Chương 600
“Tôi không biết xấu hổ sao? Tôi ở với Triệu Nam Thiên là không biết xấu hổ. Vậy bà bán tôi cho nhà họ Ngụy, dùng tôi để lấy lòng Từ Hoa Dương là đẹp mặt lắm sao?”
“Bất kể là Ngụy Bắc Minh hay Từ Hoa Dương, bọn họ đều là tài năng trẻ nổi tiếng của Đông Châu. Ai mà không xứng với con chứ? Có ai mà không bằng Triệu Nam Thiên này chứ?”
Lửa giận trong lòng của Tô Mục Tuyết dâng lên ngùn ngụt và cô nói mà không giữ mồm miệng nữa: “Nếu bà thấy họ tốt như vậy thì cứ giữ lấy họ đi.”
Dì Đào liếc mắt và quét về phía Triệu Nam Thiên với ánh mắt gần như là ghê tởm: “Cậu ta đã dạy con những điều này sao? Những điều mà con đã tu dưỡng đâu rồi, sự gia giáo của nhà con đâu rồi?”
Tô Mục Tuyết nửa bước cũng không lùi: “Thuyền theo lái, gái theo chồng. Chuyện của tôi không cần bà lo.”
“Con dám nói những điều này trước mặt bố con không?”
“Có gì mà không dám chứ? Ông ấy ngay cả em vợ mà còn dám cưới thì tôi có gì mà không dám nói chứ?”
Dì Đào bị chạm vào nỗi đau thì đột nhiên sắc mặt thay đổi: “Con.”
Triệu Nam Thiên thấy hai người sắp cãi nhau thì vội vàng ngăn lại nói: “Dì Đào, cháu xin thề, cháu không hề có ý đó đâu.”
Dì Đào nở nụ cười khinh bỉ trên mặt: “Cậu thề sao? Lời thề của người như cậu đáng tin đến mức nào chứ?”
Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi nói: “Cháu biết dì vẫn luôn xem thường cháu, nhưng bây giờ ngoài việc tin tưởng cháu thì dì còn cách nào nữa chứ?”
Dì Đào lạnh giọng: “Cậu dám uy hiếp tôi sao?”
Không phải bà ta không đối phó được với Triệu Nam Thiên, mà là lúc này nhà họ Tô đang gặp nguy hiểm nên thật sự bà ta không muốn tiêu hao tài nguyên vào việc đấu đá nội bộ.
Đây cũng là lần đầu tiên bà ta phát hiện ra người bảo vệ nhỏ bé mà bà ta không thèm để ý đến lại giống như con cóc bám vào chân bà ta.
Ném cũng không ném đi được mà nhìn thấy lại thật kinh tởm.
Triệu Nam Thiên bình tĩnh giải thích: “Cháu chỉ đang trình bày sự thật thôi. Nếu dì không tin lời hứa của cháu thì không thể nào nói đến khoản vay một trăm tỷ được.”
Dì Đào hỏi lại: “Cậu có ý gì?”
“Cháu không có ý gì cả. Nếu cháu là một kẻ vô lại thì cho dù sau một tháng cháu không làm xong chuyện này thì cũng sẽ không rời khỏi Tô Mục Tuyết. Dì cũng chẳng làm gì được cháu.”
“Cậu nghĩ rằng tôi không trị được cậu sao? Anh trai cậu tên là Triệu Tuấn Kiệt, còn chị dâu của cậu tên là Khang Vũ Oanh. Tôi nói có đúng không? Cậu có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể đập bể bát cơm của họ hay không?”
“Đó là lý do tại sao tôi nói rằng thay vì đe dọa lẫn nhau thì tốt hơn là nên tin tưởng lẫn nhau. Dì là một nhân vật lớn, thật sự không đáng để tiêu hao tinh thần và thể lực cho một nhân vật nhỏ bé như cháu đây.”
Dì Đào trầm tư hồi lâu: “Tốt hơn là cậu nên nói được làm được.”
Triệu Nam Thiên nói một cách thẳng thắn: “Dì yên tâm, Triệu Nam Thiên cháu không phải là người thiển cận.”
Dì Đào không muốn nhìn Triệu Nam Thiên thêm một phút giây nào nữa, bà ta quay đầu nói với Tô Mục Tuyết nói: “Nếu thật sự cậu muốn khinh thường bản thân thì hãy nghĩ đến mẹ cậu.”
Đó giống như là một lời căn dặn nhưng nó cũng có vẻ là một lời cảnh cáo.
“Tôi không biết xấu hổ sao? Tôi ở với Triệu Nam Thiên là không biết xấu hổ. Vậy bà bán tôi cho nhà họ Ngụy, dùng tôi để lấy lòng Từ Hoa Dương là đẹp mặt lắm sao?”
“Bất kể là Ngụy Bắc Minh hay Từ Hoa Dương, bọn họ đều là tài năng trẻ nổi tiếng của Đông Châu. Ai mà không xứng với con chứ? Có ai mà không bằng Triệu Nam Thiên này chứ?”
Lửa giận trong lòng của Tô Mục Tuyết dâng lên ngùn ngụt và cô nói mà không giữ mồm miệng nữa: “Nếu bà thấy họ tốt như vậy thì cứ giữ lấy họ đi.”
Dì Đào liếc mắt và quét về phía Triệu Nam Thiên với ánh mắt gần như là ghê tởm: “Cậu ta đã dạy con những điều này sao? Những điều mà con đã tu dưỡng đâu rồi, sự gia giáo của nhà con đâu rồi?”
Tô Mục Tuyết nửa bước cũng không lùi: “Thuyền theo lái, gái theo chồng. Chuyện của tôi không cần bà lo.”
“Con dám nói những điều này trước mặt bố con không?”
“Có gì mà không dám chứ? Ông ấy ngay cả em vợ mà còn dám cưới thì tôi có gì mà không dám nói chứ?”
Dì Đào bị chạm vào nỗi đau thì đột nhiên sắc mặt thay đổi: “Con.”
Triệu Nam Thiên thấy hai người sắp cãi nhau thì vội vàng ngăn lại nói: “Dì Đào, cháu xin thề, cháu không hề có ý đó đâu.”
Dì Đào nở nụ cười khinh bỉ trên mặt: “Cậu thề sao? Lời thề của người như cậu đáng tin đến mức nào chứ?”
Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi nói: “Cháu biết dì vẫn luôn xem thường cháu, nhưng bây giờ ngoài việc tin tưởng cháu thì dì còn cách nào nữa chứ?”
Dì Đào lạnh giọng: “Cậu dám uy hiếp tôi sao?”
Không phải bà ta không đối phó được với Triệu Nam Thiên, mà là lúc này nhà họ Tô đang gặp nguy hiểm nên thật sự bà ta không muốn tiêu hao tài nguyên vào việc đấu đá nội bộ.
Đây cũng là lần đầu tiên bà ta phát hiện ra người bảo vệ nhỏ bé mà bà ta không thèm để ý đến lại giống như con cóc bám vào chân bà ta.
Ném cũng không ném đi được mà nhìn thấy lại thật kinh tởm.
Triệu Nam Thiên bình tĩnh giải thích: “Cháu chỉ đang trình bày sự thật thôi. Nếu dì không tin lời hứa của cháu thì không thể nào nói đến khoản vay một trăm tỷ được.”
Dì Đào hỏi lại: “Cậu có ý gì?”
“Cháu không có ý gì cả. Nếu cháu là một kẻ vô lại thì cho dù sau một tháng cháu không làm xong chuyện này thì cũng sẽ không rời khỏi Tô Mục Tuyết. Dì cũng chẳng làm gì được cháu.”
“Cậu nghĩ rằng tôi không trị được cậu sao? Anh trai cậu tên là Triệu Tuấn Kiệt, còn chị dâu của cậu tên là Khang Vũ Oanh. Tôi nói có đúng không? Cậu có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là có thể đập bể bát cơm của họ hay không?”
“Đó là lý do tại sao tôi nói rằng thay vì đe dọa lẫn nhau thì tốt hơn là nên tin tưởng lẫn nhau. Dì là một nhân vật lớn, thật sự không đáng để tiêu hao tinh thần và thể lực cho một nhân vật nhỏ bé như cháu đây.”
Dì Đào trầm tư hồi lâu: “Tốt hơn là cậu nên nói được làm được.”
Triệu Nam Thiên nói một cách thẳng thắn: “Dì yên tâm, Triệu Nam Thiên cháu không phải là người thiển cận.”
Dì Đào không muốn nhìn Triệu Nam Thiên thêm một phút giây nào nữa, bà ta quay đầu nói với Tô Mục Tuyết nói: “Nếu thật sự cậu muốn khinh thường bản thân thì hãy nghĩ đến mẹ cậu.”
Đó giống như là một lời căn dặn nhưng nó cũng có vẻ là một lời cảnh cáo.
/800
|