Không đợi anh ta nói xong, Triệu Nam Thiên liền chen vào: “Hôm nay không có việc liên quan gì đến mày, mày cứ đứng qua một bên!”
Khổng Lão Nhị xém chút không giữ được sắc mặt, mặc dù đã bị Triệu Nam Thiên thu thập qua một lần nhưng đó cũng là việc của ba năm trước rồi, đám đàn em dưới trướng anh ta bây giờ cũng không biết chuyện đó.
Nếu hôm nay Triệu Nam Thiên này không nể mặt anh ta, thử hỏi sau này anh ta còn có thể tung hoành như thế nào đây?
Quả nhiên, lập tức có một tên đứng ra, hùng hổ nói: “Con mẹ mày, anh hai nói chuyện với mày là đã cho mày mặt mũi, đừng có mà hỗn xược ở đây!”
Một đám đàn em đi theo đồng loạt kêu la, không khí thoáng chốc ầm ĩ, mất kiểm soát.
Khổng Lão Nhị nghe xong cũng không khuyên can, tùy ý để tình hình phát triển.
Triệu Nam Thiên nheo mắt: “Có chuyện gì vậy, Khổng Lão Nhị, vết thương vừa lành liền quên cơn đau rồi sao?”
Khổng Lão Nhị lập tức sững sờ, lúc đó cũng chính là anh mắt này làm anh ta sợ tới mức ngủ không ngon nửa tháng.
Từng cảnh tượng ngày xưa hiện lên trong đầu anh ta, sợ hãi còn chưa dứt, anh ta đã nổi lên tức giận Triệu Nam Thiên không hiểu lòng người.
Trước mặt đám đàn em anh ta vừa thu thập, lại chọc vào vết thương cũ của anh ta!
Lại nói, bây giờ Triệu Nam Thiên làm sao có tâm trạng đối phó với đám người du thủ du thực này chứ?
Người nhà là điểm mấu chốt không được chạm vào của anh đồng thời cũng là vảy ngược của anh.
Ai dám động đến thì phải trả giá đắt!
Đưa tay lên, anh nhẹ nhàng lôi Miêu Quốc Khánh ra khỏi quầy.
Anh nắm tay Miêu Quốc Khanh lạnh lùng hỏi: “Miêu Quốc Khanh mẹ tao đã ngoài năm mươi tuổi, nói thế nào cũng có thể làm bậc cha chú của mày, bà tốt bụng khuyên bảo mày một câu, mày không muốn nghe lời khuyên chưa tính vày mà còn dám động tay động chân với mẹ tao.”
Vừa nói hai nắm đấm cứng rắn của anh vừa vặn rơi xuống bụng Miêu Quốc Khánh.
Miêu Quốc Khánh ôm bụng lăn lộn một hồi, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng run rẩy.
Một bóng người thấp thoáng ở cửa vào, Triệu Tuấn Kiệt dẫn Khương Vũ Anh chen vào.
Chị dâu sợ tới mức hai chân mềm nhũn: “Nam Thiên…, có chuyện gì từ từ nói, mẹ mình không sao cả, cậu chỉ cần dạy dỗ một chút là được rồi, đừng làm chuyện hồ đồ!”
Mặt anh cả lạnh lùng, nói: “Triệu Nam Thiên em giỏi lắm rồi phải không? Bỏ người xuống cho anh! Có chuyện gì cứ để cảnh sát giải quyết, em muốn đánh chết người ta sao?”
Triệu Nam Thiên nở nụ cười: “Đánh chết? Như vậy không phải quá nhân từ với nó rồi sao?”
Dứt lời, anh kéo cổ áo của Miêu Quốc Khanh ánh mắt rơi vào đám đông đang hóng chuyện.
“Không chỉ Miêu Quốc Khanh mà còn có các người ở đây, nghe kỹ lời tao nói đây!”
“Thật không dễ dàng cho mẹ tôi. Một mình bà đã phải đã làm việc rất vất vả mới có thể nuôi hai anh em bọn tao lớn như bây giờ. Người làm con trai là tao đây cũng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ có khung xương là đặc biệt cứng rắn!”
“Chuyện ngày hôm nay chính là do một mình Triệu Nam Thiên tao làm, có kẻ nào không phục không? Kẻ nào có năng lực cứ đến tìm tao, dù là thủ đoạn gì tao cũng sẵn lòng đón tiếp!”
“Nhưng nếu có kẻ nào dám động mẹ tao, dám động đến người nhà của tao, thì đến ông trời có ra mặt tao cũng không nể đâu!”
Vừa dứt lời, anh giật đầu gối đã đá trúng nơi yếu ớt giữa hai chân Miêu Quốc Khánh.
Tiếng kêu đau đớn vừa cất lên, người đàn ông nặng hơn trăm ký đã bị một cánh tay ném ra khỏi cửa sổ.
Thân hình anh ta bay theo một vòng cung, đập vào cửa sổ làm cho tấm kính thủy tinh cùng khung thép vỡ tan tành mà rơi xuống đất.
Đám người đang xem náo nhiệt đột nhiên tản ra, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Miêu Quốc Khánh.
Khổng Lão Nhị đứng hình tại chỗ, ánh mắt nhìn Triệu Nam Thiên lần nữa lộ ra dấu vết sợ hãi, tên điên này!
Còn đám đàn em cũng mất vẻ kiêu ngạo vừa rồi, thậm chí bọn họ còn bị lời nói của Triệu Nam Thiên kích động.
Một số còn chủ động tản ra hai bên để cho Triệu Nam Thiên sải bước rời đi.
Khổng Lão Nhị xém chút không giữ được sắc mặt, mặc dù đã bị Triệu Nam Thiên thu thập qua một lần nhưng đó cũng là việc của ba năm trước rồi, đám đàn em dưới trướng anh ta bây giờ cũng không biết chuyện đó.
Nếu hôm nay Triệu Nam Thiên này không nể mặt anh ta, thử hỏi sau này anh ta còn có thể tung hoành như thế nào đây?
Quả nhiên, lập tức có một tên đứng ra, hùng hổ nói: “Con mẹ mày, anh hai nói chuyện với mày là đã cho mày mặt mũi, đừng có mà hỗn xược ở đây!”
Một đám đàn em đi theo đồng loạt kêu la, không khí thoáng chốc ầm ĩ, mất kiểm soát.
Khổng Lão Nhị nghe xong cũng không khuyên can, tùy ý để tình hình phát triển.
Triệu Nam Thiên nheo mắt: “Có chuyện gì vậy, Khổng Lão Nhị, vết thương vừa lành liền quên cơn đau rồi sao?”
Khổng Lão Nhị lập tức sững sờ, lúc đó cũng chính là anh mắt này làm anh ta sợ tới mức ngủ không ngon nửa tháng.
Từng cảnh tượng ngày xưa hiện lên trong đầu anh ta, sợ hãi còn chưa dứt, anh ta đã nổi lên tức giận Triệu Nam Thiên không hiểu lòng người.
Trước mặt đám đàn em anh ta vừa thu thập, lại chọc vào vết thương cũ của anh ta!
Lại nói, bây giờ Triệu Nam Thiên làm sao có tâm trạng đối phó với đám người du thủ du thực này chứ?
Người nhà là điểm mấu chốt không được chạm vào của anh đồng thời cũng là vảy ngược của anh.
Ai dám động đến thì phải trả giá đắt!
Đưa tay lên, anh nhẹ nhàng lôi Miêu Quốc Khánh ra khỏi quầy.
Anh nắm tay Miêu Quốc Khanh lạnh lùng hỏi: “Miêu Quốc Khanh mẹ tao đã ngoài năm mươi tuổi, nói thế nào cũng có thể làm bậc cha chú của mày, bà tốt bụng khuyên bảo mày một câu, mày không muốn nghe lời khuyên chưa tính vày mà còn dám động tay động chân với mẹ tao.”
Vừa nói hai nắm đấm cứng rắn của anh vừa vặn rơi xuống bụng Miêu Quốc Khánh.
Miêu Quốc Khánh ôm bụng lăn lộn một hồi, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng run rẩy.
Một bóng người thấp thoáng ở cửa vào, Triệu Tuấn Kiệt dẫn Khương Vũ Anh chen vào.
Chị dâu sợ tới mức hai chân mềm nhũn: “Nam Thiên…, có chuyện gì từ từ nói, mẹ mình không sao cả, cậu chỉ cần dạy dỗ một chút là được rồi, đừng làm chuyện hồ đồ!”
Mặt anh cả lạnh lùng, nói: “Triệu Nam Thiên em giỏi lắm rồi phải không? Bỏ người xuống cho anh! Có chuyện gì cứ để cảnh sát giải quyết, em muốn đánh chết người ta sao?”
Triệu Nam Thiên nở nụ cười: “Đánh chết? Như vậy không phải quá nhân từ với nó rồi sao?”
Dứt lời, anh kéo cổ áo của Miêu Quốc Khanh ánh mắt rơi vào đám đông đang hóng chuyện.
“Không chỉ Miêu Quốc Khanh mà còn có các người ở đây, nghe kỹ lời tao nói đây!”
“Thật không dễ dàng cho mẹ tôi. Một mình bà đã phải đã làm việc rất vất vả mới có thể nuôi hai anh em bọn tao lớn như bây giờ. Người làm con trai là tao đây cũng không có bản lĩnh gì lớn, chỉ có khung xương là đặc biệt cứng rắn!”
“Chuyện ngày hôm nay chính là do một mình Triệu Nam Thiên tao làm, có kẻ nào không phục không? Kẻ nào có năng lực cứ đến tìm tao, dù là thủ đoạn gì tao cũng sẵn lòng đón tiếp!”
“Nhưng nếu có kẻ nào dám động mẹ tao, dám động đến người nhà của tao, thì đến ông trời có ra mặt tao cũng không nể đâu!”
Vừa dứt lời, anh giật đầu gối đã đá trúng nơi yếu ớt giữa hai chân Miêu Quốc Khánh.
Tiếng kêu đau đớn vừa cất lên, người đàn ông nặng hơn trăm ký đã bị một cánh tay ném ra khỏi cửa sổ.
Thân hình anh ta bay theo một vòng cung, đập vào cửa sổ làm cho tấm kính thủy tinh cùng khung thép vỡ tan tành mà rơi xuống đất.
Đám người đang xem náo nhiệt đột nhiên tản ra, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Miêu Quốc Khánh.
Khổng Lão Nhị đứng hình tại chỗ, ánh mắt nhìn Triệu Nam Thiên lần nữa lộ ra dấu vết sợ hãi, tên điên này!
Còn đám đàn em cũng mất vẻ kiêu ngạo vừa rồi, thậm chí bọn họ còn bị lời nói của Triệu Nam Thiên kích động.
Một số còn chủ động tản ra hai bên để cho Triệu Nam Thiên sải bước rời đi.
/800
|