhiều một chút .... Tôi hái được mấy quả, lát nữa để trên bàn, lúc cô buồn nôn thì bóc ra ăn .....
Hạ Tuyết hít hít lỗ mũi đỏ bừng, ánh mắt ngổn ngang, trong hốc mắt ngấn nước. . . . . .
Hàn Văn Kiệt tách một miếng cam, đưa tới miệng Hạ Tuyết, đau lòng nhìn nàng, cười nói: Lúc buồn nôn, ăn cái này là tốt nhất … sẽ hết nôn mửa ……
Hạ Tuyết cắn chặt răng, núp trong chăn, đột nhiên đau lòng khóc thút thít, nước mắt từng giọt tuôn ra bên ngoài, hai tay ôm chặt bụng của mình, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương, cả người run rẩy mạnh, khóc lên. . . . . .
Hàn Văn Kiệt tỉ mỉ bóc vỏ quả cam, vừa bóc vỏ, vừa nói: Nếu như cô đã đưa quyết định, vì mưu sinh cuộc sống, không cần đứa bé này, vậy cô nên vui vẻ một chút, đừng cô đơn, đau khổ như vậy ……
Hạ Tuyết cầm khăn tay, bàn tay run rẩy, lau xong nước mắt, lập tức nằm xuống, đắp kín mền, xoay người lặng lẽ ngủ.
Hàn Văn Kiệt nhìn nàng như vậy, trong lòng đau nhói, chỉ an tĩnh rời đi …
Trong nháy mắt, đã qua một tuần lễ, “Vương triều hiện đại” sắp sửa hoàn thành việc tuyển vai, dự định bắt đầu nghi thức ghi hình, vừa khéo đúng vào ngày Hạ Tuyết quyết định làm phẩu thuật, Hạ Tuyết rất vui vẻ đáp ứng tham gia nghi lễ, nàng giam mình trong phòng, không muốn gặp ai, Hàn Văn Vũ đến thăm nàng rất nhiều lần, cảnh sát cũng đã tới, tâm tình của nàng dần dần tốt lên, tạm thời phối hợp với cảnh sát, ghi chép khẩu cung, thỉnh thoảng nhìn Hàn Văn Vũ, vì thân thể nàng không thoải mái, nên muốn nghỉ ngơi thật tốt. . . . . .
Hàn Văn Vũ cũng không hoài nghi, dù sao thân thể của nàng bị thương nặng như vậy!
Gần tới thời gian quay “Vương triều hiện đại” ba ngày cuối cùng ………
Hàn Văn Kiệt đứng bên ngoài phòng bệnh, nghe tiếng khóc uất ức, thê lương của Hạ Tuyết trong phòng bệnh, hắn bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài thườn thượt một hơi. . . . . .
Theo kế hoạch, ngày mai Hạ Tuyết phẫu thuật, Hàn Văn Kiệt đã sắp xếp bác sĩ phụ khoa tốt nhất làm phẩu thuật cho nàng, hai ngày này Hạ Tuyết đột nhiên hoạt động mạnh, luôn mặc áo ngủ dầy cộm nặng nề, mang đôi dép bông, đi đến phòng trẻ sơ sinh, thỉnh thoảng Hàn Văn Kiệt thấy nàng đứng suốt bên cửa sổ thủy tinh phòng trẻ sơ sinh, nhìn mấy đứa bé oa oa khóc bên trong, đột nhiên cười một tiếng, hai tay nắm chặt cửa sổ thủy tinh, nhìn đứa bé khóc đáng thương, thỉnh thoảng đau lòng nhíu nhíu mày, một chút, trên khuôn mặt nhăn lại. . . . . .
Hàn Văn Kiệt mỉm cười đi tới, vừa định nói chuyện với nàng, nàng lại lặng lẽ rời đi, có lúc thấy một phụ nữ có thai chống bụng bự để làm kiểm tra, nàng ngây ngốc đi theo phía sau người ta, đứng ở cửa khoa phụ sản, ló đầu vào, nhìn người ta kiểm tra sức khỏe thế nào, làm sao nghe tim thai, sau đó nhìn người mẹ vui vẻ khẽ vuốt ve cái bụng, nói với đứa bé, bảo bối à, con ở trong bụng có khỏe không?
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, lập tức xoay người lại, tựa vào góc tường, bưng chặt miệng khóc. . . . . .
Hàn Văn Kiệt nhìn xa xa, nhưng không đi tới, biết nàng có lòng tự trọng đi về phía trước. . . . . . Hắn chỉ là nhàn nhạt tựa vào trên vách tường cách nàng không xa, nhìn nàng cô đơn, ôm thân thể, khổ sở nức nở, lòng hắn nhói đau, cười một tiếng, hốc mắt ửng đỏ, hắn đột nhiên kinh ngạc, làm bác sĩ từ đó tới nay, đã rất lâu rồi, chưa từng đồng tình với bệnh nhân, chỉ biết tận thiên chức là tốt rồi … Hắn cười khổ một cái, quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết đã lau khô nước mắt, ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ hai tuổi, oa oa ha ha cười nói: Bảo bối này thật đáng yêu. . . . . . Mẹ đâu?
Mẹ ở nơi đó. . . . . . Đứa bé gái chỉ vào người mẹ ở xa xa, đang từ trong phòng bệnh cầm thuốc đi tới, nhìn đứa bé gái nói: Bảo bối, chúng ta đi thôi . . . . . . Về nhà, hôm nay mẹ mua cho con chiếc váy nhỏ được không?
Dạ được. . . . . . Đứa bé gái nhảy nhót chạy về phía trước, nào ngờ vừa mới chạy có mấy bước đã bị té ngã, Hạ Tuyết giật mình chạy tới, ôm đứa bé gái, đau lòng hỏi: Cháu không sao chứ?
Đứa bé ôm cổ Hạ Tuyết khóc gọi: Mẹ……. mẹ …… cháu muốn mẹ ….”
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, ôm chặt đứa bé kia. . . . . .
Được, mẹ bế. . . . . . Cám ơn cô, tiểu thư. . . . . . Mẹ đứa bé lập tức nhận lấy đứa bé, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa ho khan thật lợi hại.
Hạ Tuyết mất hồn nhìn phía trước mặt, người mẹ bị bệnh, ôm đứa bé đi thật khó khăn, nhưng vẫn cố hết sức bước đi, nước mắt của nàng lại lăn xuống, đột nhiên chạy như bay ra khỏi bệnh viện, chạy vào trong rừng cây nhỏ, nhìn khắp nơi, tuyết đang bay trên bầu trời, tuyết rơi rụng xuống mặt đất, nàng quỳ xuống, bật khóc: Bảo bối …… bảo bối ……. mẹ xin lỗi con …..bảo bối ….tha thứ cho mẹ vô dụng ……… bảo bối, thật xin lỗi ……
Hàn Văn Kiệt đi tới phía sau lưng nàng, hốc mắt đỏ lên, thở dài một hơi. . . . . .
Hàn Văn Kiệt thường xuyên đứng ở trước phòng bệnh, gõ cửa thật lâu, cũng không thấy nàng mở cửa, chỉ thỉnh thoảng bảo y tá đưa bữa ăn vào phòng cho nàng đi, hắn đứng bên cạnh cửa nhìn nàng một mình ngồi bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, âm thầm rơi lệ. . . . . . Hắn cũng không quấy rầy nàng nữa, cần phải có chút thời gian đi đối mặt thực tế. . . . . .
********************
Từng ngày trôi qua, Hạ Tuyết bắt đầu bị ốm nghén, dần dần ở ngoài cửa phòng, Hàn Văn Kiệt nghe được tiếng nôn mửa của nàng, hắn lặng lẽ đi tới rừng cây nhỏ đầu kia bệnh viện, nhà Viện Trưởng ở bên cạnh rừng cây nhỏ, trồng mấy cây cam, mùi vị ngọt ngon, hắn xin Viện trưởng, hái được mấy quả cam, bỏ vào túi, từng bước, từng bước đi dọc theo sân cỏ trở về. . . . . .
Trong phòng bệnh vẫn truyền đến tiếng nôn mửa. . . . . .
Hàn Văn Kiệt đứng trước cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ cửa. . . . . .
Bên trong không lên tiếng, cũng không từ chối.
Hắn khẽ cười một tiếng, đẩy nhẹ cửa phòng bệnh, đi vào, thấy trên giường bệnh trống không, hắn sững sờ, xoay người lại, đi tới trước cửa phòng tắm, nhìn Hạ Tuyết đang quay lưng về phía hắn, quỳ gối bên cạnh bồn cầu, vừa dội nước, suy yếu không còn hơi sức, thở hổn hển, đứng dậy, mặt tái nhợt, xoay người, thấy Hàn Văn Kiệt, vẻ mặt nàng bình tĩnh nhìn hắn gật đầu, sau đó lặng im trở lại giường, người co quắp, chuẩn bị ngủ. . . . . . . . . Bởi vì ốm nghén, cho nên lúc gần đây nàng trở nên thích ngủ, lúc nào cũng ngủ. . . . . .
Hàn Văn Kiệt lặng im ngồi bên giường bệnh, cẩn thận mở chăn, đắp lên trên người nàng, sau đó cầm chiếc gối, tựa vào trước giường, nhẹ đỡ nàng lên, để cho nàng nửa nằm trên giường, chậm rãi hỏi: Gần đây thường xuyên buồn nôn sao?
Hạ Tuyết không lên tiếng, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn về phía trước. . . . . .
Hàn Văn Kiệt nhìn nàng một cái, không lên tiếng, từ trong áo bác sĩ, lấy ra một quả cam, nhẹ nhàng bóc vỏ. . . . . . . . . Vừa bóc vỏ vừa cười nhẹ nói: Phía sau bệnh viện chúng tôi, trong rừng cây nhỏ, Viện trưởng trồng mấy cây cam, các bác sĩ chúng tôi và y tá, đến mùa này, thỉnh thoảng đi đến đó hái ăn. . . . . . Rất ngọt. . . . . . Ăn đi, rất tốt . . . . .
Hạ Tuyết khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng, hốc mắt phiếm hồng. Nàng quệt nước mắt, há miệng ra, ăn cam, vừa ăn vừa khóc. . . . . .
Đừng khóc. . . . . . Hàn Văn Kiệt cầm khăn tay của mình, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, nói: Phụ nữ có thai thường xuyên khóc, đối với mắt không được tốt, đôi mắt của cô đẹp như vậy. . . . . .
Hạ Tuyết ăn một hơi, nước mắt không ngừng rơi xuống. . . . . .
Hàn Văn Kiệt bóc xong quả cam, đặt trên mặt bàn, nói: Nghe y tá nói, gần đây mặc dù cô nôn mửa, lại ăn được rất nhiều, thích cũng ăn, không thích cũng ăn. . . . . . Đúng không? Cô thật giống một người mẹ, vì đứa bé mà suy nghĩ, sợ nó đói bụng. . . . . .
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, đôi môi kích động run rẩy. . . . . .
Hàn Văn Kiệt không nhìn nàng, chỉ tiếp tục tách miếng cam, đưa tới miệng Hạ Tuyết, nói tiếp: Ăn nhiều một chút .... Tôi hái được mấy quả, lát nữa để trên bàn, lúc cô buồn nôn thì bóc ra ăn .....
Hạ Tuyết hít hít lỗ mũi đỏ bừng, ánh mắt ngổn ngang, trong hốc mắt ngấn nước. . . . . .
Hàn Văn Kiệt tách một miếng cam, đưa tới miệng Hạ Tuyết, đau lòng nhìn nàng, cười nói: Lúc buồn nôn, ăn cái này là tốt nhất … sẽ hết nôn mửa ……
Hạ Tuyết cắn chặt răng, núp trong chăn, đột nhiên đau lòng khóc thút thít, nước mắt từng giọt tuôn ra bên ngoài, hai tay ôm chặt bụng của mình, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương, cả người run rẩy mạnh, khóc lên. . . . . .
Hàn Văn Kiệt tỉ mỉ bóc vỏ quả cam, vừa bóc vỏ, vừa nói: Nếu như cô đã đưa quyết định, vì mưu sinh cuộc sống, không cần đứa bé này, vậy cô nên vui vẻ một chút, đừng cô đơn, đau khổ như vậy ……
Hạ Tuyết cầm khăn tay, bàn tay run rẩy, lau xong nước mắt, lập tức nằm xuống, đắp kín mền, xoay người lặng lẽ ngủ.
Hàn Văn Kiệt nhìn nàng như vậy, trong lòng đau nhói, chỉ an tĩnh rời đi …
Trong nháy mắt, đã qua một tuần lễ, “Vương triều hiện đại” sắp sửa hoàn thành việc tuyển vai, dự định bắt đầu nghi thức ghi hình, vừa khéo đúng vào ngày Hạ Tuyết quyết định làm phẩu thuật, Hạ Tuyết rất vui vẻ đáp ứng tham gia nghi lễ, nàng giam mình trong phòng, không muốn gặp ai, Hàn Văn Vũ đến thăm nàng rất nhiều lần, cảnh sát cũng đã tới, tâm tình của nàng dần dần tốt lên, tạm thời phối hợp với cảnh sát, ghi chép khẩu cung, thỉnh thoảng nhìn Hàn Văn Vũ, vì thân thể nàng không thoải mái, nên muốn nghỉ ngơi thật tốt. . . . . .
Hàn Văn Vũ cũng không hoài nghi, dù sao thân thể của nàng bị thương nặng như vậy!
Gần tới thời gian quay “Vương triều hiện đại” ba ngày cuối cùng ………
Hàn Văn Kiệt đứng bên ngoài phòng bệnh, nghe tiếng khóc uất ức, thê lương của Hạ Tuyết trong phòng bệnh, hắn bất đắc dĩ cúi đầu, thở dài thườn thượt một hơi. . . . . .
Theo kế hoạch, ngày mai Hạ Tuyết phẫu thuật, Hàn Văn Kiệt đã sắp xếp bác sĩ phụ khoa tốt nhất làm phẩu thuật cho nàng, hai ngày này Hạ Tuyết đột nhiên hoạt động mạnh, luôn mặc áo ngủ dầy cộm nặng nề, mang đôi dép bông, đi đến phòng trẻ sơ sinh, thỉnh thoảng Hàn Văn Kiệt thấy nàng đứng suốt bên cửa sổ thủy tinh phòng trẻ sơ sinh, nhìn mấy đứa bé oa oa khóc bên trong, đột nhiên cười một tiếng, hai tay nắm chặt cửa sổ thủy tinh, nhìn đứa bé khóc đáng thương, thỉnh thoảng đau lòng nhíu nhíu mày, một chút, trên khuôn mặt nhăn lại. . . . . .
Hàn Văn Kiệt mỉm cười đi tới, vừa định nói chuyện với nàng, nàng lại lặng lẽ rời đi, có lúc thấy một phụ nữ có thai chống bụng bự để làm kiểm tra, nàng ngây ngốc đi theo phía sau người ta, đứng ở cửa khoa phụ sản, ló đầu vào, nhìn người ta kiểm tra sức khỏe thế nào, làm sao nghe tim thai, sau đó nhìn người mẹ vui vẻ khẽ vuốt ve cái bụng, nói với đứa bé, bảo bối à, con ở trong bụng có khỏe không?
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, lập tức xoay người lại, tựa vào góc tường, bưng chặt miệng khóc. . . . . .
Hàn Văn Kiệt nhìn xa xa, nhưng không đi tới, biết nàng có lòng tự trọng đi về phía trước. . . . . . Hắn chỉ là nhàn nhạt tựa vào trên vách tường cách nàng không xa, nhìn nàng cô đơn, ôm thân thể, khổ sở nức nở, lòng hắn nhói đau, cười một tiếng, hốc mắt ửng đỏ, hắn đột nhiên kinh ngạc, làm bác sĩ từ đó tới nay, đã rất lâu rồi, chưa từng đồng tình với bệnh nhân, chỉ biết tận thiên chức là tốt rồi … Hắn cười khổ một cái, quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết đã lau khô nước mắt, ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ hai tuổi, oa oa ha ha cười nói: Bảo bối này thật đáng yêu. . . . . . Mẹ đâu?
Mẹ ở nơi đó. . . . . . Đứa bé gái chỉ vào người mẹ ở xa xa, đang từ trong phòng bệnh cầm thuốc đi tới, nhìn đứa bé gái nói: Bảo bối, chúng ta đi thôi . . . . . . Về nhà, hôm nay mẹ mua cho con chiếc váy nhỏ được không?
Dạ được. . . . . . Đứa bé gái nhảy nhót chạy về phía trước, nào ngờ vừa mới chạy có mấy bước đã bị té ngã, Hạ Tuyết giật mình chạy tới, ôm đứa bé gái, đau lòng hỏi: Cháu không sao chứ?
Đứa bé ôm cổ Hạ Tuyết khóc gọi: Mẹ……. mẹ …… cháu muốn mẹ ….”
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, ôm chặt đứa bé kia. . . . . .
Được, mẹ bế. . . . . . Cám ơn cô, tiểu thư. . . . . . Mẹ đứa bé lập tức nhận lấy đứa bé, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa ho khan thật lợi hại.
Hạ Tuyết mất hồn nhìn phía trước mặt, người mẹ bị bệnh, ôm đứa bé đi thật khó khăn, nhưng vẫn cố hết sức bước đi, nước mắt của nàng lại lăn xuống, đột nhiên chạy như bay ra khỏi bệnh viện, chạy vào trong rừng cây nhỏ, nhìn khắp nơi, tuyết đang bay trên bầu trời, tuyết rơi rụng xuống mặt đất, nàng quỳ xuống, bật khóc: Bảo bối …… bảo bối ……. mẹ xin lỗi con …..bảo bối ….tha thứ cho mẹ vô dụng ……… bảo bối, thật xin lỗi ……
Hàn Văn Kiệt đi tới phía sau lưng nàng, hốc mắt đỏ lên, thở dài một hơi. . . . . .
/630
|