Chương 930
Triệu Nam Thiên kể lại chuyện tối hôm qua.
Mẹ Triệu nhanh chóng hiểu: “Lý Khả Hân? Chuyện này con bé tìm con làm gì? Thằng nhóc này, đừng trách mẹ không nhắc nhở con, nếu như con dám làm chuyện có lỗi với Mục Tuyết thì mẹ không khách khí đâu!”
Triệu Nam Thiên vội vàng cam đoan: “Mẹ, xem mẹ nói kìa, chuyện này không có liên quan gì đến con, là Vu Chiến!”
“Vu Chiến? Bạn thân của con sao? Cậu ta về Đông Châu rồi à?”
“Đúng vậy, về rồi!”
Triệu Nam Thiên kể qua tình trạng gần đây của Vu Chiến.
Mẹ Triệu bừng tỉnh: “Thì ra con muốn tác hợp hai người bọn họ, mẹ cảm thấy chuyện này rất khó.”
“Vì sao vậy?”
“Con cũng biết chị dâu của Lý Khả Hân rất lợi hại. Mặc dù Khả Hân chỉ là cô gái nông thôn, không có hộ khẩu ở Đông Châu nhưng vẫn xem như gia đình có điều kiện!”
“Mẹ, nếu như mọi chuyện đơn giản thì con cũng không tìm đến mẹ rồi!”
Mẹ Triệu liếc anh một cái: “Thằng nhóc thối, cứ quăng chuyện khó cho mẹ! Mặc dù đứa nhỏ Vu Chiến này không tệ nhưng nói thế nào cũng đã ly dị, hơn nữa còn mang theo một đứa bé, chị dâu con bé có đồng ý hay không?”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Bây giờ đứa bé đó là do ông bà của cậu ấy chăm sóc!”
Mẹ Triệu vỗ đùi: “Quên đi, giải thích với con cũng vô dụng, mẹ sẽ đi nói giúp một chút. Mặc kệ Lý Khả Hân chọn ai thì cũng phải trưng cầu ý kiến của bản thân con bé!”
Triệu Nam Thiên cười hì hì: “Mẹ, con biết mẹ là người tốt nhất, sau này con bảo Vu Chiến mời mẹ ăn cơm!”
Mẹ Triệu gọi anh lại: “Chờ chút, chuyện này thật sự không liên quan gì đến con?”
“Mẹ, con bảo đảm!”
…
Một bên khác, quán lẩu đã mở cửa từ sáng sớm.
Chị dâu Lý vào nhà đã thấy Lý Khả Hân lau bàn quét đất, chị ta vội vàng giành lại: “Khả Hân, em coi em kia, không tranh thủ nghỉ ngơi mà đi làm những chuyện này làm gì? Để chị làm cho.”
Lý Khả Hân kinh ngạc nhưng việc này trước nay đều do cô ta làm.
Trước đây nếu như tay chân chậm, cô ta không chỉ bị chị dâu quở trách, thậm chí còn mặt nặng mày nhẹ.
Hôm nay lại đảo ngược hoàn toàn, chị dâu vậy mà giành làm?
Cô ta không vạch trần, miễn cưỡng cười cười.
Chị dâu Lý bên kia làm bộ quan tâm: “Không phải chị dâu nói em, tối qua em không về nhà khiến chị với anh em lo lắng chết được.”
Lý Khả Hân cũng không giấu chị ta: “Không có gì, xem phim xong anh Nam Thiên đưa em về.”
Chị dâu Lý cười khổ: “Cũng không phải sao, hôm qua Quốc Khánh còn gọi điện thoại than phiền với chị, chị phải bảo đảm đi bảo đảm lại, nói là em và Triệu Nam Thiên chỉ là bạn bình thường, lúc đó anh ta mới không nói đến chuyện này nữa.”
Lý Khả Hân có hơi khó chịu, cô ta mạnh mẽ phản bác lại: “Quan hệ của em với anh Nam Thiên thế nào thì sao phải giải thích với anh ta chứ?”
Chị dâu Lý hơi biến sắc: “Thế nào, chẳng lẽ em… vẫn còn ý với Triệu Nam Thiên?”
Lý Khả Hân không muốn thừa nhận nhưng lại không dám đối đầu với chị dâu nên thẳng thắn nói: “Chị dâu, chị đoán mò gì vậy? Em với anh Nam Thiên chỉ là bạn bình thường.”
Triệu Nam Thiên kể lại chuyện tối hôm qua.
Mẹ Triệu nhanh chóng hiểu: “Lý Khả Hân? Chuyện này con bé tìm con làm gì? Thằng nhóc này, đừng trách mẹ không nhắc nhở con, nếu như con dám làm chuyện có lỗi với Mục Tuyết thì mẹ không khách khí đâu!”
Triệu Nam Thiên vội vàng cam đoan: “Mẹ, xem mẹ nói kìa, chuyện này không có liên quan gì đến con, là Vu Chiến!”
“Vu Chiến? Bạn thân của con sao? Cậu ta về Đông Châu rồi à?”
“Đúng vậy, về rồi!”
Triệu Nam Thiên kể qua tình trạng gần đây của Vu Chiến.
Mẹ Triệu bừng tỉnh: “Thì ra con muốn tác hợp hai người bọn họ, mẹ cảm thấy chuyện này rất khó.”
“Vì sao vậy?”
“Con cũng biết chị dâu của Lý Khả Hân rất lợi hại. Mặc dù Khả Hân chỉ là cô gái nông thôn, không có hộ khẩu ở Đông Châu nhưng vẫn xem như gia đình có điều kiện!”
“Mẹ, nếu như mọi chuyện đơn giản thì con cũng không tìm đến mẹ rồi!”
Mẹ Triệu liếc anh một cái: “Thằng nhóc thối, cứ quăng chuyện khó cho mẹ! Mặc dù đứa nhỏ Vu Chiến này không tệ nhưng nói thế nào cũng đã ly dị, hơn nữa còn mang theo một đứa bé, chị dâu con bé có đồng ý hay không?”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Bây giờ đứa bé đó là do ông bà của cậu ấy chăm sóc!”
Mẹ Triệu vỗ đùi: “Quên đi, giải thích với con cũng vô dụng, mẹ sẽ đi nói giúp một chút. Mặc kệ Lý Khả Hân chọn ai thì cũng phải trưng cầu ý kiến của bản thân con bé!”
Triệu Nam Thiên cười hì hì: “Mẹ, con biết mẹ là người tốt nhất, sau này con bảo Vu Chiến mời mẹ ăn cơm!”
Mẹ Triệu gọi anh lại: “Chờ chút, chuyện này thật sự không liên quan gì đến con?”
“Mẹ, con bảo đảm!”
…
Một bên khác, quán lẩu đã mở cửa từ sáng sớm.
Chị dâu Lý vào nhà đã thấy Lý Khả Hân lau bàn quét đất, chị ta vội vàng giành lại: “Khả Hân, em coi em kia, không tranh thủ nghỉ ngơi mà đi làm những chuyện này làm gì? Để chị làm cho.”
Lý Khả Hân kinh ngạc nhưng việc này trước nay đều do cô ta làm.
Trước đây nếu như tay chân chậm, cô ta không chỉ bị chị dâu quở trách, thậm chí còn mặt nặng mày nhẹ.
Hôm nay lại đảo ngược hoàn toàn, chị dâu vậy mà giành làm?
Cô ta không vạch trần, miễn cưỡng cười cười.
Chị dâu Lý bên kia làm bộ quan tâm: “Không phải chị dâu nói em, tối qua em không về nhà khiến chị với anh em lo lắng chết được.”
Lý Khả Hân cũng không giấu chị ta: “Không có gì, xem phim xong anh Nam Thiên đưa em về.”
Chị dâu Lý cười khổ: “Cũng không phải sao, hôm qua Quốc Khánh còn gọi điện thoại than phiền với chị, chị phải bảo đảm đi bảo đảm lại, nói là em và Triệu Nam Thiên chỉ là bạn bình thường, lúc đó anh ta mới không nói đến chuyện này nữa.”
Lý Khả Hân có hơi khó chịu, cô ta mạnh mẽ phản bác lại: “Quan hệ của em với anh Nam Thiên thế nào thì sao phải giải thích với anh ta chứ?”
Chị dâu Lý hơi biến sắc: “Thế nào, chẳng lẽ em… vẫn còn ý với Triệu Nam Thiên?”
Lý Khả Hân không muốn thừa nhận nhưng lại không dám đối đầu với chị dâu nên thẳng thắn nói: “Chị dâu, chị đoán mò gì vậy? Em với anh Nam Thiên chỉ là bạn bình thường.”
/800
|