Tình huống này có chút phức tạp….Không, thật sự phải nói là vừa xấu hổ lại vừa phức tạp mới đúngCô vốn nghĩ là anh không cần cô, ông nội qua đời anh vội vàng vứt bỏ cô. Cô nghĩ rằng với anh cô là kẻ đã không chăm sóc tốt cho ông nội, là hung thủ hại chết ông nội anh, cho nên để hai người không cùng đau khổ, dằn vặt cô mới quyết định li hôn.Mà anh cũng tin nhầm lời nói dối của ông nội, nghĩ cô có người khác. Bởi vì anh chưa bao giờ thực hiện được một ngày trách nhiệm làm chồng, không chăm sóc tốt cho cô mà thứ duy nhất anh có thế cho cô là người nhà – ông nội cũng đã qua đời nên mới để cô tự do, li hôn.Anh yêu cô có lẽ không đủ sâu đậm nhưng chưa bao giờ phụ cô.Cô tuy yêu anh sâu nặng nhưng lại tự cho là đúng mà tước bỏ đi cơ hội và quyền lợi có người thân của anh, khiến cho anh những năm này một mình cô đơn phiêu bạt.Bất kể khúc mắc trong đó là ai đúng ai sai, cô cảm thấy mình nên giải thích với Quý Hy. Nguyên Chỉ Linh nói:– Em xin lỗi– Đây không phải là câu anh muốn nghe.– Cái gì? Cô trừng mắt, ngạc nhiên nhìn Quý Hy: – vậy anh muốn nghe đáp án gì?– Anh muốn em nói em sẽ không kết hôn với gã họ Ngô kia.– A? Mặt cô dại ra.– Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm khiến chúng ta lúc trước phải li hôn vì những nguyên nhân không đáng có nên bây giờ em không cần lấy người khác. Nhân Nhân sẽ có một gia đình đầy đủ. Cho nên anh không cần em xin lỗi, chỉ cẩn tất cả trở về quỹ đạo là được.Quý Hy nói rất rõ ràng nhưng cô lại mờ mịt:– Trở lại quỹ đạo? anh có ý gì?Anh nhìn cô, không nhanh không chậm nói:– Anh muốn em cùng anh kết hôn, một lần nữa lấy anh nhé Chỉ Linh.– Cái gì? Cô kinh ngạc nhìn anh.Lấy anh lần nữa? Anh có biết mình đang nói gì không? Anh nói thật sao? Có toan tính gì mà quyết định như vậy? Hơn nữa…..– Vì sao?Nguyên Chỉ Linh không nhịn được hỏi anh, vẻ mặt đầy nghi hoặc:– Anh vì Nhân Nhân ư?Anh trầm mặc một chút mới nói:– Nếu em muốn nghĩ như vậy cũng được.– Là ý gì? Cô thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì: – Quý Hy!– Em chắc cũng không muốn để người khác nói Nhân Nhân không có cha rất đáng thương chứ?Anh cắt ngang lời cô.Cô chau mày nhăn mặt, không tự chủ được nhớ lại khi Nhân Nhân nói với cô những lời này, cảm giác khi ấy thật đau lòng và khiếp sợ.“mẹ, con không phải là rất tội nghiệp đúng không?”Lời con gái nói còn văng vẳng bên tai, vẻ mặt quật cường của nó cũng hiện rõ trước mắt khiến mỗi lần nhớ lại cô đều rất đau lòng.Thật sự vì những lời nói này, cô không chỉ một lần nghĩ đến nếu trước kia cô không chủ động li hôn hoặc ngay từ đầu nói cho Quý Hy biết sự tồn tại của Nhân Nhân thì có lẽ Nhân Nhân đã không phải chịu tổn thương này.Nhưng mà mọi chuyện cũng đã rồi, bất kể cô có hối hận hay buồn phiền thế nào cũng không thay đổi được những gì đã qua.Nhưng người ta có nói con người ai chẳng mắc sai lầm, quý là biết sửa chữa.Bây giờ ông trời cho cô một cơ hội sửa sai, tuy rằng cơ hội này đến có chút bất ngờ, không tin được lại làm cho cô có cảm giác bất an nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội giúp Nhân Nhân có một gia đình đầy đủ và còn cơ hội cùng anh bắt đầu lại từ đầu.Cô yêu anh, trên thực tế tình yêu này chưa bao giờ hết mà chỉ là cô tự ép bản thân phải quên đi và coi thường nó mà thôi. Còn anh cũng không thật sự hận cô, chán ghét cô. Cho nên vẫn còn chút hi vọng hai người có thể ở bên nhau đúng không?Nhìn sang Quý Hy đang chờ đợi, cô hít sâu một hơi rồi kiên quyết nói:– Được.– Được cái gì? Anh biết rõ nhưng vẫn hỏi lại, muốn nghe một câu trả lời rõ ràng hơn nữa.Nguyên Chỉ Linh nhìn anh không chớp mắt:– Được, chúng ta kết hôn.Lần này cũng lại vội vội vàng vàng đi đến sở hộ chính đăng kí, cô thấy hình như mình và áo cưới không có duyên với nhau.Tất nhiên cô không oán giận mà chỉ có chút cảm giác khó hiểu thôi– Haiz! Nguyên Chỉ Linh không nhịn được thở dài– Bà chủ, làm sao vậy? tâm tình không tốt sao? Nhân viên cửa hàng là Tiểu Linh quan tâm hỏi cô.Tâm tình không tốt? Cô vừa kết hôn, hơn nữa là gả cho cha của con gái cô, là mối tình đầu cô mãi không quên kiêm cả chồng trước, tâm tình của cô sao lại không tốt được.Nhưng cô lại thấy thật không nỡ. Lần này cũng lần trước kết hôn đều rất giống nhau khiến cô có cảm giác bất an khó hiểu giống như chuyện cũ lại tái diễn. Bởi vì anh vừa đăng kí kết hôn với cô đã quay về Đài Bắc để làm việc.Tuy rằng cô không muốn nghĩ như vậy nhưng lần này lại sẽ là li hôn và thương tâm sao?– Không có gì. Nguyên Chỉ Linh nhẹ nhàng lắc đầu.– À đúng rồi, bà chủ, vừa nãy em quên nói, Ngô Kính Hiền sáng sớm gọi điện đến đây 2 lần nói muốn tìm chị.Cô than nhẹ:– Anh ấy có nói tìm chị có việc gì không?– Không có. Nhưng em đoán chắc là lại muốn hẹn chị đi ăn cơm thôi.Tiểu Linh ra vẻ không cần nghĩ cũng biết nói:– Ngô tiên sinh này đúng là bám riết không tha, so với ruồi bọ chỉ có hơn mà không kém.– Tiểu Linh. Nguyên Chỉ Linh bất đắc dĩ khẽ nhắc cô. Dùng ruồi bọ so sánh với một người là hơi quá đáng rồi.– Bà chủ à, nếu anh ta thật sự không có cơ hội thì chị phải nói rõ ràng chứ. Chị cứ dây dưa như vậy sẽ làm tổn thương cả hai người đấy? Tiểu Linh khuyên nhủ.– Chị đã nói rồi nhưng là…– Nhưng anh giống như con gián đánh mãi không chết, chết cũng không chịu buông. Tiểu Linh nhanh chóng tiếp lời: – nhưng em cũng thấy thái độ của chị không đủ rắn, nếu đổi thành em, ruồi bọ này đến “ba” một tiếng là xong.Tiểu Linh đập lên tủ kính khiến Nguyên Chỉ Linh không nhịn được mà cười– Anh ấy không phải là người xấu, em đừng mỗi lần nhắc đến anh ấy lại làm ra vẻ chán ngán muốn chết như thế.– Thật sao? Nhưng em cảm thấy loại người đàn ông không biết khó mà lùi bước này thật đáng sợ. Tiểu Linh bĩu môi: – em có một người chị họ, chính vì gặp một gã đáng chết không lùi bước theo đuổi suốt sáu năm trời, cảm động mà lấy gã. Chị có biết kết quả thế nào không?– Làm sao?– Gã kia kết hôn xong như biến thành kẻ khác, vênh váo sai bảo chị họ em, coi chị ý như người hầu. Đã thế còn nói trước khi lấy chị em đã khiến gã ta phải chịu bao nhiêu khổ sở, lấy rồi gã đòi lại gấp bội. Trên đời không ngờ lại có loại người đàn ông biến thái như thế. Tiểu Linh càng nói càng tức.– Anh Ngô không giống loại người đàn ông này đâu.– Tri nhân tri diện bất tri tâm. Tóm lại, chị à, em kiên quyết phản đối chị lấy người này.Nguyên Chỉ Linh sửng sốt, dở khóc dở cười nói:– Chị không lấy anh ấy đâu.– Em nói là sau này, chị cũng đừng nhất thời xúc động hay mềm lòng mà đống ý lấy gã ta biết chưa? Tiểu Linh nghiêm trang dặn dò.– Chị….Nguyên Chỉ Linh đang định nói là mình sẽ không kết hôn với Ngô Kính Hiền vì mình đã kết hôn rồi. Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, cô vội vàng mỉm cười:– Hoan nghênh quý khách.Tiểu Linh vội vã đi lên đón khách.Thấy hiện tại không cần mình giúp đỡ, cô xoay người đi đến kho hàng phía sau sắp xếp lại hàng hóa tránh để mình nhàn rỗi mà suy nghĩ miên man.Thời gian không biết qua bao lâu, chỉ biết Tiểu Linh đã vài lần vào kho lấy hàng, cô đều hỏi phía trước có cần cô giúp không? Tiểu Linh đều bảo không cần, rồi cô cứ yên tâm ở trong kho mà sắp xếp hàng hóa.– Bà chủ! Bà chủ!Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng Tiểu Linh kích động gọi.
/21
|