Đột nhiên bị Hoàng Hương Ly quát một tiếng, Đường Nhã Phương không khỏi dừng bước, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Hoàng Hương Ly bước đến, ánh mắt không ngừng quét ngang lướt dọc trên người Đường Nhã Phương, giọng có vẻ âm trầm nói: "Chuyện vừa rồi, tốt nhất là cô giả vờ như không nhìn thấy." "Cô đang ra lệnh cho tôi đây à?"
Nghe giọng điệu của người đàn bà này, chân mày Đường Nhã Phương nhíu lại thật chặt.
"Tôi chẳng qua là đang xin cô, làm người phải giữ lại đường lui, không nên tung hề tất cả mọi chuyện một cách quá tuyệt tình, nếu không cô cũng sẽ không có kết quả tốt đâu."
Hoàng Hương Ly nhìn chăm chăm Đường Nhã Phương, giọng điệu vô cùng cương quyết.
Đối với người từ trước đến giờ luôn nhìn người khác từ trên xuống, muốn cô cúi đầu trước Đường Nhã Phương, vậy chắc canh là chuyện không thể nào.
"Cô Hương Ly, tôi cảm thấy nên làm rõ một chuyện trước đi, người thế yếu phải cúi đầu, đừng làm ra vẻ từ trên cao nhìn xuống người khác.
Một tôi không nợ cô cái gì.
Hai, tôi chẳng qua là đi ngang qua.
Đối với chuyện của cô, tôi chẳng có chút hứng thú nào.
Hơn nữa, làm ơn chú ý cung cách ăn nói của cô một chút, cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi?"
Đường Nhã Phương châm chọc nhìn Hoàng Hương Ly, căn bản không chịu kém thế.
Nếu nói về khí thế áp đảo, cô sẽ không thua bất kỳ ai!
Hoàng Hương Ly nghe vậy, sắc mặt nhất thời xanh mét như tàu lá.
Vẻ thản nhiên không có cái gì ảnh hưởng được của Đường Nhã Phương, Hoàng Hương Ly cũng có nghe nói.
Vốn cô ta còn khinh thường, cảm thấy cô chỉ là một phóng viên nhỏ bé, có tài giỏi hơn nữa cũng không thể phá kén chui ra khỏi tầng tầng trói buộc, mà bởi vì vậy, nên cô ta cũng rất xem thường Chu Như Ngọc nhiều lần thua cay đăng trong tay cô như vậy.
Nhưng mà, sau một trận dụng độ, Hoàng Hương Ly đã biết Đường Nhã Phương là kẻ khó dây dưa.
Người đàn bà này, cũng không ngu xuẩn như trong tưởng tượng của cô ta! "Rốt cuộc cô muốn thế nào?".
Hoàng Hương Ly suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới cắn rằng hỏi.
"Tôi không muốn thế nào cả, cô cứ đi quốc lộ của cô, tôi cứ đi đường làng của tôi.
Bất quá tôi vẫn có câu muốn nói với cô, đừng có ý định đối phó tôi, nếu không, nói không chừng cô sẽ biến thành Chu Như Ngọc thứ hai.
Đây là lời khuyên thành thật tôi dành cho cô, cũng là cảnh cáo, cô có thể quan tâm nó, cũng có thể coi như gió thoảng bên tại.
Bất quá, hy vọng đến lúc đó cô không phải hối hận."
Nói xong câu này, Đường Nhã Phương cũng chẳng buồn tiếp tục dây dưa với cô ta, trực tiếp đi vòng qua người cô ta, trở về phòng bao.
Lúc cô sắp đi qua, Hoàng Hương Ly trợn mắt nhìn sau lưng cô, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng điệu hơi có vẻ muốn nổi điên: "Đường Nhã Phương, cô cũng đừng phách lối, ép người quá đáng, tôi cũng không sợ lưỡng bại câu thương với cô đâu."
Lúc Đường Nhã Phương trở về phòng bao, bên trong liền chỉ còn lại một mình Lê Mẫn Nghi.
Trong tay cô cầm một miếng trái cây, nhai nhóp nhép, ăn rất nhiệt tình, thấy Đường Nhã Phương trở về, tò mò hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?" "Không có gì, gặp người quen, nói chuyện phiếm một lúc thôi"
Đường Nhã Phương cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô: "An Nhi đâu?" "Bị mình chuốc say, nên đi vệ sinh rồi."
Lê Mẫn Nghi đắc ý cười một tiếng, bộ dạng của cô, rõ ràng cho thấy cô cảm thấy rất hài lòng với sức chiến đấu của mình.
Đường Nhã Phương có chút bật cười: "Nói về uống rượu, hai người chúng mình không phải đối thủ của cậu."
Hai người ngồi cười, vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ Tống An Nhi trở về, kết quả không ngờ, cứ chờ mãi, nửa giờ đã trôi qua.
"An Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Đường Nhã Phương có hơi lo âu nhìn ra ngoài phòng bao, lẩm bẩm.
Lê Mẫn Nghi lắc đầu một cái, đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Đi, đi ra tìm một chút."
Hai người ra khỏi phòng bao, trực tiếp đến phòng vệ sinh tìm người, nhưng mà, tìm một vòng, cứ thế ngay cả cái bóng của Tổng An Nhi cũng không tìm thấy.
"Chẳng lẽ đi về trước rồi?" Lê Mẫn Nghi nghi hoặc hỏi.
Đường Nhã Phương lắc đầu một cái: "Hẳn là không đâu." "Vậy cậu ấy có thể đi đầu được?" "Không biết." nghĩ có cần chia nhau ra tìm hay không, đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên.
Đường Nhã Phương nhận điện, liền nghe giọng Tống An Nhi từ bên kia truyền đến: "Nhã Phương, thật xin lỗi, mình có chuyện phải về trước, hai cậu không cần chờ mình, cậu giúp mình xin lỗi Mẫn Nghi nhé, dịp khác mình nhất định sẽ đến cho hai cậu." "An Nhi, cậu làm sao thế?"
Trong lỗ tại Đường Nhã Phương nhanh chóng nghe ra giọng nói của Tổng An Nhi có gì đó không bình thường.
"Mình không sao, không cần lo lắng cho mình, ngày mai lên công ty gặp.
Nói xong những lời này, cũng không chờ Đường Nhã Phương có phản ứng, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Nhã Phương sững sờ nhìn đăm đăm màn hình hồi lâu, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói với Lê Mẫn Nghi: "Cậu ấy dường như thật sự có việc gấp, trở về rồi." "Vậy à, vậy thì được rồi, nếu đã như thế, vậy tối nay chúng ta đến đây thôi, dù sao lần này mình trở về, cũng không đi nữa, sau này nhiều thời gian gặp nhau mà." "U"
Khi Đường Nhã Phương về đến nhà, đã là mười một giờ đêm.
Đèn phòng khách biệt thự vẫn sáng, sau khi cô bước vào, liền thấy bóng dáng quen thuộc đang vùi đầu bận rộn làm việc.
Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon gõ máy vi tính, mặc một bộ đồ pijama dài thượt, cổ áo trước ngực cài qua loa, lộ ra đường cong không chút mỡ thừa bên trong, dưới ánh đèn chiếu xuống, màu da ửng lên ánh sáng mang màu sắc khỏe mạnh, hai chân bắt chéo, tư thế ngồi tỏ ra nhàn tản, nhã nhận khác thường.
Lúc này, vẻ mặt anh vô cùng chuyên tâm, từ góc độ của Đường Nhã Phương nhìn tới, có thể thấy góc cạnh rõ ràng của gương mặt nghiêng nghiêng, còn có phong thái nghiêm túc lúc làm việc, tự nhiên bộc lộ vẻ quyến rũ không cần che đây.
Người đàn ông nghiêm túc làm việc, vĩnh viễn là đẹp trai nhất, những lời này, một lần nữa Đường Nhã Phương được chứng thực từ trên người Lục Đình Vỹ.
Cô đi nhanh đến sau lưng anh, cúi người xuống, tay choàng vào cổ anh, chiếc cằm thon nhỏ gác lên vai anh, nghịch ngợm thổi thổi vào tai anh: "Trễ như vậy còn chưa ngủ, đợi em về à?" "Về rồi sao?"
Người đàn ông mỉm cười, khẽ quay đầu sang, ánh mắt nho nhã dịu dàng: "Chơi có vui vẻ không?"
Đường Nhã Phương thỏa mãn gật đầu một cái: "Vui, uống một chút rượu, bất quá không say" "Để anh xem thử."
Lục Đình Vỹ kéo cô ra một chút, quan sát cô thật tỉ mỉ.
Có lẽ là do uống rượu, hai gò má cô ửng hồng như hai quả đào tơ, đôi mắt sáng trong động lòng người, ẩn hiện ánh sáng như đang lăn tăn trên mặt hồ, mang theo vài lần mê lỵ, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, mang mùi rượu nhàn nhạt, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm xinh xắn khiến cho người không khỏi kích động, cả người nóng lên.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, tim Đường Nhã Phương cũng không khỏi đập nhanh hơn bình thường.
Tuy nói hai người đã từng có tiếp xúc gần gũi, nhưng Đường Nhã Phương trời sinh tính tình tương đối khép kín, bị đôi mắt đen thẳm như đáy hồ của anh nhìn chăm chú như vậy, đương nhiên không khỏi thẹn thùng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn vào mắt Lục Đình Vỹ ở khoảng cách gần như vậy.
Đôi đồng tử màu đen, sâu thẳm như đáy hồ, chẳng khác nào viên ngọc đen, lộ vẻ thâm sâu không đo được, giống như biển sâu, thần bí khó lường, nhưng lại quyến rũ mê người, khiến cho tâm thần người không khỏi muốn đắm chìm mãi vào đó..
/350
|