Tâm trạng của Tổng An Nhi lại lần nữa bị dao động rất lớn, Đường Nhã Phương yên lặng ở bên cạnh cô trấn an, Lê Mẫn Nghi ở ngoài vận dụng quan hệ của gia đình họ Lê, để cho ba mẹ của Tổng An Nhi ở trong trại tạm giam của cảnh sát có thể được quan tâm nhiều một chút, không bị gây khó dễ trong đó.
Bất quá, muốn rửa sạch tội danh của ba mẹ Tổng An Nhi, còn phải tìm được chứng cứ, mà đây một chuyện quan trọng, rơi vào trên vai Tống An Nhi.
Tống An Nhi vì thế mà nhất thời cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội: "Mình không phải nhân viên Tập đoàn Dương Quang, phải điều tra như thế nào? Hơn nữa những thứ như sổ sách kế toán, hay vốn đầu tư chỉ có nhân viên quản lý cấp cao mới có thể tiếp xúc được, hơn nữa Dương Y Thanh và Hàn Minh Quân trong bóng tối táy máy tay chân, như vậy căn bản càng không có hy vọng, mình sợ đến lúc đó chứng cứ còn chưa tìm được, tội danh của ba mẹ mình đã trở thành sự thật rồi." "Hàn Minh Quân đáng chết, uổng công mình ban đầu đối với móc tim móc phổi ra yêu hắn, không ngờ hắn lại làm đến tuyệt tình như vậy! Hắn muốn chia tay, trực tiếp nói với mình, mình cũng sẽ không cố sống cổ chết bám lấy hắn không buông, tại sao lại để ba mẹ mình dính líu vào?"
Đến bây giờ, Tổng An Nhi cũng đã biết cái gì gọi là trở mặt vô tình.
"Điều này đúng là rất khó, nhưng chỉ cần có hy vọng, vậy thì không thể bỏ cuộc.
Đường Nhã Phương biết trong lòng Tổng An Nhi khổ sợ, vội vàng an ủi đội câu, chợt tỉnh táo nói: "An Nhi, bây giờ cậu nhất định phải phấn chấn lên, không nên bị Hàn Minh Quân làm ảnh hưởng tâm trạng, chú và dì còn phải dựa vào cậu.
Cho nên, cậu mau ổn định tâm trạng đi, mình sẽ nói cho cậu biết phương pháp tìm chứng cứ.
"Cậu cứ nói đi, mình nhất định sẽ đem hết sức lực đi làm, chỉ cần ba mẹ mình có thể thả ra khỏi tù."
Tổng An Nhi nghe vậy, vội vàng lắc đầu, ném hai kẻ cặn bã kia ra khỏi đầu.
"Thứ nhất, chú dì ở Tập đoàn Dương Quang làm việc nhiều năm, quan hệ rất rộng, mình nghĩ ở bên trong chắc chắn có một số bạn bè quan hệ không tệ.
Cho nên việc tiếp theo cậu phải làm, chính là khẩn cầu bọn họ giúp đỡ, để cho bọn họ âm thầm giúp đỡ, làm bị động tay chân kế toán để lén tra tìm, cũng sẽ tìm ra chứng cứ trong đó." "Đương nhiên, bởi vì Dương Y Thanh kia là con gái cưng của tập đoàn đó, cho nên chưa chắc sẽ có người bằng lòng giúp đỡ, đến lúc đó hy vọng có thể sẽ rất mong manh.
Cho nên ở đây mình có biện pháp thứ hai..."
Nói đến đây, từ trong túi xách, Đường Nhã Phương móc ra một bức thư, đưa cho Tổng An Nhi: "Đây là một lá thư đề cử, bên trong có một số tên quản lý cao cấp của công ty Lĩnh Phong.
Công ty Lĩnh Phong mặc dù chỉ là công ty nhỏ tên tuổi không quá nổi bật, nhưng là một trong những công ty chi nhánh dưới trướng Tập đoàn Lục Lâm, thuộc một trong bốn dòng họ lớn nhất.
Vì vậy, đến lúc đó nếu như không được, vậy thì đưa lá thư đề cử này cho đối phương, bảo đảm đối phương sẽ không lo lắng bị Dương Quang đuổi, mà không còn đường để đi."
Nhìn thư đề cử Đường Nhã Phương đưa đến, cho dù là Tống An Nhi, cũng là mặt đầy kinh ngạc.
Cô ngơ ngác sửng sốt thật lâu, cảm động đến nỗi gay gay lỗ mũi: "Nhã Phương, cảm ơn cậu, cũng nhờ cậu giúp mình cảm ơn Tổng giám đốc Lục.
Tổng An Nhi biết, thư đề cử này, nhất định là Lục Đình Vỹ giao cho Đường Nhã Phương.
"Coi cậu kìa, khách sáo cái gì hả, chú dì rất tốt với mình, mình cũng không muốn thấy bọn họ xảy ra chuyện không hay"
Đường Nhã Phương cười một tiếng, nhét thư đề cử vào trong tay Tổng An Nhi, bất quá vẫn rất nghiêm túc dặn dò: "Nhưng cậu phải nhớ kỹ, thư đề cử này, phải đến bước cuối cùng mới có thể lấy ra, nếu không khó bảo đảm đối phương sẽ không nói bừa nói đại, dù sao, sức hấp dẫn của Tập đoàn Lục Lâm không phải chỉ lớn như vậy."
Tống An Nhi nặng nề gật đầu: "Mình biết, mình biết nên làm như thế nào.
Buổi trưa mình sẽ đến Tập đoàn Dương Quang tìm bạn bè của ba mẹ, dù là chỉ có một chút hy vọng, mình cũng sẽ không bỏ cuộc.
Đường Nhã Phương cười một tiếng: "Cậu có thể nghĩ như vậy là mình an tâm rồi."
Buổi trưa, Tống An Nhi liền đến Tập đoàn
Dương Quang, tìm bạn cũ có thể trợ giúp ba mẹ cô.
Đường Nhã Phương vốn hẹn Lục Đình Vỹ ăn bữa trưa ở gần công ty, nhưng bởi vì không yên lòng với Tống An Nhi, dứt khoát đổi địa điểm ăn cơm thành một nhà hàng ở gần Tập đoàn Dương Quang.
Nhà hàng này trang trí rất thanh nhã, bởi vì nằm tại trung tâm thành phố, vào giờ cơm trưa, người ra vào vô cùng nhộn nhịp.
Sau khi Đường Nhã Phương cùng Tổng An Nhi đến, liền chọn hai chiếc bàn gần nhau, yên lặng chờ đợi.
Khoảng mười hai giờ, Lục Đình Vỹ đến, bất quá, sau lưng anh còn đi theo một cái đuôi tên Lục Đình Chiêu.
Đường Nhã Phương nhất thời giật giật chân mày, nhìn chằm chằm Lục Đình Chiêu đang cười híp mắt mặt mũi, không khỏi bĩu môi nói: "Sao cậu cũng đến đây?"
Lục Đình Chiêu cười chớp chớp mắt với cô, ngông nghênh nói: "Làm kỳ đà cản mũi chứ làm gì! Lần nào tôi cũng bị anh cả đẩy ra làm bia đỡ đạn thì thôi cũng được đi, anh ấy còn không cho tôi qua lại với các ngôi sao nữ trong công ty, đúng là không có đạo lý, không có nhân tính.
Cho nên tôi đi theo, muốn biến lợi thế độc thân của mình thành vũ khí, chọc tức mấy người có đôi có cặp "Thử lập lại một lần nữa, nói ai không nhân tính, hửm?"
Ánh mắt âm trầm của Lục Đình Vỹ liếc qua một cái, giọng cười mà như không, có nghe kiểu gì cũng đều cảm thấy rất nguy hiểm.
Cổ Lục Đình Chiêu lập tức co rút một cái, cười gian nói: "Ha ha, không không không, đâu có ai nói không nhân tính đâu, là em nói sao? Anh hai, anh nhất định là nghe lầm, nghe lầm." "Đổ thỏ để."
Đường Nhã Phương nhìn chăm chăm Lục Đình Chiêu, bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng ở bên cạnh Lục Đình Vỹ liền giống như gặp khắc tinh, so ai rụt cổ, không khỏi buồn cười quăng ra một ánh mắt khinh bỉ.
Lục Đình Chiêu bĩu môi, cũng không giải thích, ánh mắt quét một vòng quanh thức ăn trên bàn, chợt than vãn: "Chị dấu thật thiên vị, đều chọn mấy món anh cả thích ăn, hơn nữa còn không có phần của tôi nữa." "Ai biết cậu sẽ theo đến đâu.
Đường Nhã Phương liếc anh một cái, cầm một tờ thực đơn bên cạnh đưa qua, nói: "Đây, xem thử muốn ăn cái gì, tự chọn" "Chị dâu mời hả?" "Anh cậu mời." "Vậy tôi sẽ không khách sáo!"
Lục Đình Chiêu hào hứng gọi ê hề thức ăn, xem ra là đói bụng lắm rồi.
Đường Nhã Phương bị dáng vẻ ngả ngớn của anh chọc cho buồn cười, không khỏi lắc đầu một cái, cũng không để ý đến nữa, đích thân gắp thức ăn cho Lục Đình Vỹ, vừa nói: "Xin lỗi, để anh phải chạy xa như vậy đến ăn cơm với em."
Từ Hoàng Gia đến bên này, lái xe ít nhất cũng phải bốn mươi phút, Đường Nhã Phương biết, thời gian của Lục Đình Vỹ luôn luôn rất quý báu.
"Không có gì, dù sao cũng có tài xế miễn phí mà."
Lục Đình Vỹ có ý ám chỉ liếc mắt nhìn Lục Đình Chiêu bên cạnh, chợt nói tiếp: "Hơn nữa, ăn bữa trưa cùng vợ yêu, là phải đạo"
Đường Nhã Phương không khỏi cong môi cười một tiếng, đột nhiên nói: "Sau này, mỗi ngày buổi trưa cũng cùng ăn cơm với nhau, được chứ?"
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng nhếch môi môi, gật đầu nói: "Chỉ cần vợ anh thích, anh không có ý kien." "Tôi nói này chị dâu, anh cả, các người ăn cơm thì cứ ăn cơm, có thể đừng ngược đãi kẻ độc thân như tôi không hả?"
Vô cớ bị xem phim tình cảm, biểu cảm của Lục Đình Chiêu cũng buồn bực theo, trong lòng gầm thét, thánh ể là vô tội, tại sao phải tổn thương tôi như vậy!
Mà trong lúc Lục Đình Chiêu bĩu môi chống đổi, người Tống An Nhi chờ cuối cùng cũng đến.
Người vừa đến chính là một người đàn ông trung niên, Tống An Nhi gọi ông ta là chủ Phương, là đồng nghiệp của ba mẹ Tống An Nhi ở Tập đoàn Dương Quang.
Tống An Nhi nhanh chóng gọi món, cũng không lề mề, sau đó sắc mặt nặng nề vào vấn đề chính, trò chuyện thẳng thắn với đối phương..
/350
|