Nguyên Chỉ Linh đang suy nghĩ chuyện này thì bị tiếng ho khan dọa giật mình.
Cô vội xoay người chỉ thấy Quý Hy ung dung dựa vào cửa bếp nhìn cô, không biết là đến từ khi nào. Người này sao có thể đi đường không phát ra tiếng động?
– Có cần giúp gì không? Anh nói.
– Không cần đâu
Cô mỉm cười nói:
– Ông Quý rất lâu rồi không gặp anh, anh đi nói chuyện phiếm cùng ông đi, chỗ này cứ để em là được.
– Tình huống như khi nãy, em cảm thấy ông nội thích anh nói chuyện cùng ông? Giúp em là tốt nhất?
Anh nhếch miệng cười như không cười nhìn cô.
– Xin lỗi
– Xin lỗi cái gì? Anh nhẹ nhướng mày.
– Bọn họ khiến anh thấy phiền phức đi, em xin lỗi.
– Những lời này phải anh nói mới đúng? Ông nội anh khiến em phiền phức không ít, anh thật xin lỗi.
– Anh không cần nói thế. Cô vội vàng nói.
Quý Hy đột nhiên cười:
– Lần thứ ba
– Lần thứ ba cái gì? Nguyên Chỉ Linh khó hiểu nhìn anh.
– Bảo anh không cần nói như vậy. Lần đầu tiên anh cảm ơn em thay anh chăm sóc ông nội, em nói không cần nói như vậy; lần thứ hay anh cảm ơn em thay ông nội suy nghĩ, em nói không cần nói như vậy; lần thứ ba là bây giờ. Anh cảm thấy em coi ông nội anh như ông nội của mình.
– Xin lỗi. Cô cả kinh vội cúi đầu giải thích
– Anh không trách em mà đang cảm ơn em đã coi ông nội thành người thân mà chăm sóc, để ý, anh thật sự cảm ơn em.
– Anh không cần…
Nguyên Chỉ Linh chưa nói xong, anh đã nói đế:
– Nói như vậy
Cô sửng sốt nghe anh nói tiếp
– Lần thứ tư.
Nói xong anh còn trừng mắt tinh nghịch nhìn cô khiến cô bật cười.
Quý Hy tháo cúc áo, xắn tay áo đến khuỷu tay tiến vào phòng bếp.
– Ớt này thái như thế nào, thái lát hay bổ dọc? Anh giúp em
– Thật sự không cần…
– Em đừng xem thường anh thế, chuyện bếp núc không làm khó được anh
Anh cắt cô lời cô, tự tay vớt ớt xanh trong bồn đặt lên thớt, nhanh nhẹn bổ dọc. Động tác gọn gàng làm Nguyên Chỉ Linh tròn mắt nhìn.
– Ông Quý nói anh bận làm việc, sao có thể làm mấy chuyện bếp núc này?
Cô tò mò hỏi anh.
– Khi mới đến Mỹ học, vì không quen ăn đồ ăn bên đó, vừa khéo phòng ở có bếp ăn nên anh tự thân vận động. Đây còn là một phương pháp giúp anh chuyên tâm suy nghĩ mọi chuyện đấy.
Anh chỉ vào những lát ớt đã thái xong hỏi:
– Thái như vậy được chứ
– Được rồi, cảm ơn anh. Cô gật đầu:
– Anh đúng là niềm tự hào của Ông Quý
– Sao tự nhiên nói thế Anh trợn mắt hỏi.
Cô lắc đầu, mở vòi nước rửa sạch rau cần. Cô đã chuẩn bị ớt xanh xào thịt bò, rau cần sào, trứng chưng cùng canh cá. Không biết ăn như vậy anh có thấy rất hà tiện không? Cô có nên hỏi anh thích ăn gì rồi nấu thêm vài món không?
Cô còn đang do dự, Quý Hy đã mở miệng đánh tan sự trầm tĩnh ngắn ngủi.
– Em vừa nãy nói có người yêu là đang nói dối đúng không?
Nguyên Chỉ Linh ngẩng đầu, tròn mắt nhìn anh:
– Anh…
– Anh sao lại biết?
Cô vội nhìn ra ngoài cửa rồi khẽ thăm dò bên ngoài, xác định ông nội không ngoài phòng bếp nghe lén mới quay lại, nhíu mày nhìn anh.
– Chuyện này anh đừng nói cho họ biết Cô thỉnh cầu anh
– Em vì sao muốn lừa gạt họ. Anh tò mò hỏi.
Cô im lặng một chút mới nói:
– Em không thích họ tự quyết định, dùng sức mạnh ép buộc người khác để đạt được mục đích
Rồi tiếp tục sửa soạn đồ ăn.
– Có thật là chỉ có ý thích của họ không?
Nguyên Chỉ Linh nghe thế người hơi cứng đờ rồi từ từ quay đầu nhìn anh.
– Có ý gì?
Cô giả ngu hỏi, không tin anh đã biết cô có cảm tình với anh. Thật ra cô đã luôn luôn thầm mến anh. Khi Ông Quý đem ảnh của anh cho cô xem, lại không ngừng kể những điểm tốt của anh, lòng cô cũng đã bị luân hãm. Bị ám ảnh bởi một người chưa từng gặp mặt, chưa từng tiếp xúc.
– Thật ra anh cũng không cảm thấy mình bị ép buộc
Quý Hy không trả lời cô, đột nhiên nói.
– Cái gì? Cô ngây ngốc nhìn anh.
– Anh thích em, Chỉ Linh chúng ta hẹn hò được không?
Cô có chút bị dọa, anh nói thật hay đang đùa cô.
– Anh đừng đùa em, vừa rồi chẳng phải anh nói đã có bạn gái bên Mỹ
Cô mỉm cười nói, cẩn thận không để lộ ra sự thất vọng cùng đau lòng.
– Đó là lừa họ, cũng giống em thôi
Anh nói thật đơn giản, vân đạm phong khinh nhưng lại làm đáy lòng cô cuồn cuộn dậy sóng. Lừa bọn họ? Ý là anh ở Mỹ không hề có bạn gái? Thật sao? Là thật sao?
– Vì sao? – Cô không nhịn được hỏi anh.
– Anh không thích cảm giác bị người khống chế cho dù đó có là thân ông nội, hơn nữa anh cũng không thích miễn cưỡng người khác cùng mình kết giao
Nguyên Chỉ Linh đồng ý gật đầu. Có điều anh không có bạn gái, thật quá tốt. Nhưng lại khiến người ta thấy bất ngờ, dù sao anh là một người đàn ông đầy mị lực, sao có thể không có bạn gái? Hay anh là đồng tính luyến ái?
– Sao đột nhiên lại im lặng? – Anh hỏi
– Em đang nghĩ bằng vào điều kiện của anh thì tại sao không có bạn gái. Cô thành thật trả lời
– Vì công việc bận rộn.
– Bận đến ngay cả thời gian cho bạn gái cũng không có?
– Thật ra nếu muốn thì vẫn có thể sắp xếp thời gian, chỉ tiếc không gặp được người mình yêu thích, cho đến bây giờ – Hăn nhìn cô không chớp, mỉm cười ôn nhu.
Nguyên Chỉ Linh lại đỏ mặt.
– Em đồng ý cùng anh kết giao không? Quý Hy chuyên chú nhìn cô, ôn nhu hỏi.
Cô cơ bản còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng cùa ông nội vội nói:
– Đương nhiên đồng ý!
Cô cứng đờ người, quay đầu nhìn về bọn họ
Không phải vừa nãy không có ai sao? Bọn họ là từ đâu xuất hiện?
– Hi
– Anh sao lại đến nữa?
– Đến đón em
– Nhưng em chưa đóng cửa sớm như thế đâu
– Không sao, dù sao anh cũng có chút việc phải làm. Quý Hy giơ tay đang cầm laptop rồi tự đi vào cửa hàng. Anh để ý xem kỹ cửa hàng rồi tìm chỗ ngồi, mở máy tính làm việc
Nguyên Chỉ Linh không biết nên nói gì, thực ra cô cũng sớm quen vì anh đã làm như vậy được ba ngày rồi. Nói thật, bây giờ cô cũng không rõ tình huống hiện tại là như thế nào. Hai người bọn họ có tính là một đôi đang hẹn hò không?
Từ hôm đó bọn họ nói chuyện bị nghe lén, ông nội nóng nảy gán hai người làm một đôi. Anh từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười, không nói được cùng không cự tuyệt. Thái độ lấp lửng này khiến cô không rõ đến tột cùng là anh nghĩ gì. Mấy ngày nay cứ 12h đêm anh lại đến đây chờ cô đóng cửa, giúp cô dọn quán, đưa cô về nhà. Cô không biết rốt cuộc vì sao anh làm vậy. Có lần cô bảo anh không cần làm thế để thăm dò ý tứ, ai dè anh chỉ nói cô là con gái đi về muộn như vậy rất nguy hiểm.
Cho nên, rốt cuộc là anh muốn bạn trai bảo vệ bạn gái hay chỉ là thể hiện phong độ, galant nên mới đến. Cô cho đến bây giờ cũng không hiểu được. Thậm chí tay cô anh còn chưa chạm qua… Haiz!
Qua một lúc, chợ đêm dần vãn đi, Nguyên Chỉ Linh bắt đầu dọn quán chuẩn bị đóng cửa. Mà Quý Hy cũng giống như hai ngày trước thấy cô bắt đầu thu dọn liền tắt máy tính, đứng dậy giúp cô.
Bình thường phải mất đến nửa giờ, nhờ có anh giúp nên chỉ cần 15’ là xong xuôi gọn ghẽ. Anh thay cô kéo cửa sắt, khóa cửa.
– Được rồi.
Anh quay đầu mỉm cười, đem chìa khóa trả cho cô. Nhận lấy máy tính trên tay cô rồi nói:
– Về nhà thôi.
Cô gật đầu, hai người sóng đôi bước trên đường.
– Nghe ông nội em nói, em từ năm thứ nhất đã bán quần áo ở chợ đêm rồi. Anh bỗng nhiên hỏi cô.
– Vâng.
– Nghe nói thì ra quá trình trưởng thành của chúng ta rất giống nhau. Mẹ em sinh em không lâu thì mất, ba em mất vì tại nạn lao động khi em 12 tuổi, em cùng ông nội sống nương tựa vào nhau. Có điều so ra anh may mắn hơn em một chút, ba mẹ trước khi mất có để lại chút tiền mà ba em cơ hồ là không có
Nguyên Chỉ Linh không nói gì bởi vì tất cả đều là thật. Ba gặp chuyện không may với cô cùng ông nội mà nói giống như ngày tận thế. Ông nội tuổi cao, trước kia lại bị tai nạn xe cộ nên để lại di chứng. Bởi vậy, không thể tìm việc làm. Mà cô mới 12 tuổi, làm gì có bản lĩnh kiếm tiền giúp ông nội đâu.
Cho nên vài năm sau khi ba qua đời, ông cháu cô chỉ dựa vào tiền trợ cấp từ công ty của ba, ông nội lại gạt cô ra ngoài nhặt nhạnh kiếm tiền cho đến khi cô có thể tự kiếm tiền mới thôi. Thật ra ngay từ trung học cô đã bán quần áo ở chợ đêm. Lúc ấy cô luôn thừa lúc ông nội ngủ rồi mới lén lút chạy đi làm. Dùng tiền kiếm được trả học phí, đem tiền thừa tiết kiệm để sau này gây dựng sự nghiệp. Chuyện này cho đến bây giờ cô cũng không cho ông nội biết, sợ ông tự trách, đau lòng. Giống như năm xưa cô đau lòng ông ra ngoài đi làm.
– Nhìn em có vẻ yếu đuối nhưng lại kiên cường hơn bất cứ ai. Quý Hy đột nhiên dừng bước nhìn cô, nói.
Nguyên Chỉ Linh không biết mình làm sao nhưng khi nghe những lời này, nước mắt cứ rơi xuống như mưa.
– Làm sao thế? Anh bị nước mắt của cô dọa.
– Em xin lỗi, em cũng không biết bản thân làm sao, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô vừa lấy tay lau nước mắt vừa mỉm cười nói.
Cô vừa nói xong, Quý Hy bỗng nhiên ôm chặt lấy cô thật dịu dàng.
– Những năm gần đây thật vất vả cho em. Anh vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói.
Nguyên Chỉ Linh cả người ngây dại, nước mắt đã ngừng trong nháy mặt lại òa ra không dứt “Nhìn em có vẻ yếu đuối nhưng lại kiên cường hơn bất cứ ai”, “Những năm gần đây thật vất vả cho em”. Vì sao chỉ nghe hai câu nói thôi mà cô đã khóc không kìm lại được. Những lời này đã có người nói với cô nhưng sao khi nghe anh nói cô lại thấy xúc động như vậy. Đơn giản vì anh là người cô thích hay chỉ vì anh mới ở cùng cô một tuần mà có thể hiểu cô như vậy. Mặc kệ là vì thế nào, nước mắt cô đột nhiên rơi xuống nhất định là dọa anh rồi. Thật quá mất mặt
– Em xin lỗi. Nguyên Chỉ Linh nhanh chóng lau nước mắt, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
– Em không làm gì sai sao phải nói xin lỗi? Anh cúi đầu nhìn cô, ôn nhu nói.
Cô lắc lắc đầu.
– Nước mắt của em khiến anh rất đau lòng em có biết không? Quý Hy bỗng nhiên lau đi nước mắt trên mặt cô.
Nguyên Chỉ Linh cả người cứng đờ, ngây ngốc nhìn anh. Những lời này là có ý gì? Đau lòng cô?
– Thật ra mấy hôm nay anh luôn băn khoăn tự hỏi, tự nhủ chính mình không thể nào trong thời gian ngắn như vậy sẽ thích một người. Nhưng xem ra anh sai rồi.
Anh vỗ về khuôn mặt cô, vẻ mặt dịu dàng chân thật khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, nghe anh nói.
– Nếu chỉ không tự chủ được nhớ đến em, không yên tâm để em một mình nửa đêm đi về, nghĩ đến em vất vả thì thương tiếc… những điều này cũng không thể thuyết phục rằng anh thích em… Nhưng nhìn em khóc mà lại cảm thấy đau lòng, muốn ôm em, bảo vệ em, muốn em mãi mãi không hề khóc, thậm chí muốn lấy em để anh có thể chăm sóc cho em cả đời. Anh nghĩ đó thật sự là thích đi.
Anh nhẹ giọng nói rồi hôn môi cô.
Cô vội xoay người chỉ thấy Quý Hy ung dung dựa vào cửa bếp nhìn cô, không biết là đến từ khi nào. Người này sao có thể đi đường không phát ra tiếng động?
– Có cần giúp gì không? Anh nói.
– Không cần đâu
Cô mỉm cười nói:
– Ông Quý rất lâu rồi không gặp anh, anh đi nói chuyện phiếm cùng ông đi, chỗ này cứ để em là được.
– Tình huống như khi nãy, em cảm thấy ông nội thích anh nói chuyện cùng ông? Giúp em là tốt nhất?
Anh nhếch miệng cười như không cười nhìn cô.
– Xin lỗi
– Xin lỗi cái gì? Anh nhẹ nhướng mày.
– Bọn họ khiến anh thấy phiền phức đi, em xin lỗi.
– Những lời này phải anh nói mới đúng? Ông nội anh khiến em phiền phức không ít, anh thật xin lỗi.
– Anh không cần nói thế. Cô vội vàng nói.
Quý Hy đột nhiên cười:
– Lần thứ ba
– Lần thứ ba cái gì? Nguyên Chỉ Linh khó hiểu nhìn anh.
– Bảo anh không cần nói như vậy. Lần đầu tiên anh cảm ơn em thay anh chăm sóc ông nội, em nói không cần nói như vậy; lần thứ hay anh cảm ơn em thay ông nội suy nghĩ, em nói không cần nói như vậy; lần thứ ba là bây giờ. Anh cảm thấy em coi ông nội anh như ông nội của mình.
– Xin lỗi. Cô cả kinh vội cúi đầu giải thích
– Anh không trách em mà đang cảm ơn em đã coi ông nội thành người thân mà chăm sóc, để ý, anh thật sự cảm ơn em.
– Anh không cần…
Nguyên Chỉ Linh chưa nói xong, anh đã nói đế:
– Nói như vậy
Cô sửng sốt nghe anh nói tiếp
– Lần thứ tư.
Nói xong anh còn trừng mắt tinh nghịch nhìn cô khiến cô bật cười.
Quý Hy tháo cúc áo, xắn tay áo đến khuỷu tay tiến vào phòng bếp.
– Ớt này thái như thế nào, thái lát hay bổ dọc? Anh giúp em
– Thật sự không cần…
– Em đừng xem thường anh thế, chuyện bếp núc không làm khó được anh
Anh cắt cô lời cô, tự tay vớt ớt xanh trong bồn đặt lên thớt, nhanh nhẹn bổ dọc. Động tác gọn gàng làm Nguyên Chỉ Linh tròn mắt nhìn.
– Ông Quý nói anh bận làm việc, sao có thể làm mấy chuyện bếp núc này?
Cô tò mò hỏi anh.
– Khi mới đến Mỹ học, vì không quen ăn đồ ăn bên đó, vừa khéo phòng ở có bếp ăn nên anh tự thân vận động. Đây còn là một phương pháp giúp anh chuyên tâm suy nghĩ mọi chuyện đấy.
Anh chỉ vào những lát ớt đã thái xong hỏi:
– Thái như vậy được chứ
– Được rồi, cảm ơn anh. Cô gật đầu:
– Anh đúng là niềm tự hào của Ông Quý
– Sao tự nhiên nói thế Anh trợn mắt hỏi.
Cô lắc đầu, mở vòi nước rửa sạch rau cần. Cô đã chuẩn bị ớt xanh xào thịt bò, rau cần sào, trứng chưng cùng canh cá. Không biết ăn như vậy anh có thấy rất hà tiện không? Cô có nên hỏi anh thích ăn gì rồi nấu thêm vài món không?
Cô còn đang do dự, Quý Hy đã mở miệng đánh tan sự trầm tĩnh ngắn ngủi.
– Em vừa nãy nói có người yêu là đang nói dối đúng không?
Nguyên Chỉ Linh ngẩng đầu, tròn mắt nhìn anh:
– Anh…
– Anh sao lại biết?
Cô vội nhìn ra ngoài cửa rồi khẽ thăm dò bên ngoài, xác định ông nội không ngoài phòng bếp nghe lén mới quay lại, nhíu mày nhìn anh.
– Chuyện này anh đừng nói cho họ biết Cô thỉnh cầu anh
– Em vì sao muốn lừa gạt họ. Anh tò mò hỏi.
Cô im lặng một chút mới nói:
– Em không thích họ tự quyết định, dùng sức mạnh ép buộc người khác để đạt được mục đích
Rồi tiếp tục sửa soạn đồ ăn.
– Có thật là chỉ có ý thích của họ không?
Nguyên Chỉ Linh nghe thế người hơi cứng đờ rồi từ từ quay đầu nhìn anh.
– Có ý gì?
Cô giả ngu hỏi, không tin anh đã biết cô có cảm tình với anh. Thật ra cô đã luôn luôn thầm mến anh. Khi Ông Quý đem ảnh của anh cho cô xem, lại không ngừng kể những điểm tốt của anh, lòng cô cũng đã bị luân hãm. Bị ám ảnh bởi một người chưa từng gặp mặt, chưa từng tiếp xúc.
– Thật ra anh cũng không cảm thấy mình bị ép buộc
Quý Hy không trả lời cô, đột nhiên nói.
– Cái gì? Cô ngây ngốc nhìn anh.
– Anh thích em, Chỉ Linh chúng ta hẹn hò được không?
Cô có chút bị dọa, anh nói thật hay đang đùa cô.
– Anh đừng đùa em, vừa rồi chẳng phải anh nói đã có bạn gái bên Mỹ
Cô mỉm cười nói, cẩn thận không để lộ ra sự thất vọng cùng đau lòng.
– Đó là lừa họ, cũng giống em thôi
Anh nói thật đơn giản, vân đạm phong khinh nhưng lại làm đáy lòng cô cuồn cuộn dậy sóng. Lừa bọn họ? Ý là anh ở Mỹ không hề có bạn gái? Thật sao? Là thật sao?
– Vì sao? – Cô không nhịn được hỏi anh.
– Anh không thích cảm giác bị người khống chế cho dù đó có là thân ông nội, hơn nữa anh cũng không thích miễn cưỡng người khác cùng mình kết giao
Nguyên Chỉ Linh đồng ý gật đầu. Có điều anh không có bạn gái, thật quá tốt. Nhưng lại khiến người ta thấy bất ngờ, dù sao anh là một người đàn ông đầy mị lực, sao có thể không có bạn gái? Hay anh là đồng tính luyến ái?
– Sao đột nhiên lại im lặng? – Anh hỏi
– Em đang nghĩ bằng vào điều kiện của anh thì tại sao không có bạn gái. Cô thành thật trả lời
– Vì công việc bận rộn.
– Bận đến ngay cả thời gian cho bạn gái cũng không có?
– Thật ra nếu muốn thì vẫn có thể sắp xếp thời gian, chỉ tiếc không gặp được người mình yêu thích, cho đến bây giờ – Hăn nhìn cô không chớp, mỉm cười ôn nhu.
Nguyên Chỉ Linh lại đỏ mặt.
– Em đồng ý cùng anh kết giao không? Quý Hy chuyên chú nhìn cô, ôn nhu hỏi.
Cô cơ bản còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng cùa ông nội vội nói:
– Đương nhiên đồng ý!
Cô cứng đờ người, quay đầu nhìn về bọn họ
Không phải vừa nãy không có ai sao? Bọn họ là từ đâu xuất hiện?
– Hi
– Anh sao lại đến nữa?
– Đến đón em
– Nhưng em chưa đóng cửa sớm như thế đâu
– Không sao, dù sao anh cũng có chút việc phải làm. Quý Hy giơ tay đang cầm laptop rồi tự đi vào cửa hàng. Anh để ý xem kỹ cửa hàng rồi tìm chỗ ngồi, mở máy tính làm việc
Nguyên Chỉ Linh không biết nên nói gì, thực ra cô cũng sớm quen vì anh đã làm như vậy được ba ngày rồi. Nói thật, bây giờ cô cũng không rõ tình huống hiện tại là như thế nào. Hai người bọn họ có tính là một đôi đang hẹn hò không?
Từ hôm đó bọn họ nói chuyện bị nghe lén, ông nội nóng nảy gán hai người làm một đôi. Anh từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười, không nói được cùng không cự tuyệt. Thái độ lấp lửng này khiến cô không rõ đến tột cùng là anh nghĩ gì. Mấy ngày nay cứ 12h đêm anh lại đến đây chờ cô đóng cửa, giúp cô dọn quán, đưa cô về nhà. Cô không biết rốt cuộc vì sao anh làm vậy. Có lần cô bảo anh không cần làm thế để thăm dò ý tứ, ai dè anh chỉ nói cô là con gái đi về muộn như vậy rất nguy hiểm.
Cho nên, rốt cuộc là anh muốn bạn trai bảo vệ bạn gái hay chỉ là thể hiện phong độ, galant nên mới đến. Cô cho đến bây giờ cũng không hiểu được. Thậm chí tay cô anh còn chưa chạm qua… Haiz!
Qua một lúc, chợ đêm dần vãn đi, Nguyên Chỉ Linh bắt đầu dọn quán chuẩn bị đóng cửa. Mà Quý Hy cũng giống như hai ngày trước thấy cô bắt đầu thu dọn liền tắt máy tính, đứng dậy giúp cô.
Bình thường phải mất đến nửa giờ, nhờ có anh giúp nên chỉ cần 15’ là xong xuôi gọn ghẽ. Anh thay cô kéo cửa sắt, khóa cửa.
– Được rồi.
Anh quay đầu mỉm cười, đem chìa khóa trả cho cô. Nhận lấy máy tính trên tay cô rồi nói:
– Về nhà thôi.
Cô gật đầu, hai người sóng đôi bước trên đường.
– Nghe ông nội em nói, em từ năm thứ nhất đã bán quần áo ở chợ đêm rồi. Anh bỗng nhiên hỏi cô.
– Vâng.
– Nghe nói thì ra quá trình trưởng thành của chúng ta rất giống nhau. Mẹ em sinh em không lâu thì mất, ba em mất vì tại nạn lao động khi em 12 tuổi, em cùng ông nội sống nương tựa vào nhau. Có điều so ra anh may mắn hơn em một chút, ba mẹ trước khi mất có để lại chút tiền mà ba em cơ hồ là không có
Nguyên Chỉ Linh không nói gì bởi vì tất cả đều là thật. Ba gặp chuyện không may với cô cùng ông nội mà nói giống như ngày tận thế. Ông nội tuổi cao, trước kia lại bị tai nạn xe cộ nên để lại di chứng. Bởi vậy, không thể tìm việc làm. Mà cô mới 12 tuổi, làm gì có bản lĩnh kiếm tiền giúp ông nội đâu.
Cho nên vài năm sau khi ba qua đời, ông cháu cô chỉ dựa vào tiền trợ cấp từ công ty của ba, ông nội lại gạt cô ra ngoài nhặt nhạnh kiếm tiền cho đến khi cô có thể tự kiếm tiền mới thôi. Thật ra ngay từ trung học cô đã bán quần áo ở chợ đêm. Lúc ấy cô luôn thừa lúc ông nội ngủ rồi mới lén lút chạy đi làm. Dùng tiền kiếm được trả học phí, đem tiền thừa tiết kiệm để sau này gây dựng sự nghiệp. Chuyện này cho đến bây giờ cô cũng không cho ông nội biết, sợ ông tự trách, đau lòng. Giống như năm xưa cô đau lòng ông ra ngoài đi làm.
– Nhìn em có vẻ yếu đuối nhưng lại kiên cường hơn bất cứ ai. Quý Hy đột nhiên dừng bước nhìn cô, nói.
Nguyên Chỉ Linh không biết mình làm sao nhưng khi nghe những lời này, nước mắt cứ rơi xuống như mưa.
– Làm sao thế? Anh bị nước mắt của cô dọa.
– Em xin lỗi, em cũng không biết bản thân làm sao, nước mắt cứ thế rơi xuống. Cô vừa lấy tay lau nước mắt vừa mỉm cười nói.
Cô vừa nói xong, Quý Hy bỗng nhiên ôm chặt lấy cô thật dịu dàng.
– Những năm gần đây thật vất vả cho em. Anh vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói.
Nguyên Chỉ Linh cả người ngây dại, nước mắt đã ngừng trong nháy mặt lại òa ra không dứt “Nhìn em có vẻ yếu đuối nhưng lại kiên cường hơn bất cứ ai”, “Những năm gần đây thật vất vả cho em”. Vì sao chỉ nghe hai câu nói thôi mà cô đã khóc không kìm lại được. Những lời này đã có người nói với cô nhưng sao khi nghe anh nói cô lại thấy xúc động như vậy. Đơn giản vì anh là người cô thích hay chỉ vì anh mới ở cùng cô một tuần mà có thể hiểu cô như vậy. Mặc kệ là vì thế nào, nước mắt cô đột nhiên rơi xuống nhất định là dọa anh rồi. Thật quá mất mặt
– Em xin lỗi. Nguyên Chỉ Linh nhanh chóng lau nước mắt, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
– Em không làm gì sai sao phải nói xin lỗi? Anh cúi đầu nhìn cô, ôn nhu nói.
Cô lắc lắc đầu.
– Nước mắt của em khiến anh rất đau lòng em có biết không? Quý Hy bỗng nhiên lau đi nước mắt trên mặt cô.
Nguyên Chỉ Linh cả người cứng đờ, ngây ngốc nhìn anh. Những lời này là có ý gì? Đau lòng cô?
– Thật ra mấy hôm nay anh luôn băn khoăn tự hỏi, tự nhủ chính mình không thể nào trong thời gian ngắn như vậy sẽ thích một người. Nhưng xem ra anh sai rồi.
Anh vỗ về khuôn mặt cô, vẻ mặt dịu dàng chân thật khiến cô không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh, nghe anh nói.
– Nếu chỉ không tự chủ được nhớ đến em, không yên tâm để em một mình nửa đêm đi về, nghĩ đến em vất vả thì thương tiếc… những điều này cũng không thể thuyết phục rằng anh thích em… Nhưng nhìn em khóc mà lại cảm thấy đau lòng, muốn ôm em, bảo vệ em, muốn em mãi mãi không hề khóc, thậm chí muốn lấy em để anh có thể chăm sóc cho em cả đời. Anh nghĩ đó thật sự là thích đi.
Anh nhẹ giọng nói rồi hôn môi cô.
/21
|