"Phập" một tiếng, mũi kiếm đã đâm sâu vào, đầu lão nhị Lý gia bị đánh thủng một lỗ, ngửa mặt té ngã xuống.
Liền sau đó, Đường Phong chậm rãi vươn ngón giữa, nhẹ nhàng mà điểm lên vị trí trên ngực của người cầm kiếm, như đang mơ mộng, lẩm bẩm có tiếng vang lên:
- Tịch Diệt Chỉ!
Chỉ này va chạm, nhập sâu vào trong ngực của đối phương, trực tiếp phá nát tâm mạch của người cầm kiếm. Tuy rằng chỉ này không có uy lực gì đối với bản thân, chuyên đánh kinh mạch, nhưng chỉ kính đánh vào trong tâm mạch, dù thế nào người này cũng không thể sống nổi.
Trong nháy mắt, sắc mặt người cầm kiếm trở nên hồng hơn, chỉ không thấy hắn hít không khí vào. Trước khi chết, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Đường Phong nói:
- Trên người ngươi có mặc...
Lời mói còn chưa nói hết, đã hoàn toàn đi đời nhà ma.
Giết hai người Thiên Giai trung phẩm, đối với Đường Phong mà nói cũng không tính là cái gì. Đây mới chỉ là khai vị mà thôi. Cuộc tỷ thí còn náo nhiệt trong mười ngày nữa. Nếu mình không mau chóng thích ứng với nơi này, khắp nơi đều là kẻ địch, là chiến trường, Đường Phong cũng sẽ không cùng hai người huynh đệ Lý gia mà tiêu hao thời gian dài như vậy, đã sớm mang các thủ đoạn ra hết, chỉ giết sau vài giây.
Đánh thử một trận, thu hoạch lớn nhất chỉ có ba mảnh tàng bảo đồ và ba tấm thẻ bài.
Hiện tại, ở đây nồng nặc mùi máu tươi. Hơn nữa, cuộc tranh đấu vừa rồi hẳn là đã gây ra không ít âm thanh, cũng không biết có thể kinh động tới người khác hay không. Tất nhiên Đường Phong không muốn dừng lại làm gì, liền nhặt thẻ bài của hai huynh đệ Lý gia, sau đó nhanh chóng khỏi nơi đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đường Phong đi không đến một nén nhang đích, một người che mặt, thân hình cao to, toàn thân trên dưới lộ ra một vẻ quỷ dị, âm nhu, rõ ràng là một nam tử, chậm rãi bước tới đây. Phía trên tấm che mặt, là hai con mắt đỏ đậm, tràn ngập sát khí máu tanh và giết chóc. Chim chóc bốn phía hình như cũng bị kinh hãi, vội vã bay cao.
Hai tay của người đàn ông vẻ sự âm nhu cùng tà dị so với người thường lại dài hơn một chút. Hai tay trắng sạch như tuyết lại giống với nữ nhân hơn. Khi đến chỗ này, chỉ liếc mắt nhìn thi thể hai huynh đệ Lý gia, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhạt, hừ nhẹ một tiếng, lập tức đánh ra một chỉ.
Thật khiến cho ngườikhác phải khiếp sợ, trong nháy mắt, thi thể của hai huynh đệ Lý gia sau một chỉ, đột nhiên nhúc nhích, nổ tung một tiếng đầy vang dội, sau đó giống như tuyết, máu và thịt loãng ra tụ tập cùng một chỗ.
Vô số máu tích tụ lại thành hai đóa hoa sen máu thật lớn thật lộng lẫy mà lại tràn ngập sự tà ác, khiến cả một phạm vi lớn trở thành địa ngục.
Thân thể người thanh niên có dáng vẻ tà dị run nhè nhẹ, mũi thở gấp gáp, đầy kích động, mở rộng cánh tay, hít vào từng hơi từng hơi một, hít mùi thơm của máu tanh xung quanh. Dù có mái tóc che nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra sự sảng khoái và thỏa mãn.
Cuộc tỷ thí mới bắt đầu chưa đến một đêm mà thôi, nhưng bên hông người này, cũng đã giắt hơn mười tấm thẻ bài của các đệ tử gia tộc khác nhau, trên mỗi một tấm thẻ bài đều là vết máu loang lổ. Có thể tưởng tượng được chủ nhân thẻ bài lúc chết đã gặp phải thảm hoạ như thế nào.
Sau một thời gian thật lâu, người thanh niên với vẻ tà dị mới dần dần ngừng lại, cất bước đi về phía trước, sự lạnh lùng và nụ cười trên miệng càng lúc càng rõ nét.
Đường Phong rời khỏi chiến trường vừa rồi khoảng năm mươi dặm, mới dừng bước, lại tìm kiếm một cây đại thụ với cành lá rậm rạp để ẩn thân, từ không gian mị ảnh lấy ra chiến lợi phẩm vừa có được, kiểm tra vật mà mình vừa thu hoạch được.
Không cần phải nói tới ba tấm thẻ bài kia, chắn chắn là trị giá ba đồng tiền. Còn ba mảnh tàng bảo đồ, lại khiến ánh mắt của Đường Phong sáng ngời.
Theo sự nhận biết của bản thân, ba mảnh bản đồ nhỏ này, thực sự có một mảnh mà mình cần, mặt trái có khắc một chữ thập. Chỉ có điều hiện tại, mình chỉ có hai mảnh, tạm thời còn chưa thể ghép được, căn bản cũng nhìn không ra đầu mối, chỉ có thể nghĩ biện pháp thu hồi được tám mảnh còn lại mới được.
Nhìn lại hai mảnh tàng bảo đồ nhỏ còn lại đích, Đường Phong không khỏi nở nụ cười. Lần này thực sự là quá tốt rồi. Chỉ ở trên cây nghỉ tạm một đêm, mà cũng có thể thu hoạch được.
Điều bất ngờ này khiến Đường Phong cảm thấy hài lòng, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ vì hai mảnh tàng bảo đồ kia lại có thể ghép lại thành một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Mặt trái mỗi một mảnh bản đồ nhỏ đều có khắc một chữ nhị! Hai mảnh này khi ghép lại với nhau, không hề có khe hở nào, hiển nhiên chúng được cắt ra từ chính một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Trách không được hai người huynh đệ Lý gia muốn đuổi theo đệ tử Lương gia không tha, nghĩ đến việc bọn họ cũng nhận biết được mảnh tàng bảo đồ trên người đệ tử Lương gia là mảnh bản đồ mà bọn họ cần, lại không nghĩ rằng tất cả đều tiện nghi cho Đường Phong.
Tuy rằng, tàng bảo đồ này chỉ địa điểm giấu kho báu chỉ có hai đồng tiền, nhưng cũng là đồng tiền, là tiêu chuẩn trực tiếp để xét đoán thành tích. Tất nhiên, Đường Phong không lý nào lại buông tha.
Rút ra tấm địa đồ mà người đã dẫn mình đi vào Vân Liên Sơn đã đưa, Đường Phong tỉ mỉ đối chiếu một chút giữa tấm bản đồ trên tay và địa đồ Vân Liên Sơn. Hiện giờ địa điểm giấu bảo vật cách vị trí hiện tại của mình cũng không quá xa, đại khái chỉ có mấy chục dặm.
Hiện tại nên đi tìm đồng tiền? Hay chờ chắc chắn gom được đủ số lượng mảnh tàng bảo đồ rồi đi tìm một thể?
Cả hai cách đều có cái lợi cũng có cái hại. Sau khi suy nghĩ một lát, Đường Phong quyết định hay là nên đi trước để tìm ra đồng tiền thì hơn. Loại chuyện này phải tiên hạ thủ vi cường, nói không chừng có người mèo mù với được chuột chết, để tìm kiếm đồng tiền thuộc về mình. Nếu như đụng phải loại chuyện này, thì thực sự là mệt lớn rồi.
Sau khi đã quyết định, Đường Phong lại từ trên cây nhảy xuống, chạy theo hướng tàng bảo đồ đã chỉ dẫn.
Địa đồ đánh dấu cũng không quá chuẩn xác. Thực tế, để tìm địa điểm giấu bảo vật, Đường Phong đã phải đi một thời gian dài. Vòng đi vòng lại trong một phạm vi lớn, Đường Phong mới phát hiện ra một nơi có dáng vẻ tương tự với hình vẽ trên tàng bảo đồ. Hắn đi qua lật hai tảng đá lên, cúi người xuống thò tay xuống đất, đào trong chốc lát, từ bên trong hiện ra một cái túi.
Khẽ lắc lắc, bên trong truyền đến tiếng leng keng dễ nghe.
Làm được rồi! Đáng tiếc chỉ là hai đồng tiền mà thôi. Lấy đồng tiền từ trong túi ra, Đường Phong tỉ mỉ quan sát một lát. Thứ này nói là đồng tiền, nhưng chất liệu cũng không giống lắm, là đồng mà không phải đồng, đặt vào tay cũng thấy nặng, đại khái là đã bỏ thêm vật liệu gì khác để chế luyện ra, cũng không sợ có người giả tạo.
Liền sau đó, Đường Phong chậm rãi vươn ngón giữa, nhẹ nhàng mà điểm lên vị trí trên ngực của người cầm kiếm, như đang mơ mộng, lẩm bẩm có tiếng vang lên:
- Tịch Diệt Chỉ!
Chỉ này va chạm, nhập sâu vào trong ngực của đối phương, trực tiếp phá nát tâm mạch của người cầm kiếm. Tuy rằng chỉ này không có uy lực gì đối với bản thân, chuyên đánh kinh mạch, nhưng chỉ kính đánh vào trong tâm mạch, dù thế nào người này cũng không thể sống nổi.
Trong nháy mắt, sắc mặt người cầm kiếm trở nên hồng hơn, chỉ không thấy hắn hít không khí vào. Trước khi chết, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào Đường Phong nói:
- Trên người ngươi có mặc...
Lời mói còn chưa nói hết, đã hoàn toàn đi đời nhà ma.
Giết hai người Thiên Giai trung phẩm, đối với Đường Phong mà nói cũng không tính là cái gì. Đây mới chỉ là khai vị mà thôi. Cuộc tỷ thí còn náo nhiệt trong mười ngày nữa. Nếu mình không mau chóng thích ứng với nơi này, khắp nơi đều là kẻ địch, là chiến trường, Đường Phong cũng sẽ không cùng hai người huynh đệ Lý gia mà tiêu hao thời gian dài như vậy, đã sớm mang các thủ đoạn ra hết, chỉ giết sau vài giây.
Đánh thử một trận, thu hoạch lớn nhất chỉ có ba mảnh tàng bảo đồ và ba tấm thẻ bài.
Hiện tại, ở đây nồng nặc mùi máu tươi. Hơn nữa, cuộc tranh đấu vừa rồi hẳn là đã gây ra không ít âm thanh, cũng không biết có thể kinh động tới người khác hay không. Tất nhiên Đường Phong không muốn dừng lại làm gì, liền nhặt thẻ bài của hai huynh đệ Lý gia, sau đó nhanh chóng khỏi nơi đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đường Phong đi không đến một nén nhang đích, một người che mặt, thân hình cao to, toàn thân trên dưới lộ ra một vẻ quỷ dị, âm nhu, rõ ràng là một nam tử, chậm rãi bước tới đây. Phía trên tấm che mặt, là hai con mắt đỏ đậm, tràn ngập sát khí máu tanh và giết chóc. Chim chóc bốn phía hình như cũng bị kinh hãi, vội vã bay cao.
Hai tay của người đàn ông vẻ sự âm nhu cùng tà dị so với người thường lại dài hơn một chút. Hai tay trắng sạch như tuyết lại giống với nữ nhân hơn. Khi đến chỗ này, chỉ liếc mắt nhìn thi thể hai huynh đệ Lý gia, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhạt, hừ nhẹ một tiếng, lập tức đánh ra một chỉ.
Thật khiến cho ngườikhác phải khiếp sợ, trong nháy mắt, thi thể của hai huynh đệ Lý gia sau một chỉ, đột nhiên nhúc nhích, nổ tung một tiếng đầy vang dội, sau đó giống như tuyết, máu và thịt loãng ra tụ tập cùng một chỗ.
Vô số máu tích tụ lại thành hai đóa hoa sen máu thật lớn thật lộng lẫy mà lại tràn ngập sự tà ác, khiến cả một phạm vi lớn trở thành địa ngục.
Thân thể người thanh niên có dáng vẻ tà dị run nhè nhẹ, mũi thở gấp gáp, đầy kích động, mở rộng cánh tay, hít vào từng hơi từng hơi một, hít mùi thơm của máu tanh xung quanh. Dù có mái tóc che nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra sự sảng khoái và thỏa mãn.
Cuộc tỷ thí mới bắt đầu chưa đến một đêm mà thôi, nhưng bên hông người này, cũng đã giắt hơn mười tấm thẻ bài của các đệ tử gia tộc khác nhau, trên mỗi một tấm thẻ bài đều là vết máu loang lổ. Có thể tưởng tượng được chủ nhân thẻ bài lúc chết đã gặp phải thảm hoạ như thế nào.
Sau một thời gian thật lâu, người thanh niên với vẻ tà dị mới dần dần ngừng lại, cất bước đi về phía trước, sự lạnh lùng và nụ cười trên miệng càng lúc càng rõ nét.
Đường Phong rời khỏi chiến trường vừa rồi khoảng năm mươi dặm, mới dừng bước, lại tìm kiếm một cây đại thụ với cành lá rậm rạp để ẩn thân, từ không gian mị ảnh lấy ra chiến lợi phẩm vừa có được, kiểm tra vật mà mình vừa thu hoạch được.
Không cần phải nói tới ba tấm thẻ bài kia, chắn chắn là trị giá ba đồng tiền. Còn ba mảnh tàng bảo đồ, lại khiến ánh mắt của Đường Phong sáng ngời.
Theo sự nhận biết của bản thân, ba mảnh bản đồ nhỏ này, thực sự có một mảnh mà mình cần, mặt trái có khắc một chữ thập. Chỉ có điều hiện tại, mình chỉ có hai mảnh, tạm thời còn chưa thể ghép được, căn bản cũng nhìn không ra đầu mối, chỉ có thể nghĩ biện pháp thu hồi được tám mảnh còn lại mới được.
Nhìn lại hai mảnh tàng bảo đồ nhỏ còn lại đích, Đường Phong không khỏi nở nụ cười. Lần này thực sự là quá tốt rồi. Chỉ ở trên cây nghỉ tạm một đêm, mà cũng có thể thu hoạch được.
Điều bất ngờ này khiến Đường Phong cảm thấy hài lòng, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ vì hai mảnh tàng bảo đồ kia lại có thể ghép lại thành một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Mặt trái mỗi một mảnh bản đồ nhỏ đều có khắc một chữ nhị! Hai mảnh này khi ghép lại với nhau, không hề có khe hở nào, hiển nhiên chúng được cắt ra từ chính một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Trách không được hai người huynh đệ Lý gia muốn đuổi theo đệ tử Lương gia không tha, nghĩ đến việc bọn họ cũng nhận biết được mảnh tàng bảo đồ trên người đệ tử Lương gia là mảnh bản đồ mà bọn họ cần, lại không nghĩ rằng tất cả đều tiện nghi cho Đường Phong.
Tuy rằng, tàng bảo đồ này chỉ địa điểm giấu kho báu chỉ có hai đồng tiền, nhưng cũng là đồng tiền, là tiêu chuẩn trực tiếp để xét đoán thành tích. Tất nhiên, Đường Phong không lý nào lại buông tha.
Rút ra tấm địa đồ mà người đã dẫn mình đi vào Vân Liên Sơn đã đưa, Đường Phong tỉ mỉ đối chiếu một chút giữa tấm bản đồ trên tay và địa đồ Vân Liên Sơn. Hiện giờ địa điểm giấu bảo vật cách vị trí hiện tại của mình cũng không quá xa, đại khái chỉ có mấy chục dặm.
Hiện tại nên đi tìm đồng tiền? Hay chờ chắc chắn gom được đủ số lượng mảnh tàng bảo đồ rồi đi tìm một thể?
Cả hai cách đều có cái lợi cũng có cái hại. Sau khi suy nghĩ một lát, Đường Phong quyết định hay là nên đi trước để tìm ra đồng tiền thì hơn. Loại chuyện này phải tiên hạ thủ vi cường, nói không chừng có người mèo mù với được chuột chết, để tìm kiếm đồng tiền thuộc về mình. Nếu như đụng phải loại chuyện này, thì thực sự là mệt lớn rồi.
Sau khi đã quyết định, Đường Phong lại từ trên cây nhảy xuống, chạy theo hướng tàng bảo đồ đã chỉ dẫn.
Địa đồ đánh dấu cũng không quá chuẩn xác. Thực tế, để tìm địa điểm giấu bảo vật, Đường Phong đã phải đi một thời gian dài. Vòng đi vòng lại trong một phạm vi lớn, Đường Phong mới phát hiện ra một nơi có dáng vẻ tương tự với hình vẽ trên tàng bảo đồ. Hắn đi qua lật hai tảng đá lên, cúi người xuống thò tay xuống đất, đào trong chốc lát, từ bên trong hiện ra một cái túi.
Khẽ lắc lắc, bên trong truyền đến tiếng leng keng dễ nghe.
Làm được rồi! Đáng tiếc chỉ là hai đồng tiền mà thôi. Lấy đồng tiền từ trong túi ra, Đường Phong tỉ mỉ quan sát một lát. Thứ này nói là đồng tiền, nhưng chất liệu cũng không giống lắm, là đồng mà không phải đồng, đặt vào tay cũng thấy nặng, đại khái là đã bỏ thêm vật liệu gì khác để chế luyện ra, cũng không sợ có người giả tạo.
/1679
|