Nói xong anh quay đầu bỏ đi để lại cô ngồi ở đó vẻ mặt vẫn ngơ ngác như cũ.
Dưới lầu...
Hạ Phong cầm sấp tài liệu trên tay trầm ngâm suy nghĩ thấy vậy người trợ lí thân cận nhất của anh do dự rồi cũng mở lời :
'' Lí lịch của Tịch tiểu thư chỉ điều tra được cô ấy từng học ở đại học Nam California còn khoảng thời gian ở bên Mỹ đã được bảo mật bởi một thế lực nào đó rất kĩ. E là....thân phận của Tịch tiểu thư không chỉ đơn giản là người Tịch gia.''
'' Lần này, Tịch tiểu thư trở về là vì ngày đại thọ của Tịch Lão gia tử .''
Trợ lí nói một tràn dài nhưng Hạ Phong vẫn giữ vẻ mặt liệt không đổi. Trước khi gặp Tịch Nguyên thì Hạ Phong không có bất cứ mong đợi hay ham muốn gì trong cuộc đời này, nhưng sau khi gặp được cô thì hết thảy những thứ như hôn nhân, gia đình, đứa bé... toàn bộ những thứ anh chưa bao giờ mong muốn có được, lại chỉ vì có liên hệ với cô mà trở nên cực kì quan trọng với anh...
Không cần biết bên trong quá khứ kia của cô có những gì ,không cần biết lai lịch thật của cô là gì chỉ cần biết người anh thật sự thích bây giờ là Tịch Nguyên .
Vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ bỗng anh thấy một bóng người nho nhỏ chạy như bay từ cầu thang xuống chuẩn bị thì ngã dập mặt , anh vội đứng dậy may là đỡ cô kịp.Mặt anh đen như đít nồi , giọng lạnh xuốnh : ''Em vội cái gì ? Đi cướp à ? ''
Còn không phải tại anh sao? Vì hành động của anh làm tôi thấy ngại anh còn không biết sao ?
Thấy anh có vẻ tức giận cô cười nói: '' Hì hì, tôi đột nhiên nhớ ra đồ tôi mang về không có cái nào thục nữ cả nên là tôi muốn ra ngoài mua một ít.
Hạ Phong: '' Lát nữa sẽ có người mang đến cho em.''
Cô vội xua tay : '' Không cần phiền phức như vậy ! Lâu rồi mới trở lại Đế Đô, tôi muốn ra ngoài đi dạo . ''
Hạ Phong đứng dậy cầm áo khoác và chìa khóa:
'' Tôi đi cùng em.''
Ý là không cho cô có cơ hội từ chối sao ? Thật độc ác. Vì vậy cô đành phải lẻo đẻo theo sau.
....
Tịch Nguyên dừng lại ở một cửa hàng đồ hiệu sang trọng, anh cùng cô bước vào trong xem.Nhân viên trong cửa hàng đó bắt đầu nhìn hai người bằng những ánh mắt phán xét rồi thì thầm to nhỏ :
'' Các cô nhìn xem anh chàng đó đẹp trai quá đi mất ! ''
'' Người phụ nữ đi bên cạnh anh ấy không hợp gì cả, không có chất nhìn giống như vệ sĩ của anh ấy hơn. ''
Dám nói bà đây không có khí chất để tôi xem lát nữa tôi vung tiền ra thì mấy người còn dám nói không .
Ây...đúng là không có khí chất thật ! Tịch Nguyên tự ngắm mình trong gương xong liền ra sức lựa các bộ quần áo. Lúc trước ở Mỹ cô hay mặc những bộ đồ đen bó sát để dễ làm nhiệm vụ nên tủ đồ của cô không có nổi một chiếc váy .
Cô nhân viên đi bên cạnh cảm thấy khách hàng không vui liền bật chế độ nịnh hót : '' Vị tiểu thư này, cô đúng là có phúc có bạn trai đẹp như vậy hơn nữa hai người còn rất xứng đôi . ''
'' Anh ấy không phải....'' Lời chưa nói ra liền bị nhân viên kia cưới mất
'' Cô không cần phải ngại , ánh mắt anh ấy nhìn cô rất si tình đó nha . '' Cô nhân viên vừa nói vừa cầm giúp quần áo
Tịch Nguyên quay sang hỏi xem chiếc váy cô cầm trên tay đẹp không nhưng mà Hạ Phong đã ra ngoài nghe điện thoại mất rồi nên cô tự mình vào phòng thử đồ.
Lúc cô bước ra khỏi phòng thay đồ liền biến thành người khác. Cô gái trước mắt lúc này, mặc một chiếc váy không tay màu đỏ rượu , đi đôi giày bạc khảm pha lê , đeo một chiếc kính râm màu đen , mái tóc buông xõa dài đến eo.
Mấy cô nhân viên: ''.....'' Vả mặt rồi ! Lúc nãy còn nói người ta không có khí chất nữa chứ !
Hừ ! là bà đây không muốn có khí chất có được không ?
Tịch Nguyên vừa nghĩ rằng sẽ lựa thêm vào bộ nữa nhưng một giọn nói chua lanh lảnh ở phái sau vang lên : '' Chị....là chị thật sao ? Chị về khi nào vậy ? '' Là Tịch Tuyết - cô ta khoác tay Trình Đông chạy đến trước mặt Tịch Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên
Chậc...diễn xuất tệ như vậy cũng đem đến trước mặt chị đây khoe khoang.
Thấy Tịch Nguyên lơ mình Tịch Tuyết bắt đầu tổn thương, mắt ngấn nước : '' Chị...chị vẫn giận em sao ? Em vẫn luôn tìm mọi cách để cha cho chị trở về nhưng mà .... '' Cô ta nhẹ nhàng tựa vào lòng Trình Đông.
Ánh mắt Trình Đông từ nãy giờ luôn đặt trên người Tịch Nguyên.Gã đang nhớ lại cô gái trước kia, tóc tết bím hồn nhiên ngây thơ , cứ mỗi lần gặp gã đều ngượng ngùng e thẹn mà bây giờ đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp như vậy.Thấy người của Tịch Tuyết ngã vào lòng mình gã mới hoàn hồn lại nhẹ nhàng ôm lấy cô ta nhìn về phía Tịch Nguyên : '' Nguyên Nguyên.....''
'' Khoan đã , đừng gọi như vậy ! Chúng ta...không thân. '' Tịch Nguyên vội cắt ngang lời Trình Đông dùng ánh mắt khinh thường nhìn gã.
Thấy cửa bị đẩy ra cứ tưởng là Hạ Phong đã nói chuyện xong thế nhưng không phải là hai người bạn của Tịch Tuyết cũng bước vào, họ hẹn nhau ở cửa hàng này. Hai người này lúc nhỏ hay sang nhà chơi còn hùa với Tịch Tuyết bắt nạt Tịch Nguyên
Dưới lầu...
Hạ Phong cầm sấp tài liệu trên tay trầm ngâm suy nghĩ thấy vậy người trợ lí thân cận nhất của anh do dự rồi cũng mở lời :
'' Lí lịch của Tịch tiểu thư chỉ điều tra được cô ấy từng học ở đại học Nam California còn khoảng thời gian ở bên Mỹ đã được bảo mật bởi một thế lực nào đó rất kĩ. E là....thân phận của Tịch tiểu thư không chỉ đơn giản là người Tịch gia.''
'' Lần này, Tịch tiểu thư trở về là vì ngày đại thọ của Tịch Lão gia tử .''
Trợ lí nói một tràn dài nhưng Hạ Phong vẫn giữ vẻ mặt liệt không đổi. Trước khi gặp Tịch Nguyên thì Hạ Phong không có bất cứ mong đợi hay ham muốn gì trong cuộc đời này, nhưng sau khi gặp được cô thì hết thảy những thứ như hôn nhân, gia đình, đứa bé... toàn bộ những thứ anh chưa bao giờ mong muốn có được, lại chỉ vì có liên hệ với cô mà trở nên cực kì quan trọng với anh...
Không cần biết bên trong quá khứ kia của cô có những gì ,không cần biết lai lịch thật của cô là gì chỉ cần biết người anh thật sự thích bây giờ là Tịch Nguyên .
Vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ bỗng anh thấy một bóng người nho nhỏ chạy như bay từ cầu thang xuống chuẩn bị thì ngã dập mặt , anh vội đứng dậy may là đỡ cô kịp.Mặt anh đen như đít nồi , giọng lạnh xuốnh : ''Em vội cái gì ? Đi cướp à ? ''
Còn không phải tại anh sao? Vì hành động của anh làm tôi thấy ngại anh còn không biết sao ?
Thấy anh có vẻ tức giận cô cười nói: '' Hì hì, tôi đột nhiên nhớ ra đồ tôi mang về không có cái nào thục nữ cả nên là tôi muốn ra ngoài mua một ít.
Hạ Phong: '' Lát nữa sẽ có người mang đến cho em.''
Cô vội xua tay : '' Không cần phiền phức như vậy ! Lâu rồi mới trở lại Đế Đô, tôi muốn ra ngoài đi dạo . ''
Hạ Phong đứng dậy cầm áo khoác và chìa khóa:
'' Tôi đi cùng em.''
Ý là không cho cô có cơ hội từ chối sao ? Thật độc ác. Vì vậy cô đành phải lẻo đẻo theo sau.
....
Tịch Nguyên dừng lại ở một cửa hàng đồ hiệu sang trọng, anh cùng cô bước vào trong xem.Nhân viên trong cửa hàng đó bắt đầu nhìn hai người bằng những ánh mắt phán xét rồi thì thầm to nhỏ :
'' Các cô nhìn xem anh chàng đó đẹp trai quá đi mất ! ''
'' Người phụ nữ đi bên cạnh anh ấy không hợp gì cả, không có chất nhìn giống như vệ sĩ của anh ấy hơn. ''
Dám nói bà đây không có khí chất để tôi xem lát nữa tôi vung tiền ra thì mấy người còn dám nói không .
Ây...đúng là không có khí chất thật ! Tịch Nguyên tự ngắm mình trong gương xong liền ra sức lựa các bộ quần áo. Lúc trước ở Mỹ cô hay mặc những bộ đồ đen bó sát để dễ làm nhiệm vụ nên tủ đồ của cô không có nổi một chiếc váy .
Cô nhân viên đi bên cạnh cảm thấy khách hàng không vui liền bật chế độ nịnh hót : '' Vị tiểu thư này, cô đúng là có phúc có bạn trai đẹp như vậy hơn nữa hai người còn rất xứng đôi . ''
'' Anh ấy không phải....'' Lời chưa nói ra liền bị nhân viên kia cưới mất
'' Cô không cần phải ngại , ánh mắt anh ấy nhìn cô rất si tình đó nha . '' Cô nhân viên vừa nói vừa cầm giúp quần áo
Tịch Nguyên quay sang hỏi xem chiếc váy cô cầm trên tay đẹp không nhưng mà Hạ Phong đã ra ngoài nghe điện thoại mất rồi nên cô tự mình vào phòng thử đồ.
Lúc cô bước ra khỏi phòng thay đồ liền biến thành người khác. Cô gái trước mắt lúc này, mặc một chiếc váy không tay màu đỏ rượu , đi đôi giày bạc khảm pha lê , đeo một chiếc kính râm màu đen , mái tóc buông xõa dài đến eo.
Mấy cô nhân viên: ''.....'' Vả mặt rồi ! Lúc nãy còn nói người ta không có khí chất nữa chứ !
Hừ ! là bà đây không muốn có khí chất có được không ?
Tịch Nguyên vừa nghĩ rằng sẽ lựa thêm vào bộ nữa nhưng một giọn nói chua lanh lảnh ở phái sau vang lên : '' Chị....là chị thật sao ? Chị về khi nào vậy ? '' Là Tịch Tuyết - cô ta khoác tay Trình Đông chạy đến trước mặt Tịch Nguyên tỏ vẻ ngạc nhiên
Chậc...diễn xuất tệ như vậy cũng đem đến trước mặt chị đây khoe khoang.
Thấy Tịch Nguyên lơ mình Tịch Tuyết bắt đầu tổn thương, mắt ngấn nước : '' Chị...chị vẫn giận em sao ? Em vẫn luôn tìm mọi cách để cha cho chị trở về nhưng mà .... '' Cô ta nhẹ nhàng tựa vào lòng Trình Đông.
Ánh mắt Trình Đông từ nãy giờ luôn đặt trên người Tịch Nguyên.Gã đang nhớ lại cô gái trước kia, tóc tết bím hồn nhiên ngây thơ , cứ mỗi lần gặp gã đều ngượng ngùng e thẹn mà bây giờ đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp như vậy.Thấy người của Tịch Tuyết ngã vào lòng mình gã mới hoàn hồn lại nhẹ nhàng ôm lấy cô ta nhìn về phía Tịch Nguyên : '' Nguyên Nguyên.....''
'' Khoan đã , đừng gọi như vậy ! Chúng ta...không thân. '' Tịch Nguyên vội cắt ngang lời Trình Đông dùng ánh mắt khinh thường nhìn gã.
Thấy cửa bị đẩy ra cứ tưởng là Hạ Phong đã nói chuyện xong thế nhưng không phải là hai người bạn của Tịch Tuyết cũng bước vào, họ hẹn nhau ở cửa hàng này. Hai người này lúc nhỏ hay sang nhà chơi còn hùa với Tịch Tuyết bắt nạt Tịch Nguyên
/75
|