Nghị coffe của anh đây
Cảm ơn em,em cứ để đó đi lát anh sẽ uống sau Trịnh Khương Nghị ngồi trên ghết sofa vừa xem vài hồ sơ vừa trả lời Lưu Y Nhan.
Lưu Y Nhan nhìn anh tập trung xem hồ sơ cũng không để ý tới bất cứ điều khác gì làm cho cô không khỏi muốn đứng nhìn anh lâu một chút.Trên đời này nếu nói đàn ông họ tuấn tú nhất là khi nào thì cô sẽ không ngại mà trả lời rằng chính là lúc họ châm chú vào một việc gì đó mà làm nó một cách thật cẩn thận.Trịnh Khương Nghị cũng vậy anh sinh ra bao nhiêu nét đẹp nam tính nhất của một người đàn ông đều hội tụ nơi anh,khuôn mặt cương nghị không một góc chết nào kia,mái tóc đen óng mượt kia,thân hình cường tráng kia và điều quan trọng hơn hết chính là đôi mắt đen huyền sáng như một bầu trời đêm long lanh vì sao kia càng làm cho anh hút hồn người khác hơn.Trịnh Khương Nghị đẹp nhất chính là lúc này,anh không quan tâm một thứ gì khác trong lúc làm việc.Nếu nhìn ở phía cạnh này thì sẽ thấy đựơc anh có bao nhiêu là sự quyến rũ của một ngừơi đàn ông,khuôn mặt trầm tĩnh kia càng có thể giết chết ngừơi hơn nếu như anh bổng dưng ngứơc lên nhìn một ai đó và mỉm cừơi một cái làm điên đảo tâm hồn.Cô luôn tự hỏi với bản thân rằng,đây chính là người đàn ông của cô sao?Người đàn ông được cho là hoàng kim,là người tình trong mộng của biết bao nhiêu cô gái đang hiện diện trước mắt cô là người đàn ông của cô sao?
Có đôi lúc cô còn không tin về những gì mình cảm nhận được.Anh thực sự là bạn trai cô,Trịnh Khương Nghị là người đàn ông của cô,anh thực sự là của cô.Có lúc khi nghĩ về những điều được cho là nhỏ nhặt này cô không kiềm chế nhịn được mà mỉm cười hạnh phúc không biết bao lần.Không ai có thể biết được sâu thẩm trong trái tim cô chính là một dãy màu hồng tình yêu cô dành cho anh,không ai có thể biết được ngay cả anh cũng vậy,sẽ không biết được tình yêu cô dành cho anh nó lớn đến mức nào đâu.Nó lớn đến mức cô có thể chết vì anh,lớn đến mức cô nguyện làm linh hồn cùng anh hoà lại làm một có chết cũng không muốn buông anh ra,nếu ai cướp anh từ tay cô cô sẽ có thể không thể nào kiểm soát được mình mà làm ra những chuyện gì nữa.
Thứ lỗi cho sự ích kĩ này của cô.Cô không thể nào sống mà thiếu đi Nghị được,anh ấy dường như đã là cả trái tim lẫn tâm hồn cô nếu như mất đi anh ấy cô chính là sẽ phát điên lên,đúng chính là phát điên lên mà chết.Cô biết Nghị đã là người có vợ là chị Yên Ninh,nhưng sâu thẩm ở một góc tối trong tim cô lại nghĩ rằng Tạ Yên Ninh chị ấy hoàn toàn không xứng với Nghị,Nghị tài giỏi lại nam tính như vậy,anh là một người không ai có thể sánh bằng,không si bì được,cho nên người phụ nữa ở bên cạnh anh cũng phải như anh tài sắc vẹn toàn vì vậy hai người mới hợp nhau.Còn chị Yên Ninh,chị ấy ngoài là một tiểu thư quyền quý ra thì không biết gì cả tài không có việc cũng không,chỉ nhan sắc thì lại khuynh ngời.Nhưng như vậy cũng chẳng thể nào có đủ tử cách ở cạnh bên Nghị,từ đó đến giờ ngoài việc quấy rầy Nghị ra chị ấy chẳng thể làm việc gì cho ra trò.Cô tuy không có ý xấu gì như thực sự thứ lỗi cho cô cô phải nói rằng,chị ấy thực sự không xứng là vợ của Nghị,không bao giờ xứng được.
Cô cũng không dám tự nhận bản thân mình hoàn hảo,nhưng như vậy thì đã sao?Ai có thể trách được cô khi bây giờ cô đang là người phụ nữa của anh ấy.Mãi mãi là như vậy,chẳng có ai có thể thay đỗi nó được,không một ai.
Trịnh Khương Nghị đang xem gần xong đống hồ sơ thì bổng cảm thấy từ nãy đến giờ có một ánh mắt nhìn mình sâu sắc đến rùn mình,anh nhíu mày kiếm nhìn lên thì thấy Lưu Y Nhan đang ngồi đó nhìn mình một cái quyến luyến thâm tình cực độ làm cho anh sinh ra cảm giác không được thoải mái cho lắm,gắp hồ sơ lại để sang một bên,tay cầm lấy cách coffe vừa nhâm nhi vừa hỏi:
Em nhìn anh như,có việc gì sao?
Lưu Y Nhan nghe Trịnh Khương Nghị hỏi thì hoàn hồn lại.Cô bình tĩnh lại tâm tình xong nhìn anh mỉm cười nhẹ,hiền dịu nói Không có gì,À....chỉ là muốn hỏi anh.Việc ký hợp đồng với bên công ty Lương Tĩnh chúng ta cũng đã hoàn thành vào ngày hôm qua xong rồi,anh có dự định gì khác không?
Trịnh Khương Nghị để tách coffe xuống bàn,người ngã ra sau dựa vào thành sofa.Con ngươi đảo quanh một hồi rồi cất lời Không,nếu đã xong việc rồi thì mai về sớm hơn một ngày trong dự định đi.Dù gì ở đây anh cũng không còn việc gì mai sáng về sớm vậy
Hả..mai sáng về sớm sao?Không... Không muốn dẫn em đi đâu chơi à.Nghị anh cũng biết em muốn đi vòng quanh nơi này mà,vì sao lại không nghĩ đến em mà lại muốn trở về sớm chứ.
Không gì?
không không có gì.Được...chiều nay em ra sân bay đặt vé trước mai sẽ trở về
Ùm...vậy đi,cũng tối rồi em trở về phòng nghĩ ngơi đi.Ở đây đã xong việc cả rồi
Vâng,vậy em đi trước.Anh cũng ngủ sớm đi,mai còn về
Ùm
Lưu Y Nhan đi ra ngoài đống cửa lại.Cô đứng ở đó một hồi lâu như không có ý định rời đi;Nghị vì sao lại đột ngột muốn trở về thành phố về sớm như vậy?Nếu tính luôn ngày mai phải về thì chỉ mới 4 ngày thôi mà,dự định ban đầu không phải là 5 ngày sao?Không lẽ là vì....Tạ Yên Ninh.Lưu Y Nhan nghĩ đến đây thì lòng càng khó chịu hơn,suy nghĩ không thôi.Tâm trạng rối bời,cảm thấy có việc gì đó không hay sảy ra càng khiến cho cô trong lòng khó chịu.
...
Sáng sớm hôm sau Tạ Yên Ninh thức dậy đã đi ra quán thực sớm.Tối qua lúc trở về cô đã tính toán và tham khảo rất nhiều về vấn đề trang quang lại quán Minh Kỳ .Một đêm không ngủ làm cho cô sáng nay có chút mệt mõi nhưng không sao,kiếp trước công việc làm như vậy cũng đã quen rồi giờ lập lại một lần cũng chả sao.Cô đã tham khảo rất nhiều tài liệu vào sách báo,việc trang trí lại quán và mua những đồ dùng cần thiết xem như đã xong,chỉ còn việc là lựa chọn món ăn và cho vào thực đơn thôi.
Tạ Yên Ninh đến quán cùng dì Mai thảo luận cả một buổi sáng.Dì mai xem như rất tán thành về cách trang trí quán mà Tạ Yên Ninh đã đề ra,còn về món ăn xem như cũng đã quyết định rồi.Chỉ còn việc bắt tay vào làm thôi,việc trang trí không phải là ngày một ngày hai đã xong,nó cần sự tỉ mỉ trong công việc và cách làm việc của người trang trí cho nên việc đi mua dụng cụ và đồ thì sẽ do dì Mai đi mua còn việc dọn dẹp và sửa sang lại sẽ do Tạ Yên Ninh làm.Những người xung quanh nhà cũng có vài người quen biết dì Mai cũng như là khách quen ngày đó đến xem và phụ giúp một tay.
Quán theo suy nghĩ của Tạ Yên Ninh sẽ hơi hướng về thời xưa một đôi chút.Cô muốn cho mọi người cảm thấy khi bước vào quán sẽ là tâm tình như bước vào thời đó,cái thời mà Minh Kỳ luôn nỗi tiếng khắp cả vùng ai ai cũng biết đến,cho mọi người cảm nhận bản thân một khi bước chân vào quán sẽ là một ngày xưa một cảm giác thích thú mới lạ và bắt mắt người xem.Ngày đầu này xem như đã trang trí xong 2/3 quán rồi,mai chỉ còn dọn dẹp sơ lại và một vài đồ lặt vặt treo lên nữa thôi.
Việc thực đơn Tạ Yên Ninh đã suy nghĩ rằng sẽ cho tất cả những gì tinh tuý nhất mà cô và dì Mai tâm đắt cùng nhau làm.Cô nghĩ việc tôn trọng sự lựa chọn về món ăn cho dì Mai là điều đáng nói nhất,dù gì dì ấy cũng là chủ quán và là một người lớn tuổi hơn cô rất nhiều.Việc được người khác quan tâm và tôn trọng suy nghĩ của mình chính là điều mà mỗi ai cũng muốn được như vậy.Vì vậy mà cô tôn trọng quyết định của dì và việc thực đơn cô sẽ giao lại cho dì,cũng sẽ có vài món do cô tự biên vào và cũng có vài món sẽ do cô và dì mai tự chế biến sẽ có trong thực đơn,nói chung thực đơn này rất phong phú và đa dạng.
Quyên một ngày nay bận tối mặt tối mày làm cho Tạ Yên Ninh thực mệt mõi.Cô về tới chung cư thì cũng đã gần 8h25 ,mệt mõi cầm túi xách mở ra lấy chìa khoá mở cửa nhưng rồi cô phát hiện cửa không có khoá.Tạ Yên Ninh giật mình,vì sao lại có chuyện này cô nhớ chính mình đã khoá cửa xong rồi mới đi đến tiệm kia mà,nhưng vì sao giờ cửa lại không khoá được chứ?Không lẽ...có trộm!
Nghĩ đến đây mặt mày của cô đã tái mét đi rồi.Sẽ không phải chứ!Nhưng nếu là trộm thì sẽ bị bảo vệ bắt được rồi,không có chuyện bây giờ lại yên ắng như vậy.Anh ninh nơi này vô cùng tốt kia mà,không được muốn biết chắc chắn chuyện gì đang sảy ra thì phải vào trong xem thử,nếu cứ đứng như trời tròng như vầy cũng chả làm được gì hơn.Vì thế cô quyết định lấy hết can đảm của bản thân cầm ổ khoá mở nhẹ cửa ra,từ từ chậm chậm đi vào trong nhà.
Đèn mở sáng!Không có đồ đạng bị lục lọi,không bị bừa lên.May quá không có trộm,Tạ Yên Ninh được một phen thở phào nhẹ nhổm,như vì sao cửa lại không khoá,đèn lại mở kia chứ?
Tạ Yên Ninh đi vào trong nữa thì một giây sau đứng hình,túi xách cầm trên tay cũng bị làm cho rơi xuống sàn một cái Bịch Trịnh...Trịnh Khương Nghị,anh trở về khi nào thế??!! Tạ Yên Ninh bị làm cho kinh ngạc trong hoảng sợ.Anh ta về khi nào thế!Không phải mai mới về lận sao?Không ở cùng với Lưu Y Nhan à?
Trịnh Khương Nghị ngồi trên sofa trong nhà im lặng không nói gì.Mặt nghiêm nghị trầm đi không ít làm cho Tạ Yên Ninh cảm giác có chuyện không hay sắp sảy ra với mình.
Thấy Trịnh Khương Nghị im lặng thật lâu không lên tiếng trả lời.Tạ Yên Ninh cũng không dám hó hé gì một câu,chỉ biết nuốt nước miếng ực một cái để biểu thị tâm tình bây giờ.Anh im lặng khoảng 10 sau thì cất lời:
Cô đi đâu bây giờ mới về?
Tôi...đi ra ngoài...có một chút việc Chết cô vẫn chưa nói với anh ta việc cô đã tìm được việc làm.Không biết lỡ khi nói ra anh ta có giận không nữa.
... Trịnh Khương Nghị nhìn cô,mắt đen nhìn lên xuống đánh giá vài lần.Anh tức giận,thực sự rất tức giận.Bản thân cũng không hiểu vì sao hôm qua lại có suy nghĩ muốn về thật sớm để gặp cô nữa.không hiểu vì sao anh đi ký hợp đồng,là công việc và lại là công việc quan trọng nhưng lại cứ luôn nghĩ về cô.Đôi lúc suy nghĩ không biết cô giờ đang làm gì,có phải giờ đang nấu một bàn thức ăn ngon để ăn mừng anh đi phải không.Mỗi sáng trưa và tối dùng cơm ở nhà hàng anh cũng chẳng cảm thấy ngon miệng bằng thức ăn do cô nấu,nghĩ đến thì tâm của anh lại động đậy muốn thật nhanh trở về nhà dùng cơm cùng cô.Cảm giác ấy nó cứ mơ mơ hồ hồ len lỗi vào trong anh dần dần khiến cho anh không thể khống chế được chỉ có thể cứ để nó thấm dần mà chẳng thể làm gì được.
Anh không hiểu thực sự không hiểu bản thân mình đang suy nghĩ cái gì.Hôm qua là ngày mà anh hoàn tất xong công việc của mình,cho nên anh muốn sắp xếp trở về nhanh để gặp cô,vì muốn trở về thật nhanh về cái nơi được gọi là nhà kia mà anh lại quên đi cả mục đích ban đầu của mình là sau khi hoàn thành xong công việc sẽ dành ra một ngày để dẫn Nhan nhi đi thăm quan thành phố Nice và cùng nhau ngắm mặt trời lặng.Nhưng anh lại đổi mục đích của mình lại thành là trở về xem Tạ Yên Ninh cô sống sao rồi.
Ai ngờ khi trở về định cho cô một sự bất ngờ lớn thì lại thấy nhà trống trơn không có Tạ Yên Ninh ở đây,anh một phút sau não lòng nghĩ chắc cô ra ngoài mua đồ gì đó rồi sẽ trở về sau.Đành vào trong đi tắm xong trở ra lại chẳng thấy cô về,đợi cô từ 4giờ cho đến 8giờ mấy mới thấy cô trở về,cơm chiều anh cũng nhịn luôn.Bây giờ hỏi xem có nên tức giận hay là không,anh bổng dưng cảm thấy mình tự dưng lại trở thành một kẻ ngốc trong suốt 4 ngày ở thành phố Nice.
Tâm anh bây giờ chính là không tốt đến cực điểm,thẹn quá hoá giận.Tạ Yên Ninh bị khí thế bức người của anh bức cho đến xém không thể thở chung một bầu không khí nỗi nữa,cho đến 15 sau vẫn không có tiến triễn gì tốt hơn đành cắn răng tự mình đầu hàng.
À...anh đi đường xa vậy chắc cũng đói rồi.Hay để tôi làm một bữa cơm tối thật ngon để cho anh tẩm bổ lại hén haha Nói rồi Tạ Yên Ninh nhanh chống đi thật nhanh vào phòng cất túi xách xong trở ra nấu cơm cho Trịnh Khương Nghị dùng.
Trịnh Khương Nghị vẫn không nói gì,chỉ ngồi đó không làm gì.Ngồi im lặng cho đến khi Tạ Yên Ninh đi ra mời anh vào thì mới thấy có một chút động tĩnh,anh từ từ đứng dậy đi vào trong phòng bếp.Lúc đi ngang Tạ Yên Ninh còn liết xuống nhìn cô một chút rồi lướt qua,cô không biết làm gì hơn là mỉm cười nhẹ cho qau chuyệng.Đúng là tên nam chính đáng ghét thật khó hầu hạ mà.
Trong lúc ăn cơm vẫn không ai nói gì hơn một câu.Không khí im phăng căng thẳng cực độ,Trịnh Khương Nghị nhìn Tạ Yên Ninh khép nép có phần biết lỗi ăn năng đành thở dài lắc đầu.Thôi coi như là 4 ngày qua anh bị trúng tà đi,dù gì nghĩ lại đó cũng không thực sự là lỗi của cô là do anh bị gì đó rồi.Còn việc đi từ chiều đến tối mới về,đó cũng không thể trách cô được cô có chân tự mình biết đi cũng không phải con anh anh cũng không thể quản,đó là quyền riêng tư cá nhân của mỗi người,việc mình thích thì mình làm.
Ngày mốt tôi có một bữa tiệc tại khách sạn phía tây thành phố chắc cô cũng biết rồi.Cô chuẩn bị đi,đi cùng tôi đến đó dự Âm thanh không mặn không nhạt phát ra,Tạ Yên Ninh dừng đủa.Ngước mặt lên nhìn anh,hết chiến tranh lạnh rồi sao?Nhanh vậy?
Ùm bữa tiệc đó...Tôi có thể không đi được không? Tạ Yên Ninh nhỏ giọng hỏi.
Không được.Vì Giám đốc công ty Lương Tĩnh là Lương Hùng cũng dẫn theo phu nhân của mình là Tần Mỹ Ngọc.Cho nên ông ấy cũng muốn tôi dẫn theo vợ của mình để cho họ gặp mặt,ông ấy là đối tạc lớn cho nên tôi không thể từ chối được đành chấp nhận.Vì vậy kì này cô nhất định phải đi,không đi không được
Tạ Yên Ninh im lắng suy nghĩ.Cô tránh chính là tránh không được,giống như câu nói Có chạy đằng trời cũng không thoát đành phải chấp nhận vậy.Nhưng cô chỉ sợ bản thân mình không tốt,học vấn lại ích ỏi như vậy sợ là sẽ gây phiền phức cho Trịnh Khương Nghị.Rồi lỡ cô làm việc gì đó không ra trò khiến cho anh ta mất mặt,bảng hợp đồng tâm huyết cả 2 năm mới có được của Trịnh Khương Nghị bị huỷ trong tay cô khiến cho anh ta tức giận rồi điều không mong đợi nhất lại một lần nữa sảy ra trên người cô không phải là sẽ thực sự thãm sao.
Không được không được.Phải cẩn thận ngàn vạn lần phải cẩn thận,nếu không tâm nguyện của cô xem như bị huỷ rồi.Chỉ cần cố gắng qua được cửa ải lần này thì những lần sau không còn việc gì phải lo nữa cả.Đúng vậy,phải thật bình tâm trở lại.
Được,đi thì đi.Chừng nào?
Tối ngày mốt,tới lúc đó ăn mặc đẹp một chút là được
Tôi biết rồi
Chú ý thân phận
Tôi biết rồi
Được rồi.Ăn nhanh đi rồi về phòng ngủ sớm,cũng gần khuya rồi
Tôi biết rồi Tạ Yên Ninh trong lòng thở dài phiền muộn.Mong là kì này cô sẽ hoàn thành tốt với thân phận là Trịnh Phu Nhân của Trịnh tổng Trịnh Khương Nghị,không thì không xong rồi.Trịnh Khương Nghị cũng không nói gì thêm tiếp tục dùng cơm xong trở về phòng ngủ sớm,ngồi cả buổi trên máy bay khiến cho anh mệt mõi muốn đi nghĩ sớm.
Tạ Yên Ninh cũng dọn dẹp chén đủa đem đi rửa sạch xong trở về phòng tắm rồi đi ngủ,nhưng có điều chẳng ngon giấc tí nào.
Cảm ơn em,em cứ để đó đi lát anh sẽ uống sau Trịnh Khương Nghị ngồi trên ghết sofa vừa xem vài hồ sơ vừa trả lời Lưu Y Nhan.
Lưu Y Nhan nhìn anh tập trung xem hồ sơ cũng không để ý tới bất cứ điều khác gì làm cho cô không khỏi muốn đứng nhìn anh lâu một chút.Trên đời này nếu nói đàn ông họ tuấn tú nhất là khi nào thì cô sẽ không ngại mà trả lời rằng chính là lúc họ châm chú vào một việc gì đó mà làm nó một cách thật cẩn thận.Trịnh Khương Nghị cũng vậy anh sinh ra bao nhiêu nét đẹp nam tính nhất của một người đàn ông đều hội tụ nơi anh,khuôn mặt cương nghị không một góc chết nào kia,mái tóc đen óng mượt kia,thân hình cường tráng kia và điều quan trọng hơn hết chính là đôi mắt đen huyền sáng như một bầu trời đêm long lanh vì sao kia càng làm cho anh hút hồn người khác hơn.Trịnh Khương Nghị đẹp nhất chính là lúc này,anh không quan tâm một thứ gì khác trong lúc làm việc.Nếu nhìn ở phía cạnh này thì sẽ thấy đựơc anh có bao nhiêu là sự quyến rũ của một ngừơi đàn ông,khuôn mặt trầm tĩnh kia càng có thể giết chết ngừơi hơn nếu như anh bổng dưng ngứơc lên nhìn một ai đó và mỉm cừơi một cái làm điên đảo tâm hồn.Cô luôn tự hỏi với bản thân rằng,đây chính là người đàn ông của cô sao?Người đàn ông được cho là hoàng kim,là người tình trong mộng của biết bao nhiêu cô gái đang hiện diện trước mắt cô là người đàn ông của cô sao?
Có đôi lúc cô còn không tin về những gì mình cảm nhận được.Anh thực sự là bạn trai cô,Trịnh Khương Nghị là người đàn ông của cô,anh thực sự là của cô.Có lúc khi nghĩ về những điều được cho là nhỏ nhặt này cô không kiềm chế nhịn được mà mỉm cười hạnh phúc không biết bao lần.Không ai có thể biết được sâu thẩm trong trái tim cô chính là một dãy màu hồng tình yêu cô dành cho anh,không ai có thể biết được ngay cả anh cũng vậy,sẽ không biết được tình yêu cô dành cho anh nó lớn đến mức nào đâu.Nó lớn đến mức cô có thể chết vì anh,lớn đến mức cô nguyện làm linh hồn cùng anh hoà lại làm một có chết cũng không muốn buông anh ra,nếu ai cướp anh từ tay cô cô sẽ có thể không thể nào kiểm soát được mình mà làm ra những chuyện gì nữa.
Thứ lỗi cho sự ích kĩ này của cô.Cô không thể nào sống mà thiếu đi Nghị được,anh ấy dường như đã là cả trái tim lẫn tâm hồn cô nếu như mất đi anh ấy cô chính là sẽ phát điên lên,đúng chính là phát điên lên mà chết.Cô biết Nghị đã là người có vợ là chị Yên Ninh,nhưng sâu thẩm ở một góc tối trong tim cô lại nghĩ rằng Tạ Yên Ninh chị ấy hoàn toàn không xứng với Nghị,Nghị tài giỏi lại nam tính như vậy,anh là một người không ai có thể sánh bằng,không si bì được,cho nên người phụ nữa ở bên cạnh anh cũng phải như anh tài sắc vẹn toàn vì vậy hai người mới hợp nhau.Còn chị Yên Ninh,chị ấy ngoài là một tiểu thư quyền quý ra thì không biết gì cả tài không có việc cũng không,chỉ nhan sắc thì lại khuynh ngời.Nhưng như vậy cũng chẳng thể nào có đủ tử cách ở cạnh bên Nghị,từ đó đến giờ ngoài việc quấy rầy Nghị ra chị ấy chẳng thể làm việc gì cho ra trò.Cô tuy không có ý xấu gì như thực sự thứ lỗi cho cô cô phải nói rằng,chị ấy thực sự không xứng là vợ của Nghị,không bao giờ xứng được.
Cô cũng không dám tự nhận bản thân mình hoàn hảo,nhưng như vậy thì đã sao?Ai có thể trách được cô khi bây giờ cô đang là người phụ nữa của anh ấy.Mãi mãi là như vậy,chẳng có ai có thể thay đỗi nó được,không một ai.
Trịnh Khương Nghị đang xem gần xong đống hồ sơ thì bổng cảm thấy từ nãy đến giờ có một ánh mắt nhìn mình sâu sắc đến rùn mình,anh nhíu mày kiếm nhìn lên thì thấy Lưu Y Nhan đang ngồi đó nhìn mình một cái quyến luyến thâm tình cực độ làm cho anh sinh ra cảm giác không được thoải mái cho lắm,gắp hồ sơ lại để sang một bên,tay cầm lấy cách coffe vừa nhâm nhi vừa hỏi:
Em nhìn anh như,có việc gì sao?
Lưu Y Nhan nghe Trịnh Khương Nghị hỏi thì hoàn hồn lại.Cô bình tĩnh lại tâm tình xong nhìn anh mỉm cười nhẹ,hiền dịu nói Không có gì,À....chỉ là muốn hỏi anh.Việc ký hợp đồng với bên công ty Lương Tĩnh chúng ta cũng đã hoàn thành vào ngày hôm qua xong rồi,anh có dự định gì khác không?
Trịnh Khương Nghị để tách coffe xuống bàn,người ngã ra sau dựa vào thành sofa.Con ngươi đảo quanh một hồi rồi cất lời Không,nếu đã xong việc rồi thì mai về sớm hơn một ngày trong dự định đi.Dù gì ở đây anh cũng không còn việc gì mai sáng về sớm vậy
Hả..mai sáng về sớm sao?Không... Không muốn dẫn em đi đâu chơi à.Nghị anh cũng biết em muốn đi vòng quanh nơi này mà,vì sao lại không nghĩ đến em mà lại muốn trở về sớm chứ.
Không gì?
không không có gì.Được...chiều nay em ra sân bay đặt vé trước mai sẽ trở về
Ùm...vậy đi,cũng tối rồi em trở về phòng nghĩ ngơi đi.Ở đây đã xong việc cả rồi
Vâng,vậy em đi trước.Anh cũng ngủ sớm đi,mai còn về
Ùm
Lưu Y Nhan đi ra ngoài đống cửa lại.Cô đứng ở đó một hồi lâu như không có ý định rời đi;Nghị vì sao lại đột ngột muốn trở về thành phố về sớm như vậy?Nếu tính luôn ngày mai phải về thì chỉ mới 4 ngày thôi mà,dự định ban đầu không phải là 5 ngày sao?Không lẽ là vì....Tạ Yên Ninh.Lưu Y Nhan nghĩ đến đây thì lòng càng khó chịu hơn,suy nghĩ không thôi.Tâm trạng rối bời,cảm thấy có việc gì đó không hay sảy ra càng khiến cho cô trong lòng khó chịu.
...
Sáng sớm hôm sau Tạ Yên Ninh thức dậy đã đi ra quán thực sớm.Tối qua lúc trở về cô đã tính toán và tham khảo rất nhiều về vấn đề trang quang lại quán Minh Kỳ .Một đêm không ngủ làm cho cô sáng nay có chút mệt mõi nhưng không sao,kiếp trước công việc làm như vậy cũng đã quen rồi giờ lập lại một lần cũng chả sao.Cô đã tham khảo rất nhiều tài liệu vào sách báo,việc trang trí lại quán và mua những đồ dùng cần thiết xem như đã xong,chỉ còn việc là lựa chọn món ăn và cho vào thực đơn thôi.
Tạ Yên Ninh đến quán cùng dì Mai thảo luận cả một buổi sáng.Dì mai xem như rất tán thành về cách trang trí quán mà Tạ Yên Ninh đã đề ra,còn về món ăn xem như cũng đã quyết định rồi.Chỉ còn việc bắt tay vào làm thôi,việc trang trí không phải là ngày một ngày hai đã xong,nó cần sự tỉ mỉ trong công việc và cách làm việc của người trang trí cho nên việc đi mua dụng cụ và đồ thì sẽ do dì Mai đi mua còn việc dọn dẹp và sửa sang lại sẽ do Tạ Yên Ninh làm.Những người xung quanh nhà cũng có vài người quen biết dì Mai cũng như là khách quen ngày đó đến xem và phụ giúp một tay.
Quán theo suy nghĩ của Tạ Yên Ninh sẽ hơi hướng về thời xưa một đôi chút.Cô muốn cho mọi người cảm thấy khi bước vào quán sẽ là tâm tình như bước vào thời đó,cái thời mà Minh Kỳ luôn nỗi tiếng khắp cả vùng ai ai cũng biết đến,cho mọi người cảm nhận bản thân một khi bước chân vào quán sẽ là một ngày xưa một cảm giác thích thú mới lạ và bắt mắt người xem.Ngày đầu này xem như đã trang trí xong 2/3 quán rồi,mai chỉ còn dọn dẹp sơ lại và một vài đồ lặt vặt treo lên nữa thôi.
Việc thực đơn Tạ Yên Ninh đã suy nghĩ rằng sẽ cho tất cả những gì tinh tuý nhất mà cô và dì Mai tâm đắt cùng nhau làm.Cô nghĩ việc tôn trọng sự lựa chọn về món ăn cho dì Mai là điều đáng nói nhất,dù gì dì ấy cũng là chủ quán và là một người lớn tuổi hơn cô rất nhiều.Việc được người khác quan tâm và tôn trọng suy nghĩ của mình chính là điều mà mỗi ai cũng muốn được như vậy.Vì vậy mà cô tôn trọng quyết định của dì và việc thực đơn cô sẽ giao lại cho dì,cũng sẽ có vài món do cô tự biên vào và cũng có vài món sẽ do cô và dì mai tự chế biến sẽ có trong thực đơn,nói chung thực đơn này rất phong phú và đa dạng.
Quyên một ngày nay bận tối mặt tối mày làm cho Tạ Yên Ninh thực mệt mõi.Cô về tới chung cư thì cũng đã gần 8h25 ,mệt mõi cầm túi xách mở ra lấy chìa khoá mở cửa nhưng rồi cô phát hiện cửa không có khoá.Tạ Yên Ninh giật mình,vì sao lại có chuyện này cô nhớ chính mình đã khoá cửa xong rồi mới đi đến tiệm kia mà,nhưng vì sao giờ cửa lại không khoá được chứ?Không lẽ...có trộm!
Nghĩ đến đây mặt mày của cô đã tái mét đi rồi.Sẽ không phải chứ!Nhưng nếu là trộm thì sẽ bị bảo vệ bắt được rồi,không có chuyện bây giờ lại yên ắng như vậy.Anh ninh nơi này vô cùng tốt kia mà,không được muốn biết chắc chắn chuyện gì đang sảy ra thì phải vào trong xem thử,nếu cứ đứng như trời tròng như vầy cũng chả làm được gì hơn.Vì thế cô quyết định lấy hết can đảm của bản thân cầm ổ khoá mở nhẹ cửa ra,từ từ chậm chậm đi vào trong nhà.
Đèn mở sáng!Không có đồ đạng bị lục lọi,không bị bừa lên.May quá không có trộm,Tạ Yên Ninh được một phen thở phào nhẹ nhổm,như vì sao cửa lại không khoá,đèn lại mở kia chứ?
Tạ Yên Ninh đi vào trong nữa thì một giây sau đứng hình,túi xách cầm trên tay cũng bị làm cho rơi xuống sàn một cái Bịch Trịnh...Trịnh Khương Nghị,anh trở về khi nào thế??!! Tạ Yên Ninh bị làm cho kinh ngạc trong hoảng sợ.Anh ta về khi nào thế!Không phải mai mới về lận sao?Không ở cùng với Lưu Y Nhan à?
Trịnh Khương Nghị ngồi trên sofa trong nhà im lặng không nói gì.Mặt nghiêm nghị trầm đi không ít làm cho Tạ Yên Ninh cảm giác có chuyện không hay sắp sảy ra với mình.
Thấy Trịnh Khương Nghị im lặng thật lâu không lên tiếng trả lời.Tạ Yên Ninh cũng không dám hó hé gì một câu,chỉ biết nuốt nước miếng ực một cái để biểu thị tâm tình bây giờ.Anh im lặng khoảng 10 sau thì cất lời:
Cô đi đâu bây giờ mới về?
Tôi...đi ra ngoài...có một chút việc Chết cô vẫn chưa nói với anh ta việc cô đã tìm được việc làm.Không biết lỡ khi nói ra anh ta có giận không nữa.
... Trịnh Khương Nghị nhìn cô,mắt đen nhìn lên xuống đánh giá vài lần.Anh tức giận,thực sự rất tức giận.Bản thân cũng không hiểu vì sao hôm qua lại có suy nghĩ muốn về thật sớm để gặp cô nữa.không hiểu vì sao anh đi ký hợp đồng,là công việc và lại là công việc quan trọng nhưng lại cứ luôn nghĩ về cô.Đôi lúc suy nghĩ không biết cô giờ đang làm gì,có phải giờ đang nấu một bàn thức ăn ngon để ăn mừng anh đi phải không.Mỗi sáng trưa và tối dùng cơm ở nhà hàng anh cũng chẳng cảm thấy ngon miệng bằng thức ăn do cô nấu,nghĩ đến thì tâm của anh lại động đậy muốn thật nhanh trở về nhà dùng cơm cùng cô.Cảm giác ấy nó cứ mơ mơ hồ hồ len lỗi vào trong anh dần dần khiến cho anh không thể khống chế được chỉ có thể cứ để nó thấm dần mà chẳng thể làm gì được.
Anh không hiểu thực sự không hiểu bản thân mình đang suy nghĩ cái gì.Hôm qua là ngày mà anh hoàn tất xong công việc của mình,cho nên anh muốn sắp xếp trở về nhanh để gặp cô,vì muốn trở về thật nhanh về cái nơi được gọi là nhà kia mà anh lại quên đi cả mục đích ban đầu của mình là sau khi hoàn thành xong công việc sẽ dành ra một ngày để dẫn Nhan nhi đi thăm quan thành phố Nice và cùng nhau ngắm mặt trời lặng.Nhưng anh lại đổi mục đích của mình lại thành là trở về xem Tạ Yên Ninh cô sống sao rồi.
Ai ngờ khi trở về định cho cô một sự bất ngờ lớn thì lại thấy nhà trống trơn không có Tạ Yên Ninh ở đây,anh một phút sau não lòng nghĩ chắc cô ra ngoài mua đồ gì đó rồi sẽ trở về sau.Đành vào trong đi tắm xong trở ra lại chẳng thấy cô về,đợi cô từ 4giờ cho đến 8giờ mấy mới thấy cô trở về,cơm chiều anh cũng nhịn luôn.Bây giờ hỏi xem có nên tức giận hay là không,anh bổng dưng cảm thấy mình tự dưng lại trở thành một kẻ ngốc trong suốt 4 ngày ở thành phố Nice.
Tâm anh bây giờ chính là không tốt đến cực điểm,thẹn quá hoá giận.Tạ Yên Ninh bị khí thế bức người của anh bức cho đến xém không thể thở chung một bầu không khí nỗi nữa,cho đến 15 sau vẫn không có tiến triễn gì tốt hơn đành cắn răng tự mình đầu hàng.
À...anh đi đường xa vậy chắc cũng đói rồi.Hay để tôi làm một bữa cơm tối thật ngon để cho anh tẩm bổ lại hén haha Nói rồi Tạ Yên Ninh nhanh chống đi thật nhanh vào phòng cất túi xách xong trở ra nấu cơm cho Trịnh Khương Nghị dùng.
Trịnh Khương Nghị vẫn không nói gì,chỉ ngồi đó không làm gì.Ngồi im lặng cho đến khi Tạ Yên Ninh đi ra mời anh vào thì mới thấy có một chút động tĩnh,anh từ từ đứng dậy đi vào trong phòng bếp.Lúc đi ngang Tạ Yên Ninh còn liết xuống nhìn cô một chút rồi lướt qua,cô không biết làm gì hơn là mỉm cười nhẹ cho qau chuyệng.Đúng là tên nam chính đáng ghét thật khó hầu hạ mà.
Trong lúc ăn cơm vẫn không ai nói gì hơn một câu.Không khí im phăng căng thẳng cực độ,Trịnh Khương Nghị nhìn Tạ Yên Ninh khép nép có phần biết lỗi ăn năng đành thở dài lắc đầu.Thôi coi như là 4 ngày qua anh bị trúng tà đi,dù gì nghĩ lại đó cũng không thực sự là lỗi của cô là do anh bị gì đó rồi.Còn việc đi từ chiều đến tối mới về,đó cũng không thể trách cô được cô có chân tự mình biết đi cũng không phải con anh anh cũng không thể quản,đó là quyền riêng tư cá nhân của mỗi người,việc mình thích thì mình làm.
Ngày mốt tôi có một bữa tiệc tại khách sạn phía tây thành phố chắc cô cũng biết rồi.Cô chuẩn bị đi,đi cùng tôi đến đó dự Âm thanh không mặn không nhạt phát ra,Tạ Yên Ninh dừng đủa.Ngước mặt lên nhìn anh,hết chiến tranh lạnh rồi sao?Nhanh vậy?
Ùm bữa tiệc đó...Tôi có thể không đi được không? Tạ Yên Ninh nhỏ giọng hỏi.
Không được.Vì Giám đốc công ty Lương Tĩnh là Lương Hùng cũng dẫn theo phu nhân của mình là Tần Mỹ Ngọc.Cho nên ông ấy cũng muốn tôi dẫn theo vợ của mình để cho họ gặp mặt,ông ấy là đối tạc lớn cho nên tôi không thể từ chối được đành chấp nhận.Vì vậy kì này cô nhất định phải đi,không đi không được
Tạ Yên Ninh im lắng suy nghĩ.Cô tránh chính là tránh không được,giống như câu nói Có chạy đằng trời cũng không thoát đành phải chấp nhận vậy.Nhưng cô chỉ sợ bản thân mình không tốt,học vấn lại ích ỏi như vậy sợ là sẽ gây phiền phức cho Trịnh Khương Nghị.Rồi lỡ cô làm việc gì đó không ra trò khiến cho anh ta mất mặt,bảng hợp đồng tâm huyết cả 2 năm mới có được của Trịnh Khương Nghị bị huỷ trong tay cô khiến cho anh ta tức giận rồi điều không mong đợi nhất lại một lần nữa sảy ra trên người cô không phải là sẽ thực sự thãm sao.
Không được không được.Phải cẩn thận ngàn vạn lần phải cẩn thận,nếu không tâm nguyện của cô xem như bị huỷ rồi.Chỉ cần cố gắng qua được cửa ải lần này thì những lần sau không còn việc gì phải lo nữa cả.Đúng vậy,phải thật bình tâm trở lại.
Được,đi thì đi.Chừng nào?
Tối ngày mốt,tới lúc đó ăn mặc đẹp một chút là được
Tôi biết rồi
Chú ý thân phận
Tôi biết rồi
Được rồi.Ăn nhanh đi rồi về phòng ngủ sớm,cũng gần khuya rồi
Tôi biết rồi Tạ Yên Ninh trong lòng thở dài phiền muộn.Mong là kì này cô sẽ hoàn thành tốt với thân phận là Trịnh Phu Nhân của Trịnh tổng Trịnh Khương Nghị,không thì không xong rồi.Trịnh Khương Nghị cũng không nói gì thêm tiếp tục dùng cơm xong trở về phòng ngủ sớm,ngồi cả buổi trên máy bay khiến cho anh mệt mõi muốn đi nghĩ sớm.
Tạ Yên Ninh cũng dọn dẹp chén đủa đem đi rửa sạch xong trở về phòng tắm rồi đi ngủ,nhưng có điều chẳng ngon giấc tí nào.
/45
|