Đang cân nhắc thì mấy người Đường Phong đã đi vào nghị sự đường, Bạch Nguyệt Dung ngẩn đầu nhìn lộ vẻ mỉm cười với Đường Phong và Bạch Tiểu Lại.
Mấy Thiên giai cao thủ còn lại cũng đột nghiên nghiêm cẩn đứng thẳng dậy, đối với Đường Phong ôm quyền nói:
- Đường thiếu hiệp, cảm tạ thiếu hiệp đã ra tay tương trợ cứu nguy cho Bạch Đế Thành!
Đường Phong thoáng sững sờ một chút, liền vội vàng hoàn lễ nói:
- Đường Phong bái kiến các vị tiền bối, Đường Phong cũng là nguyên nhân gây ra chuyện này, các vị không trách tội là tốt rồi, hai chữ thiếu hiệp ta cũng không dám nhận a!
Một người cười nói:
- Đường thiếu hiệp có thể dùng sức một người chiến thắng Hàn đại trưởng lão, phần bổn sự này cả đời ta cũng khó mà đạt được, nếu với thực lực như vậy mà còn không đảm đương được hai chữ thiếu hiệp, chẳng lẽ tất cả những người trẻ tuổi khác đều là phế vật sao?
Lại có người nói:
- Đường thiếu hiệp không cần để ý, Hàn gia trù tính kế hoạch lần này đã lâu, cũng không có bao nhiêu quan hệ với ngươi, dù lần này ngươi không tới Bạch Đế Thành thì kế tiếp một đoạn thời gian Hàn gia cũng sẽ làm phản, đến lúc đó sợ là Bạch Đế Thành cũng thực sự không còn tồn tại nữa!
Thấy mọi người khách khí, Đường Phong cũng theo đó khách khí một hồi, nghe họ nói như vậy, hắn cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
Hơn nữa khi mấy người này nói chuyện, ánh mắt đều tràn ngập kính ý nhìn Lôi Tẩu, đoán chừng cũng đã biết được thân phận Linh giai cường giả của Lôi Tẩu rồi.
- Hừ, một đám dối trá!
Một tiếng trào phúng đột nhiên vang lên, mọi người liền giật mình theo chỗ phát ra thanh âm nhìn lại thì thấy tên hắc y nhân trên tay Lôi Tẩu. Mọi người sắc mặt đều giận dữ, âm lãnh nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắc y nhân ngoảnh mặt làm lơ, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Nguyệt Dung nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Lại, tên này là ai?
Bạch Tiểu Lại mở miệng trả lời:
- Đây là người mà đêm đó A Phong bắt được, hắn rình coi ở trên không trung khá lâu mà không hề bị lộ tung tích, sau đó mới bị A Phong và vị huynh trưởng này bắt lại.
Bạch Tiểu Lại vừa nói xong, khiến mọi người ở đây không khỏi hít sâu một hơi, nhất là mấy người Dương Xuân, sắc mặt càng trắng bệch.
Đêm hôm đó bọn họ cũng ở đó nhưng không ai phát hiện được còn có một cao thủ khác tồn tại. Cái này không phải nói tên hắc y nhân này có thực lực còn vượt qua bọn họ?
Cho tới giờ khắc này mọi người mới nhớ ra, kiểm tra thực lực của hắc y nhân, sau đó liền kinh hãi phát hiện tên hắc y nhân này thực lực đã đạt tới Thiên giai thượng phẩm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Thành chủ!
Đường Phong cao giọng hô lên:
- Lần này ta mang hắn tới là muốn hỏi ngươi một tiếng, hắn có phải là người của Bạch Đế Thành hay không?
Bạch Nguyệt Dung lắc đầu nói:
- Bạch Đế Thành của ta không có người này.
- Như vậy thì dễ xử rồi!
Đường Phong gật gật đầu.
Hắc y nhân cười ha hả một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt Dung nói:
- Bạch Đế Thành thành chủ là một nữ nhân, đúng là chê cười, tất cả nam nhân của Bạch Đế Thành này đều là phế vật sao?
Hắn vừa nói câu này liền có người giận dữ.
- Làm càn!
- Là một tù nhân là còn dám càn rỡ!
- Một tên ngu xuẩn, ngươi đây là tự tìm đường chết!
Đường Phong cũng cau mày, hắn cũng không rõ ràng tên này sao lại đột nhiên không sợ hãi? Mấy ngày nay hắn ở bên cạnh Lôi Tẩu, nói cái gì cũng nghe lời, động cũng không dám động, mà bây giờ lại dám hung hăng càng quấy như vậy?
Hắc y nhân cố gắng cựa quây một chút, đứng lên, quay đầu quét nhìn toàn trường, cười nói:
- Ta nói sai sao? Các người nếu có bản lĩnh thì tới giết ta đi. Như thế nào? Không dám sao? Đúng là không phải nam nhân!
Hắn càng nói như vậy mọi người càng ngờ vực vô căn cứ, không ai lại tự dưng cố ý đi khiêu khích người khác, kêu người ta tới giết mình. Tên này dám làm như vậy chắc chắn là có hậu thủ.
Cục đất lúc này cũng nóng nảy chứ đừng nói là những cao thủ ở đây! Tên hắc y nhân này thân phận thế nào cũng không nói mà mở miệng ra lại dám trào phúng mọi người, một câu so với một câu còn ác miệng hơn, ai có thể chịu được?
Một Thiên giai cao thủ tức giận xông tới, một thân sát khí bộc phát ra muốn giết tên hắc y nhân này thì Dương Xuân quát lớn:
- Dương Chính!
Lồng ngực tên Thiên giai cao thủ này liên tục phập phồng cố gắng cưỡng chế lại lửa giận trong lòng, cố gắng đè nén ý niệm muốn giết tên hắc y nhân kia xuống.
Hắc y nhân càng thêm đắc ý:
- Giết ta đi! Tới đây mà giết ta! Nhẫn nhịn làm gì? Nam tử hán đại trượng phu nên sảng khoái mà làm, nên ân oán rõ ràng, dám làm dám chịu, không quả quyết như thế chỉ là tác phong của nữ nhân mới đáng có thôi!
Vừa dứt lời, tên hắc y nhân này lại chuyển giọng âm lãnh, nói:
- Nếu ta có chuyện không hay xảy ra, cả Bạch Đế Thành này cũng phải chôn cùng ta! Gia tộc của ta cũng không phải một cái Bạch Đế Thành như các ngươi có thể ngăn cản được!
Dứt lời, hắn dương dương tự đắc nhìn đám người Bạch Đế Thành ở đây bị chấn nhiếp, nghĩ thầm: "Cùng với mấy tên có đầu óc nói chuyện dễ dàng chiếm ưu thế hơn à!"
Cái tên tiểu tử Đường Phong kia, động một chút là đòi giết mình, đúng là nghé con không biết sợ là gì cho nên hắc y nhân không dám động tới hắn sợ làm hắn bực mình hắn lại giết mình thiệt. Mà tên lỗ mãng kia lại không cần phải nói, chuyện gì hắn cũng nghe theo lời Đường Phong làm cho nên mấy ngày nay hắc y nhân mới nhẫn nhịn chịu nhục đợi tới lúc này mới tuôn ra.
Mà đám người ở đâu không phải người lỗ mãng, bọn chúng đều là người có đầu óc, đều là người từng trải!
Tục ngữ nói người trong giang hồ càng già lá gan càng nhỏ! Đó là bởi vì việc họ cần băn khoắn lo lắng quá nhiều, cũng không như hiện tại hắc y nhân chỉ nói một hai câu đã trấn trụ cả đám!
Bọn họ có thể giết hắc y nhân, nhưng sau đó thì sao? Nhất thời sảng khoái nhưng lại làm cho Bạch Đế Thành đưa tới tai nạn, chuyện ngu xuẩn bậc này không ai nguyện ý đi làm. Người thông minh sẽ lựa chọn phương thức thông minh mà làm. Hắc y nhân rất tin tưởng điểm này, cho nên hiện tại hắn không cần nhân nhượng, cũng không thể để lộ ra một chút sợ hãi hay chột dạ nào, chỉ cần càng càn rỡ càng tốt, càng càng rỡ thì đám người này càng sợ ném chuột sợ vỡ bình, không đủ can đảm giết hắn.
Điều này cũng giống như một người khi đối đầu với một đầu ác lang đang đói bụng, nếu ngươi quay người chạy trốn thì ác lang sẽ hướng ngươi mà cắn tới, nhưng nếu ngươi cùng với nó giằng co thì ngươi sẽ doạ được nó chạy đi.
Trong nghị sự đường lúc này rất trầm mặc, sau đó lại có mấy người lớn tiếng nói muốn giết tên hắc y nhân này, bọn họ dù gì cũng là cao thủ Thiên giai của Bạch Đế Thành, bản thân luôn tâm cao khí ngạo thực lực cũng bất phàm có khí nào lại để người khác uy hiếp như thế? Chỉ cần dùng nhiệt huyết xông tới, cái gì cũng không cần quan tâm!
Sắc mặt Bạch Nguyệt Dung rất âm trầm, phất tay ngăn cản đám người đang náo động, nhìn hắc y nhân hỏi:
- Các hạ là ai, từ đâu đến?
Mấy Thiên giai cao thủ còn lại cũng đột nghiên nghiêm cẩn đứng thẳng dậy, đối với Đường Phong ôm quyền nói:
- Đường thiếu hiệp, cảm tạ thiếu hiệp đã ra tay tương trợ cứu nguy cho Bạch Đế Thành!
Đường Phong thoáng sững sờ một chút, liền vội vàng hoàn lễ nói:
- Đường Phong bái kiến các vị tiền bối, Đường Phong cũng là nguyên nhân gây ra chuyện này, các vị không trách tội là tốt rồi, hai chữ thiếu hiệp ta cũng không dám nhận a!
Một người cười nói:
- Đường thiếu hiệp có thể dùng sức một người chiến thắng Hàn đại trưởng lão, phần bổn sự này cả đời ta cũng khó mà đạt được, nếu với thực lực như vậy mà còn không đảm đương được hai chữ thiếu hiệp, chẳng lẽ tất cả những người trẻ tuổi khác đều là phế vật sao?
Lại có người nói:
- Đường thiếu hiệp không cần để ý, Hàn gia trù tính kế hoạch lần này đã lâu, cũng không có bao nhiêu quan hệ với ngươi, dù lần này ngươi không tới Bạch Đế Thành thì kế tiếp một đoạn thời gian Hàn gia cũng sẽ làm phản, đến lúc đó sợ là Bạch Đế Thành cũng thực sự không còn tồn tại nữa!
Thấy mọi người khách khí, Đường Phong cũng theo đó khách khí một hồi, nghe họ nói như vậy, hắn cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
Hơn nữa khi mấy người này nói chuyện, ánh mắt đều tràn ngập kính ý nhìn Lôi Tẩu, đoán chừng cũng đã biết được thân phận Linh giai cường giả của Lôi Tẩu rồi.
- Hừ, một đám dối trá!
Một tiếng trào phúng đột nhiên vang lên, mọi người liền giật mình theo chỗ phát ra thanh âm nhìn lại thì thấy tên hắc y nhân trên tay Lôi Tẩu. Mọi người sắc mặt đều giận dữ, âm lãnh nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắc y nhân ngoảnh mặt làm lơ, hừ lạnh một tiếng.
Bạch Nguyệt Dung nghi hoặc hỏi:
- Tiểu Lại, tên này là ai?
Bạch Tiểu Lại mở miệng trả lời:
- Đây là người mà đêm đó A Phong bắt được, hắn rình coi ở trên không trung khá lâu mà không hề bị lộ tung tích, sau đó mới bị A Phong và vị huynh trưởng này bắt lại.
Bạch Tiểu Lại vừa nói xong, khiến mọi người ở đây không khỏi hít sâu một hơi, nhất là mấy người Dương Xuân, sắc mặt càng trắng bệch.
Đêm hôm đó bọn họ cũng ở đó nhưng không ai phát hiện được còn có một cao thủ khác tồn tại. Cái này không phải nói tên hắc y nhân này có thực lực còn vượt qua bọn họ?
Cho tới giờ khắc này mọi người mới nhớ ra, kiểm tra thực lực của hắc y nhân, sau đó liền kinh hãi phát hiện tên hắc y nhân này thực lực đã đạt tới Thiên giai thượng phẩm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Thành chủ!
Đường Phong cao giọng hô lên:
- Lần này ta mang hắn tới là muốn hỏi ngươi một tiếng, hắn có phải là người của Bạch Đế Thành hay không?
Bạch Nguyệt Dung lắc đầu nói:
- Bạch Đế Thành của ta không có người này.
- Như vậy thì dễ xử rồi!
Đường Phong gật gật đầu.
Hắc y nhân cười ha hả một tiếng, ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt Dung nói:
- Bạch Đế Thành thành chủ là một nữ nhân, đúng là chê cười, tất cả nam nhân của Bạch Đế Thành này đều là phế vật sao?
Hắn vừa nói câu này liền có người giận dữ.
- Làm càn!
- Là một tù nhân là còn dám càn rỡ!
- Một tên ngu xuẩn, ngươi đây là tự tìm đường chết!
Đường Phong cũng cau mày, hắn cũng không rõ ràng tên này sao lại đột nhiên không sợ hãi? Mấy ngày nay hắn ở bên cạnh Lôi Tẩu, nói cái gì cũng nghe lời, động cũng không dám động, mà bây giờ lại dám hung hăng càng quấy như vậy?
Hắc y nhân cố gắng cựa quây một chút, đứng lên, quay đầu quét nhìn toàn trường, cười nói:
- Ta nói sai sao? Các người nếu có bản lĩnh thì tới giết ta đi. Như thế nào? Không dám sao? Đúng là không phải nam nhân!
Hắn càng nói như vậy mọi người càng ngờ vực vô căn cứ, không ai lại tự dưng cố ý đi khiêu khích người khác, kêu người ta tới giết mình. Tên này dám làm như vậy chắc chắn là có hậu thủ.
Cục đất lúc này cũng nóng nảy chứ đừng nói là những cao thủ ở đây! Tên hắc y nhân này thân phận thế nào cũng không nói mà mở miệng ra lại dám trào phúng mọi người, một câu so với một câu còn ác miệng hơn, ai có thể chịu được?
Một Thiên giai cao thủ tức giận xông tới, một thân sát khí bộc phát ra muốn giết tên hắc y nhân này thì Dương Xuân quát lớn:
- Dương Chính!
Lồng ngực tên Thiên giai cao thủ này liên tục phập phồng cố gắng cưỡng chế lại lửa giận trong lòng, cố gắng đè nén ý niệm muốn giết tên hắc y nhân kia xuống.
Hắc y nhân càng thêm đắc ý:
- Giết ta đi! Tới đây mà giết ta! Nhẫn nhịn làm gì? Nam tử hán đại trượng phu nên sảng khoái mà làm, nên ân oán rõ ràng, dám làm dám chịu, không quả quyết như thế chỉ là tác phong của nữ nhân mới đáng có thôi!
Vừa dứt lời, tên hắc y nhân này lại chuyển giọng âm lãnh, nói:
- Nếu ta có chuyện không hay xảy ra, cả Bạch Đế Thành này cũng phải chôn cùng ta! Gia tộc của ta cũng không phải một cái Bạch Đế Thành như các ngươi có thể ngăn cản được!
Dứt lời, hắn dương dương tự đắc nhìn đám người Bạch Đế Thành ở đây bị chấn nhiếp, nghĩ thầm: "Cùng với mấy tên có đầu óc nói chuyện dễ dàng chiếm ưu thế hơn à!"
Cái tên tiểu tử Đường Phong kia, động một chút là đòi giết mình, đúng là nghé con không biết sợ là gì cho nên hắc y nhân không dám động tới hắn sợ làm hắn bực mình hắn lại giết mình thiệt. Mà tên lỗ mãng kia lại không cần phải nói, chuyện gì hắn cũng nghe theo lời Đường Phong làm cho nên mấy ngày nay hắc y nhân mới nhẫn nhịn chịu nhục đợi tới lúc này mới tuôn ra.
Mà đám người ở đâu không phải người lỗ mãng, bọn chúng đều là người có đầu óc, đều là người từng trải!
Tục ngữ nói người trong giang hồ càng già lá gan càng nhỏ! Đó là bởi vì việc họ cần băn khoắn lo lắng quá nhiều, cũng không như hiện tại hắc y nhân chỉ nói một hai câu đã trấn trụ cả đám!
Bọn họ có thể giết hắc y nhân, nhưng sau đó thì sao? Nhất thời sảng khoái nhưng lại làm cho Bạch Đế Thành đưa tới tai nạn, chuyện ngu xuẩn bậc này không ai nguyện ý đi làm. Người thông minh sẽ lựa chọn phương thức thông minh mà làm. Hắc y nhân rất tin tưởng điểm này, cho nên hiện tại hắn không cần nhân nhượng, cũng không thể để lộ ra một chút sợ hãi hay chột dạ nào, chỉ cần càng càn rỡ càng tốt, càng càng rỡ thì đám người này càng sợ ném chuột sợ vỡ bình, không đủ can đảm giết hắn.
Điều này cũng giống như một người khi đối đầu với một đầu ác lang đang đói bụng, nếu ngươi quay người chạy trốn thì ác lang sẽ hướng ngươi mà cắn tới, nhưng nếu ngươi cùng với nó giằng co thì ngươi sẽ doạ được nó chạy đi.
Trong nghị sự đường lúc này rất trầm mặc, sau đó lại có mấy người lớn tiếng nói muốn giết tên hắc y nhân này, bọn họ dù gì cũng là cao thủ Thiên giai của Bạch Đế Thành, bản thân luôn tâm cao khí ngạo thực lực cũng bất phàm có khí nào lại để người khác uy hiếp như thế? Chỉ cần dùng nhiệt huyết xông tới, cái gì cũng không cần quan tâm!
Sắc mặt Bạch Nguyệt Dung rất âm trầm, phất tay ngăn cản đám người đang náo động, nhìn hắc y nhân hỏi:
- Các hạ là ai, từ đâu đến?
/1679
|