Đang lúc trầm tư, một đạo nhân ảnh đã vọt tới trước mặt hắn, bạo phát ra tốc độ làm cho hắn cũng phải ghé mắt nhìn, lập tức có một thanh ngũ thải ban lan trường kiếm đâm tới.
Âm thanh của Đường Phong nói ra lúc này giống như từ địa ngục thâm uyên truyền tới:
- Phàm binh không làm tổn thương ngươi được, Thiên Binh thì thế nào?
Độc Ảnh xuất, phạm vi mười trượng, đều thành tử địa!
Nhìn qua sương mù màu đen trên thanh trường kiếm tuôn ra, Chung Sơn nhướng mày, một cổ cương phong hùng hậu từ cánh tay đẩy ra, đẩy về phía trường kiếm của Đường Phong, trên miệng nói:
- Chuôi Thiên binh này có chút ý tứ, lão phu muốn!
Vừa nói, một tay của hắn đã hướng Độc Ảnh cầm đi, có vẻ hắn không sợ độc trên trường kiếm chút nào.
Thế nhưng mọi người của Bạch Đế thành chịu để hắn hung hăng càn quấy sao? Đường Phong thân là một ngoại nhân cũng giúp họ, bọn họ là những trưởng lão của Bạch Đế thành mà chịu rơi xuống phía sau sao? Bàn tay Chung Sơn còn chưa bắt được Độc Ảnh, công kích từ bốn phương tám hướng đã đánh tới, rơi vào đường cùng, hắn đành phải thu tay về, một chưởng đánh lên ngực Đường Phong, ý đồ muốn đánh gục Đường Phong rồi sau đó đối phó với những người khác.
Một chưởng này của Chung Sơn, mạnh mẽ đánh vào ngực của Đường Phong.
Dùng thực lực Thiên giai hạ phẩm của Đường Phong, bị một Linh giai cao thủ đánh trúng, không có đạo lý sống sót.
Dù sao trong lồng ngực, là tâm mạch, một khi tâm mạch bị chấn đoạn, thực lực có mạnh hơn nữa cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Kình đạo từ bàn tay Chung Sơn phun trào, Đường Phong bị một chưởng này đánh kêu lên một tiếng, cánh tay mềm nhũn rủ xuống. Chung Sơn cho rằng hắn đã tử vong, đang muốn phản kích đám người Bạch Đế thành tập kích, chẳng ngờ rằng chuôi trường kiếm này lại đánh úp hắn lần nữa, do Chung Sơn không hề phòng bị phía dưới, trực tiếp bị đâm vào nách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hắn hoàn toàn không thể đón đỡ được thế đâm của trường kiếm, mà khi đã đâm vào nách Chung Sơn, lúc này mới bị cương khí ngăn lại.
Thân hình Chung Sơn chấn động, trong mắt lóe lên một tia thần sắc không thể tin nổi, lập tức quay đầu liếc nhìn Đường Phong, chỉ thấy khóe miệng của hắn có máu tươi tràn ra, nhưng trên mặt lại treo một nụ cười đắc ý.
- Súc sinh ngươi dám!
Vô luận như thế nào thì Chung Sơn cũng nghĩ không thông, một tên thiếu niên Thiên giai hạ phẩm, làm sao có thể sống sót dưới một kích của mình, kình đạo của một chưởng vừa rồi hắn rất rõ ràng, mặc đánh vào người cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cũng phải chết không thể nghi ngờ, nhưng tại sao một tên Thiên giai hạ phẩm lại có thế sống sót.
Căn bản Chung Sơn không để Đường Phong vào trong mắt, dù sao người cùng hắn chiến đấu, tất cả đều là Thiên giai thượng phẩm, cũng chỉ có Đường Phong là Thiên giai hạ phẩm mà thôi, theo bản năng hắn cho rằng Đường Phong chỉ là một nhân tài mới xuất hiện của thế lực thế tục này, được các trưởng bối bảo hộ bên người.
Cho nên hắn hoàn toàn bỏ qua Đường Phong, vậy mà trong thời khắc mấu chốt lại gây tổn thương cho hắn.
Hắn xác thực đã bị thương, phòng ngự của Chung Sơn về cơ bản là vô địch, nhưng dù sao cũng có nhược điểm, dưới nách, dưới háng, con mắt, những nơi này đều là nhược điểm của tất cả mọi người, trừ phi tập luyện một ít công pháp đặc thù mới có thể tiêu trừ.
Dưới nách của Chung Sơn giờ phút này bị đâm một kiếm, độc tố trong Độc Ảnh lập tức xâm nhập vào trong người hắn, dùng thực lực Linh giai cao thủ của hắn, chút ít thương tổn và độc tố này không thể làm gì hắn. Chỉ có điều, đây là thời khắc mấu chốt, chỉ cần một nơi thất thủ, sẽ là điểm mấu chốt cải biến cả chiến cuộc.
Một kiếm này, đã làm cho cương khí toàn thân Chung Sơn vận chuyển không thuận lợi.
Dưới sự phẫn nộ, Chung Sơn liều mạng cho dù bị thêm vài vết thương nhẹ cũng phải đánh gục Đường Phong, nhưng Đường Phong một kích đắc thủ, làm sao dám dừng lại? Tự biết không cách nào đối mặt với lửa giận của Linh giai cao thủ, hắn hô lên một tiếng, thân thể trơn trợt, tránh né khỏi phạm vi công kích của Chung Sơn, làm cho một kích của Chung Sơn đánh vào hư không.
Cùng lúc đó, hơn mười Thiên giai thượng phẩm cao thủ công kích tới.
Tất cả Thiên giai thượng phẩm đều dốc toàn lực, đều đánh vào người Chung Sơn, Chung Sơn dừng lại, cương khí toàn thân không kịp điều động, cả người đã bị đánh bay ra ngoài, ở giữa không trung, cao thủ Bạch Đế thành quyết không buông tha, đao kiếm quyền cước, chiêu liền chiêu đánh vào chỗ hiểm của Chung Sơn.
Máu tươi bắn ra, trong nháy mắt, trên người Chung Sơn xuất hiện vô số miệng vết thương.
- Rống!
Chung Sơn người ở giữa không trung, bị người ta đánh giống như bao cát, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cũng may vào thời khắc nguy cấp, cuối cùng cũng đem một tia độc tố trong người bức ra, vội vàng vận khỏi cương khí hộ thân, phẫn nộ gầm một tiếng, mạnh mẽ đánh một quyền về phía đám người Bạch Đế thành, trong miệng phẫn nộ quát:
- Ta muốn các ngươi chết! Quyền Phá Thiên!
Một quyền ảnh cực lớn từ nắm đấm Chung Sơn đánh ra, hiện ra màu hoàng thổ, hoàn toàn do năng lượng cấu thành, nghênh phong đại trướng(đón gió lớn lên), thời gian trong nháy mắt liến biến thành một con quái vật khổng lồ có đường kính hai ba mươi trượng.
Đối mặt với một kích khủng bố như thế, mọi người của Bạch Đế thành cũng phải tránh mũi nhọn, vội vàng vận chuyển thân pháp, tìm nơi tránh né.
Quyền ảnh xẹt qua đỉnh đầu mọi người, bay ra xa hơn trăm trượng, đánh vào một toàn nhà kiến trúc to lớn, tòa nhà này lập tức bị đánh thành phấn vụn, đám người Bạch Đế thành lại công kích, Chung Sơn nhẹ nhàng linh hoạt xoay người trên không trung, vững vàng rơi xuống, vẻ âm trầm trên mặt càng nhiều, từ trong thân thể hắn truyền ra tiếng xương cốt nổ vang, sát cơ lan tràn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chọc giận một Linh giai, chỉ làm các ngươi chết thống khổ hơn, chết khó coi hơn mà thôi!
Âm thanh còn chưa dứt, Chung Sơn đột nhiên cảm nhận được một cổ linh khí chấn động không tầm thường, cổ ba động này làm cho hắn hoảng sợ, cảnh giác vạn phần, từ bản năng cảm giác được một cổ nguy hiểm, men theo chấn động này quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người trẻ tuổi vừa rồi sử dụng trường kiếm làm hắn bị thương, giờ phút này trên hai tay của hắn lại hiện ra hai luồng năng lượng chói mắt.
Một đoàn khí lạnh như băng U Lam, một đoàn khí nóng như Hỏa Hồng, sau một khắc, hai luồng năng lượng này bị tên trẻ tuổi này dẫn dắt lại gần nhau.
Hắn muốn làm gì? Trong lòng Chung Sơn khiếp sợ vạn phần, người trẻ tuổi kia không phải bị điên chứ? Dùng nhãn lực cùng thần thức của Chung Sơn, tự nhiên có thể đoán được hai luồng năng lượng này chất chứa trong đó là băng và hỏa, hơn nữa năng lượng rất khổng lồ và tinh khiết.
Nhưng băng hỏa không đồng nguyên, cưỡng ép dung hợp chúng lại, sẽ dẫn đến bạo tạc rất khủng bố, sát thương do bạo tạc sinh ra, dù là Linh giai cũng không cách nào đón đở. Trong tình huống nguy cấp như thế, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ cho rằng làm như thế là có thể chống lại mình?
Buồn cười, buồn cười đến cực điểm, chỉ là một Thiên giai hạ phẩm, vừa mới phân biệt ra được thiên địa linh khí bất đồng, làm sao có thể điều khiển được linh khí tinh khiết như thế chứ.
Âm thanh của Đường Phong nói ra lúc này giống như từ địa ngục thâm uyên truyền tới:
- Phàm binh không làm tổn thương ngươi được, Thiên Binh thì thế nào?
Độc Ảnh xuất, phạm vi mười trượng, đều thành tử địa!
Nhìn qua sương mù màu đen trên thanh trường kiếm tuôn ra, Chung Sơn nhướng mày, một cổ cương phong hùng hậu từ cánh tay đẩy ra, đẩy về phía trường kiếm của Đường Phong, trên miệng nói:
- Chuôi Thiên binh này có chút ý tứ, lão phu muốn!
Vừa nói, một tay của hắn đã hướng Độc Ảnh cầm đi, có vẻ hắn không sợ độc trên trường kiếm chút nào.
Thế nhưng mọi người của Bạch Đế thành chịu để hắn hung hăng càn quấy sao? Đường Phong thân là một ngoại nhân cũng giúp họ, bọn họ là những trưởng lão của Bạch Đế thành mà chịu rơi xuống phía sau sao? Bàn tay Chung Sơn còn chưa bắt được Độc Ảnh, công kích từ bốn phương tám hướng đã đánh tới, rơi vào đường cùng, hắn đành phải thu tay về, một chưởng đánh lên ngực Đường Phong, ý đồ muốn đánh gục Đường Phong rồi sau đó đối phó với những người khác.
Một chưởng này của Chung Sơn, mạnh mẽ đánh vào ngực của Đường Phong.
Dùng thực lực Thiên giai hạ phẩm của Đường Phong, bị một Linh giai cao thủ đánh trúng, không có đạo lý sống sót.
Dù sao trong lồng ngực, là tâm mạch, một khi tâm mạch bị chấn đoạn, thực lực có mạnh hơn nữa cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Kình đạo từ bàn tay Chung Sơn phun trào, Đường Phong bị một chưởng này đánh kêu lên một tiếng, cánh tay mềm nhũn rủ xuống. Chung Sơn cho rằng hắn đã tử vong, đang muốn phản kích đám người Bạch Đế thành tập kích, chẳng ngờ rằng chuôi trường kiếm này lại đánh úp hắn lần nữa, do Chung Sơn không hề phòng bị phía dưới, trực tiếp bị đâm vào nách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hắn hoàn toàn không thể đón đỡ được thế đâm của trường kiếm, mà khi đã đâm vào nách Chung Sơn, lúc này mới bị cương khí ngăn lại.
Thân hình Chung Sơn chấn động, trong mắt lóe lên một tia thần sắc không thể tin nổi, lập tức quay đầu liếc nhìn Đường Phong, chỉ thấy khóe miệng của hắn có máu tươi tràn ra, nhưng trên mặt lại treo một nụ cười đắc ý.
- Súc sinh ngươi dám!
Vô luận như thế nào thì Chung Sơn cũng nghĩ không thông, một tên thiếu niên Thiên giai hạ phẩm, làm sao có thể sống sót dưới một kích của mình, kình đạo của một chưởng vừa rồi hắn rất rõ ràng, mặc đánh vào người cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cũng phải chết không thể nghi ngờ, nhưng tại sao một tên Thiên giai hạ phẩm lại có thế sống sót.
Căn bản Chung Sơn không để Đường Phong vào trong mắt, dù sao người cùng hắn chiến đấu, tất cả đều là Thiên giai thượng phẩm, cũng chỉ có Đường Phong là Thiên giai hạ phẩm mà thôi, theo bản năng hắn cho rằng Đường Phong chỉ là một nhân tài mới xuất hiện của thế lực thế tục này, được các trưởng bối bảo hộ bên người.
Cho nên hắn hoàn toàn bỏ qua Đường Phong, vậy mà trong thời khắc mấu chốt lại gây tổn thương cho hắn.
Hắn xác thực đã bị thương, phòng ngự của Chung Sơn về cơ bản là vô địch, nhưng dù sao cũng có nhược điểm, dưới nách, dưới háng, con mắt, những nơi này đều là nhược điểm của tất cả mọi người, trừ phi tập luyện một ít công pháp đặc thù mới có thể tiêu trừ.
Dưới nách của Chung Sơn giờ phút này bị đâm một kiếm, độc tố trong Độc Ảnh lập tức xâm nhập vào trong người hắn, dùng thực lực Linh giai cao thủ của hắn, chút ít thương tổn và độc tố này không thể làm gì hắn. Chỉ có điều, đây là thời khắc mấu chốt, chỉ cần một nơi thất thủ, sẽ là điểm mấu chốt cải biến cả chiến cuộc.
Một kiếm này, đã làm cho cương khí toàn thân Chung Sơn vận chuyển không thuận lợi.
Dưới sự phẫn nộ, Chung Sơn liều mạng cho dù bị thêm vài vết thương nhẹ cũng phải đánh gục Đường Phong, nhưng Đường Phong một kích đắc thủ, làm sao dám dừng lại? Tự biết không cách nào đối mặt với lửa giận của Linh giai cao thủ, hắn hô lên một tiếng, thân thể trơn trợt, tránh né khỏi phạm vi công kích của Chung Sơn, làm cho một kích của Chung Sơn đánh vào hư không.
Cùng lúc đó, hơn mười Thiên giai thượng phẩm cao thủ công kích tới.
Tất cả Thiên giai thượng phẩm đều dốc toàn lực, đều đánh vào người Chung Sơn, Chung Sơn dừng lại, cương khí toàn thân không kịp điều động, cả người đã bị đánh bay ra ngoài, ở giữa không trung, cao thủ Bạch Đế thành quyết không buông tha, đao kiếm quyền cước, chiêu liền chiêu đánh vào chỗ hiểm của Chung Sơn.
Máu tươi bắn ra, trong nháy mắt, trên người Chung Sơn xuất hiện vô số miệng vết thương.
- Rống!
Chung Sơn người ở giữa không trung, bị người ta đánh giống như bao cát, trong lòng vô cùng phẫn nộ, cũng may vào thời khắc nguy cấp, cuối cùng cũng đem một tia độc tố trong người bức ra, vội vàng vận khỏi cương khí hộ thân, phẫn nộ gầm một tiếng, mạnh mẽ đánh một quyền về phía đám người Bạch Đế thành, trong miệng phẫn nộ quát:
- Ta muốn các ngươi chết! Quyền Phá Thiên!
Một quyền ảnh cực lớn từ nắm đấm Chung Sơn đánh ra, hiện ra màu hoàng thổ, hoàn toàn do năng lượng cấu thành, nghênh phong đại trướng(đón gió lớn lên), thời gian trong nháy mắt liến biến thành một con quái vật khổng lồ có đường kính hai ba mươi trượng.
Đối mặt với một kích khủng bố như thế, mọi người của Bạch Đế thành cũng phải tránh mũi nhọn, vội vàng vận chuyển thân pháp, tìm nơi tránh né.
Quyền ảnh xẹt qua đỉnh đầu mọi người, bay ra xa hơn trăm trượng, đánh vào một toàn nhà kiến trúc to lớn, tòa nhà này lập tức bị đánh thành phấn vụn, đám người Bạch Đế thành lại công kích, Chung Sơn nhẹ nhàng linh hoạt xoay người trên không trung, vững vàng rơi xuống, vẻ âm trầm trên mặt càng nhiều, từ trong thân thể hắn truyền ra tiếng xương cốt nổ vang, sát cơ lan tràn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chọc giận một Linh giai, chỉ làm các ngươi chết thống khổ hơn, chết khó coi hơn mà thôi!
Âm thanh còn chưa dứt, Chung Sơn đột nhiên cảm nhận được một cổ linh khí chấn động không tầm thường, cổ ba động này làm cho hắn hoảng sợ, cảnh giác vạn phần, từ bản năng cảm giác được một cổ nguy hiểm, men theo chấn động này quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người trẻ tuổi vừa rồi sử dụng trường kiếm làm hắn bị thương, giờ phút này trên hai tay của hắn lại hiện ra hai luồng năng lượng chói mắt.
Một đoàn khí lạnh như băng U Lam, một đoàn khí nóng như Hỏa Hồng, sau một khắc, hai luồng năng lượng này bị tên trẻ tuổi này dẫn dắt lại gần nhau.
Hắn muốn làm gì? Trong lòng Chung Sơn khiếp sợ vạn phần, người trẻ tuổi kia không phải bị điên chứ? Dùng nhãn lực cùng thần thức của Chung Sơn, tự nhiên có thể đoán được hai luồng năng lượng này chất chứa trong đó là băng và hỏa, hơn nữa năng lượng rất khổng lồ và tinh khiết.
Nhưng băng hỏa không đồng nguyên, cưỡng ép dung hợp chúng lại, sẽ dẫn đến bạo tạc rất khủng bố, sát thương do bạo tạc sinh ra, dù là Linh giai cũng không cách nào đón đở. Trong tình huống nguy cấp như thế, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ cho rằng làm như thế là có thể chống lại mình?
Buồn cười, buồn cười đến cực điểm, chỉ là một Thiên giai hạ phẩm, vừa mới phân biệt ra được thiên địa linh khí bất đồng, làm sao có thể điều khiển được linh khí tinh khiết như thế chứ.
/1679
|