- Đại ca ngươi nhầm rồi.
Đường Phong cười nhẹ một tiếng nói
- Tất cả các kiếm chiêu, nếu phân tích thấu triệt ra thì cũng đều là do những động tác cơ bản hợp lại cả. Nếu những loại kiếm chiêu này đã có thể phát huy ra uy lực của kiếm, vậy sao sau khi biến phức tạp thành đơn giản lại không thể?
Thần sắc Đường Tuấn sững sờ, càng thêm mê mang, ngoài miệng lẩm bẩm nói:
- Không đúng, cần kiếm chiêu, chỉ có kiếm chiêu mới có thể phát huy ra được uy lực của kiếm. Nhưng nếu đem kiếm chiêu ẩn tàng trong những động tác đơn giản thì sao đây?
Trường kiếm lại lần nữa chuyển động theo động tác của Đường Tuấn, nhưng giờ so với vừa rồi đã khác nhau rất lớn. Kiếm chiêu ban nãy rối tinh rối mù cả lên, sơ hở chồng chất. Nhưng giờ kiếm chiêu của Đường Tuấn lại ngày càng đơn giản, vậy mà mỗi kiếm đâm ra đều ẩn chứa uy lực cực lớn, hơn nữa lại càng nội liễm hơn trước.
Một tiếng "PHỐC" nhỏ vang lên, một kiếm được đâm ra, một mảnh quang mang sáng lạn thoáng xuất hiện ở mũi kiếm, đang lúc không khí giống như sắp bị xé rách đến nơi Đường Tuấn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười phá lên:
- Ha ha ha ha, ta hiểu thế nào là giản lược rồi, ta hiểu rồi.
Đường Phong lắc đầu thở dài, Diệp Dĩ Khô cũng cảm thấy tiếc hận.
- Phong đệ, đa tạ lương ngọc cát ngôn của ngươi .
Đường Tuấn xoay người vái Đường Phong một cái
- Nếu không có ngươi, đại ca rất có thể vẫn còn chìm trong mê mang...
Đường Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hé miệng:
- Huynh đệ một nhà, không cần phải khách khí.
Đường Tuấn đầy vẻ vui mừng, nói:
- Phong đệ, thứ cho đại ca không thể tham dự nhận tổ đại điển của ngươi, vi huynh giờ phải đi bế quan, ba tháng sau đã là gia tộc đại bỉ rồi, không dám lơ là được.
- Không sao, đại ca cứ đi đi.
Đường Phong nhẹ gật đầu.
Đường Tuấn lại hành lễ với Diệp Dĩ Khô:
- Ngũ thẩm, chất nhi xin cáo lui.
Xoay người nhanh chóng thong dong rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Đường Tuấn, Đường Phong và Diệp Dĩ Khô cùng thở dài một tiếng.
- Là tốt hay xấu?
Đường Phong hỏi.
- Có tốt cũng có xấu.
Diệp Dĩ Khô đáp.
- Aizz, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Thực lực đại ca lúc này tuy rằng có tiến bộ nhưng lại cách xa Thiên kiếm hơn một chút, ngày sau nếu muốn cảm ngộ Thiên kiếm sợ là phải gặp thêm nhiều trắc trở rồi.
- Kiếm pháp nhất đạo, cũng không nhất định là Thiên kiếm vi tôn. Hắn giờ đang đi theo một con đường khác, tập trung tất cả kiếm chiêu lại một điểm, nếu tu luyện đến mức cao thâm thì chưa hẳn thua kém Thiên kiếm của ta.
Diệp Dĩ Khô nhận ra Đường Phong có chút tự trách mình, không khỏi mở miệng an ủi
- Huống chi ba tháng sau chính là gia tộc đại bỉ rồi, hắn đã không còn thời gian để đi nghiên cứu Thiên kiếm được nữa. Hôm nay dù cho ngươi không điểm tỉnh hắn thì mấy ngày nữa ta cũng phải làm. Nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì không cách nào đại biểu cho Đường gia tham gia gia tộc đại bỉ được.
- Chỉ mong là vậy...
Đường Phong cũng không biết nên nói gì nữa. Hôm nay chỉ là thấy Đường Tuấn quá mức mê mang nên mới thuận miệng nói vài câu thôi, không nghĩ sẽ khiến kiếm đạo của hắn lệch sang một đường khác.
Thiên kiếm của Diệp Dĩ Khô lấy vạn vật làm kiếm, Thiên kiếm xuất, Phàm kiếm thối lui.
Mà kiếm đạo hôm nay Đường Tuấn cảm ngộ được lại khác biệt rất lớn với Thiên kiếm. Hắn tập trung rất sâu vào các loại kiếm chiêu tinh diệu, chất chứa toàn bộ một thân sở học kiếm thế vào một đâm đơn giản nhất, cảm ngộ được kiếm ý từ trong đó. Một đâm đơn giản nhất của hắn cũng giống như phát ra một kiếm chiêu cực kì tinh diệu vậy, nhưng lại khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Nếu nói Thiên kiếm của Diệp Dĩ Khô là lấy "Thế" làm chủ, thì kiếm của Đường Tuấn chính là lấy "Ý" làm đầu.
- Phong nhi, Phong nhi!
Đường Đính Thiên đột nhiên từ ngoài chạy đến, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, cao giọng hô:
- Ba ngày sau, gia tộc vì ngươi tổ chức nhận tổ quy tông đại điển.
Thấy bộ dáng vui vẻ này của hắn, Đường Phong cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Nhanh như vậy?
- Ân, giờ phải bắt tay chuẩn bị mới được.
Đường Đính Thiên lôi Đường Phong vào phòng, hô lên với Diệp Dĩ Khô:
- Diệp tử, mấy ngày nay Phong nhi phải trai giới tắm rửa, thanh tâm tĩnh dục trong ba ngày, đợi đến ba ngày sau đến từ đường cử hành điển lễ, nàng đừng có làm thức ăn mặn cho nó đấy nhé. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Lại còn vậy nữa?
Đường Phong không biết nói gì. Mấy hôm trước vì phục dụng Linh Lung Biến Cương đan đã phải trai giới tắm rửa rồi, không nghĩ đến giờ phải làm một lần nữa
- Để ta tranh thủ thời gian may cho Phong nhi một bộ quần áo mới.
Diệp Dĩ Khô tính toán.
Ba ngày này rất là nhàm chán, hệt như trước kia, phải vượt qua trong một gian tĩnh thất buồn tẻ.
Ba ngày này ở Thính Tuyền Cư lại rất là náo nhiệt. Vốn việc Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô trở lại Đường gia là một chuyện rất cơ mật nhưng giờ vì để cho Đường Phong nhận tổ quy tông, Đường Đính Thiên cũng không quản nhiều như vậy. Nháo lên một hồi khiến giờ trong Đường gia đã có không ít người biết chuyện Đường Đính Thiên trở về.
Bất quá những người này đều có thể tin tưởng được, bọn hắn biết rõ cũng không có vấn đề gì.
Hai vợ chồng Đường Đính Thiên giờ đã là linh giai cao thủ, mặc kệ tư chất Đường Phong thế nào, thực lực ra sao đi nữa thì cũng không phải Đường gia có thể lãnh đạm. Rất nhiều thúc thúc bá bá thẩm thẩm gì đấy đều đưa lễ vật đến Thính Tuyền Cư. Cũng không phải là nịnh nọt, chỉ vì đã nhiều năm rồi Đường Đính Thiên không trở về, bọn họ cũng chưa bao giờ được thấy qua Đường Phong nên thân là trưởng bối thì về tình về lý gì cũng phải đưa đến một chút lễ vật mới phải đạo.
Thời gian ba ngày qua đi, Đường Phong thân mặc bộ quần áo do Diệp Dĩ Khô dựa vào thân hình may cho rời khỏi tĩnh thất, vẻ mặt trang nghiêm.
- Phong nhi thật là suất khí.
Diệp Dĩ Khô nhìn Đường Phong rất là vui vẻ.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Đính Thiên, phụ tử hai người đi vào từ đường của Đường gia. Diệp Dĩ Khô thân là nữ tử nên không được phép đi vào, chỉ có thể đợi ở bên ngoài cùng với những thẩm thẩm khác.
Từ đường của Đường gia rất lớn, bên trong khói hương lượn lờ, thờ phụng rất nhiều bài vị. Lúc Đường Phong tiến vào thì trong đó đã chật kín hết chỗ, vô số đạo ánh mắt nhìn về phía Đường Phong, hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản ung dung, thần sắc thong dong.
Nhiều ánh mắt như vậy, nhưng trong đó chỉ có hai đạo khiến Đường Phong chú ý, bị hai đạo ánh mắt này nhìn chằm chằm vào Đường Phong cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.
Lần theo ánh mắt đó, chỉ thấy hai vị lão giả tóc tai bạc trắng, tuổi chừng tám mươi đang đứng ở trên tất cả mọi người, chằm chú nhìn chằm chằm vào mình. Một người trong đó đang vuốt bộ râu dài bạc trắng của mình thấy ánh mắt thẳng tắp của Đường Phong nhìn đến, không khỏi lộ ra vẻ mĩm cười. Người kia thần sắc tuy rằng không biến hóa nhưng trong mắt cũng có một chút khen ngợi .
Những người trẻ tuổi bây giờ, rất ít người có thể tỏ ra thong dong ở một nơi lớn như vậy.
Đường Phong cười nhẹ một tiếng nói
- Tất cả các kiếm chiêu, nếu phân tích thấu triệt ra thì cũng đều là do những động tác cơ bản hợp lại cả. Nếu những loại kiếm chiêu này đã có thể phát huy ra uy lực của kiếm, vậy sao sau khi biến phức tạp thành đơn giản lại không thể?
Thần sắc Đường Tuấn sững sờ, càng thêm mê mang, ngoài miệng lẩm bẩm nói:
- Không đúng, cần kiếm chiêu, chỉ có kiếm chiêu mới có thể phát huy ra được uy lực của kiếm. Nhưng nếu đem kiếm chiêu ẩn tàng trong những động tác đơn giản thì sao đây?
Trường kiếm lại lần nữa chuyển động theo động tác của Đường Tuấn, nhưng giờ so với vừa rồi đã khác nhau rất lớn. Kiếm chiêu ban nãy rối tinh rối mù cả lên, sơ hở chồng chất. Nhưng giờ kiếm chiêu của Đường Tuấn lại ngày càng đơn giản, vậy mà mỗi kiếm đâm ra đều ẩn chứa uy lực cực lớn, hơn nữa lại càng nội liễm hơn trước.
Một tiếng "PHỐC" nhỏ vang lên, một kiếm được đâm ra, một mảnh quang mang sáng lạn thoáng xuất hiện ở mũi kiếm, đang lúc không khí giống như sắp bị xé rách đến nơi Đường Tuấn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười phá lên:
- Ha ha ha ha, ta hiểu thế nào là giản lược rồi, ta hiểu rồi.
Đường Phong lắc đầu thở dài, Diệp Dĩ Khô cũng cảm thấy tiếc hận.
- Phong đệ, đa tạ lương ngọc cát ngôn của ngươi .
Đường Tuấn xoay người vái Đường Phong một cái
- Nếu không có ngươi, đại ca rất có thể vẫn còn chìm trong mê mang...
Đường Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hé miệng:
- Huynh đệ một nhà, không cần phải khách khí.
Đường Tuấn đầy vẻ vui mừng, nói:
- Phong đệ, thứ cho đại ca không thể tham dự nhận tổ đại điển của ngươi, vi huynh giờ phải đi bế quan, ba tháng sau đã là gia tộc đại bỉ rồi, không dám lơ là được.
- Không sao, đại ca cứ đi đi.
Đường Phong nhẹ gật đầu.
Đường Tuấn lại hành lễ với Diệp Dĩ Khô:
- Ngũ thẩm, chất nhi xin cáo lui.
Xoay người nhanh chóng thong dong rời đi. Nhìn theo bóng lưng của Đường Tuấn, Đường Phong và Diệp Dĩ Khô cùng thở dài một tiếng.
- Là tốt hay xấu?
Đường Phong hỏi.
- Có tốt cũng có xấu.
Diệp Dĩ Khô đáp.
- Aizz, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê. Thực lực đại ca lúc này tuy rằng có tiến bộ nhưng lại cách xa Thiên kiếm hơn một chút, ngày sau nếu muốn cảm ngộ Thiên kiếm sợ là phải gặp thêm nhiều trắc trở rồi.
- Kiếm pháp nhất đạo, cũng không nhất định là Thiên kiếm vi tôn. Hắn giờ đang đi theo một con đường khác, tập trung tất cả kiếm chiêu lại một điểm, nếu tu luyện đến mức cao thâm thì chưa hẳn thua kém Thiên kiếm của ta.
Diệp Dĩ Khô nhận ra Đường Phong có chút tự trách mình, không khỏi mở miệng an ủi
- Huống chi ba tháng sau chính là gia tộc đại bỉ rồi, hắn đã không còn thời gian để đi nghiên cứu Thiên kiếm được nữa. Hôm nay dù cho ngươi không điểm tỉnh hắn thì mấy ngày nữa ta cũng phải làm. Nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì không cách nào đại biểu cho Đường gia tham gia gia tộc đại bỉ được.
- Chỉ mong là vậy...
Đường Phong cũng không biết nên nói gì nữa. Hôm nay chỉ là thấy Đường Tuấn quá mức mê mang nên mới thuận miệng nói vài câu thôi, không nghĩ sẽ khiến kiếm đạo của hắn lệch sang một đường khác.
Thiên kiếm của Diệp Dĩ Khô lấy vạn vật làm kiếm, Thiên kiếm xuất, Phàm kiếm thối lui.
Mà kiếm đạo hôm nay Đường Tuấn cảm ngộ được lại khác biệt rất lớn với Thiên kiếm. Hắn tập trung rất sâu vào các loại kiếm chiêu tinh diệu, chất chứa toàn bộ một thân sở học kiếm thế vào một đâm đơn giản nhất, cảm ngộ được kiếm ý từ trong đó. Một đâm đơn giản nhất của hắn cũng giống như phát ra một kiếm chiêu cực kì tinh diệu vậy, nhưng lại khiến cho người khác khó lòng phòng bị. Nếu nói Thiên kiếm của Diệp Dĩ Khô là lấy "Thế" làm chủ, thì kiếm của Đường Tuấn chính là lấy "Ý" làm đầu.
- Phong nhi, Phong nhi!
Đường Đính Thiên đột nhiên từ ngoài chạy đến, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, cao giọng hô:
- Ba ngày sau, gia tộc vì ngươi tổ chức nhận tổ quy tông đại điển.
Thấy bộ dáng vui vẻ này của hắn, Đường Phong cũng lộ ra vẻ tươi cười:
- Nhanh như vậy?
- Ân, giờ phải bắt tay chuẩn bị mới được.
Đường Đính Thiên lôi Đường Phong vào phòng, hô lên với Diệp Dĩ Khô:
- Diệp tử, mấy ngày nay Phong nhi phải trai giới tắm rửa, thanh tâm tĩnh dục trong ba ngày, đợi đến ba ngày sau đến từ đường cử hành điển lễ, nàng đừng có làm thức ăn mặn cho nó đấy nhé. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Lại còn vậy nữa?
Đường Phong không biết nói gì. Mấy hôm trước vì phục dụng Linh Lung Biến Cương đan đã phải trai giới tắm rửa rồi, không nghĩ đến giờ phải làm một lần nữa
- Để ta tranh thủ thời gian may cho Phong nhi một bộ quần áo mới.
Diệp Dĩ Khô tính toán.
Ba ngày này rất là nhàm chán, hệt như trước kia, phải vượt qua trong một gian tĩnh thất buồn tẻ.
Ba ngày này ở Thính Tuyền Cư lại rất là náo nhiệt. Vốn việc Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô trở lại Đường gia là một chuyện rất cơ mật nhưng giờ vì để cho Đường Phong nhận tổ quy tông, Đường Đính Thiên cũng không quản nhiều như vậy. Nháo lên một hồi khiến giờ trong Đường gia đã có không ít người biết chuyện Đường Đính Thiên trở về.
Bất quá những người này đều có thể tin tưởng được, bọn hắn biết rõ cũng không có vấn đề gì.
Hai vợ chồng Đường Đính Thiên giờ đã là linh giai cao thủ, mặc kệ tư chất Đường Phong thế nào, thực lực ra sao đi nữa thì cũng không phải Đường gia có thể lãnh đạm. Rất nhiều thúc thúc bá bá thẩm thẩm gì đấy đều đưa lễ vật đến Thính Tuyền Cư. Cũng không phải là nịnh nọt, chỉ vì đã nhiều năm rồi Đường Đính Thiên không trở về, bọn họ cũng chưa bao giờ được thấy qua Đường Phong nên thân là trưởng bối thì về tình về lý gì cũng phải đưa đến một chút lễ vật mới phải đạo.
Thời gian ba ngày qua đi, Đường Phong thân mặc bộ quần áo do Diệp Dĩ Khô dựa vào thân hình may cho rời khỏi tĩnh thất, vẻ mặt trang nghiêm.
- Phong nhi thật là suất khí.
Diệp Dĩ Khô nhìn Đường Phong rất là vui vẻ.
Dưới sự dẫn dắt của Đường Đính Thiên, phụ tử hai người đi vào từ đường của Đường gia. Diệp Dĩ Khô thân là nữ tử nên không được phép đi vào, chỉ có thể đợi ở bên ngoài cùng với những thẩm thẩm khác.
Từ đường của Đường gia rất lớn, bên trong khói hương lượn lờ, thờ phụng rất nhiều bài vị. Lúc Đường Phong tiến vào thì trong đó đã chật kín hết chỗ, vô số đạo ánh mắt nhìn về phía Đường Phong, hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản ung dung, thần sắc thong dong.
Nhiều ánh mắt như vậy, nhưng trong đó chỉ có hai đạo khiến Đường Phong chú ý, bị hai đạo ánh mắt này nhìn chằm chằm vào Đường Phong cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.
Lần theo ánh mắt đó, chỉ thấy hai vị lão giả tóc tai bạc trắng, tuổi chừng tám mươi đang đứng ở trên tất cả mọi người, chằm chú nhìn chằm chằm vào mình. Một người trong đó đang vuốt bộ râu dài bạc trắng của mình thấy ánh mắt thẳng tắp của Đường Phong nhìn đến, không khỏi lộ ra vẻ mĩm cười. Người kia thần sắc tuy rằng không biến hóa nhưng trong mắt cũng có một chút khen ngợi .
Những người trẻ tuổi bây giờ, rất ít người có thể tỏ ra thong dong ở một nơi lớn như vậy.
/1679
|