Nắng sáng chiếu rội,hoà vào cùng nhịp điệu buổi sáng sớm.Trong phòng,Tạ Yên Ninh thức dậy và đã được Trịnh Khương Nghị một lần nữa giúp đút cô dùng bữa sáng,mặc dù Tạ Yên Ninh vẫn còn ngại vì sự việc hôm qua nhưng một hồi lâu thì cũng nguôi đi.Ở đời mà,lâu lâu cũng sẽ gặp vài chuyện bất trắc nho nhỏ nhưng rồi sẽ qua đi nhanh thôi,cách tốt nhất là hãy quên nó đi đừng để vì nó mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân mình.
Trịnh Khương Nghị cũng không nói gì chỉ nhẹ cười giúp cô xong anh và cô vẫn như mọi khi hưởng thụ không khí sáng sớm.
Trịnh Khương Nghị vừa đọc báo vừa thưởng trà,Tạ Yên Ninh thì nghe nhạc.Bổng hồi lâu Tạ Yên Ninh cất tiếng:
Trịnh Khương Nghị,cảm ơn anh
Trịnh Khương Nghị đang xem báo thì nghe cô nói thế mà ngẩn đầu lên nhìn cô.Tạ Yên Ninh một thân quần áo bệnh nhân,mặc dù không phải thứ quần áo xa hoa gì nhưng anh vẫn cảm thấy cô trông rất đẹp,mái tóc xoã dài,ánh mắt đen lấy óng ánh huyền diệu.Cô mỉm cười,những biểu hiện trên khuôn mặt kia có thể cho anh thấy được rằng đó là thật lòng.
Tại sao? Anh ngã người ra sau ghế,ngữ điệu thản nhiên hỏi.
Không có gì,chỉ là muốn cảm ơn anh thôi.Đừng bận tâm Tạ Yên Ninh cười cười,tay hơi bối rối bấu vào nhau.
Trịnh Khương Nghị nhìn cô không một lời,Tạ Yên Ninh không nghe anh nói gì mình cũng không dám nói,cô có chút xấu hổ.Không khí im lặng,chẳng lấy một tiếng động.Tạ Yên Ninh mặc dù không thấy gì nhưng cô có thể cảm giác được rằng có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm,không nói cô cũng biết là ai đang nhìn mình.Cô càng thêm xấu hổ cuối thấp đầu,Trịnh Khương Nghị nhìn những biểu hiện kia của cô làm cho anh không khỏi mỉm cười.Từ lúc nào anh lại cảm thấy Tạ Yên Ninh trông đáng yêu bất ngờ đến như thế.
Không khí vào buổi sáng của họ cứ trôi qua như thế trong tình cảnh ai ai chẳng nói một lời gì vì xấu hổ,...
Trưa đến,Tạ Yên Ninh và Trịnh Khương Nghị đang dùng bữa trưa thì có người gián đoạn đến gõ cửa.Trịnh Khương Nghị là người đi đến mở,bên ngoài là một chàng thanh niên giao hoa đang cầm một bó hoa oải hương thật lớn đứng chờ,thấy Trịnh Khương Nghị mở cửa thì vui vẻ nói:
Cho hỏi ở đây có ai tên Tạ Yên Ninh không ạ?
Trịnh Khương Nghị khó hiểu nhíu mày,Tạ Yên Ninh nghe có người hỏi tới mình thì lên tiếng Có,tôi chính là Tạ Yên Ninh có việc gì không vậy?
Cô Tạ,có một người gữi tặng cho cô một bó hoa nhờ tôi mang tới,mong cô nhận cho
Tặng cho tôi!Ai vậy? Tạ Yên Ninh lẫn Trịnh Khương Nghị đều bất ngờ.
Tôi không biết,người đó nói khi cô đọc bức thư trong đây thì sẽ rõ.À Mong anh nhận giúp cô ấy,còn nữa anh ký tên vào đây giúp tôi Người đưa hoa thẳng thắng cười lớn đưa bó hoa cho Trịnh Khương Nghị cầm rồi đưa tờ giấy cho anh ký tên,Trịnh Khương Nghị có chút bực bội nhưng vẫn ký nhanh để anh đưa hoa đi về.
Cảm ơn anh,chào cô tôi xin đi trước.Tạm biệt,xin cảm ơn quý khách
Trịnh Khương Nghị thấy anh đưa hoa đi khuất thì đóng cửa lại,trở về ghế ngồi bên cạnh Tạ Yên Ninh đưa hoa cho cô.Tạ Yên Ninh kinh ngạc nhận hoa,là hoa oải hương cô thích nhất,mùi thật nồng nàn ngất ngay làm sao cô có thể không nhận ra được kia chứ.Cô đưa lên mũi ngửi ngửi,tâm trạng cực vui vẻ.Trịnh Khương Nghị càng ngày càng thêm khó chịu trong lòng,anh giả vờ hỏi.
Là ai tặng cho cô thế?
Anh không xem thư sao?
Đó là của cô,tôi không có quyền xâm phạm đồ cá nhân của người khác Anh nói với giọng bực bội.
Tạ Yên Ninh nghe anh nói thế thì cười,đúng là Trịnh Khương Nghị rất giữ đúng phép tắc của bản thân.Cô mò mẫm trong bó hoa lấy ra một bức thư đưa cho Trịnh Khương Nghị:
Anh đọc giúp tôi đi
Trịnh Khương Nghị hơi bất ngờ Cô không ngại tôi biết được chuyện riêng tư của cô sao?
Tạ Yên Ninh cười Không,anh đọc giúp tôi đi dù gì tôi cũng không có đọc được
Trịnh Khương Nghị nhìn cô một hồi lâu rồi cũng nhận lấy mở ra giúp cô đọc bức thư.
'Tạ Yên Ninh xin lỗi vì hôm đó không thể ở lại chăm sóc cho cô đựơc,tôi có việc gắp phải rời đi trước.Nhưng tôi có bảo cô y tá giúp cô báo cho người nhà rồi nên tôi đi cũng yên tâm được phần nào.Cô khoẻ chứ?Có đỡ hơn không?Xin lỗi dạo này không thể đến thăm cô được vì công việc còn bề bộn,thật xin lỗi.
Tạ Yên Ninh hãy mau hồi phục nhé,tôi luôn cầu nguyện cho cô mau khoẻ trở lại.Nếu có dịp khi cô khoẻ rồi tôi sẽ mời cô một bữa xem như đền tội.
Ký Tên
Nắng Hạ '
Trịnh Khương Nghị đọc xong thì càng thêm kinh ngạc,anh ngước lên nhìn cô.
Người đưa cô vào bệnh viện đêm đó không phải là bác tài xế taxi sao?Còn một ai khác nữa sao tôi không biết,người đó là ai?
Tạ Yên Ninh nghe được một nữa thì đã nhận ra người đó không ai khác chính là Mặc Quân Nguyên,đêm đó ngoài bác tài xế ra thì chỉ còn Mắc Quân Nguyên thôi.Cô nghe anh hỏi thì nói Người đó chính là một người bạn tôi mới quen được,anh ấy là bác sĩ thú y.Anh còn nhớ đêm đó tôi nói đi mua một chút đồ không?
Nhớ Trịnh Khương Nghị gật đầu.
Lúc đó tôi là đi mua đồ ăn cho con Mập và con Ú ở tiệm thú y của anh ấy.Tôi mua thức ăn xong thì định qua đừơng trở lại taxi,nhưng khi đi được nữa đường bổng có một chiếc xe chạy rất nhanh đụng phải tôi,là anh ấy và bác tài xế giúp tôi đưa vào bệnh viện không thì khi đó tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa
Ra là vậy,cũng thật may mắn.Nếu có dịp tôi sẽ đến đó nói một tiếng cảm ơn với cậu ta
Cảm ơn anh
Không có gì,thôi ăn nhanh đi rồi ngủ trưa như vậy mới có thể mau chống khoẻ lại
...
Tạ Yên Ninh mỉm cừơi nhẹ gật đầu,Trịnh Khương Nghị tiếp tục đút cô từng muỗng từng muỗng cơm.
Tạ Yên Ninh cảm thấy,từ lúc nào mình không thể không thôi muốn anh mãi mãi bên cạnh,hai người cứ như thế bình bình yên yên mà sống chẳng có mưa to bão lớn hay sóng gió thổi vào.Cứ như thế mà sống cho đến cuối cuộc đời,nhưng...Bất chợt cô lại quên mất mục đích ban đầu của bản thân khi đến đây là gì,bản thân mình là ai.
Không phải ban đầu thứ cô muốn chính là lặng lẽ ra đi sao?Ban đầu biết mình có thể chỉ cần viết một bản ly hôn ký tên vào rồi đưa cho Trịnh Khương Nghị là được,nhưng lúc đó cô không có can đảm làm việc ấy.Bất trắc xuyên qua một thới giới hoàn toàn xa lạ,một con người vừa nhu nhược vừa ngu ngốc như cô một mình không quen biết không quen thuộc phải gắng gượng mà trãi qua cuộc sống cho đến bây giờ thì đã là quá sức của bản thân rồi.Nhưng bây giờ mọi thứ cô đã có,công việc,cuộc sống riêng tư,tiền bạc...Nhưng vì sao lúc này lại không muốn rời đi,không muốn rời xa cái cảm giác ấm áp bình dị này,sự mâu thuẫn ấy cứ hết lần này đến lần khác chiếm giữ tâm trí cô.
Cô luôn tự hỏi cảm giác cô đối với Trịnh Khương Nghị là gì,luôn hỏi với bản thân suốt bao nhiêu ngày qua.Là tình yêu hay là tình thân,nhưng hình như bây giờ cô đã có thể ngộ ra được rồi.
Cô thích Trịnh Khương Nghị.
Thích anh mất rồi.
Cô thích anh từ lúc nào bản thân mình không hay,không biết cũng có thể hiểu ra được vì sao bản thân lại không muốn rời đi.Trịnh Khương Nghị anh trong lòng cô từ khi nào bất giác lại có một vị trí vô cùng quan trọng không thể chối bỏ,nếu muốn thì cũng đã không thể nữa rồi.Thứ tình yêu lạ kì ấy như đã ăn mòn vào tim cô,muốn cắn nuốt cô không buông.
Hiểu được vì sao mỗi đêm cứ bất chợt không ngủ được lo cho anh có ngủ hay chưa,lo cho anh vì mình mà cự nhọc,lo cho anh sẽ đỗ bệnh vì kiệt sức.Hiểu được vì sao mỗi khi gần anh một chút,được anh quan tâm trái tim lại bất giác đập mạnh đến xấu hổ và hiểu được vì sao mỗi lần chỉ có hai người bên nhau yên bình thì lòng bổng cảm thấy thật hạnh phúc.
Cô thích Trịnh Khương Nghị mất rồi phải làm sao đây!Sao cô có thể quên đi bản thân mình chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi xuất hiện trong cuộc đời của anh,khiến cho anh không thể có được hạnh phúc.Cô tại sao lại có thể quên đi mình chính là Tạ Yên Ninh,một người sau này sẽ chẳng là gì của anh cả.
Trịnh Khương Nghị em thích anh mất rồi,anh có cảm thấy em đáng ghét lắm không?Em không thể làm gì khác hơn được,trái tim em không nghe theo lý trí của mình.Em biết mình thích anh đó chính là điều sai trái,vì Tạ Yên Ninh thích anh rồi cuối cùng bản thân cũng không có đựơc một kết cuộc tốt đẹp,em không muốn mình sẽ là Tạ Yên Ninh thứ hai.Em biết tình yêu này đã sai khi nó vừa chớm nở,sai khi em thích anh.
Vì vậy,em xin giấu nó vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình,để nó cứ như thế không thể trở lại được nữa.Và rồi em vẫn sẽ tiếp tục làm tròn bổn phận của một người vợ,bên anh cho đến khi cái ngày đó đến,nhưng em sẽ không biết được nếu ngày đó đến em sẽ có thể rời đi được hay không,hay là ra đi trong đau đớn.
Chọn cách giấu diếm chính là cách tốt nhất cuối cùng mà em chọn,vì tốt cho cả hai thôi.
Tạ Yên Ninh nằm trên giường,chăm trùm qua đầu.Mắt từ khi nào đã ngấn lệ,trái tim đau như có hàng ngàn con kiến đang thay nhau cắn cứa vào,đau đến tê dại.
Đã biết tình yêu này sẽ chẳng có kết quả nhưng vẫn tồn tại,vẫn vì nó mà lỡ nhịp.Đã sai,quá sai rồi.
Ngày hôm nay nhận ra cũng chính là ngày cô không muốn nhất.
...
Chiều đến Trịnh Khương Nghị nhận được đơn xuất viện của bác sĩ Từ,ông nói hiện tại sức khoẻ của Tạ Yên Ninh đã ổn định hơn trước giờ có thể trở về nhà dưỡng thương không cần nằm tại đây nữa,rồi đưa cho Trịnh Khương Nghị thuốc mới và dặn dò những điều cần thiết và quan trọng khi dưỡng thương tại nhà.
Chân và tay của Tạ Yên Ninh khoảng 3 tuần nữa là có thể tháo bột,hiện tại thì vẫn chưa thể nên mọi hoạt động vẫn sẽ nhờ vào Trịnh Khương Nghị giúp đỡ.Về phần mắt của Tạ Yên Ninh hiện vẫn chưa thấy có chuyển biến gì nhưng bá sĩ Từ nói mỗi tuần ông sẽ đều đến khám vào trị liệu cho Tạ Yên Ninh đến khi khỏi hẳn cho cô.Trịnh Khương Nghị cũng đỡ lo được phần nào,anh dọn dẹp đồ đạc cho người chở về trước,mình thì tự đỡ Tạ Yên Ninh ra xe lăn đẩy cô ra thang máy,xuống sảnh dưới bệnh viện trở ra xe.
Hôm nay được trở về tâm trạng của Trịnh Khương Nghị vô cùng tốt,anh đỡ Tạ Yên Ninh ngồi vào ghế phụ bên cạnh,mình thì trở lại ghế lái.Xe nổ máy rời khỏi bệnh viện,lâu rồi không được hít thở không khí của bên ngoài Tạ Yên Ninh như quên mất mùi vị này,cô hít một hơi rồi thở ra.
Tìm nơi gió thổi mà tựa vào khung cửa xe,tuy cô không thể nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài nhưng chỉ cần có thể nghe tiếng gió vù vù thổi vào khi chạy trên đường là lòng cô đã thoả mãn lắm rồi.Trịnh Khương Nghị quay sang thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn đâu đó thì bật cười:
Sao vậy,được trở về nhà rồi cô vui chứ?
Tạ Yên Ninh đang thần người hưởng thụ thì nghe Trịnh Khương Nghị lên tiếng,cô tâm có chút động đậy tim nhẹ đập.Liếm vành môi khô khốc của mình,cô nhẹ nhàng nói Vui,vì sao lại không vui cơ chứ
Có anh cạnh em,vì sao em lại không vui.Chỉ cần một khoảng thời gian ít ỏi bên anh em cũng đã thật quý giá rồi.
Trịnh Khương Nghị cảm thấy cả buổi chiều từ lúc dọn dẹp đồ trở về cho đến bây giờ Tạ Yên Ninh trông rất lạ,cô cứ thích ngẩn người ra suy nghĩ gì đó,tâm trạng không được tốt lắm.Anh lo lắng nhíu mày hỏi:
Tạ Yên Ninh trong người thấy không được khoẻ sao?Từ nãy đến giờ nhìn cô cứ như người mất hồn
Bị Trịnh Khương Nghị nói trúng tim đen,Tạ Yên Ninh lúng túng phản bác À đúng vậy...Tôi thấy trong người có chút mệt mỏi
Trịnh Khương Nghị nghe cô nói xong thì càng thêm lo lắng,anh hạ tốc độ xe lại Hay ta quay trở lại bệnh viện đi,lỡ như có di chứng gì của vết thương để lại thì sao?
Không,không cần đâu.Chỉ là mệt trong người thôi mà,về nhà nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi ngay,anh không cần rối rấm như vậy đâu
Thật là cô không cảm thấy sao kia chứ?
Thật,anh tiếp tục lái xe đi đừng lo cho tôi
Thôi được rồi,nếu có khó chịu trong người gì nhớ nói cho tôi một tiếng
Tôi nhớ rồi
Trịnh Khương Nghị mặc dù nghe cô nói vậy nhưng vẫn còn lo lắng,suốt quản đường lâu lâu lại quay sang kiểm tra xem cô có biểu hiện khó chịu gì không,thấy cô không sao anh cũng có chút yên tâm tiếp tục lái xe.
...
Trở về Chung Cư,điều đầu tiên Trịnh Khương Nghị làm chính là đẩy Tạ Yên Ninh trở về phòng để cô nghỉ ngơi,mình thì sắp xếp lại đồ đạc.
2 Tuần vắng nhà nhưng Trịnh Khương Nghị có thuê người vào thứ 3-5-7 đến dọn dẹp cho nên không bề bộn gì,hai con Mập và Ú thì gửi cho nhà hàng xóm ở tầng dưới trông giùm,may thay nhà họ rất yêu quý động vật nên khi gửi họ vui vẻ nhận ngay.Tạ Yên Ninh định là sẽ sang bên đó dẫn chúng về nhưng khổ nỗi mình không thể đi được đành nhờ Trịnh Khương Nghị đi giúp,anh cũng không phàn nàn chỉ nhanh đồng ý bảo mai sẽ đi.
Tạ Yên Ninh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng chẳng thể giúp gì được cho anh,chỉ có thể nằm một chổ.Cô thật muốn giúp anh làm một việc gì đó để anh đỡ cực nhưng không biết làm gì khác hơn là cố gắng chăm tốt bản thân để có thể mau hồi phục trở lại,chỉ có như vậy anh mới không còn phải vất vả nữa.
Tối đến,hai người chưa ai ăn gì.Trịnh Khương Nghị định bụng sẽ mua thức ăn ở ngoài về như sợ ăn như vậy sức khỏe của Tạ Yên Ninh sẽ không thể tốt được, vã lại cũng không thể cứ ăn thức ăn bên ngoài như vậy cho đến khi cô khỏi bệnh được,2 tuần trong bệnh viện đều là ăn thức ăn ở căn tin bệnh viện cho nên anh không lo lắng gì.Anh thì còn có thể nhưng cô thì không,anh đành một phen tự mình xuống bếp.
Đường đường là Tổng Giám Đốc của tập đoàn JTA mà lại xuống bếp,nếu nói ra không phải là để người ngoài cười rụng hết cả răng sao.Nhưng cũng đành,anh là xuống nấu cho vợ chứ đâu phải nấu cho người ngoài mắc gì phải xấu hổ.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là phải nấu gì và nấu ra làm sao,anh bỏ ra nữa tiếng xem cách nấu ăn trên internet nhưng vẫn không hiểu.Tạ Yên Ninh thấy sao anh lâu như vậy còn chưa gọi mình ra dùng cơm,thực ra là cô cũng đã đói lắm rồi.Đành phải gọi anh thử Trịnh Khương Nghị,Trịnh Khương Nghị
Trịnh Khương Nghị đang mò mẫm sách nấu ăn của Tạ Yên Ninh trên kệ thì nghe cô gọi,anh tưởng cô gặp chuyện gì nên nhanh chống đi vào.
Tạ Yên Ninh có chuyện gì sao?
Anh đang làm gì thế? Cô thắc mắc hỏi.
Tôi...đang đọc sách
Đọc sách!
Ừ,tôi định nấu bữa tối.Nhưng...tôi không biết nấu ra sao Trịnh Khương Nghị ngượng ngùng gãi đầu,may là Tạ Yên Ninh không thấy được.Nếu như thấy thì có thể cô sẽ không ngờ đựơc Trịnh Khương Nghị cũng biết đỏ mặt vì bây giờ khuôn mặt của anh có chút đỏ hồng lên rồi,trông rất buồn cười.
Tạ Yên Ninh dần hiểu ra,cô cũng thật bất ngờ Trịnh Khương Nghị là muốn làm đồ ăn tối cho cả hai.Cô kinh ngạc lên tiếng Sao anh không gọi thức ăn bên ngoài
Nó không tốt cho cô
Tạ Yên Ninh lại một lần nữa kinh ngạc,anh là đang suy nghĩ cho cô!Tạ Yên Ninh tâm bồn chồn,cô xoa nắn tay mình Vậy thôi được,anh giúp tôi đẩy ra bếp tôi sẽ chỉ cho anh
Cô dạy cho tôi!
Đúng vậy,mau đi Dù gì giờ tôi cũng không thấy được,không làm được đành phiền đến anh rồi.
Trịnh Khương Nghị nghe cô đẩy cô ra phòng bếp,mình đi đến tủ lạnh mở ra.
Anh xem trong đấy còn có gì không?
Thịt bò,thịt heo,cà rốt,cà chua,rau,...nhiều lắm kể không hết được.Nhưng hình như là hư hết rồi
Lúc trước khi bị tai nạn tôi có mua rất nhiều đồ bổ vào trong đó,nhưng giờ chắc không còn dùng được nữa rồi.Anh giúp tôi mang những thứ không dùng được vứt vào sọt rác đi,thịt thì để lại vì chúng còn dùng được
Ừ,xong rồi.Bây giờ làm gì tiếp theo?
Anh lấy thịt bò trong ngăn đá ra bỏ vào trong nước cho rã đông đi,tối nay chúng ta sẽ ăn cháo thịt bò
Trịnh Khương Nghị theo lời của Tạ Yên Ninh chỉ dẫn,cắt thịt bò,ướp gia vị,nấu cháo,...ban đầu còn loay hoay có chút vật vã nhưng quen dần thì đã không sao nữa.Anh nêm nếm gia vị cho vào nồi cháo,đợi như lời Tạ Yên Ninh nói xong mút một muỗng nhỏ đưa cô nếm thử.
Thế nào,vừa miệng không? Anh hồi hộp hỏi Tạ Yên Ninh đang nếm thử.Cô nếm xong cảm thán Tốt,anh cho một ít muối nữa xong khoáy đều đợi trong 2 phút sau rồi tắt bếp,bỏ rau thơm thái nhỏ vào là xong
Thật sao,tôi làm được rồi
Ừ,không hổ danh là Trịnh Khương Nghị tài giỏi,anh học rất nhanh tôi không ngờ đấy
Trịnh Khương Nghị cười cười,5 phút sau bưng ra một tô cháo thịt bò do chính tay mình nấu ra đút cho cô ăn.Anh trông rất vui vẻ,đây là lần đầu nấu ăn mà lại thành công như vậy hỏi sao không vui,một phần là do sự chỉ dạy tận tình của Tạ Yên Ninh cho nên anh mới có thể thành công đựơc như vậy.
Tạ Yên Ninh thấy anh hạnh phúc mình cũng hạnh phúc theo,ăn hết tô cháo xong kế tiếp là uống thuốc.Mội việc vào buổi tối xem như đã hoành thành,giờ điểm vào lúc 9 giờ Trịnh Khương Nghị đỡ cô trở về phòng của mình để cô ngủ sớm,mình thì đi ra bếp ăn sau rồi tắt hết đèn về thư phòng làm việc.Lâu rồi không làm trong thư phòng,bây giờ được trở về khiển cho anh thoải mái không thôi.
Trong phòng,Tạ Yên Ninh nằm trằn trọc không ngủ.Cô nhìn lên trần nhà vô định,mắt một màu đen hư ảo chẳng lấy một tia sáng nhỏ.
Tình cảm đơn phương này xuất hiện đã khiến cho cô nắm bắt không kịp nữa rồi,biết là không thể nhưng vẫn cứ thích cứ yêu.Sao cô lại có thể quên bản thân mình chỉ là một nữ phụ,sau này anh sẽ bên ngừơi phụ nữ anh yêu là Lưu Y Nhan chứ không phải là mình.
Mình sẽ chẳng là gì cả trong anh.
Sau này hai người rồi cũng sẽ ly hôn,đường ai náy đi chẳng còn dính dáng gì với nhau nữa.Khi nghĩ đến điều ấy tim cô không khỏi nỗi lên những trận đau buốt tê tái tâm hồn,nếu như ngày đó đến cô còn có thể bình tĩnh mà ký vào đơn như ban đầu đã nghĩ đến không.Nói thì thật dễ như làm sao lại thật khó,buông không được mà giữ cũng chẳng xong.Cô phải làm sau đây,phải làm gì mới cô thể tốt cho cả hai.
Bây giờ việc duy nhất cô có thể làm chính là chôn thật chặt mối tình đơn phương đau khổ này vào trong lòng,không để anh biết cũng không thể để chính mình vì nó mà mê mụi bất chấp không biết đúng sai nữa.
Tạ Yên Ninh,tình yêu đầu đời thật đẹp cũng thật đau thương.Xem như đây là thử thách phải trãi qua đi,đò nào rồi cũng phải cập bến đấy thôi.
Trịnh Khương Nghị cũng không nói gì chỉ nhẹ cười giúp cô xong anh và cô vẫn như mọi khi hưởng thụ không khí sáng sớm.
Trịnh Khương Nghị vừa đọc báo vừa thưởng trà,Tạ Yên Ninh thì nghe nhạc.Bổng hồi lâu Tạ Yên Ninh cất tiếng:
Trịnh Khương Nghị,cảm ơn anh
Trịnh Khương Nghị đang xem báo thì nghe cô nói thế mà ngẩn đầu lên nhìn cô.Tạ Yên Ninh một thân quần áo bệnh nhân,mặc dù không phải thứ quần áo xa hoa gì nhưng anh vẫn cảm thấy cô trông rất đẹp,mái tóc xoã dài,ánh mắt đen lấy óng ánh huyền diệu.Cô mỉm cười,những biểu hiện trên khuôn mặt kia có thể cho anh thấy được rằng đó là thật lòng.
Tại sao? Anh ngã người ra sau ghế,ngữ điệu thản nhiên hỏi.
Không có gì,chỉ là muốn cảm ơn anh thôi.Đừng bận tâm Tạ Yên Ninh cười cười,tay hơi bối rối bấu vào nhau.
Trịnh Khương Nghị nhìn cô không một lời,Tạ Yên Ninh không nghe anh nói gì mình cũng không dám nói,cô có chút xấu hổ.Không khí im lặng,chẳng lấy một tiếng động.Tạ Yên Ninh mặc dù không thấy gì nhưng cô có thể cảm giác được rằng có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm,không nói cô cũng biết là ai đang nhìn mình.Cô càng thêm xấu hổ cuối thấp đầu,Trịnh Khương Nghị nhìn những biểu hiện kia của cô làm cho anh không khỏi mỉm cười.Từ lúc nào anh lại cảm thấy Tạ Yên Ninh trông đáng yêu bất ngờ đến như thế.
Không khí vào buổi sáng của họ cứ trôi qua như thế trong tình cảnh ai ai chẳng nói một lời gì vì xấu hổ,...
Trưa đến,Tạ Yên Ninh và Trịnh Khương Nghị đang dùng bữa trưa thì có người gián đoạn đến gõ cửa.Trịnh Khương Nghị là người đi đến mở,bên ngoài là một chàng thanh niên giao hoa đang cầm một bó hoa oải hương thật lớn đứng chờ,thấy Trịnh Khương Nghị mở cửa thì vui vẻ nói:
Cho hỏi ở đây có ai tên Tạ Yên Ninh không ạ?
Trịnh Khương Nghị khó hiểu nhíu mày,Tạ Yên Ninh nghe có người hỏi tới mình thì lên tiếng Có,tôi chính là Tạ Yên Ninh có việc gì không vậy?
Cô Tạ,có một người gữi tặng cho cô một bó hoa nhờ tôi mang tới,mong cô nhận cho
Tặng cho tôi!Ai vậy? Tạ Yên Ninh lẫn Trịnh Khương Nghị đều bất ngờ.
Tôi không biết,người đó nói khi cô đọc bức thư trong đây thì sẽ rõ.À Mong anh nhận giúp cô ấy,còn nữa anh ký tên vào đây giúp tôi Người đưa hoa thẳng thắng cười lớn đưa bó hoa cho Trịnh Khương Nghị cầm rồi đưa tờ giấy cho anh ký tên,Trịnh Khương Nghị có chút bực bội nhưng vẫn ký nhanh để anh đưa hoa đi về.
Cảm ơn anh,chào cô tôi xin đi trước.Tạm biệt,xin cảm ơn quý khách
Trịnh Khương Nghị thấy anh đưa hoa đi khuất thì đóng cửa lại,trở về ghế ngồi bên cạnh Tạ Yên Ninh đưa hoa cho cô.Tạ Yên Ninh kinh ngạc nhận hoa,là hoa oải hương cô thích nhất,mùi thật nồng nàn ngất ngay làm sao cô có thể không nhận ra được kia chứ.Cô đưa lên mũi ngửi ngửi,tâm trạng cực vui vẻ.Trịnh Khương Nghị càng ngày càng thêm khó chịu trong lòng,anh giả vờ hỏi.
Là ai tặng cho cô thế?
Anh không xem thư sao?
Đó là của cô,tôi không có quyền xâm phạm đồ cá nhân của người khác Anh nói với giọng bực bội.
Tạ Yên Ninh nghe anh nói thế thì cười,đúng là Trịnh Khương Nghị rất giữ đúng phép tắc của bản thân.Cô mò mẫm trong bó hoa lấy ra một bức thư đưa cho Trịnh Khương Nghị:
Anh đọc giúp tôi đi
Trịnh Khương Nghị hơi bất ngờ Cô không ngại tôi biết được chuyện riêng tư của cô sao?
Tạ Yên Ninh cười Không,anh đọc giúp tôi đi dù gì tôi cũng không có đọc được
Trịnh Khương Nghị nhìn cô một hồi lâu rồi cũng nhận lấy mở ra giúp cô đọc bức thư.
'Tạ Yên Ninh xin lỗi vì hôm đó không thể ở lại chăm sóc cho cô đựơc,tôi có việc gắp phải rời đi trước.Nhưng tôi có bảo cô y tá giúp cô báo cho người nhà rồi nên tôi đi cũng yên tâm được phần nào.Cô khoẻ chứ?Có đỡ hơn không?Xin lỗi dạo này không thể đến thăm cô được vì công việc còn bề bộn,thật xin lỗi.
Tạ Yên Ninh hãy mau hồi phục nhé,tôi luôn cầu nguyện cho cô mau khoẻ trở lại.Nếu có dịp khi cô khoẻ rồi tôi sẽ mời cô một bữa xem như đền tội.
Ký Tên
Nắng Hạ '
Trịnh Khương Nghị đọc xong thì càng thêm kinh ngạc,anh ngước lên nhìn cô.
Người đưa cô vào bệnh viện đêm đó không phải là bác tài xế taxi sao?Còn một ai khác nữa sao tôi không biết,người đó là ai?
Tạ Yên Ninh nghe được một nữa thì đã nhận ra người đó không ai khác chính là Mặc Quân Nguyên,đêm đó ngoài bác tài xế ra thì chỉ còn Mắc Quân Nguyên thôi.Cô nghe anh hỏi thì nói Người đó chính là một người bạn tôi mới quen được,anh ấy là bác sĩ thú y.Anh còn nhớ đêm đó tôi nói đi mua một chút đồ không?
Nhớ Trịnh Khương Nghị gật đầu.
Lúc đó tôi là đi mua đồ ăn cho con Mập và con Ú ở tiệm thú y của anh ấy.Tôi mua thức ăn xong thì định qua đừơng trở lại taxi,nhưng khi đi được nữa đường bổng có một chiếc xe chạy rất nhanh đụng phải tôi,là anh ấy và bác tài xế giúp tôi đưa vào bệnh viện không thì khi đó tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa
Ra là vậy,cũng thật may mắn.Nếu có dịp tôi sẽ đến đó nói một tiếng cảm ơn với cậu ta
Cảm ơn anh
Không có gì,thôi ăn nhanh đi rồi ngủ trưa như vậy mới có thể mau chống khoẻ lại
...
Tạ Yên Ninh mỉm cừơi nhẹ gật đầu,Trịnh Khương Nghị tiếp tục đút cô từng muỗng từng muỗng cơm.
Tạ Yên Ninh cảm thấy,từ lúc nào mình không thể không thôi muốn anh mãi mãi bên cạnh,hai người cứ như thế bình bình yên yên mà sống chẳng có mưa to bão lớn hay sóng gió thổi vào.Cứ như thế mà sống cho đến cuối cuộc đời,nhưng...Bất chợt cô lại quên mất mục đích ban đầu của bản thân khi đến đây là gì,bản thân mình là ai.
Không phải ban đầu thứ cô muốn chính là lặng lẽ ra đi sao?Ban đầu biết mình có thể chỉ cần viết một bản ly hôn ký tên vào rồi đưa cho Trịnh Khương Nghị là được,nhưng lúc đó cô không có can đảm làm việc ấy.Bất trắc xuyên qua một thới giới hoàn toàn xa lạ,một con người vừa nhu nhược vừa ngu ngốc như cô một mình không quen biết không quen thuộc phải gắng gượng mà trãi qua cuộc sống cho đến bây giờ thì đã là quá sức của bản thân rồi.Nhưng bây giờ mọi thứ cô đã có,công việc,cuộc sống riêng tư,tiền bạc...Nhưng vì sao lúc này lại không muốn rời đi,không muốn rời xa cái cảm giác ấm áp bình dị này,sự mâu thuẫn ấy cứ hết lần này đến lần khác chiếm giữ tâm trí cô.
Cô luôn tự hỏi cảm giác cô đối với Trịnh Khương Nghị là gì,luôn hỏi với bản thân suốt bao nhiêu ngày qua.Là tình yêu hay là tình thân,nhưng hình như bây giờ cô đã có thể ngộ ra được rồi.
Cô thích Trịnh Khương Nghị.
Thích anh mất rồi.
Cô thích anh từ lúc nào bản thân mình không hay,không biết cũng có thể hiểu ra được vì sao bản thân lại không muốn rời đi.Trịnh Khương Nghị anh trong lòng cô từ khi nào bất giác lại có một vị trí vô cùng quan trọng không thể chối bỏ,nếu muốn thì cũng đã không thể nữa rồi.Thứ tình yêu lạ kì ấy như đã ăn mòn vào tim cô,muốn cắn nuốt cô không buông.
Hiểu được vì sao mỗi đêm cứ bất chợt không ngủ được lo cho anh có ngủ hay chưa,lo cho anh vì mình mà cự nhọc,lo cho anh sẽ đỗ bệnh vì kiệt sức.Hiểu được vì sao mỗi khi gần anh một chút,được anh quan tâm trái tim lại bất giác đập mạnh đến xấu hổ và hiểu được vì sao mỗi lần chỉ có hai người bên nhau yên bình thì lòng bổng cảm thấy thật hạnh phúc.
Cô thích Trịnh Khương Nghị mất rồi phải làm sao đây!Sao cô có thể quên đi bản thân mình chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi xuất hiện trong cuộc đời của anh,khiến cho anh không thể có được hạnh phúc.Cô tại sao lại có thể quên đi mình chính là Tạ Yên Ninh,một người sau này sẽ chẳng là gì của anh cả.
Trịnh Khương Nghị em thích anh mất rồi,anh có cảm thấy em đáng ghét lắm không?Em không thể làm gì khác hơn được,trái tim em không nghe theo lý trí của mình.Em biết mình thích anh đó chính là điều sai trái,vì Tạ Yên Ninh thích anh rồi cuối cùng bản thân cũng không có đựơc một kết cuộc tốt đẹp,em không muốn mình sẽ là Tạ Yên Ninh thứ hai.Em biết tình yêu này đã sai khi nó vừa chớm nở,sai khi em thích anh.
Vì vậy,em xin giấu nó vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình,để nó cứ như thế không thể trở lại được nữa.Và rồi em vẫn sẽ tiếp tục làm tròn bổn phận của một người vợ,bên anh cho đến khi cái ngày đó đến,nhưng em sẽ không biết được nếu ngày đó đến em sẽ có thể rời đi được hay không,hay là ra đi trong đau đớn.
Chọn cách giấu diếm chính là cách tốt nhất cuối cùng mà em chọn,vì tốt cho cả hai thôi.
Tạ Yên Ninh nằm trên giường,chăm trùm qua đầu.Mắt từ khi nào đã ngấn lệ,trái tim đau như có hàng ngàn con kiến đang thay nhau cắn cứa vào,đau đến tê dại.
Đã biết tình yêu này sẽ chẳng có kết quả nhưng vẫn tồn tại,vẫn vì nó mà lỡ nhịp.Đã sai,quá sai rồi.
Ngày hôm nay nhận ra cũng chính là ngày cô không muốn nhất.
...
Chiều đến Trịnh Khương Nghị nhận được đơn xuất viện của bác sĩ Từ,ông nói hiện tại sức khoẻ của Tạ Yên Ninh đã ổn định hơn trước giờ có thể trở về nhà dưỡng thương không cần nằm tại đây nữa,rồi đưa cho Trịnh Khương Nghị thuốc mới và dặn dò những điều cần thiết và quan trọng khi dưỡng thương tại nhà.
Chân và tay của Tạ Yên Ninh khoảng 3 tuần nữa là có thể tháo bột,hiện tại thì vẫn chưa thể nên mọi hoạt động vẫn sẽ nhờ vào Trịnh Khương Nghị giúp đỡ.Về phần mắt của Tạ Yên Ninh hiện vẫn chưa thấy có chuyển biến gì nhưng bá sĩ Từ nói mỗi tuần ông sẽ đều đến khám vào trị liệu cho Tạ Yên Ninh đến khi khỏi hẳn cho cô.Trịnh Khương Nghị cũng đỡ lo được phần nào,anh dọn dẹp đồ đạc cho người chở về trước,mình thì tự đỡ Tạ Yên Ninh ra xe lăn đẩy cô ra thang máy,xuống sảnh dưới bệnh viện trở ra xe.
Hôm nay được trở về tâm trạng của Trịnh Khương Nghị vô cùng tốt,anh đỡ Tạ Yên Ninh ngồi vào ghế phụ bên cạnh,mình thì trở lại ghế lái.Xe nổ máy rời khỏi bệnh viện,lâu rồi không được hít thở không khí của bên ngoài Tạ Yên Ninh như quên mất mùi vị này,cô hít một hơi rồi thở ra.
Tìm nơi gió thổi mà tựa vào khung cửa xe,tuy cô không thể nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài nhưng chỉ cần có thể nghe tiếng gió vù vù thổi vào khi chạy trên đường là lòng cô đã thoả mãn lắm rồi.Trịnh Khương Nghị quay sang thấy cô đang ngẩn ngơ nhìn đâu đó thì bật cười:
Sao vậy,được trở về nhà rồi cô vui chứ?
Tạ Yên Ninh đang thần người hưởng thụ thì nghe Trịnh Khương Nghị lên tiếng,cô tâm có chút động đậy tim nhẹ đập.Liếm vành môi khô khốc của mình,cô nhẹ nhàng nói Vui,vì sao lại không vui cơ chứ
Có anh cạnh em,vì sao em lại không vui.Chỉ cần một khoảng thời gian ít ỏi bên anh em cũng đã thật quý giá rồi.
Trịnh Khương Nghị cảm thấy cả buổi chiều từ lúc dọn dẹp đồ trở về cho đến bây giờ Tạ Yên Ninh trông rất lạ,cô cứ thích ngẩn người ra suy nghĩ gì đó,tâm trạng không được tốt lắm.Anh lo lắng nhíu mày hỏi:
Tạ Yên Ninh trong người thấy không được khoẻ sao?Từ nãy đến giờ nhìn cô cứ như người mất hồn
Bị Trịnh Khương Nghị nói trúng tim đen,Tạ Yên Ninh lúng túng phản bác À đúng vậy...Tôi thấy trong người có chút mệt mỏi
Trịnh Khương Nghị nghe cô nói xong thì càng thêm lo lắng,anh hạ tốc độ xe lại Hay ta quay trở lại bệnh viện đi,lỡ như có di chứng gì của vết thương để lại thì sao?
Không,không cần đâu.Chỉ là mệt trong người thôi mà,về nhà nghỉ ngơi một chút sẽ khỏi ngay,anh không cần rối rấm như vậy đâu
Thật là cô không cảm thấy sao kia chứ?
Thật,anh tiếp tục lái xe đi đừng lo cho tôi
Thôi được rồi,nếu có khó chịu trong người gì nhớ nói cho tôi một tiếng
Tôi nhớ rồi
Trịnh Khương Nghị mặc dù nghe cô nói vậy nhưng vẫn còn lo lắng,suốt quản đường lâu lâu lại quay sang kiểm tra xem cô có biểu hiện khó chịu gì không,thấy cô không sao anh cũng có chút yên tâm tiếp tục lái xe.
...
Trở về Chung Cư,điều đầu tiên Trịnh Khương Nghị làm chính là đẩy Tạ Yên Ninh trở về phòng để cô nghỉ ngơi,mình thì sắp xếp lại đồ đạc.
2 Tuần vắng nhà nhưng Trịnh Khương Nghị có thuê người vào thứ 3-5-7 đến dọn dẹp cho nên không bề bộn gì,hai con Mập và Ú thì gửi cho nhà hàng xóm ở tầng dưới trông giùm,may thay nhà họ rất yêu quý động vật nên khi gửi họ vui vẻ nhận ngay.Tạ Yên Ninh định là sẽ sang bên đó dẫn chúng về nhưng khổ nỗi mình không thể đi được đành nhờ Trịnh Khương Nghị đi giúp,anh cũng không phàn nàn chỉ nhanh đồng ý bảo mai sẽ đi.
Tạ Yên Ninh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng chẳng thể giúp gì được cho anh,chỉ có thể nằm một chổ.Cô thật muốn giúp anh làm một việc gì đó để anh đỡ cực nhưng không biết làm gì khác hơn là cố gắng chăm tốt bản thân để có thể mau hồi phục trở lại,chỉ có như vậy anh mới không còn phải vất vả nữa.
Tối đến,hai người chưa ai ăn gì.Trịnh Khương Nghị định bụng sẽ mua thức ăn ở ngoài về như sợ ăn như vậy sức khỏe của Tạ Yên Ninh sẽ không thể tốt được, vã lại cũng không thể cứ ăn thức ăn bên ngoài như vậy cho đến khi cô khỏi bệnh được,2 tuần trong bệnh viện đều là ăn thức ăn ở căn tin bệnh viện cho nên anh không lo lắng gì.Anh thì còn có thể nhưng cô thì không,anh đành một phen tự mình xuống bếp.
Đường đường là Tổng Giám Đốc của tập đoàn JTA mà lại xuống bếp,nếu nói ra không phải là để người ngoài cười rụng hết cả răng sao.Nhưng cũng đành,anh là xuống nấu cho vợ chứ đâu phải nấu cho người ngoài mắc gì phải xấu hổ.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là phải nấu gì và nấu ra làm sao,anh bỏ ra nữa tiếng xem cách nấu ăn trên internet nhưng vẫn không hiểu.Tạ Yên Ninh thấy sao anh lâu như vậy còn chưa gọi mình ra dùng cơm,thực ra là cô cũng đã đói lắm rồi.Đành phải gọi anh thử Trịnh Khương Nghị,Trịnh Khương Nghị
Trịnh Khương Nghị đang mò mẫm sách nấu ăn của Tạ Yên Ninh trên kệ thì nghe cô gọi,anh tưởng cô gặp chuyện gì nên nhanh chống đi vào.
Tạ Yên Ninh có chuyện gì sao?
Anh đang làm gì thế? Cô thắc mắc hỏi.
Tôi...đang đọc sách
Đọc sách!
Ừ,tôi định nấu bữa tối.Nhưng...tôi không biết nấu ra sao Trịnh Khương Nghị ngượng ngùng gãi đầu,may là Tạ Yên Ninh không thấy được.Nếu như thấy thì có thể cô sẽ không ngờ đựơc Trịnh Khương Nghị cũng biết đỏ mặt vì bây giờ khuôn mặt của anh có chút đỏ hồng lên rồi,trông rất buồn cười.
Tạ Yên Ninh dần hiểu ra,cô cũng thật bất ngờ Trịnh Khương Nghị là muốn làm đồ ăn tối cho cả hai.Cô kinh ngạc lên tiếng Sao anh không gọi thức ăn bên ngoài
Nó không tốt cho cô
Tạ Yên Ninh lại một lần nữa kinh ngạc,anh là đang suy nghĩ cho cô!Tạ Yên Ninh tâm bồn chồn,cô xoa nắn tay mình Vậy thôi được,anh giúp tôi đẩy ra bếp tôi sẽ chỉ cho anh
Cô dạy cho tôi!
Đúng vậy,mau đi Dù gì giờ tôi cũng không thấy được,không làm được đành phiền đến anh rồi.
Trịnh Khương Nghị nghe cô đẩy cô ra phòng bếp,mình đi đến tủ lạnh mở ra.
Anh xem trong đấy còn có gì không?
Thịt bò,thịt heo,cà rốt,cà chua,rau,...nhiều lắm kể không hết được.Nhưng hình như là hư hết rồi
Lúc trước khi bị tai nạn tôi có mua rất nhiều đồ bổ vào trong đó,nhưng giờ chắc không còn dùng được nữa rồi.Anh giúp tôi mang những thứ không dùng được vứt vào sọt rác đi,thịt thì để lại vì chúng còn dùng được
Ừ,xong rồi.Bây giờ làm gì tiếp theo?
Anh lấy thịt bò trong ngăn đá ra bỏ vào trong nước cho rã đông đi,tối nay chúng ta sẽ ăn cháo thịt bò
Trịnh Khương Nghị theo lời của Tạ Yên Ninh chỉ dẫn,cắt thịt bò,ướp gia vị,nấu cháo,...ban đầu còn loay hoay có chút vật vã nhưng quen dần thì đã không sao nữa.Anh nêm nếm gia vị cho vào nồi cháo,đợi như lời Tạ Yên Ninh nói xong mút một muỗng nhỏ đưa cô nếm thử.
Thế nào,vừa miệng không? Anh hồi hộp hỏi Tạ Yên Ninh đang nếm thử.Cô nếm xong cảm thán Tốt,anh cho một ít muối nữa xong khoáy đều đợi trong 2 phút sau rồi tắt bếp,bỏ rau thơm thái nhỏ vào là xong
Thật sao,tôi làm được rồi
Ừ,không hổ danh là Trịnh Khương Nghị tài giỏi,anh học rất nhanh tôi không ngờ đấy
Trịnh Khương Nghị cười cười,5 phút sau bưng ra một tô cháo thịt bò do chính tay mình nấu ra đút cho cô ăn.Anh trông rất vui vẻ,đây là lần đầu nấu ăn mà lại thành công như vậy hỏi sao không vui,một phần là do sự chỉ dạy tận tình của Tạ Yên Ninh cho nên anh mới có thể thành công đựơc như vậy.
Tạ Yên Ninh thấy anh hạnh phúc mình cũng hạnh phúc theo,ăn hết tô cháo xong kế tiếp là uống thuốc.Mội việc vào buổi tối xem như đã hoành thành,giờ điểm vào lúc 9 giờ Trịnh Khương Nghị đỡ cô trở về phòng của mình để cô ngủ sớm,mình thì đi ra bếp ăn sau rồi tắt hết đèn về thư phòng làm việc.Lâu rồi không làm trong thư phòng,bây giờ được trở về khiển cho anh thoải mái không thôi.
Trong phòng,Tạ Yên Ninh nằm trằn trọc không ngủ.Cô nhìn lên trần nhà vô định,mắt một màu đen hư ảo chẳng lấy một tia sáng nhỏ.
Tình cảm đơn phương này xuất hiện đã khiến cho cô nắm bắt không kịp nữa rồi,biết là không thể nhưng vẫn cứ thích cứ yêu.Sao cô lại có thể quên bản thân mình chỉ là một nữ phụ,sau này anh sẽ bên ngừơi phụ nữ anh yêu là Lưu Y Nhan chứ không phải là mình.
Mình sẽ chẳng là gì cả trong anh.
Sau này hai người rồi cũng sẽ ly hôn,đường ai náy đi chẳng còn dính dáng gì với nhau nữa.Khi nghĩ đến điều ấy tim cô không khỏi nỗi lên những trận đau buốt tê tái tâm hồn,nếu như ngày đó đến cô còn có thể bình tĩnh mà ký vào đơn như ban đầu đã nghĩ đến không.Nói thì thật dễ như làm sao lại thật khó,buông không được mà giữ cũng chẳng xong.Cô phải làm sau đây,phải làm gì mới cô thể tốt cho cả hai.
Bây giờ việc duy nhất cô có thể làm chính là chôn thật chặt mối tình đơn phương đau khổ này vào trong lòng,không để anh biết cũng không thể để chính mình vì nó mà mê mụi bất chấp không biết đúng sai nữa.
Tạ Yên Ninh,tình yêu đầu đời thật đẹp cũng thật đau thương.Xem như đây là thử thách phải trãi qua đi,đò nào rồi cũng phải cập bến đấy thôi.
/45
|