Người đàn bà thấy xe đã dừng lại thì nhanh chóng chạy tới đập vào cửa xe.
Tịch Nguyên hạ cửa kính xuống, nhướng mày:
‘’ Dì tìm ai? ‘’
‘’ Tiểu Nguyên, là mẹ đây! Mẹ quay về tìm con. ‘’
Tịch Nguyên nhếch mép: ‘’ Đùa gì vậy? Sau này nhớ điều tra cho kĩ rồi mới lừa gạt. ‘’
Nói xong, Tịch Nguyên trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe đi luôn.
Người đàn bà vẫn đứng ở đó nhìn theo bóng chiếc xe rời đi, bà ta lấy điện thoại ra ấn vào một dãy số gọi điện:
‘’ Cho tôi thêm thời gian.’’
…
Tịch Nguyên đã đến công ty thì được biết Hạ Phong vẫn còn họp. Nhân viên sắp xếp chỗ cho cô ngồi đợi nhưng với cái tính tò mò của cô thì đâu thể nào ngồi im một chỗ được.
Với cái chân tàn tật của cô thì cũng không chạy nhảy quá xa được. Lúc đi ngang qua phòng họp, Tịch Nguyên còn vẫy vẫy tay với Hạ Phong.
Khóe miệng Hạ Phong hơi giản ra một chút. Mọi người trong phòng họp đều cảm thấy kinh hãi với vẻ mặt như xuân về này của anh, họ đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều ngây dại ra, bên ngoài là một cô gái xinh xắn như một thiên thần nhỏ. Người có thể khiến tảng băng ngàn năm của bọn họ tan chảy.
Hạ Phong khẽ ho vài cái, mọi người cũng quay lại tập trung vào công việc.
Tịch Nguyên bĩu môi, trở về phòng ngồi đợi.
Trên bàn có rất nhiều đồ ăn vặt, máy chơi game có cả tạp chí nữa đa số đều là những thứ cô thích. Cũng không biết anh đã chuẩn bị lúc nào, bận như vậy vẫn không quên làm cô vui.
Mãi một lúc sau, Hạ Phong mới xong việc. Thấy anh vừa bước vào, Tịch Nguyên hơn hở:
‘’ Nào, lại đây đi. ‘’
Không biết cô lại bày trò gì, Hạ Phong vô cũng khó hiểu bước đến.
Tịch Nguyên mở hộp cơm ra cả đũa cũng để sẵn sàng.
Hạ Phong không ngờ là cô lại mang bữa sáng đến cho mình, nghĩ đi nghĩ lại thì thật không nỡ từ chối.
Hạ Phong khẽ cau mày: ‘’ Tôi không thích ăn bữa sáng lắm! ‘’
Tịch Nguyên giản cơ mặt ra, hỏi lại: ‘’ Thế có ăn không? ‘’
Anh liền ngoan ngoãn cầm đũa lên. Anh vừa ăn vừa nghe cô càm ràm: ‘’ Sau này anh không được bỏ bữa sáng nữa. Bữa sáng rất quan trọng đó. ‘’
‘’ Được rồi! ‘’
Sau này sẽ luôn có cô bên cạnh thì cô sẽ luôn nhắc nhở không cần anh phải nhớ.
Dù bị cô càm ràm mãi không thôi nhưng Hạ Phong không thấy khó chịu ngược lại anh còn cảm thấy rất ấm lòng. Những lời cô nói hôm ở bệnh viện đã không còn khiến anh băn khoăn nữa. Khoảng cách của anh và cô ngày càng gần.
Cuộc sống thường ngày của anh và cô thật sự rất giống với các cặp vợ chồng mới cưới.
Cơm nước xong xuôi thì việc ai người nấy làm. Hạ Phong cặm cuội với đống tài liệu trên bàn, Tịch Nguyên thì vừa ăn vặt vừa nghịch điện thoại lâu lâu còn len lén nhìn sang anh.
Phát hiện được ánh mắt của cô, Hạ Phong ngẩn đầu lên, tay chống cằm nhìn cô:
‘’ Có chuyện gì sao? ‘’
Tịch Nguyên buông điện thoại xuống, ủ rủ: ‘’ Khi nào thì anh mới hết bận? ‘’
‘’ Lại đây. ‘’ Không biết anh đã lấy ở đâu ra một cái ghế cho cô ngồi cạnh mình. Hạ Phong mở ngăn kéo lấy ra một khối rubik để lên bàn.
Tịch Nguyên nhảy đến ngồi xuống: ‘’ Tôi không đủ thông minh để chơi thứ này đâu. ‘’
‘’ Em tự chơi một lúc đi. Lát nữa sẽ đưa em đi ăn đồ ngon. ‘’
Nghe đến đồ ăn ngon, hai mắt Tịch Nguyên liền sáng lên, cô ngoan ngoãn ngồi yên chơi với khối rubik.
Phía cửa phòng có một bàn tay trắng nõn đẩy ra theo sao đó là một người phụ nữ sang trong cùng khí chất bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ bó sát, đi một đôi cao gót 7 phân, cả người đều diện toàn đồ hiệu.
Hướng Viễn ở phía sau ngăn cản nhưng không kịp.
‘’ Xin lỗi sếp, tôi không cho cô ấy vào nhưng cô ấy một mực không chịu. ‘’
‘’ Ra ngoài đi. ‘’
Người phụ nữ liếc xéo Tịch Nguyên đang ngồi ở bàn làm việc. Cô ta làm ra vẻ ngạc nhiên:
‘’ Cô gái này…giống Cảnh Thi quá! Thảo nào anh lại đối xử đặc biệt như vậy. ‘’
Tịch Nguyên cũng không phải kẻ ngốc không hiểu được ý của cô ta. Cô ta đang bóng gió rằng vì Tịch Nguyên giống với em gái Hạ Phong nên mới được đối xử tốt. Tóm gọn lại là đang nói cô như vật thế thân.
Hạ Phong đặt bút trong tay xuống, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo: ‘’ Tôi không thấy giống gì cả. Cô nên về khám lại mắt của mình đi. ‘’
Minh Kì Liên ngồi xuống ghế đối diện Hạ Phong:
‘’ Hợp đồng lần này giúp em được không? ‘’
‘’ Hạ thị trước giờ không có chuyện mở cửa sau. ‘’ Hạ Phong vô cùng dứt khoát.
Minh Kì Liên liền chuyển sang đối tượng sang Tịch Nguyên: ‘’ Tôi là Minh Kì Liên,bạn thân của Hạ Phong. ‘’
Không đợi Tịch Nguyên trả lời Hạ Phong đã nhìn cô nói: ‘’ Không thân. ‘’
Đây là sợ Tịch Nguyên hiểu lầm nên với vạch rõ ranh giới với cô ả.
Tịch Nguyên theo phép lịch sự cũng cười lại với cô ta: ‘’ Tôi tên Tịch Nguyên, bạn siêu thân của Hạ Phong. ‘’
Mình Kì Liên siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán cũng nổi lên: ‘’ Cô giống với Cảnh Thi thật đó. Nhìn cô, tôi lại nhớ nó. ‘’
Tịch Nguyên nhướng mày, thản nhiên nói: ‘’ Ài, tôi nói cô nghe là tôi cố tình phẩu thuật thẩm mỹ cho giống để bước vào Hạ gia đó. Sau này cô phải đổi cách gọi đi, gọi tôi là Hạ thiếu phu nhân vì tôi không thích làm Hạ tiểu thư đâu! ‘’
Tịch Nguyên hạ cửa kính xuống, nhướng mày:
‘’ Dì tìm ai? ‘’
‘’ Tiểu Nguyên, là mẹ đây! Mẹ quay về tìm con. ‘’
Tịch Nguyên nhếch mép: ‘’ Đùa gì vậy? Sau này nhớ điều tra cho kĩ rồi mới lừa gạt. ‘’
Nói xong, Tịch Nguyên trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe đi luôn.
Người đàn bà vẫn đứng ở đó nhìn theo bóng chiếc xe rời đi, bà ta lấy điện thoại ra ấn vào một dãy số gọi điện:
‘’ Cho tôi thêm thời gian.’’
…
Tịch Nguyên đã đến công ty thì được biết Hạ Phong vẫn còn họp. Nhân viên sắp xếp chỗ cho cô ngồi đợi nhưng với cái tính tò mò của cô thì đâu thể nào ngồi im một chỗ được.
Với cái chân tàn tật của cô thì cũng không chạy nhảy quá xa được. Lúc đi ngang qua phòng họp, Tịch Nguyên còn vẫy vẫy tay với Hạ Phong.
Khóe miệng Hạ Phong hơi giản ra một chút. Mọi người trong phòng họp đều cảm thấy kinh hãi với vẻ mặt như xuân về này của anh, họ đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.
Tất cả mọi người đều ngây dại ra, bên ngoài là một cô gái xinh xắn như một thiên thần nhỏ. Người có thể khiến tảng băng ngàn năm của bọn họ tan chảy.
Hạ Phong khẽ ho vài cái, mọi người cũng quay lại tập trung vào công việc.
Tịch Nguyên bĩu môi, trở về phòng ngồi đợi.
Trên bàn có rất nhiều đồ ăn vặt, máy chơi game có cả tạp chí nữa đa số đều là những thứ cô thích. Cũng không biết anh đã chuẩn bị lúc nào, bận như vậy vẫn không quên làm cô vui.
Mãi một lúc sau, Hạ Phong mới xong việc. Thấy anh vừa bước vào, Tịch Nguyên hơn hở:
‘’ Nào, lại đây đi. ‘’
Không biết cô lại bày trò gì, Hạ Phong vô cũng khó hiểu bước đến.
Tịch Nguyên mở hộp cơm ra cả đũa cũng để sẵn sàng.
Hạ Phong không ngờ là cô lại mang bữa sáng đến cho mình, nghĩ đi nghĩ lại thì thật không nỡ từ chối.
Hạ Phong khẽ cau mày: ‘’ Tôi không thích ăn bữa sáng lắm! ‘’
Tịch Nguyên giản cơ mặt ra, hỏi lại: ‘’ Thế có ăn không? ‘’
Anh liền ngoan ngoãn cầm đũa lên. Anh vừa ăn vừa nghe cô càm ràm: ‘’ Sau này anh không được bỏ bữa sáng nữa. Bữa sáng rất quan trọng đó. ‘’
‘’ Được rồi! ‘’
Sau này sẽ luôn có cô bên cạnh thì cô sẽ luôn nhắc nhở không cần anh phải nhớ.
Dù bị cô càm ràm mãi không thôi nhưng Hạ Phong không thấy khó chịu ngược lại anh còn cảm thấy rất ấm lòng. Những lời cô nói hôm ở bệnh viện đã không còn khiến anh băn khoăn nữa. Khoảng cách của anh và cô ngày càng gần.
Cuộc sống thường ngày của anh và cô thật sự rất giống với các cặp vợ chồng mới cưới.
Cơm nước xong xuôi thì việc ai người nấy làm. Hạ Phong cặm cuội với đống tài liệu trên bàn, Tịch Nguyên thì vừa ăn vặt vừa nghịch điện thoại lâu lâu còn len lén nhìn sang anh.
Phát hiện được ánh mắt của cô, Hạ Phong ngẩn đầu lên, tay chống cằm nhìn cô:
‘’ Có chuyện gì sao? ‘’
Tịch Nguyên buông điện thoại xuống, ủ rủ: ‘’ Khi nào thì anh mới hết bận? ‘’
‘’ Lại đây. ‘’ Không biết anh đã lấy ở đâu ra một cái ghế cho cô ngồi cạnh mình. Hạ Phong mở ngăn kéo lấy ra một khối rubik để lên bàn.
Tịch Nguyên nhảy đến ngồi xuống: ‘’ Tôi không đủ thông minh để chơi thứ này đâu. ‘’
‘’ Em tự chơi một lúc đi. Lát nữa sẽ đưa em đi ăn đồ ngon. ‘’
Nghe đến đồ ăn ngon, hai mắt Tịch Nguyên liền sáng lên, cô ngoan ngoãn ngồi yên chơi với khối rubik.
Phía cửa phòng có một bàn tay trắng nõn đẩy ra theo sao đó là một người phụ nữ sang trong cùng khí chất bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ bó sát, đi một đôi cao gót 7 phân, cả người đều diện toàn đồ hiệu.
Hướng Viễn ở phía sau ngăn cản nhưng không kịp.
‘’ Xin lỗi sếp, tôi không cho cô ấy vào nhưng cô ấy một mực không chịu. ‘’
‘’ Ra ngoài đi. ‘’
Người phụ nữ liếc xéo Tịch Nguyên đang ngồi ở bàn làm việc. Cô ta làm ra vẻ ngạc nhiên:
‘’ Cô gái này…giống Cảnh Thi quá! Thảo nào anh lại đối xử đặc biệt như vậy. ‘’
Tịch Nguyên cũng không phải kẻ ngốc không hiểu được ý của cô ta. Cô ta đang bóng gió rằng vì Tịch Nguyên giống với em gái Hạ Phong nên mới được đối xử tốt. Tóm gọn lại là đang nói cô như vật thế thân.
Hạ Phong đặt bút trong tay xuống, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo: ‘’ Tôi không thấy giống gì cả. Cô nên về khám lại mắt của mình đi. ‘’
Minh Kì Liên ngồi xuống ghế đối diện Hạ Phong:
‘’ Hợp đồng lần này giúp em được không? ‘’
‘’ Hạ thị trước giờ không có chuyện mở cửa sau. ‘’ Hạ Phong vô cùng dứt khoát.
Minh Kì Liên liền chuyển sang đối tượng sang Tịch Nguyên: ‘’ Tôi là Minh Kì Liên,bạn thân của Hạ Phong. ‘’
Không đợi Tịch Nguyên trả lời Hạ Phong đã nhìn cô nói: ‘’ Không thân. ‘’
Đây là sợ Tịch Nguyên hiểu lầm nên với vạch rõ ranh giới với cô ả.
Tịch Nguyên theo phép lịch sự cũng cười lại với cô ta: ‘’ Tôi tên Tịch Nguyên, bạn siêu thân của Hạ Phong. ‘’
Mình Kì Liên siết chặt nắm tay, gân xanh trên trán cũng nổi lên: ‘’ Cô giống với Cảnh Thi thật đó. Nhìn cô, tôi lại nhớ nó. ‘’
Tịch Nguyên nhướng mày, thản nhiên nói: ‘’ Ài, tôi nói cô nghe là tôi cố tình phẩu thuật thẩm mỹ cho giống để bước vào Hạ gia đó. Sau này cô phải đổi cách gọi đi, gọi tôi là Hạ thiếu phu nhân vì tôi không thích làm Hạ tiểu thư đâu! ‘’
/75
|