Một đứa bé có lực lượng vô cùng mạnh mẽ cực kì nguy hiểm. Bởi vì trẻ con không biết chuyện gì làm được, chuyện gì không thể làm. Nó chỉ quan tâm mình có thích hay không.
Tú Tú có dạng nào? Lý Lộ Từ không biết tính cách Tú Tú, nhưng hắn từng chứng kiến Tú Tú cầm cánh quạt đánh sập một tầng lầu. Nếu đột nhiên cô bé muốn làm lại chuyện đó một lần, người bên cạnh cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên Lý Lộ Từ cảm thấy hẳn là nên mang Tú Tú về. Trước kia hắn chỉ xem Tú Tú là sủng vật của An Nam Tú, luôn bị An Nam Tú khống chế bên người. Ai biết mấy ngày nay Lý Lộ Từ tu luyện gặp phải bình cảnh, không tiến vào Nguyệt binh, An Nam Tú lại không quản Tú Tú, Tú Tú còn biến thành trẻ con đi chơi với người khác.
Nhìn thấy mặt An Nam Tú không chút thay đổi, bảo mẫu biết chỉ có Lý Lộ Từ là thương lượng được, lại hỏi:
- Đó là em của hai người sao?
Lý Lộ Từ liếc nhìn An Nam Tú, miễn cưỡng nói:
- Cứ xem là vậy đi.
- Một con thú cưng thôi mà, chạy ra ngoài, cần phải mang về nhà cột dây thừng lại.
An Nam Tú không đổi sắc mặt nói.
- Cái gì?
Bảo mẫu hoảng sợ, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
An Nam Tú sẽ không lặp lại lần nữa, không thèm nhìn bảo mẫu.
- Ý cô ấy là chúng tôi rất cưng chiều em gái, cưng như vật nuôi ấy, nhất định phải cẩn thận trông chừng cô bé mới yên tâm.
Lý Lộ Từ khó khăn giải thích.
- Rốt cục hai người có quan hệ gì với cô bé?
Có thể làm bảo mẫu trong Viên Hổ Sơn, có lẽ không xem là tiền đồ rộng lớn, nhưng không phải là người không có kiến thức, không có đầu óc. Ngược lại, đa số các cô đều cực kì ưu tú, có bằng cấp rất cao. Dù sao bảo mẫu cũng không cách xa quản gia, trợ lí cá nhân, thư kí cuộc sống của người trên thượng tầng.
Bảo mẫu cảnh giác đánh giá Lý Lộ Từ và An Nam Tú, nháy mắt cho hai người thanh niên mặc võ phục. Hai người thanh niên hiểu ý, nhích lại gần.
Lý Lộ Từ đau đầu. An Nam Tú nói câu kia rất dễ làm người ta liên tưởng đến ngược đãi trẻ em. Thế giới này rất nhiều người biến thái vô nhân tính. Không phải ai cũng xem trẻ con là loài động vật đáng yêu nhất thế giới để nâng niu săn sóc.
- Tú Tú!
Lý Lộ Từ đành phải kêu lên.
Tú Tú phủi tay đứng dậy, mê man nhìn quanh.
- Bên này!
Lý Lộ Từ nhìn hai thanh niên sa sầm mặt mày. Hắn không sợ, nhưng không muốn gặp phiền toái.
Tú Tú quay đầu, nhìn Lý Lộ Từ, nhìn An Nam Tú, há miệng kêu:
- Ba, mẹ!
Lý Lộ Từ lảo đảo một cái, thiếu tý nữa ngã xuống con đê chắn thủy triều, làm hai thanh niên nghĩ hắn muốn làm gì, khẩn trương lên.
An Nam Tú đỏ hai má, nhưng cô không có thất thố như Lý Lộ Từ. Cô chỉ đứng ở đó, gió biển làm váy An Nam Tú phất phới, lộ ra đôi chân mảnh khảnh, tóc dài bay lên, gương mặt tinh xảo không được vui lắm.
- Lý Lộ Từ, anh đang nghĩ lung tung gì đó?
An Nam Tú đột nhiên quay lại, mạnh trừng mắt Lý Lộ Từ.
- Có liên quan gì đến tôi?
Lý Lộ Từ không rõ tại sao An Nam Tú lại đột nhiên nhằm vào hắn.
- Chỉ cần là sinh vật có chỉ số thông minh bình thường đều biết Tú Tú không thể là con của chúng ta. Anh kinh hoàng cái gì? Chẳng lẽ không phải anh đang chột dạ sao?
An Nam Tú rất tức giận vì phản ứng của Lý Lộ Từ.
- Tôi kích động vì cô bé nói chuyện lung tung lộn xộn, cảm thấy xấu hổ, khó tin. Đó là biểu hiện của con người sau khi bị kinh ngạc, hệ thần kinh tạm thời mất khống chế, tạo ra cơ thể phản ứng như vậy, chứ chột dạ cái gì? Chẳng nhẽ tôi muốn sinh con với một đứa trẻ như cô sao? Chính cô là con nít còn gì!
Lý Lộ Từ lại bực mình.
“Tôi là con nít? Ha ha, anh lại làm chuyện đó với con nít…”
Đó là lời nói đùa khi hai người ở cạnh nhau. Còn lúc này, An Nam Tú ngậm miệng.
Kì thật, hiện tại cũng có thể nói vậy. Nhưng lúc sau cần giết hết người ở đây, chắc chắn Lý Lộ Từ sẽ phản đối. An Nam Tú không nói.
- Này… Hai người cô cậu…
Bảo mẫu nhìn hai người tự nhiên cãi nhau ầm ĩ ở đây, khó hiểu kêu lên.
- Hai người không nói rõ quan hệ với cô bé này, tôi sẽ không cho hai người rời khỏi Viên Hổ Sơn.
- Lý Lộ Từ, anh thấy gì chưa? Trên thế giới này, sinh vật cấp thấp luôn khiến tôi cảm thấy mình nông cạn cỡ nào. Chúng nó ngu muội vô tri lại có khả năng thể hiện trình độ tự đại vượt qua sức tưởng tượng của tôi. Quả thực còn khiến tôi ngạc nhiên hơn thằng hề biểu diễn ảo thuật tôi sở trường nhất. Anh nói chúng nó có thể càng tự kỷ hơn chút nữa được không? Một con kiến vươn móng vuốt, nói muốn đá bay voi.
An Nam Tú mỉm cười một cách quái dị.
- Nếu cô không nói gì, chúng ta có thể mang Tú Tú đi rồi. Bây giờ còn vô nghĩa nhiều như vậy.
Lý Lộ Từ không phối hợp An Nam Tú. Thật sự không thể hiểu nổi cô. Không lúc nào quên biểu đạt mình là sinh vật cao hơn, miệt thị sinh vật cấp thấp, không có chút phong cách cao thủ nào cả. Lý Lộ Từ quyết định về nhà phải cho cô xem Trương Tam Phong và Tảo Địa Tăng, xem người ta khí độ cỡ nào.
- Tôi… Tôi… chơi với… chơi với Điềm Điềm…
Tú Tú gian nan nói.
- Ngươi không định về nhà?
An Nam Tú lạnh lùng hỏi. Cô không tính dùng lệnh triệu tập cưỡng chế giữa chủ nhân và sủng vật để mang Tú Tú đi. Con cua ngốc này không biết nó đang trêu chọc kiêu khích đến quyền uy tôn nghiêm của chủ nhân.
Nếu An Nam Tú dùng sức mạnh mệnh lệnh cho Tú Tú, nói rõ cô lười so đo với nó. Nhưng bây giờ An Nam Tú đang hỏi ý kiến Tú Tú.
Tú Tú bỏ chạy ra biển, chân nhỏ in dấu trên bãi cạt bị thủy triều tạt qua.
- Tôi… Tôi là… Tú Tú…
Điềm Điềm nhớ khi mình đang chơi với con cua, con cua đột nhiên biến thành một cô bé. Cô bé nói với mình như vậy. Từ nay về sau, Điềm Điềm có một người bạn tên là Tú Tú.
Điềm Điềm liền chảy nước mắt, chạy theo Tú Tú ra ngoài biển.
- Điềm Điềm… Tôi… Tôi sẽ trở về… Tìm bạn…
Tú Tú dừng chân, quay lại lắp bắp nói với Điềm Điềm.
Bảo mẫu nhìn Điềm Điềm chạy ra biển, sợ đến mức mặt không còn hạt máu, tiến lên ôm lấy Điềm Điềm.
- Tú Tú… Tôi muốn Tú Tú…
Điềm Điềm giãy giụa, cắn vào tay bảo mẫu.
Nếu bình thường tiểu thư nguyện ý nói chuyện với người ta, nhất định bảo mẫu sẽ mừng như điên. Nhưng lúc này lại như lâm đại địch, tùy ý cô bé cắn, cũng không dám giãy dụa một chút, chỉ muốn bế Điềm Điềm về.
- Còn sững sờ làm gì! Mau cứu người!
Bảo mẫu rống giận hai thanh niên.
Hai người thanh niên liều mạng nhảy vào biển.
- Nếu đứa bé xảy ra chuyện gì, hai người cứ chờ đó!
Bảo mẫu thực sự giận dữ. Làm bảo mẫu không có khả năng không có chút tình yêu, huống chi là cô bé đáng yêu như Tú Tú. Nhìn thấy Tú Tú thà chạy xuống biển cũng không trở về với hai người kia, bảo mẫu vừa khóc vừa giận đến run lên. Nếu không phải muốn giữ lấy Điềm Điềm, cô đã sớm gọi điện thoại đến bắt người.
Lý Lộ Từ xấu hổ đỏ mặt. Xong rồi, mình đã trở thành loại người ác độc mà mình ghét nhất. Nếu nhìn thấy có người ngược đãi trẻ con, chỉ sợ Lý Lộ Từ sẽ giận đến mức mất lí trí xông lên hành hung tên vô nhân tính, không xứng hưởng thụ nhân quyền đó.
Tú Tú sợ An Nam Tú bắt nó. Nhưng nó lại chạy vào trong biển, có khác gì trẻ con bình thường thấy cha mẹ cầm chổi lông gà? Tuyệt đối không phải biểu hiện thà chết đuối cũng không muốn về nhà chịu ngược đãi!
- Cô nghe tôi nói đã, không phải như cô nghĩ đâu…
Lý Lộ Từ muốn giải thích, lại dừng lại. Phải giải thích như thế nào?
Con cua ngốc này! Chạy xuống biển với chạy trên đất khác nhau chỗ nào? Trừ phi có thể chạy đến Thiên Vân thần cảnh. Trên Trái Đất căn bản không có cái gì ngăn cản được chủ nhân lạnh lùng không biết đồng tình là gì của mày đâu!
- Các cậu còn muốn nói gì nữa? Các người còn chút nhân tính nào không? Khó trách cô bé thà lang thang bên ngoài cũng không muốn về nhà!
Bảo mẫu vừa lên án vừa khóc, đương nhiên cũng có phần vì bị Điềm Điềm cắn đau tay.
Rốt cục Điềm Điềm không cắn người, nhưng vẫn muốn chạy xuống biển với Tú Tú. Đối với trẻ con, tình bạn của chúng còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hai người thanh niên đứng lên khỏi mặt nước, mờ mịt hô to:
- Chị Hoa, không thấy người đâu.
- Tiếp tục tìm đi, làm sao biến mất được!
Vừa nghe vậy, sắc mặt bảo mẫu càng khó nhìn, một tay ôm Điềm Điềm, một tay cầm di động.
Không đợi cô gọi điện, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen mang hơn mười bảo vệ đội mũ sắt, toàn thân trang bị phòng ngự bạo lực chạy tới. Nhóm người này không phải bảo vệ gà mờ giả tạo trong khu nhà, đều thân thủ bất phàm. Nhóm người này xông lại, vây quanh An Nam Tú và Lý Lộ Từ.
- Xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông trung niên hỏi bảo mẫu.
- Có đứa bé chạy xuống biển, bây giờ không thấy bóng dáng đâu.
Bảo mẫu khóc kêu lên.
- Mau cứu người!
Người đàn ông trung niên quyết định nhanh chóng, không hỏi nguyên do mọi chuyện. Cứu người là quan trọng nhất. Nói xong liền dẫn đầu nhảy xuống biển.
Những người khác trang bị quá nặng, nhanh chóng cởi áo chống đạn và giày, để lại hai người trông chừng Lý Lộ Từ và An Nam Tú, nhưng người khác lần lượt đi xuống biển.
- Tôi xin mọi người đừng kích động!
Lý Lộ Từ muốn gọi người dừng lại, nhưng không ai nghe hắn.
- Cậu còn có lương tâm không thế? Đúng là nên bắn chết!
Bảo mẫu phẫn nộ. Người này không tự đi cứu, còn muốn ngăn cản người khác.
Một đám người bắt đầu lục soát quanh bờ biển. hai người trên bờ bắt đầu gọi điện thoại, lập tức có thuyền cứu hộ tới, một đám nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp nhảy vào biển.
Lý Lộ Từ nhìn thấy mọi người vì cứu một đứa bé, nhanh chóng tích cực như thế, đều không chút do dự nhảy xuống biển, cực kì cảm động. Nhưng hổ thẹn còn nhiều hơn. Sao mọi chuyện lại thành thế này?
- An Nam Tú, mau mang Tú Tú lên.
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú, cô vẫn lạnh lùng đứng một chỗ, không chút cảm xúc, không cảm động cũng chẳng hổ thẹn… À quên, An Nam Tú vốn không có cảm xúc nào như thế.
- Anh muốn để bọn họ thấy Tú Tú tự nhiên xuất hiện ở đây sao? – An Nam Tú không động đậy, nụ cười càng thêm lạnh lùng – Thú triệu hoán phản bội chủ nhân là tội lớn không thể tha thứ! Một con thú triệu hoán không nghe mệnh lệnh triệu tập của chủ nhân còn có ý nghĩa gì để tồn tại? Một lúc nữa tôi sẽ cho nó chân chính biến thành đồ nấu lẩu!
Tú Tú có dạng nào? Lý Lộ Từ không biết tính cách Tú Tú, nhưng hắn từng chứng kiến Tú Tú cầm cánh quạt đánh sập một tầng lầu. Nếu đột nhiên cô bé muốn làm lại chuyện đó một lần, người bên cạnh cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên Lý Lộ Từ cảm thấy hẳn là nên mang Tú Tú về. Trước kia hắn chỉ xem Tú Tú là sủng vật của An Nam Tú, luôn bị An Nam Tú khống chế bên người. Ai biết mấy ngày nay Lý Lộ Từ tu luyện gặp phải bình cảnh, không tiến vào Nguyệt binh, An Nam Tú lại không quản Tú Tú, Tú Tú còn biến thành trẻ con đi chơi với người khác.
Nhìn thấy mặt An Nam Tú không chút thay đổi, bảo mẫu biết chỉ có Lý Lộ Từ là thương lượng được, lại hỏi:
- Đó là em của hai người sao?
Lý Lộ Từ liếc nhìn An Nam Tú, miễn cưỡng nói:
- Cứ xem là vậy đi.
- Một con thú cưng thôi mà, chạy ra ngoài, cần phải mang về nhà cột dây thừng lại.
An Nam Tú không đổi sắc mặt nói.
- Cái gì?
Bảo mẫu hoảng sợ, cho rằng mình nghe nhầm rồi.
An Nam Tú sẽ không lặp lại lần nữa, không thèm nhìn bảo mẫu.
- Ý cô ấy là chúng tôi rất cưng chiều em gái, cưng như vật nuôi ấy, nhất định phải cẩn thận trông chừng cô bé mới yên tâm.
Lý Lộ Từ khó khăn giải thích.
- Rốt cục hai người có quan hệ gì với cô bé?
Có thể làm bảo mẫu trong Viên Hổ Sơn, có lẽ không xem là tiền đồ rộng lớn, nhưng không phải là người không có kiến thức, không có đầu óc. Ngược lại, đa số các cô đều cực kì ưu tú, có bằng cấp rất cao. Dù sao bảo mẫu cũng không cách xa quản gia, trợ lí cá nhân, thư kí cuộc sống của người trên thượng tầng.
Bảo mẫu cảnh giác đánh giá Lý Lộ Từ và An Nam Tú, nháy mắt cho hai người thanh niên mặc võ phục. Hai người thanh niên hiểu ý, nhích lại gần.
Lý Lộ Từ đau đầu. An Nam Tú nói câu kia rất dễ làm người ta liên tưởng đến ngược đãi trẻ em. Thế giới này rất nhiều người biến thái vô nhân tính. Không phải ai cũng xem trẻ con là loài động vật đáng yêu nhất thế giới để nâng niu săn sóc.
- Tú Tú!
Lý Lộ Từ đành phải kêu lên.
Tú Tú phủi tay đứng dậy, mê man nhìn quanh.
- Bên này!
Lý Lộ Từ nhìn hai thanh niên sa sầm mặt mày. Hắn không sợ, nhưng không muốn gặp phiền toái.
Tú Tú quay đầu, nhìn Lý Lộ Từ, nhìn An Nam Tú, há miệng kêu:
- Ba, mẹ!
Lý Lộ Từ lảo đảo một cái, thiếu tý nữa ngã xuống con đê chắn thủy triều, làm hai thanh niên nghĩ hắn muốn làm gì, khẩn trương lên.
An Nam Tú đỏ hai má, nhưng cô không có thất thố như Lý Lộ Từ. Cô chỉ đứng ở đó, gió biển làm váy An Nam Tú phất phới, lộ ra đôi chân mảnh khảnh, tóc dài bay lên, gương mặt tinh xảo không được vui lắm.
- Lý Lộ Từ, anh đang nghĩ lung tung gì đó?
An Nam Tú đột nhiên quay lại, mạnh trừng mắt Lý Lộ Từ.
- Có liên quan gì đến tôi?
Lý Lộ Từ không rõ tại sao An Nam Tú lại đột nhiên nhằm vào hắn.
- Chỉ cần là sinh vật có chỉ số thông minh bình thường đều biết Tú Tú không thể là con của chúng ta. Anh kinh hoàng cái gì? Chẳng lẽ không phải anh đang chột dạ sao?
An Nam Tú rất tức giận vì phản ứng của Lý Lộ Từ.
- Tôi kích động vì cô bé nói chuyện lung tung lộn xộn, cảm thấy xấu hổ, khó tin. Đó là biểu hiện của con người sau khi bị kinh ngạc, hệ thần kinh tạm thời mất khống chế, tạo ra cơ thể phản ứng như vậy, chứ chột dạ cái gì? Chẳng nhẽ tôi muốn sinh con với một đứa trẻ như cô sao? Chính cô là con nít còn gì!
Lý Lộ Từ lại bực mình.
“Tôi là con nít? Ha ha, anh lại làm chuyện đó với con nít…”
Đó là lời nói đùa khi hai người ở cạnh nhau. Còn lúc này, An Nam Tú ngậm miệng.
Kì thật, hiện tại cũng có thể nói vậy. Nhưng lúc sau cần giết hết người ở đây, chắc chắn Lý Lộ Từ sẽ phản đối. An Nam Tú không nói.
- Này… Hai người cô cậu…
Bảo mẫu nhìn hai người tự nhiên cãi nhau ầm ĩ ở đây, khó hiểu kêu lên.
- Hai người không nói rõ quan hệ với cô bé này, tôi sẽ không cho hai người rời khỏi Viên Hổ Sơn.
- Lý Lộ Từ, anh thấy gì chưa? Trên thế giới này, sinh vật cấp thấp luôn khiến tôi cảm thấy mình nông cạn cỡ nào. Chúng nó ngu muội vô tri lại có khả năng thể hiện trình độ tự đại vượt qua sức tưởng tượng của tôi. Quả thực còn khiến tôi ngạc nhiên hơn thằng hề biểu diễn ảo thuật tôi sở trường nhất. Anh nói chúng nó có thể càng tự kỷ hơn chút nữa được không? Một con kiến vươn móng vuốt, nói muốn đá bay voi.
An Nam Tú mỉm cười một cách quái dị.
- Nếu cô không nói gì, chúng ta có thể mang Tú Tú đi rồi. Bây giờ còn vô nghĩa nhiều như vậy.
Lý Lộ Từ không phối hợp An Nam Tú. Thật sự không thể hiểu nổi cô. Không lúc nào quên biểu đạt mình là sinh vật cao hơn, miệt thị sinh vật cấp thấp, không có chút phong cách cao thủ nào cả. Lý Lộ Từ quyết định về nhà phải cho cô xem Trương Tam Phong và Tảo Địa Tăng, xem người ta khí độ cỡ nào.
- Tôi… Tôi… chơi với… chơi với Điềm Điềm…
Tú Tú gian nan nói.
- Ngươi không định về nhà?
An Nam Tú lạnh lùng hỏi. Cô không tính dùng lệnh triệu tập cưỡng chế giữa chủ nhân và sủng vật để mang Tú Tú đi. Con cua ngốc này không biết nó đang trêu chọc kiêu khích đến quyền uy tôn nghiêm của chủ nhân.
Nếu An Nam Tú dùng sức mạnh mệnh lệnh cho Tú Tú, nói rõ cô lười so đo với nó. Nhưng bây giờ An Nam Tú đang hỏi ý kiến Tú Tú.
Tú Tú bỏ chạy ra biển, chân nhỏ in dấu trên bãi cạt bị thủy triều tạt qua.
- Tôi… Tôi là… Tú Tú…
Điềm Điềm nhớ khi mình đang chơi với con cua, con cua đột nhiên biến thành một cô bé. Cô bé nói với mình như vậy. Từ nay về sau, Điềm Điềm có một người bạn tên là Tú Tú.
Điềm Điềm liền chảy nước mắt, chạy theo Tú Tú ra ngoài biển.
- Điềm Điềm… Tôi… Tôi sẽ trở về… Tìm bạn…
Tú Tú dừng chân, quay lại lắp bắp nói với Điềm Điềm.
Bảo mẫu nhìn Điềm Điềm chạy ra biển, sợ đến mức mặt không còn hạt máu, tiến lên ôm lấy Điềm Điềm.
- Tú Tú… Tôi muốn Tú Tú…
Điềm Điềm giãy giụa, cắn vào tay bảo mẫu.
Nếu bình thường tiểu thư nguyện ý nói chuyện với người ta, nhất định bảo mẫu sẽ mừng như điên. Nhưng lúc này lại như lâm đại địch, tùy ý cô bé cắn, cũng không dám giãy dụa một chút, chỉ muốn bế Điềm Điềm về.
- Còn sững sờ làm gì! Mau cứu người!
Bảo mẫu rống giận hai thanh niên.
Hai người thanh niên liều mạng nhảy vào biển.
- Nếu đứa bé xảy ra chuyện gì, hai người cứ chờ đó!
Bảo mẫu thực sự giận dữ. Làm bảo mẫu không có khả năng không có chút tình yêu, huống chi là cô bé đáng yêu như Tú Tú. Nhìn thấy Tú Tú thà chạy xuống biển cũng không trở về với hai người kia, bảo mẫu vừa khóc vừa giận đến run lên. Nếu không phải muốn giữ lấy Điềm Điềm, cô đã sớm gọi điện thoại đến bắt người.
Lý Lộ Từ xấu hổ đỏ mặt. Xong rồi, mình đã trở thành loại người ác độc mà mình ghét nhất. Nếu nhìn thấy có người ngược đãi trẻ con, chỉ sợ Lý Lộ Từ sẽ giận đến mức mất lí trí xông lên hành hung tên vô nhân tính, không xứng hưởng thụ nhân quyền đó.
Tú Tú sợ An Nam Tú bắt nó. Nhưng nó lại chạy vào trong biển, có khác gì trẻ con bình thường thấy cha mẹ cầm chổi lông gà? Tuyệt đối không phải biểu hiện thà chết đuối cũng không muốn về nhà chịu ngược đãi!
- Cô nghe tôi nói đã, không phải như cô nghĩ đâu…
Lý Lộ Từ muốn giải thích, lại dừng lại. Phải giải thích như thế nào?
Con cua ngốc này! Chạy xuống biển với chạy trên đất khác nhau chỗ nào? Trừ phi có thể chạy đến Thiên Vân thần cảnh. Trên Trái Đất căn bản không có cái gì ngăn cản được chủ nhân lạnh lùng không biết đồng tình là gì của mày đâu!
- Các cậu còn muốn nói gì nữa? Các người còn chút nhân tính nào không? Khó trách cô bé thà lang thang bên ngoài cũng không muốn về nhà!
Bảo mẫu vừa lên án vừa khóc, đương nhiên cũng có phần vì bị Điềm Điềm cắn đau tay.
Rốt cục Điềm Điềm không cắn người, nhưng vẫn muốn chạy xuống biển với Tú Tú. Đối với trẻ con, tình bạn của chúng còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hai người thanh niên đứng lên khỏi mặt nước, mờ mịt hô to:
- Chị Hoa, không thấy người đâu.
- Tiếp tục tìm đi, làm sao biến mất được!
Vừa nghe vậy, sắc mặt bảo mẫu càng khó nhìn, một tay ôm Điềm Điềm, một tay cầm di động.
Không đợi cô gọi điện, một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen mang hơn mười bảo vệ đội mũ sắt, toàn thân trang bị phòng ngự bạo lực chạy tới. Nhóm người này không phải bảo vệ gà mờ giả tạo trong khu nhà, đều thân thủ bất phàm. Nhóm người này xông lại, vây quanh An Nam Tú và Lý Lộ Từ.
- Xảy ra chuyện gì?
Người đàn ông trung niên hỏi bảo mẫu.
- Có đứa bé chạy xuống biển, bây giờ không thấy bóng dáng đâu.
Bảo mẫu khóc kêu lên.
- Mau cứu người!
Người đàn ông trung niên quyết định nhanh chóng, không hỏi nguyên do mọi chuyện. Cứu người là quan trọng nhất. Nói xong liền dẫn đầu nhảy xuống biển.
Những người khác trang bị quá nặng, nhanh chóng cởi áo chống đạn và giày, để lại hai người trông chừng Lý Lộ Từ và An Nam Tú, nhưng người khác lần lượt đi xuống biển.
- Tôi xin mọi người đừng kích động!
Lý Lộ Từ muốn gọi người dừng lại, nhưng không ai nghe hắn.
- Cậu còn có lương tâm không thế? Đúng là nên bắn chết!
Bảo mẫu phẫn nộ. Người này không tự đi cứu, còn muốn ngăn cản người khác.
Một đám người bắt đầu lục soát quanh bờ biển. hai người trên bờ bắt đầu gọi điện thoại, lập tức có thuyền cứu hộ tới, một đám nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp nhảy vào biển.
Lý Lộ Từ nhìn thấy mọi người vì cứu một đứa bé, nhanh chóng tích cực như thế, đều không chút do dự nhảy xuống biển, cực kì cảm động. Nhưng hổ thẹn còn nhiều hơn. Sao mọi chuyện lại thành thế này?
- An Nam Tú, mau mang Tú Tú lên.
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú, cô vẫn lạnh lùng đứng một chỗ, không chút cảm xúc, không cảm động cũng chẳng hổ thẹn… À quên, An Nam Tú vốn không có cảm xúc nào như thế.
- Anh muốn để bọn họ thấy Tú Tú tự nhiên xuất hiện ở đây sao? – An Nam Tú không động đậy, nụ cười càng thêm lạnh lùng – Thú triệu hoán phản bội chủ nhân là tội lớn không thể tha thứ! Một con thú triệu hoán không nghe mệnh lệnh triệu tập của chủ nhân còn có ý nghĩa gì để tồn tại? Một lúc nữa tôi sẽ cho nó chân chính biến thành đồ nấu lẩu!
/490
|