Nguyện cho thế giới hòa bình Amen, vẻ mặt Hạ Tuyết lập tức thu lại, ước nguyện xong rồi.
Hàn Văn Hạo tức giận trừng mắt nhìn người này.
Thổi đèn cầy “oa”. Hạ Tuyết từ trong ánh nến ngẩng đầu nói với Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo không để ý nàng
Nhanh mở nhạc đi! Hạ Tuyết thúc giục .
Hàn Văn Hạo phát giác, hắn mua bánh ngọt cho nàng, thật sự là việc làm cực kỳ ngu xuẩn nhưng hắn vẫn im lặng đi tới trước sofa, lấy đĩa nhạc jazz, mở máy hát, quay đầu thấy người kia đã thổi xong đèn cầy, hắn nhìn nàng đang đắc ý, gỡ đèn cầy trên bánh ngọt, bộ dáng hài lòng của nàng làm hắn thật sự không nghĩ ra lúc nảy nàng là người muốn hắn cắm đèn cầy, muốn hắn mở nhạc, còn nàng thổi đèn.
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, ngoắc tay vô cùng hưng phấn nói: tới đây, tới đây, tới đây! Chúng ta cùng ăn bánh ngọt!
Hàn Văn Hạo hơi do dự, đi đến ngồi trên sofa, cầm lấy ly rượu đỏ mút nhẹ, nhìn Hạ Tuyết cầm lấy con dao nhựa cắt một miếng bánh ngọt, đôi mắt tỏa sáng, đưa miếng bánh lên miệng, nàng cười hi hi, sau đó Hạ Tuyết còn chút lương tâm, cắt một miếng bánh ngọt, đưa đến trước mặt Hàn Văn Hạo, nói: Cùng ăn thôi.
Hàn Văn Hạo muốn nhanh chóng kết thúc tiệc sinh nhật tối nay, cầm lấy dĩa ăn một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nhìn Hạ Tuyết cơ hồ khuôn mặt nàng chôn trong bánh ngọt, nàng ăn giống như hút bạch phiến, bộ dạng thật kích động muốn chết, hắn thật không muốn ăn chút nào. Nhìn nàng cắt một miếng bánh thật lớn ăn rất ngon, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên giống như tiên nữ dưới trần gian tràn ngập nụ cười, nhưng nơi khóe miệng lại dính đầy kem bơ trông như một chú hề.
Hàn Văn Hạo nhíu nhíu mày, cầm lấy khăn tay, lau khóe miệng cho nàng, vì nhìn vô cùng ghê tởm. Nhưng lúc ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm cánh môi mềm mại của nàng thì hắn dừng động tác, nhìn nàng.
Hạ Tuyết cũng không để ý đến Hàn Văn Hạo, chỉ đưa tay cầm ly rượu đỏ uống ực ực một cái, nhất thời bị sặc mũi, ho khan, nàng “a” một tiếng, đặt cái ly trên bàn nhìn Hàn Văn Hạo thở phì phò hỏi: Oa! Rượu đỏ gì vậy? Rất nồng! Trước kia chúng ta uống cũng không nồng như vậy? Pha Sprite và chanh, uống vào cũng không bị nồng và đắng như vậy!
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: Xích Hà Châu 73 năm.
Hạ Tuyết trừng hai mắt, nàng không biết rượu đỏ này trị giá 20 vạn. Hôm qua mới vận chuyển về từ nước Pháp, ngày đầu tiên Hàn Văn Hạo đã mở chai rượu đãi nàng, nàng lại cầm lấy chai rượu đỏ rót ra ly, lần này không dám uống nhanh, chỉ mút nhẹ một chút, phát hiện ra một chuyện, nàng lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, giống như một đứa bé, cười nói: A? Tại sao rượu đỏ phối hợp với bánh ngọt mùi vị lại tốt như vậy.
Hàn Văn Hạo từ trước đến nay đối với chuyện ăn uống yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, không thèm để ý đến nàng. Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho nàng biết, hắn dùng rượu đỏ này ăn với bánh ngọt.
Hạ Tuyết không nói nữa, lại uống một chút rượu đỏ, trong người bắt đầu có chút lâng lâng ấm áp, vô cùng thoải mái, nở nụ cười quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo nâng ly nói: Cụng ly!
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ đưa ly rượu về phía nàng, nhìn người này uống rượu mới cụng một cái.
Hạ Tuyết cười hì hì hi cụng ly với hắn, âm thanh va chạm vang lên, hốc mắt nàng đột nhiên hơi hồng hồng, sâu kín nói: Anh không biết tôi bây giờ vui vẻ biết bao nhiêu đi? Hàng năm sinh nhật tôi đều đến cửa hàng bánh ngọt một chuyến, nhìn bánh ngọt trong tủ kính thật hâm mộ, nhưng bánh ngọt thật đắt, 100 tệ một cái làm sao mua nổi, nên tôi cũng chỉ có thể tưởng tượng có một ngày, tôi sẽ có một cái bánh ngọt và chai rượu đỏ, bên cạnh có chút âm nhạc ha ha ha ha.
Hạ Tuyết ngửa mặt lên, cười thật to, nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống …
Hàn Văn Hạo tức giận trừng mắt nhìn người này.
Thổi đèn cầy “oa”. Hạ Tuyết từ trong ánh nến ngẩng đầu nói với Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo không để ý nàng
Nhanh mở nhạc đi! Hạ Tuyết thúc giục .
Hàn Văn Hạo phát giác, hắn mua bánh ngọt cho nàng, thật sự là việc làm cực kỳ ngu xuẩn nhưng hắn vẫn im lặng đi tới trước sofa, lấy đĩa nhạc jazz, mở máy hát, quay đầu thấy người kia đã thổi xong đèn cầy, hắn nhìn nàng đang đắc ý, gỡ đèn cầy trên bánh ngọt, bộ dáng hài lòng của nàng làm hắn thật sự không nghĩ ra lúc nảy nàng là người muốn hắn cắm đèn cầy, muốn hắn mở nhạc, còn nàng thổi đèn.
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, ngoắc tay vô cùng hưng phấn nói: tới đây, tới đây, tới đây! Chúng ta cùng ăn bánh ngọt!
Hàn Văn Hạo hơi do dự, đi đến ngồi trên sofa, cầm lấy ly rượu đỏ mút nhẹ, nhìn Hạ Tuyết cầm lấy con dao nhựa cắt một miếng bánh ngọt, đôi mắt tỏa sáng, đưa miếng bánh lên miệng, nàng cười hi hi, sau đó Hạ Tuyết còn chút lương tâm, cắt một miếng bánh ngọt, đưa đến trước mặt Hàn Văn Hạo, nói: Cùng ăn thôi.
Hàn Văn Hạo muốn nhanh chóng kết thúc tiệc sinh nhật tối nay, cầm lấy dĩa ăn một miếng bánh ngọt, vừa ăn vừa nhìn Hạ Tuyết cơ hồ khuôn mặt nàng chôn trong bánh ngọt, nàng ăn giống như hút bạch phiến, bộ dạng thật kích động muốn chết, hắn thật không muốn ăn chút nào. Nhìn nàng cắt một miếng bánh thật lớn ăn rất ngon, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên giống như tiên nữ dưới trần gian tràn ngập nụ cười, nhưng nơi khóe miệng lại dính đầy kem bơ trông như một chú hề.
Hàn Văn Hạo nhíu nhíu mày, cầm lấy khăn tay, lau khóe miệng cho nàng, vì nhìn vô cùng ghê tởm. Nhưng lúc ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm cánh môi mềm mại của nàng thì hắn dừng động tác, nhìn nàng.
Hạ Tuyết cũng không để ý đến Hàn Văn Hạo, chỉ đưa tay cầm ly rượu đỏ uống ực ực một cái, nhất thời bị sặc mũi, ho khan, nàng “a” một tiếng, đặt cái ly trên bàn nhìn Hàn Văn Hạo thở phì phò hỏi: Oa! Rượu đỏ gì vậy? Rất nồng! Trước kia chúng ta uống cũng không nồng như vậy? Pha Sprite và chanh, uống vào cũng không bị nồng và đắng như vậy!
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói: Xích Hà Châu 73 năm.
Hạ Tuyết trừng hai mắt, nàng không biết rượu đỏ này trị giá 20 vạn. Hôm qua mới vận chuyển về từ nước Pháp, ngày đầu tiên Hàn Văn Hạo đã mở chai rượu đãi nàng, nàng lại cầm lấy chai rượu đỏ rót ra ly, lần này không dám uống nhanh, chỉ mút nhẹ một chút, phát hiện ra một chuyện, nàng lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, giống như một đứa bé, cười nói: A? Tại sao rượu đỏ phối hợp với bánh ngọt mùi vị lại tốt như vậy.
Hàn Văn Hạo từ trước đến nay đối với chuyện ăn uống yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, không thèm để ý đến nàng. Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho nàng biết, hắn dùng rượu đỏ này ăn với bánh ngọt.
Hạ Tuyết không nói nữa, lại uống một chút rượu đỏ, trong người bắt đầu có chút lâng lâng ấm áp, vô cùng thoải mái, nở nụ cười quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo nâng ly nói: Cụng ly!
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ đưa ly rượu về phía nàng, nhìn người này uống rượu mới cụng một cái.
Hạ Tuyết cười hì hì hi cụng ly với hắn, âm thanh va chạm vang lên, hốc mắt nàng đột nhiên hơi hồng hồng, sâu kín nói: Anh không biết tôi bây giờ vui vẻ biết bao nhiêu đi? Hàng năm sinh nhật tôi đều đến cửa hàng bánh ngọt một chuyến, nhìn bánh ngọt trong tủ kính thật hâm mộ, nhưng bánh ngọt thật đắt, 100 tệ một cái làm sao mua nổi, nên tôi cũng chỉ có thể tưởng tượng có một ngày, tôi sẽ có một cái bánh ngọt và chai rượu đỏ, bên cạnh có chút âm nhạc ha ha ha ha.
Hạ Tuyết ngửa mặt lên, cười thật to, nước mắt từ trong khóe mắt chảy xuống …
/630
|