Trăng sáng treo trên bầu trời cao. Trên mặt hồ ngăm đen, một thân ảnh thoải mái chạy trên nước, làn sóng dưới chân bắn nhanh, bọt nước văng lên hơn mười mét trên không trung, giống như tạo thành một chiếc quạt nước rối tung.
Vốn bóng đen còn ở phía sau, nháy mắt đã bỏ xa mỹ nhân ngư mấy chục mét.
Lúc bơi lội Lý Lộ Từ đã muốn thử cảm giác chạy trên mặt nước. Trước kia hắn xem qua một video, một người nhảy vào trong nước, sau đó lợi dụng quán tính và một chút kĩ xảo khéo léo chạy trên mặt nước. Nhưng cũng chỉ chạy được vài bước thôi.
Lý Lộ Từ cảm thấy chỉ cần tốc độ nhanh, chạy trên mặt nước cũng không phải việc khó. Huống chi sau khi học tập “Đồ hô hấp” và “Sinh mệnh pháp tắc”, Lý Lộ Từ đã học xong kích thích sinh mệnh trong cơ thể bao vây lấy thân mình. Nói cách khác, thực tế thân thể hắn còn cách mặt nước một tầng, một tầng sinh mệnh lực này cũng có chút tác dụng với thân thể hắn. An Nam Tú đã nói, khi tầng sinh mệnh lực này có thể ngưng tụ thành chất thực, cuối cùng hình thành áo giáp và vũ khí, lúc đó Lý Lộ Từ có thể trở thành thần đồ chân chính.
Hiện tại Lý Lộ Từ còn kém rất xa. Sinh mệnh lực trong cơ thể hắn như thế là đủ. Nhưng đồ thuật ngưng tụ áo giáp, Lý Lộ Từ còn thiếu trình độ học tập. Hiện tại hắn chỉ có thể ép sinh mệnh lực ra ngoài cơ thể, bao bọc xung quanh.
Lúc chiến đấu không có nhiều tác dụng, nhưng dùng phương pháp này vào trận đấu không tuân thủ quy tắc với Kiều Niệm Nô, tác dụng lại rất lớn.
Dù sao Kiều Niệm Nô vẫn ở trong nước, tốc độ có nhanh cũng không hơn được. Lực cản duy nhất của Lý Lộ Từ là không khí, so với lực cản của nước hoàn toàn có thể bỏ qua.
- Lý Lộ Từ, cậu…
Kiều Niệm Nô thấy Lý Lộ Từ chạy nhanh như vậy, nhất thời chán nản. Dù sao mình vẫn bơi trong nước, hắn ta thì sao?
Kiều Niệm Nô ngừng lại, rút súng ra bắn.
Lý Lộ Từ vừa nghe tiếng súng liền âm thầm kêu không ổn, mình vẫn khinh thường Kiều Niệm Nô. Cô gái này đủ hung tàn, không phải chỉ để cô ta gọi một tiếng “Anh Lý Lộ Từ” thôi sao? Không ngờ thấy sắp thua, đã tính giết người đoạt giải nhất.
Lý Lộ Từ nhạy bén cảm giác được dao động sau lưng, như có cái gì gào thét mà đến. Đang chuẩn bị né tránh, đột nhiên cảm giác thân mình bị kiềm hãm, thầm kêu:
- Không ổn, trúng đạn rồi!
Một màng không khí lớn bao vây lấy Lý Lộ Từ, xuyên qua màng, Kiều Niệm Nô bơi qua, quay đầu cười khẽ.
- Kiều Niệm Nô, cô đợi đấy!
Lý Lộ Từ nắm chặt nắm đấm, đột nhiên, sinh mệnh lực trong cơ thể ào ào tuôn ra.
Không khí bắt đầu bành trướng. Sinh mệnh lực của Lý Lộ Từ tràn ngập khí cầu, liên tục không ngừng muốn phá vỡ khí cầu.
“Bộp!”
Cuối cùng khí cầu nổ tung. Lý Lộ Từ đứng trên mặt nước, bỏ chạy.
Kiều Niệm Nô ở phía trước không xa, cô không chạy như điên giống Lý Lộ Từ, cô càng như một đóa hoa trôi theo dòng nước, thấy Lý Lộ Từ đuổi theo, lại bắn một phát.
Lý Lộ Từ sớm có phòng bị, vội vàng né ra. Vị trí lúc nãy vang lên một tiếng nổ mạnh, một quả khí cầu lơ lửng bên trên.
Đây có tính là “Phong bế” phiên bản nhỏ không? Hẳn là kém xa! Lý Lộ Từ tận mắt nhìn thấy An Nam Tú phóng thích “Phong bế”, loại lực lượng này như thần tích, hoàn toàn ngăn cách ngoại giới và bên trong, bao trùm không gian thật lớn, không phải thứ này có thể so sánh được.
Lý Lộ Từ cảm thấy Kiều Niệm Nô có lợi hại, nhưng cũng chỉ là lực lượng thần đồ mà thôi. Tác chiến đơn độc rất mạnh, lực phá hoại cũng mạnh, nhưng không thể giống Thần thuật sư cấp Đại hiền triết như An Nam Tú, có thể dễ dàng sử dụng công kích phạm vi lớn.
Lý Lộ Từ đang đoán chừng, Kiều Niệm Nô cũng muốn thắng, một phát không trúng, lại bắn liền hai phát.
Lý Lộ Từ lại chạy trên mặt nước, vốn muốn nhân cơ hội chạy về phía đập nước, Kiều Niệm Nô lại dường như đoán được. Khí cầu không đánh trúng Lý Lộ Từ, nhưng có thể làm đối phương đổi hướng. Kiều Niệm Nô bắn ra hai phát đạn dường như vô cùng tận, ép Lý Lộ Từ chỉ có thể chạy quanh cô.
Tình huống này khiến Lý Lộ Từ nhớ đến tình cảnh An Nam Tú ép buộc Tô Mạc Già, bay vọt trong phong bế, nhưng vẫn bị An Nam Tú giam cầm, bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian. Tựa như hiện tại Lý Lộ Từ đang trong tình trạng tinh thần khẩn trương cao độ, chỉ cần sai một chút, khí cầu của Kiều Niệm Nô sẽ đánh trúng hắn.
Lúc này Lý Lộ Từ đã chú ý đến viên đạn này dường như là áp súc không khí, trước khi bùng nổ thành khí cầu, sẽ bành trướng thành một khí cầu nhỏ bằng nắm tay trong nháy mắt, sau đó lại khuếch trương.
Lý Lộ Từ giơ tay đấm một phát, đánh vỡ khí cầu bên cạnh.
Tiểu khí cầu nổ ngay lập tức, không hình thành đại khí cầu nhốt người.
Lý Lộ Từ mừng rỡ, vung tay đánh ra hai đấm, từng đấm một đánh vỡ khí cầu. Phản lực khi nổ tung của khí cầu lại đẩy Lý Lộ Từ lên cao. Tốc độ nổ súng của Kiều Niệm Nô rất nhanh, nhưng nắm đấm Lý Lộ Từ cũng không chậm. Từng cái bóng xẹt qua không trung, cùng với vô số tiếng nổ mạnh, cả người Lý Lộ Từ đều bị lay động trong khí cầu, bọt nước văng lên, bị gió bão cuồng phong vây quanh, không thể rơi xuống nước.
Kiều Niệm Nô không đứng yên một chỗ, bóng dáng cao gầy nhẹ bước, xoay vòng quanh Lý Lộ Từ mà bắn. Bước chân tao nhã của cô khác biệt hoàn toàn với Lý Lộ Từ chật vật né tránh, càng không ngừng biến hóa góc độ, viên đạn luôn rơi vào những nơi khó tưởng tượng nổi. Cô giống một nhà nghệ thuật đang biểu diễn, thong dong bình tĩnh tìm kiếm vị trí. Đạn khí cầu liên miên không ngừng bao trùm xung quanh Lý Lộ Từ, khiến hắn chỉ có thể không ngừng tung đấm đá đánh tan.
Lý Lộ Từ âm thầm kêu khổ. Vừa rồi mình chạy như vậy ít nhất có thể thừa cơ thoát đi. Hiện tại đứng ở đây thành bia ngắm, hoàn toàn không thể động đậy. Thấy nụ cười trên mặt Kiều Niệm Nô giống như vui mừng, càng thêm xinh đẹp quyến rũ, ý chí chiến đấu của Lý Lộ Từ càng hạ thấp xuống. Cô gái này càng cười xinh đẹp, càng hấp dẫn, càng chứng minh cuộc chiến đấu này không có điểm dừng.
Lý Lộ Từ đột nhiên há miệng, phát ra tiếng nôn khai. Nghiêng cổ, đột nhiên ngừng lại nắm tay, sau đó vô số khí cầu bị nổ tung, hình thành một luồng gió thật lớn bao vây Lý Lộ Từ.
Thân thể Lý Lộ Từ lơ lửng trong không khí, im lặng, giống như bị ngất đi.
Kiều Niệm Nô biến sắc, quyến rũ hấp dẫn đều biến mất, nhảy lên trên xuất hiện bên cạnh cơn lốc, móng tay quay tròn xé tan, ngưng trọng nhìn Lý Lộ Từ. Mặc dù hắn trưởng thành rất nhanh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu không đủ. Sau trận chiến với Vương Sơn Hà, thực lực rõ ràng tăng cao, nhưng vì ít thực chiến, không thể lấy ra thực lực chân chính của hắn.
Kiều Niệm Nô có rất nhiều phương pháp chiến thắng. Vừa rồi chỉ muốn giúp hắn học tập một ít kinh nghiệm chiến đấu thôi. Kẻ thù thiên kì bách quái, không phải loại công kích nào cũng có thể giải quyết bằng nắm đấm.
- Lý Lộ Từ?
Kiều Niệm Nô vươn tay vuốt ngực Lý Lộ Từ.
Sắc mặt Kiều Niệm Nô trắng bệch, súng rơi vào trong nước. Ngực Lý Lộ Từ không có tiếng tim đập, làn da lạnh lẽo.
Chẳng lẽ liên tục bức ra sinh mệnh lực làm trái tim suy kiệt? Kiều Niệm Nô vừa nghĩ đến khả năng này, cả người lạnh như băng, không ngừng run rẩy, bây giờ… bây giờ…
- A… Trúng kế!
Lý Lộ Từ đột nhiên mở mắt, vươn tay nắm lấy dây buộc bên cạnh cổ Kiều Niệm Nô, một quyền đấm lên mặt Kiều Niệm Nô.
Thân mình Kiều Niệm Nô như lá rụng rơi xuống mặt nước. Lý Lộ Từ trợn mắt há mồm, hắn cứ nghĩ Kiều Niệm Nô có thể né tránh.
Dây buộc của Kiều Niệm Nô bị Lý Lộ Từ bắt lấy, đầu tóc rối tung trên thân thể rơi xuống, thân hình trần trụi hoàn mĩ không còn chút che lấp.
Lý Lộ Từ chưa từng nhìn thấy thân thể nữ tính nào mê người như thế. Đó không phải là những cô người mẫu trẻ nhờ photoshop tìm khách hàng trên mạng có thể bằng được. Đây là lần đầu tiên Lý Lộ Từ nhìn thấy toàn bộ và rõ ràng thân thể nữ tính.
Dưới ánh trăng, tóc đen phất phớt, thân hình trần trụi như vẽ, da thịt óng ánh như ngọc.
Yết hầu Lý Lộ Từ run lên. Hắn có chút oán hận thị lực của mình tốt quá, nơi nào mềm mại hồng hồng, nơi nào trắng trẻo đầy đặn run rẩy, nơi nào đen thần bí…
Đồng tử Kiều Niệm Nô ngăm đen thâm trầm, giống như vực sâu cắn nuốt, tràn ngập u quang khủng bố.
Cảm giác trên người Kiều Niệm Nô tràn ra sát khí, Lý Lộ Từ không khỏi lạnh run. Hắn cảm thấy mình đã làm chuyện xúc phạm đến ranh giới Kiều Niệm Nô.
- Đêm tối bão bùng a!
Lý Lộ Từ cảm thán một cây, xoay người bỏ chạy, lúc này cũng không nhớ đến thi đấu gì nữa.
Lý Lộ Từ chạy như điên. Đừng thấy bình thường Kiều Niệm Nô luôn gợi cảm hấp dẫn như hồ ly tinh, nhưng một cô gái thích mặc váy dài thời Hán và xướng Tây Sương Ký, thật sự sẽ nguyện ý bị người lột trần, bại lộ thân hình xinh đẹp nhất của phụ nữ trước mặt một người đàn ông không có bao nhiêu thân mật với cô sao?
Phía sau không có động tĩnh gì, không có tiếng nước, thậm chí không có tiếng gió đạn khí bay tới. Không giống bình thường, Lý Lộ Từ tò mò quay đầu lại liếc nhìn một cái.
- Mẹ ơi, quỷ!
Cho dù Lý Lộ Từ không có cảm tình gì mới mẹ mình, nhưng lúc này vẫn bị sợ đến mức kêu mẹ ầm ĩ.
Kiều Niệm Nô vẫn trần trụi đứng trong không trung, tóc dài buông trên mặt nước, giống như thác nước màu đen trên không trung. Mái tóc của cô có thể bao đến hơn nửa mặt hồ, đang vô hạn lan tràn. Từng bó một phân tán, vô thanh vô tức giương nanh múa vuốt trên mặt nước, tìm người mà cắn.
Vốn bóng đen còn ở phía sau, nháy mắt đã bỏ xa mỹ nhân ngư mấy chục mét.
Lúc bơi lội Lý Lộ Từ đã muốn thử cảm giác chạy trên mặt nước. Trước kia hắn xem qua một video, một người nhảy vào trong nước, sau đó lợi dụng quán tính và một chút kĩ xảo khéo léo chạy trên mặt nước. Nhưng cũng chỉ chạy được vài bước thôi.
Lý Lộ Từ cảm thấy chỉ cần tốc độ nhanh, chạy trên mặt nước cũng không phải việc khó. Huống chi sau khi học tập “Đồ hô hấp” và “Sinh mệnh pháp tắc”, Lý Lộ Từ đã học xong kích thích sinh mệnh trong cơ thể bao vây lấy thân mình. Nói cách khác, thực tế thân thể hắn còn cách mặt nước một tầng, một tầng sinh mệnh lực này cũng có chút tác dụng với thân thể hắn. An Nam Tú đã nói, khi tầng sinh mệnh lực này có thể ngưng tụ thành chất thực, cuối cùng hình thành áo giáp và vũ khí, lúc đó Lý Lộ Từ có thể trở thành thần đồ chân chính.
Hiện tại Lý Lộ Từ còn kém rất xa. Sinh mệnh lực trong cơ thể hắn như thế là đủ. Nhưng đồ thuật ngưng tụ áo giáp, Lý Lộ Từ còn thiếu trình độ học tập. Hiện tại hắn chỉ có thể ép sinh mệnh lực ra ngoài cơ thể, bao bọc xung quanh.
Lúc chiến đấu không có nhiều tác dụng, nhưng dùng phương pháp này vào trận đấu không tuân thủ quy tắc với Kiều Niệm Nô, tác dụng lại rất lớn.
Dù sao Kiều Niệm Nô vẫn ở trong nước, tốc độ có nhanh cũng không hơn được. Lực cản duy nhất của Lý Lộ Từ là không khí, so với lực cản của nước hoàn toàn có thể bỏ qua.
- Lý Lộ Từ, cậu…
Kiều Niệm Nô thấy Lý Lộ Từ chạy nhanh như vậy, nhất thời chán nản. Dù sao mình vẫn bơi trong nước, hắn ta thì sao?
Kiều Niệm Nô ngừng lại, rút súng ra bắn.
Lý Lộ Từ vừa nghe tiếng súng liền âm thầm kêu không ổn, mình vẫn khinh thường Kiều Niệm Nô. Cô gái này đủ hung tàn, không phải chỉ để cô ta gọi một tiếng “Anh Lý Lộ Từ” thôi sao? Không ngờ thấy sắp thua, đã tính giết người đoạt giải nhất.
Lý Lộ Từ nhạy bén cảm giác được dao động sau lưng, như có cái gì gào thét mà đến. Đang chuẩn bị né tránh, đột nhiên cảm giác thân mình bị kiềm hãm, thầm kêu:
- Không ổn, trúng đạn rồi!
Một màng không khí lớn bao vây lấy Lý Lộ Từ, xuyên qua màng, Kiều Niệm Nô bơi qua, quay đầu cười khẽ.
- Kiều Niệm Nô, cô đợi đấy!
Lý Lộ Từ nắm chặt nắm đấm, đột nhiên, sinh mệnh lực trong cơ thể ào ào tuôn ra.
Không khí bắt đầu bành trướng. Sinh mệnh lực của Lý Lộ Từ tràn ngập khí cầu, liên tục không ngừng muốn phá vỡ khí cầu.
“Bộp!”
Cuối cùng khí cầu nổ tung. Lý Lộ Từ đứng trên mặt nước, bỏ chạy.
Kiều Niệm Nô ở phía trước không xa, cô không chạy như điên giống Lý Lộ Từ, cô càng như một đóa hoa trôi theo dòng nước, thấy Lý Lộ Từ đuổi theo, lại bắn một phát.
Lý Lộ Từ sớm có phòng bị, vội vàng né ra. Vị trí lúc nãy vang lên một tiếng nổ mạnh, một quả khí cầu lơ lửng bên trên.
Đây có tính là “Phong bế” phiên bản nhỏ không? Hẳn là kém xa! Lý Lộ Từ tận mắt nhìn thấy An Nam Tú phóng thích “Phong bế”, loại lực lượng này như thần tích, hoàn toàn ngăn cách ngoại giới và bên trong, bao trùm không gian thật lớn, không phải thứ này có thể so sánh được.
Lý Lộ Từ cảm thấy Kiều Niệm Nô có lợi hại, nhưng cũng chỉ là lực lượng thần đồ mà thôi. Tác chiến đơn độc rất mạnh, lực phá hoại cũng mạnh, nhưng không thể giống Thần thuật sư cấp Đại hiền triết như An Nam Tú, có thể dễ dàng sử dụng công kích phạm vi lớn.
Lý Lộ Từ đang đoán chừng, Kiều Niệm Nô cũng muốn thắng, một phát không trúng, lại bắn liền hai phát.
Lý Lộ Từ lại chạy trên mặt nước, vốn muốn nhân cơ hội chạy về phía đập nước, Kiều Niệm Nô lại dường như đoán được. Khí cầu không đánh trúng Lý Lộ Từ, nhưng có thể làm đối phương đổi hướng. Kiều Niệm Nô bắn ra hai phát đạn dường như vô cùng tận, ép Lý Lộ Từ chỉ có thể chạy quanh cô.
Tình huống này khiến Lý Lộ Từ nhớ đến tình cảnh An Nam Tú ép buộc Tô Mạc Già, bay vọt trong phong bế, nhưng vẫn bị An Nam Tú giam cầm, bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian. Tựa như hiện tại Lý Lộ Từ đang trong tình trạng tinh thần khẩn trương cao độ, chỉ cần sai một chút, khí cầu của Kiều Niệm Nô sẽ đánh trúng hắn.
Lúc này Lý Lộ Từ đã chú ý đến viên đạn này dường như là áp súc không khí, trước khi bùng nổ thành khí cầu, sẽ bành trướng thành một khí cầu nhỏ bằng nắm tay trong nháy mắt, sau đó lại khuếch trương.
Lý Lộ Từ giơ tay đấm một phát, đánh vỡ khí cầu bên cạnh.
Tiểu khí cầu nổ ngay lập tức, không hình thành đại khí cầu nhốt người.
Lý Lộ Từ mừng rỡ, vung tay đánh ra hai đấm, từng đấm một đánh vỡ khí cầu. Phản lực khi nổ tung của khí cầu lại đẩy Lý Lộ Từ lên cao. Tốc độ nổ súng của Kiều Niệm Nô rất nhanh, nhưng nắm đấm Lý Lộ Từ cũng không chậm. Từng cái bóng xẹt qua không trung, cùng với vô số tiếng nổ mạnh, cả người Lý Lộ Từ đều bị lay động trong khí cầu, bọt nước văng lên, bị gió bão cuồng phong vây quanh, không thể rơi xuống nước.
Kiều Niệm Nô không đứng yên một chỗ, bóng dáng cao gầy nhẹ bước, xoay vòng quanh Lý Lộ Từ mà bắn. Bước chân tao nhã của cô khác biệt hoàn toàn với Lý Lộ Từ chật vật né tránh, càng không ngừng biến hóa góc độ, viên đạn luôn rơi vào những nơi khó tưởng tượng nổi. Cô giống một nhà nghệ thuật đang biểu diễn, thong dong bình tĩnh tìm kiếm vị trí. Đạn khí cầu liên miên không ngừng bao trùm xung quanh Lý Lộ Từ, khiến hắn chỉ có thể không ngừng tung đấm đá đánh tan.
Lý Lộ Từ âm thầm kêu khổ. Vừa rồi mình chạy như vậy ít nhất có thể thừa cơ thoát đi. Hiện tại đứng ở đây thành bia ngắm, hoàn toàn không thể động đậy. Thấy nụ cười trên mặt Kiều Niệm Nô giống như vui mừng, càng thêm xinh đẹp quyến rũ, ý chí chiến đấu của Lý Lộ Từ càng hạ thấp xuống. Cô gái này càng cười xinh đẹp, càng hấp dẫn, càng chứng minh cuộc chiến đấu này không có điểm dừng.
Lý Lộ Từ đột nhiên há miệng, phát ra tiếng nôn khai. Nghiêng cổ, đột nhiên ngừng lại nắm tay, sau đó vô số khí cầu bị nổ tung, hình thành một luồng gió thật lớn bao vây Lý Lộ Từ.
Thân thể Lý Lộ Từ lơ lửng trong không khí, im lặng, giống như bị ngất đi.
Kiều Niệm Nô biến sắc, quyến rũ hấp dẫn đều biến mất, nhảy lên trên xuất hiện bên cạnh cơn lốc, móng tay quay tròn xé tan, ngưng trọng nhìn Lý Lộ Từ. Mặc dù hắn trưởng thành rất nhanh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu không đủ. Sau trận chiến với Vương Sơn Hà, thực lực rõ ràng tăng cao, nhưng vì ít thực chiến, không thể lấy ra thực lực chân chính của hắn.
Kiều Niệm Nô có rất nhiều phương pháp chiến thắng. Vừa rồi chỉ muốn giúp hắn học tập một ít kinh nghiệm chiến đấu thôi. Kẻ thù thiên kì bách quái, không phải loại công kích nào cũng có thể giải quyết bằng nắm đấm.
- Lý Lộ Từ?
Kiều Niệm Nô vươn tay vuốt ngực Lý Lộ Từ.
Sắc mặt Kiều Niệm Nô trắng bệch, súng rơi vào trong nước. Ngực Lý Lộ Từ không có tiếng tim đập, làn da lạnh lẽo.
Chẳng lẽ liên tục bức ra sinh mệnh lực làm trái tim suy kiệt? Kiều Niệm Nô vừa nghĩ đến khả năng này, cả người lạnh như băng, không ngừng run rẩy, bây giờ… bây giờ…
- A… Trúng kế!
Lý Lộ Từ đột nhiên mở mắt, vươn tay nắm lấy dây buộc bên cạnh cổ Kiều Niệm Nô, một quyền đấm lên mặt Kiều Niệm Nô.
Thân mình Kiều Niệm Nô như lá rụng rơi xuống mặt nước. Lý Lộ Từ trợn mắt há mồm, hắn cứ nghĩ Kiều Niệm Nô có thể né tránh.
Dây buộc của Kiều Niệm Nô bị Lý Lộ Từ bắt lấy, đầu tóc rối tung trên thân thể rơi xuống, thân hình trần trụi hoàn mĩ không còn chút che lấp.
Lý Lộ Từ chưa từng nhìn thấy thân thể nữ tính nào mê người như thế. Đó không phải là những cô người mẫu trẻ nhờ photoshop tìm khách hàng trên mạng có thể bằng được. Đây là lần đầu tiên Lý Lộ Từ nhìn thấy toàn bộ và rõ ràng thân thể nữ tính.
Dưới ánh trăng, tóc đen phất phớt, thân hình trần trụi như vẽ, da thịt óng ánh như ngọc.
Yết hầu Lý Lộ Từ run lên. Hắn có chút oán hận thị lực của mình tốt quá, nơi nào mềm mại hồng hồng, nơi nào trắng trẻo đầy đặn run rẩy, nơi nào đen thần bí…
Đồng tử Kiều Niệm Nô ngăm đen thâm trầm, giống như vực sâu cắn nuốt, tràn ngập u quang khủng bố.
Cảm giác trên người Kiều Niệm Nô tràn ra sát khí, Lý Lộ Từ không khỏi lạnh run. Hắn cảm thấy mình đã làm chuyện xúc phạm đến ranh giới Kiều Niệm Nô.
- Đêm tối bão bùng a!
Lý Lộ Từ cảm thán một cây, xoay người bỏ chạy, lúc này cũng không nhớ đến thi đấu gì nữa.
Lý Lộ Từ chạy như điên. Đừng thấy bình thường Kiều Niệm Nô luôn gợi cảm hấp dẫn như hồ ly tinh, nhưng một cô gái thích mặc váy dài thời Hán và xướng Tây Sương Ký, thật sự sẽ nguyện ý bị người lột trần, bại lộ thân hình xinh đẹp nhất của phụ nữ trước mặt một người đàn ông không có bao nhiêu thân mật với cô sao?
Phía sau không có động tĩnh gì, không có tiếng nước, thậm chí không có tiếng gió đạn khí bay tới. Không giống bình thường, Lý Lộ Từ tò mò quay đầu lại liếc nhìn một cái.
- Mẹ ơi, quỷ!
Cho dù Lý Lộ Từ không có cảm tình gì mới mẹ mình, nhưng lúc này vẫn bị sợ đến mức kêu mẹ ầm ĩ.
Kiều Niệm Nô vẫn trần trụi đứng trong không trung, tóc dài buông trên mặt nước, giống như thác nước màu đen trên không trung. Mái tóc của cô có thể bao đến hơn nửa mặt hồ, đang vô hạn lan tràn. Từng bó một phân tán, vô thanh vô tức giương nanh múa vuốt trên mặt nước, tìm người mà cắn.
/490
|