“Đình Vỹ, hay là đừng gọi nữa.” Đường Nhã Phương bật cười ngăn cản hành động của Lục Đình Vỹ,:"Công viên trò chơi này phải đông người chơi mới vui, chỗ lớn như vậy, nếu chỉ có hai người chúng ta, chẳng chút thú vị gì hết, đi, em đột nhiên muốn chơi tàu lượn siêu tốc, chúng ta cùng đi chơi cái đó đi."
Sau khi nói xong lời này, Đường Nhã Phương cũng không chờ Lục Đình Vỹ kịp phản ứng lại, liền trực tiếp nắm tay anh kéo đi trước mặt nhiều người.
Xếp hàng, mua vé, hai người ngồi trên tàu lượn siêu tốc, toàn bộ hành trình, cảm xúc của Đường Nhã Phương vô cùng hưng phấn.
Phản ứng của Lục Đình Vỹ tương đối bình tĩnh, nhưng mà rất rõ là, anh không thích kiểu chen chúc chốn đông người nay cho lắm, bởi vậy, hàng chân mày đẹp kia đều chau lại.
Đường Nhã Phương thấy thú vị, có lòng tốt nhắc nhở nói: “Chờ lát nữa nếu như sợ, anh có thể lớn tiếng thét chói tai."
Lục Đình Vỹ không tỏ ý kiến cong khỏe môi.
Kết quả sau khi ngồi một chuyến, ngược lại là chính Đường Nhã Phương liên tục thét chói tai, thậm chí sắc mặt cũng hơi tái lại.
Hai người ngồi nghỉ ngơi ở ghế đá ven đường, Lục Đình Vỹ khoanh tay, hài hước nhìn cô nói: “Mợ chủ hứng thú thật đấy, muốn chơi lại lần nữa không?”
“Không.
Không cần."
Đường Nhã Phương cười gượng, trong lòng lẩm bẩm thất sách, không nghĩ tới hại người hại mình.
Trên mặt Lục Đình Vỹ hiện ra ý cười nhàn nhạt, chẳng nói gì.
Đường Nhã Phương thấy thế, có chút không chịu thua: "Chúng ta đi tháp thả đi?”
“Toàn bộ đều tùy ý bà xã.”
Lục Đình Vỹ không thèm để ý nhún vai.
Nhưng mà, mặc kệ là tàu lượn siêu tốc, hay là tháp thả, hoặc là một số trò chơi tương đối kích thích khác, Lục Đình Vỹ đến đây, hoàn toàn tựa như bài trí, vẻ mặt của anh, từ đầu tới cuối đều bình tĩnh như lúc ban đầu.
Trái lại là Đường Nhã Phương, sau khi chơi hết một lượt, chẳng những sắc mặt tái nhợt, hai chân còn nhũn ra nữa.
Muốn làm khổ người khác, ai dè làm khổ chính mình, điều này khiến cho Đường Nhã Phương có chút bực bội.
Lục Đình Vỹ đưa qua một chai nước khoáng vừa mới mua, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Uống nước, người sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Cảm ơn!”
Đường Nhã Phương nhận lấy, mở ra, uống mấy ngụm.
Một lát sau, cô cuối cùng lấy lại được giọng nói, lúc này mới nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cười nói: “Nếu để Lục Đình Chiêu biết, anh cùng em đi đến nơi này, phỏng chừng sẽ kinh ngạc tới rớt cả cằm quá.”
“Khi biết anh kết hôn với em, cậu ta đã rớt một lần rồi.”
Khóe môi Lục Đình Vỹ hơi nhếch lên, ánh mắt ôn hòa như gió.
Trong lòng Đường Nhã Phương đột nhiên có chút không đành lòng.
Dù nói thế nào, thân phận bối cảnh của Lục Đình Vỹ cũng không bình thường, giá trị con người càng tự phụ vô cùng, kết quả lại cùng cô chơi trò này nọ, thật sự quá hạ giá rồi!
Cô áy náy nhìn Lục Đình Vỹ một cái, dường như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Năm ấy mẹ em qua đời, tuổi em còn rất nhỏ.
Bà ấy từng đồng ý với em, chờ ngày sinh nhật đó, sẽ cùng em tới công viên trò chơi.
Chỉ là không ngờ, bà ấy không đợi tới sinh nhật của em, thì đã đi rồi.
Mấy năm nay, em vẫn luôn không đến.
Công viên trò chơi với em mà nói, có điểm đặc biệt.
Trừ phi là người rất quan trọng với em, nếu không, em có thể sẽ không bước vào nơi này một bước nào nữa đâu.”
“Anh rất quan trọng với bà xã sao?”
Ánh mắt Lục Đình Vỹ hơi sững sờ, trái tim lạnh giá lại lần nữa nổi lên một ít rung động.
Đường Nhã Phương cười nhìn anh, gật gật đầu: “Em hình như đã nói với anh, nếu đã muốn cùng anh đi hết đời này, em nguyện ý.
Cho nên anh đối với
em mà nói, đương nhiên quan trọng."
“Nếu không phải trường hợp không được, anh nhất định lập tức hôn em.”
Lục Đình Vỹ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đen nhánh dường như nhiễm một tia gợn sóng.
Hai má Đường Nhã Phương đỏ lên, vội vàng giữ khoảng cách với anh, cười nói: "Loại chuyện này, vẫn là trở về rồi làm, chúng ta đi thôi.”
“Không chơi nữa?” Anh nhưởng mày, nhàn nhạt hỏi.
"Ừm."
Đường Nhã Phương gật gật đầu, đứng dậy, vỗ váy: “Không chơi nữa, người ta đã theo dõi anh cả buổi sáng rồi, tuy rằng biết là không ai dám đăng tin tức của anh lên, nhưng mà ở bên ngoài cũng lâu không tốt, huống hồ, em hiện tại đã rất vui vẻ.”
“Em sao mà dễ nuôi đến như vậy chứ? Thứ gì cũng có thể dễ dàng thỏa mãn”
Lục Đình Vỹ cũng đi theo đứng lên, thấy ánh mắt của cô như gió xuân ấm áp.
“Em nghĩ rằng em là người có lòng tham không đáy, có được một người là anh, loại này vận may, người khác cũng không có đâu.”
Hai người sóng vai mà đi, Đường Nhã Phương cười tủm tỉm nhìn phía trước, lời nói mang theo một hương vị thoả mãn.
Lục Đình Vỹ nhịn không được trong lòng rung động, dừng chân lại, cánh tay dài đưa qua, ôm chầm lấy eo nhỏ của Đường Nhã Phương, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, nhanh chóng in một dấu hôn trên mỗi cô: “Này thì há miệng, quá ngọt, quả nhiên vẫn là nhịn không được muốn hôn em.”
Thấy một màn như vậy, không ít người đi đường chung quanh sôi nổi nhìn chăm chú vào hai người, những.
/350
|