Nhà họ Vi bị Lục Đình Vỹ trả thù làm không được yên bình, còn Đường Nhã Phương lại sống rất an nhàn, mỗi ngày áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, cô làm sâu gạo đến nghiện rồi.
Khoảng chừng một tuần sau thì vết thương trên người cô dần dần tróc vẩy ra, nhưng vì có không ít vết thương ở trên đùi và trên tay vẫn để lại mốt số seo mo.
Lúc trở lại công ty đi làm, Tống An Nhi thấy cảnh này thì không khỏi tức giận mắng: "Con nhỏ Chu Như Ngọc đế tiện kia thật sự không phải là người, tay chân đẹp đẽ thế này mà bị để lại sẹo thì trông giống gì? Nếu như đặt ở cổ đại thì đây chính là hoa đã bị dập, không thể gả ra ngoài được."
Đường Nhã Phương vội vàng cười an ủi: "Đừng lo lắng, bác sĩ nói vài hôm nữa là những vết sẹo này sẽ biến mất."
"Vậy cũng không thể xóa bỏ việc cô ta muốn đụng chết cậu! Chết tiệt, lần sau gặp được cô ta, bà đây nhất định sẽ cầm dao xẻo trên mặt cô ta mấy lỗ."
Tống An Nhi vẫn khó nén phẫn nộ như cũ, đến nay cô ấy vẫn nhớ rõ vài ngày trước nghe được tin Đường Nhã Phương xảy ra tai nạn xe cộ, mình đã bị dọa khiếp sợ thế nào.
Hiển nhiên cô ấy cũng không nghĩ tới, thật sự không ngờ Chu Như Ngọc ác độc đến trình độ khiến người khác phẫn nộ như vậy.
"Được rồi, đừng nóng giận, hiện tại tớ đã không sao.
Vả lại, cậu cũng đừng tưởng cô ta sẽ được yên ổn, chuyện này tớ không thể cứ tính như vậy đâu."
Lần này bị Chu Như Ngọc chọc giận không chỉ có Lục Đình Vỹ mà còn có cô.
Khoản nợ này cô nhất định sẽ tính với Chu Như Ngọc thật tốt, nếu như dễ dàng buông tha vậy cô sẽ không mang họ Đường nữa.
"Đương nhiên không thể tính như vậy được! Tớ đã nói với cậu rồi Đường Nhã Phương, không bao lâu nữa Lê Mẫn Nghi sẽ về nước.
Cậu hãy chờ xem, chờ cô ấy trở lại thì ngày tốt lành của Chu Như Ngọc cũng phải chấm dứt."
"Hả?"
Bỗng nhiên hai mắt của Đường Nhã Phương sáng lên: "Lê Mẫn Nghi sắp về rồi?"
"Đúng vậy, chuyện ở nước ngoài đã xử lý gần xong.
Vả lại cậu ấy đã biết chuyện giữa cậu và Chu Như Ngọc, cho nên đã quyết định trở về."
Nói đến đây thì trên mặt Tống An Nhi tỏ ra vẻ hoài niệm: "Lê Mẫn Nghi đi đã ba năm rồi nhỉ? Thật tốt, ba chị em chúng ta lại sắp có thể tụ họp cùng nhau rồi."
Đường Nhã Phương cũng không nhịn được nở một nụ cười: "Đúng vậy, tớ thật nhớ cậu ấy.
Lần này thì hay rồi, Lê Mẫn Nghi trở về, sợ rằng cuộc sống sẽ trở nên càng ồn ào."
"Ha ha, không sai, Lê Mẫn Nghi trở về thì đoán chừng Thành phố Bắc Ninh này sẽ không còn chỗ cho Chu Như Ngọc phách lối."
Tâm trạng hai người rất vui vẻ trò chuyện trong chốc lát rồi trở lại chỗ ngồi của mình làm việc.
Nụ cười trên mặt Đường Nhã Phương đã tắt, hiển nhiên tin bạn tốt sắp về nước khiến tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.
Buổi chiều, Lê Na gọi Đường Nhã Phương đến văn phòng, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Cơ thể không sao chứ?"
"Cảm ơn Quản lý quan tâm, tôi đã không có gì đáng ngại rồi."
Đường Nhã Phương cười với cô ta, đáy mắt có chút cảm động.
Lê Na nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Không có việc gì thì tốt, cô là một tướng tài dưới tay tôi, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì, vậy coi như là tổn thất của tôi.
Chu Như Ngọc kia cũng thật là, từ lúc cô ta đến công ty đến nay thì chưa từng được yên ổn, thật không nghĩ đến lần này còn ác độc như vậy..."
"Sao Quản lý làm sao lại biết chuyện này?"
Đường Nhã Phương hơi ngạc nhiên, chuyện Chu Như Ngọc lái xe đụng cô không có mấy người biết đến.
"Tôi hỏi Tống An Nhi đấy."
Lê Na mấp máy môi, hình như có chút không hiểu nhìn Đường Nhã Phương: "Tại sao không báo cảnh sát chứ, Chu Như Ngọc đã có âm mưu giết người, đó là chuyện phạm pháp, nếu như tìm đủ chứng cứ thì ít nhất sẽ bị phản ở tù chung thân."
"Tôi cũng muốn, nhưng chuyện này tôi đã có kế sách khác.
Quản lý yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt."
Đường Nhã Phương cười an ủi, cụ thể cô cũng không nói định xử lý như thế nào.
Lê Na là người thông minh, thấy cô không nói tỉ mỉ thì cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ thở dài nói: "Được thôi, nếu cô đã không truy cứu, vậy tôi cũng không tiện nói gì."
Nói xong cô ta dừng một chút, đột nhiên như nhớ ra gì đó mới nói: "Đúng rồi, hai hôm nay hình như bên Tập đoàn Vi Thị xảy ra chút chuyện."
"Chuyện gì?" Đường Nhã Phương nghi ngờ nháy mắt mấy cái.
"Cụ thể không rõ lắm nhưng nghe bạn tôi nói Tập đoàn Vi Thị đang kéo đầu tư khắp nơi, nghe nói là không biết nguyên nhân gì mà một hạng mục trong tay bị gác lại rồi, vả lại hợp đồng đang bàn bạc tốt lại đột nhiên trở mặt.
Bây giờ tình huống của Vi Thị vô cùng gấp gáp, cho nên tôi nghĩ trong thời gian ngắn hẳn Chu Như Ngọc sẽ không tìm cô gây phiền phức."
Mặc dù nhìn như Lê Na vô ý nhắc đến, nhưng trong giọng điệu nói chuyện lại có chút thăm dò.
Hiển nhiên là Lê Na cũng đã đoán được, Tập đoàn Vi Thị xảy ra chuyện này có thể là bị người khác nhắm vào.
Mà bây giờ có thể có năng lực nhắm vào Vi Thị, vậy bối cảnh của đối phương khẳng định còn đáng sợ hơn Vi Thi.
Lê Na có chút nghi ngờ việc này có liên quan đến Đường Nhã Phương hay không?
Nhưng Đường Nhã Phương hoàn toàn không biết việc này, bởi vì ánh mắt của cô có chút ngạc nhiên và khó hiểu.
"Cô ta không tìm tôi gây phiền phức là tốt nhất, tôi cũng có thể yên tĩnh một chút."
Đắn đo một lát, Đường Nhã Phương cũng không hỏi Tập đoàn Vi Thị xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô lại lướt qua hình bóng của Lục Đình Vỹ
Lê Na nhẹ gật đầu, đại khái cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Mặc dù Đường Nhã Phương xuất thân hơn người nhưng từ trước đến nay Tập đoàn Đường Thị đều có quan hệ tốt với Tập đoàn Vi Thị, chắc hẳn không thể nào cổ ý nhằm vào Vi Thị, chớ nói chi là Đường Thị cũng không chiếm được bất kỳ lợi ích nào.
Nghĩ đến đây thì Lê Na lắc đầu, cô ta vội vàng bỏ đề tài này sang một bên nói: "Vậy chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa, thật ra lần này gọi cô tới là có nhiệm vụ muốn giao cho cô."
"Nhiệm vụ gì?"
"Nửa tháng nữa có cuộc họp hằng năm của công ty, cô còn nhớ chứ?"
"Ừm, tôi vẫn nhớ." Đường Nhã Phương gật đầu, không có phản ứng quá lớn.
Lê Na đan tay vào nhau chống trên bàn, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Cô cũng biết gần đây Thời Đại bị bên ngoài đánh giá không tốt, để vãn hồi một chút hình tượng nên công ty dự định mượn cuộc họp hằng năm này.
Đêm hội họp hằng năm hẳn sẽ mời một số minh tinh trong nghề, còn có người máu mặt trong giới giải trí đến ra oai.
Lần này bên trên ra lệnh cho Bộ phận Truyền thông của chúng ta phụ trách toàn bộ quá trình quay phim chụp ảnh."
"Không phải Quản lý dự định giao toàn quyền cho tôi phụ trách chứ?"
Đường Nhã Phương không ngu ngốc mà đã lập tức nghe ra ý trong lời Lê Na nói, cô không tỏi căng thẳng.
"Đúng thế, bây giờ cô đã là Phó quản lý Bộ phận Truyền thông, chức vụ ngang với Lạc Bích Nguyệt.
Nhưng tôi càng tin tưởng cô hơn là cô ta, tôi tin tưởng cô có thể làm tốt chuyện này."
Trên mặt Lê Na lộ ra một nụ cười hài hước, cứ như nhìn thấy nụ cười khổ
/350
|