Hỏng rồi! Trong lòng Đường Phong rúng động, biết mình đã chọc giận lão gia hỏa này, tuy rằng lúc này Chung Sơn chỉ có một tay để sử dụng, hơn nữa đã tẩu hỏa nhập ma, nhưng dù sao cũng là cao thủ Linh Giai, hắn phản công há có thể khinh thường được sao?
Chỉ trong nháy mắt, Đường Phong liền cảm giác áp lực quanh mình tăng lên, lúc Độc Ảnh Kiếm đâm ra Chung Sơn cũng không hề né tránh, trái lại còn dùng bàn tay nắm chặt lấy Độc Ảnh Kiếm, mặc cho duệ kim khí cắt vỡ bàn tay mình, máu tươi chảy đầm đìa, hung hăng lôi về phía trước Đường Phong tới trước mặt, lại một quyền đánh ra.
Một quyền này là công lực ngưng tụ cả đời của cao thủ Linh Giai, mặc dù lấy tốc độ và phản ứng của Đường Phong cũng không kịp phòng thủ, bị nện mạnh mẽ vào ngực.
Đường Phong không kìm được khẽ kêu lên tiếng đau đớn, toàn thân như con diều đứt dây bắn ra sau, giữa không trung hộc ra ngụm máu tươi, nặng nề ngã trên mặt đất.
Ngay khi vừa rơi xuống đất, Đường Phong liền nhanh chóng bật lên, lẻn đến một bên ngưng thần tĩnh khí, ngừng hô hấp. Vừa làm xong tất cả, vị trí vừa rơi xuống đất lại bị một quyền của Chung Sơn đánh trúng, nơi bị quyền đánh tạo thành một hố sâu, bụi đất trong thạch thất càng dày đặc. Đường Phong không thể mở mắt, chỉ có thể tập trung nhận biết vị trí của Chung Sơn.
Lão gia hỏa này... Thực sự khó đối phó!
- Ha ha ha...
Chung Sơn cười lên cuồng ngạo, âm thanh tràn đầy chua xót lẫn tang thương:
- Nếu thiên đạo bất công, ta đây sẽ tàn sát thế nhân, cắt đứt chân tay thế nhân, để bọn chúng cũng nếm mùi thống khổ của lão phu! Tiểu súc sinh, ngươi là người đầu tiên, lăn đến đây nhận cái chết cho ta!
Chung Sơn hiện tại đã tẩu hỏa nhập ma ở mức độ sâu rồi. Tẩu hỏa nhập ma, có hai tình huống sẽ phát sinh, một loại là ảnh hưởng đến thân thể, giống như Chung Sơn hai chân bị liệt, kinh mạch bị hao tổn.
Một loại khác có ý nghĩa còn nghiêm trọng hơn một chút, đó là ảnh hưởng đến tâm thần con người!
Hai chân liệt, kinh mạch bị hao tổn, dù sao vẫn có cơ hội có thể hồi phục như mong muốn. Nhưng tâm thần một khi bị ảnh hưởng, vậy phương thức một người tự hỏi sự việc sẽ trở nên vô cùng cực đoan, điều này thì mãi mãi không thể khôi phục lại được, sẽ đi theo người đó cho đến tận khi kết thúc sinh mệnh.
Lúc này đây nếu như Chung Sơn sống sót, khẳng định sẽ trở nên máu tanh không gì sánh được, thống hận thế nhân, nhất là người mà vui vẻ trước mặt hắn, hắn hận không thể đem chặt bỏ toàn bộ tay chân người đó mới có thể vui vẻ được. Đây là một loại tâm lý cực kỳ biến thái.
Nói cách khác, đây mới là tẩu hỏa nhập "Ma" chân chính, trong lòng sinh ma!
Trong gian thạch thất nhỏ hẹp, tuy rằng mắt thường không nhìn thấy vật gì, nhưng nếu Đường Phong có thể nhận biệt được Chung Sơn, đối phương cũng có thể nhận biết được hắn. Chỉ dựa vào một tay, Chung Sơn cũng có thể đuổi Đường Phong nhảy lên nhảy xuống, nếu không phải tốc độ của Đường Phong cực nhanh, đã sớm bị hắn đánh trúng rồi.
Vốn kinh mạch Chung Sơn bị hao tổn, nhưng hắn bất kể hậu quả mà điên cuồng sử dụng cương khí, sẽ chỉ làm thương thế kinh mạch càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng dẫn đến kinh mạch bị đứt, đến lúc đó cương khí cũng không thể huy động, thực lực toàn thân sẽ trở về cát bụi.
Nói cách khác, nếu như Đường Phong có thể chống đỡ trên tay Chung Sơn qua hai canh giờ, mặc dù hắn không làm gì, không phát chiêu nào công kích Chung Sơn, Đường Phong cũng có thể thắng.
Thế nhưng trên thực tế, loại cảm giác bị người khác đuổi theo này tương đối uất nghẹn, huống chi cũng không có thời gian dài để Đường Phong lãng phi như vậy, một lúc nữa thôi trời sẽ sáng, đội nhân mã Đường gia sắp sửa rút lui, hắn còn phải mang theo Đường Điểm Điểm nhanh chóng rời khỏi đây.
Tốc chiến tốc thắng, lợi dụng bệnh để ép bệnh! Trong lòng Đường Phong nháy mắt đã quyết định.
- Lão thất phu!
Đường Phong vừa đâm một kích Chung Sơn, vừa nói:
- Quên nói cho ngươi, công phu của bản thiếu gia không phải là kiếm pháp, mà là ám khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đang nói, chín ngọn phi đao nối thành một đường thẳng tắp liên tiếp bắn tới phía Chung Sơn. Giống như sao rơi xạn lạn không gì sánh được.
Cửu Tinh Liên Châu! Chung Sơn điên loạn dĩ nhiên không tránh, vẫn dùng thiết quyền lên đón đỡ, nắm tay chạm vào một phi đao, "cong" một tiếng vang lên, ám khí bị đánh bay ra ngoài. Thiết quyền của Chung Sơn không hao tổn gì, chỉ là trên nắm tay sắc vàng đất kia lóe sáng một chút.
"Đinh đinh đinh..' Liên tiếp nhưng âm thanh giòn giã như hạt ngọc rơi truyền đến, màu vàng đất trên nắm tay của Chung Sơn lóe lên không ngớt, lúc phi đao thứ bảy rền vang, ánh sáng rốt cục cũng mờ đi, trực tiếp bị phi đao thứ tám cắm xuyên vào trong quả đấm, máu tươi bắn ra, phi đao thứ chín trong nháy mắt tập kích tới, đâm xuyên vào bên trong xương tay của Chung Sơn.
Có thể nói phòng ngự vô địch, đã bị phá!
Duệ kim khí đánh đâu thắng đó, cương khí phòng ngự kiên cố, dưới sự kết hợp của hai thứ kết thì người chiếm ưu thế trước. Tuy nhiên cương tâm của Đường Phong vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với duệ kim khí, nếu như hoàn toàn dung hợp, thì lực sát thương càng mạnh hơn.
Đương nhiên, điều này cũng là nguyên nhân khiến lúc này công lực của Chung Sơn hao tổn nhiều, bằng không chín ngọn phi đao này không có khả năng khiến hắn bị thương đến mức như thế. Lúc tại trong thành Bạch Đế, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu chém vào cánh tay Chung Sơn mà cũng không mảy may làm hắn bị thương.
Đã làm thì làm cho xong, giữa lúc Chung Sơn đau đớn kêu thảm thiết, Đường Phong lần thứ hai phóng ra phi châm.
Không chút sơ hở! Hơn mười chiếc phi châm nhỏ như lông trâu bao phủ toàn bộ các bộ phận trọng yếu toàn thân của Chung Sơn, Chung Sơn căn bản là không có ý niệm né tránh phòng ngự trong đầu, hơn mười ngọn phi châm này toàn bộ đâm trúng!
- Mắt của ta.
Chung Sơn kêu thảm thiết liên tục, đôi mắt đã bị phi châm cắm vào, tròng mắt đen trắng từ khóe mắt chảy ra, diện mạo vô cùng thê thảm.
Tứ chi mất ba, hai mắt bị mù, kinh mạch bị hao tổn, Chung Sơn đã thật sự trở thành một phế nhân!
Họa địa vị lao, thiên la địa võng! Đường Phong càng thêm hăng hái, đối mặt với Chung Sơn chẳng khác gì cọc gỗ thỏa thích thi triển thủ pháp ám khí đứng đầu của Đường Môn, mỗi một ám khí cương binh đều được đều được kỳ công rèn đúc bởi Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu. Ám khi mang theo lực đạo trùng kích tới làm Chung Sơn liên tục lui về sau, bị ép tới tận góc tường. Toàn thân bị cắm trên trăm chiếc phi đao, hơn mười phi châm, máu nhuộm đỏ cả quần áo, khiến hắn hoàn toàn biến thành một huyết nhân.
- Truy Tinh Trục Nguyệt.
Âm thanh Mộng ảo của Đường Phong vang lên, hai tay liên tục cử động, vô số ám khí không ngừng nghỉ bắn tới phía Chung Sơn, liên tục không dứt.
Truy Tinh Trục Nguyệt, người không ngã, ám khí không ngừng!
Trong toàn bộ thạch thất, chỉ còn lại tiếng động của ám khí xé vào không khí, cùng với âm thanh cắm vào cơ thể, kim quang lấp lánh, giữa Đường Phong và Chung Sơn kim quang hầu như gắn với nhau thành một đường thẳng tắp.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Phong liền cảm giác áp lực quanh mình tăng lên, lúc Độc Ảnh Kiếm đâm ra Chung Sơn cũng không hề né tránh, trái lại còn dùng bàn tay nắm chặt lấy Độc Ảnh Kiếm, mặc cho duệ kim khí cắt vỡ bàn tay mình, máu tươi chảy đầm đìa, hung hăng lôi về phía trước Đường Phong tới trước mặt, lại một quyền đánh ra.
Một quyền này là công lực ngưng tụ cả đời của cao thủ Linh Giai, mặc dù lấy tốc độ và phản ứng của Đường Phong cũng không kịp phòng thủ, bị nện mạnh mẽ vào ngực.
Đường Phong không kìm được khẽ kêu lên tiếng đau đớn, toàn thân như con diều đứt dây bắn ra sau, giữa không trung hộc ra ngụm máu tươi, nặng nề ngã trên mặt đất.
Ngay khi vừa rơi xuống đất, Đường Phong liền nhanh chóng bật lên, lẻn đến một bên ngưng thần tĩnh khí, ngừng hô hấp. Vừa làm xong tất cả, vị trí vừa rơi xuống đất lại bị một quyền của Chung Sơn đánh trúng, nơi bị quyền đánh tạo thành một hố sâu, bụi đất trong thạch thất càng dày đặc. Đường Phong không thể mở mắt, chỉ có thể tập trung nhận biết vị trí của Chung Sơn.
Lão gia hỏa này... Thực sự khó đối phó!
- Ha ha ha...
Chung Sơn cười lên cuồng ngạo, âm thanh tràn đầy chua xót lẫn tang thương:
- Nếu thiên đạo bất công, ta đây sẽ tàn sát thế nhân, cắt đứt chân tay thế nhân, để bọn chúng cũng nếm mùi thống khổ của lão phu! Tiểu súc sinh, ngươi là người đầu tiên, lăn đến đây nhận cái chết cho ta!
Chung Sơn hiện tại đã tẩu hỏa nhập ma ở mức độ sâu rồi. Tẩu hỏa nhập ma, có hai tình huống sẽ phát sinh, một loại là ảnh hưởng đến thân thể, giống như Chung Sơn hai chân bị liệt, kinh mạch bị hao tổn.
Một loại khác có ý nghĩa còn nghiêm trọng hơn một chút, đó là ảnh hưởng đến tâm thần con người!
Hai chân liệt, kinh mạch bị hao tổn, dù sao vẫn có cơ hội có thể hồi phục như mong muốn. Nhưng tâm thần một khi bị ảnh hưởng, vậy phương thức một người tự hỏi sự việc sẽ trở nên vô cùng cực đoan, điều này thì mãi mãi không thể khôi phục lại được, sẽ đi theo người đó cho đến tận khi kết thúc sinh mệnh.
Lúc này đây nếu như Chung Sơn sống sót, khẳng định sẽ trở nên máu tanh không gì sánh được, thống hận thế nhân, nhất là người mà vui vẻ trước mặt hắn, hắn hận không thể đem chặt bỏ toàn bộ tay chân người đó mới có thể vui vẻ được. Đây là một loại tâm lý cực kỳ biến thái.
Nói cách khác, đây mới là tẩu hỏa nhập "Ma" chân chính, trong lòng sinh ma!
Trong gian thạch thất nhỏ hẹp, tuy rằng mắt thường không nhìn thấy vật gì, nhưng nếu Đường Phong có thể nhận biệt được Chung Sơn, đối phương cũng có thể nhận biết được hắn. Chỉ dựa vào một tay, Chung Sơn cũng có thể đuổi Đường Phong nhảy lên nhảy xuống, nếu không phải tốc độ của Đường Phong cực nhanh, đã sớm bị hắn đánh trúng rồi.
Vốn kinh mạch Chung Sơn bị hao tổn, nhưng hắn bất kể hậu quả mà điên cuồng sử dụng cương khí, sẽ chỉ làm thương thế kinh mạch càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng dẫn đến kinh mạch bị đứt, đến lúc đó cương khí cũng không thể huy động, thực lực toàn thân sẽ trở về cát bụi.
Nói cách khác, nếu như Đường Phong có thể chống đỡ trên tay Chung Sơn qua hai canh giờ, mặc dù hắn không làm gì, không phát chiêu nào công kích Chung Sơn, Đường Phong cũng có thể thắng.
Thế nhưng trên thực tế, loại cảm giác bị người khác đuổi theo này tương đối uất nghẹn, huống chi cũng không có thời gian dài để Đường Phong lãng phi như vậy, một lúc nữa thôi trời sẽ sáng, đội nhân mã Đường gia sắp sửa rút lui, hắn còn phải mang theo Đường Điểm Điểm nhanh chóng rời khỏi đây.
Tốc chiến tốc thắng, lợi dụng bệnh để ép bệnh! Trong lòng Đường Phong nháy mắt đã quyết định.
- Lão thất phu!
Đường Phong vừa đâm một kích Chung Sơn, vừa nói:
- Quên nói cho ngươi, công phu của bản thiếu gia không phải là kiếm pháp, mà là ám khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đang nói, chín ngọn phi đao nối thành một đường thẳng tắp liên tiếp bắn tới phía Chung Sơn. Giống như sao rơi xạn lạn không gì sánh được.
Cửu Tinh Liên Châu! Chung Sơn điên loạn dĩ nhiên không tránh, vẫn dùng thiết quyền lên đón đỡ, nắm tay chạm vào một phi đao, "cong" một tiếng vang lên, ám khí bị đánh bay ra ngoài. Thiết quyền của Chung Sơn không hao tổn gì, chỉ là trên nắm tay sắc vàng đất kia lóe sáng một chút.
"Đinh đinh đinh..' Liên tiếp nhưng âm thanh giòn giã như hạt ngọc rơi truyền đến, màu vàng đất trên nắm tay của Chung Sơn lóe lên không ngớt, lúc phi đao thứ bảy rền vang, ánh sáng rốt cục cũng mờ đi, trực tiếp bị phi đao thứ tám cắm xuyên vào trong quả đấm, máu tươi bắn ra, phi đao thứ chín trong nháy mắt tập kích tới, đâm xuyên vào bên trong xương tay của Chung Sơn.
Có thể nói phòng ngự vô địch, đã bị phá!
Duệ kim khí đánh đâu thắng đó, cương khí phòng ngự kiên cố, dưới sự kết hợp của hai thứ kết thì người chiếm ưu thế trước. Tuy nhiên cương tâm của Đường Phong vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với duệ kim khí, nếu như hoàn toàn dung hợp, thì lực sát thương càng mạnh hơn.
Đương nhiên, điều này cũng là nguyên nhân khiến lúc này công lực của Chung Sơn hao tổn nhiều, bằng không chín ngọn phi đao này không có khả năng khiến hắn bị thương đến mức như thế. Lúc tại trong thành Bạch Đế, Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm của Lôi Tẩu chém vào cánh tay Chung Sơn mà cũng không mảy may làm hắn bị thương.
Đã làm thì làm cho xong, giữa lúc Chung Sơn đau đớn kêu thảm thiết, Đường Phong lần thứ hai phóng ra phi châm.
Không chút sơ hở! Hơn mười chiếc phi châm nhỏ như lông trâu bao phủ toàn bộ các bộ phận trọng yếu toàn thân của Chung Sơn, Chung Sơn căn bản là không có ý niệm né tránh phòng ngự trong đầu, hơn mười ngọn phi châm này toàn bộ đâm trúng!
- Mắt của ta.
Chung Sơn kêu thảm thiết liên tục, đôi mắt đã bị phi châm cắm vào, tròng mắt đen trắng từ khóe mắt chảy ra, diện mạo vô cùng thê thảm.
Tứ chi mất ba, hai mắt bị mù, kinh mạch bị hao tổn, Chung Sơn đã thật sự trở thành một phế nhân!
Họa địa vị lao, thiên la địa võng! Đường Phong càng thêm hăng hái, đối mặt với Chung Sơn chẳng khác gì cọc gỗ thỏa thích thi triển thủ pháp ám khí đứng đầu của Đường Môn, mỗi một ám khí cương binh đều được đều được kỳ công rèn đúc bởi Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu. Ám khi mang theo lực đạo trùng kích tới làm Chung Sơn liên tục lui về sau, bị ép tới tận góc tường. Toàn thân bị cắm trên trăm chiếc phi đao, hơn mười phi châm, máu nhuộm đỏ cả quần áo, khiến hắn hoàn toàn biến thành một huyết nhân.
- Truy Tinh Trục Nguyệt.
Âm thanh Mộng ảo của Đường Phong vang lên, hai tay liên tục cử động, vô số ám khí không ngừng nghỉ bắn tới phía Chung Sơn, liên tục không dứt.
Truy Tinh Trục Nguyệt, người không ngã, ám khí không ngừng!
Trong toàn bộ thạch thất, chỉ còn lại tiếng động của ám khí xé vào không khí, cùng với âm thanh cắm vào cơ thể, kim quang lấp lánh, giữa Đường Phong và Chung Sơn kim quang hầu như gắn với nhau thành một đường thẳng tắp.
/1679
|