Hắn nghiên cứu suốt mười ngày, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, nhưng vẫn không nghiên cứu được gì cả. Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong của trương Thiên Công đồ phổ tỏa kim quang này đều bị Đường Phong sờ khắp toàn bộ, cũng xem qua một lượt nhưng không phát hiện được thứ gì cả. Đồ phồ này ngoại trừ những chữ nhỏ ở trang đầu tiên ra, còn lại tất cả đều là đồ án.
Dù định lực của Đường Phong không tệ nhưng cũng bị giày vò đến không còn cách nào khác.
Đồ chơi rác rưởi này chính là chí bảo của Thiên Công Sơn Trang, bảo bối mà Huyết Vụ thành ngấp nghé? Đường Phong có chút dở khóc dở cười. Bất quá không thể phủ nhận những cơ quan ám khí được ghi lại trong Thiên Công đồ phổ quả thực xảo đoạt thiên công. Dù phóng mắt khắp cả Thiên Cương đại lục cũng là loại cao cấp nhất. Nhưng những thứ này thì làm được gì? Ám khí được ghi lại trong Ám Khí phổ của Đường Môn cũng xảo đoạt thiên công vậy. Nhưng cho dù là ám khí đệ nhất thì cũng không cách nào gây nguy hại gì cho Thiên giai cao thủ được.
Ám khí nhất đạo, vốn là dùng để lấy yếu thắng mạnh, nếu ngay cả ám khí lợi hại nhất cũng không đối phó được với Thiên giai cao thủ, thì dù có xảo đoạt thiên công thế nào đi nữa cũng có ích gì.
Nói thực ra, Đường Phong thất vọng, cực độ thất vọng! Hắn có một loại cảm giác như bị lừa gạt vậy, quả nhiên là kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn a.
Nhìn thiên đồ phổ mình nghiên cứu hơn mười ngày này, Đường Phong liền đánh một chưởng vào không khí. Chẳng lẽ ám khí nhất đạo ở thế giới này chỉ đến đây thôi sao? Nếu vậy sở trường của mình chẳng lẽ lại để làm cảnh?
Kim quang trên Thiên Công đồ phổ nhìn thật chướng mắt. Đường Phong tức giận đánh một quyền lên đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, cả trương Thiên Công đồ phổ trở nên sáng ngời hơn trước, tầng kim quang kia lại càng như thế.
Đường Phong sững sờ, liền cầm lấy Thiên Công đồ phổ lên nhìn xuống mặt đất. Nơi bị mình đánh một quyền lúc nãy cũng không xuất hiện hố to như trong tưởng tượng.
Bốn lần rèn luyện thân thể, hơn nữa một quyền đánh ra trong lúc cuồng bạo, Đường Phong tự tin có thể đánh ra một cái hố lớn. Nhưng giờ mặt đất lại không chút tổn hại gì, giống như tất cả lực đạo của mình đều bị Thiên Công đồ phổ thừa nhận vậy.
Tập trung tinh thần nhìn Thiên Công đồ phổ, Đường Phong không dám xác định có phải kim quang so với trước kia thì sáng hơn một chút không. Nhưng mà. . Trong quá trình nghiên cứu suốt mười ngày qua, Đường Phong từng nảy ý định rót cương khí vào Thiên Công đồ phổ, lúc ấy Thiên Công đồ phổ cũng không có bất kì phản ứng gì cả.
Ngẫm lại, dù sao vật rác rưởi này nếu chỉ được như vẻ ngoài của nó, vậy thì với mình cũng không hữu dụng gì cả, dù có bị hủy đi cũng không tiếc. Hoặc không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, Đường Phong lại nện một quyền lên đó.
Kim quang lại lóe lên lần nữa, Đường Phong lần này có thể khẳng định được Thiên Công đồ phổ đã hấp thu toàn bộ công kích của mình.
Tâm tình vốn tịch mịch bỗng nhiên trở nên kích động, hai tay Đường Phong cùng đánh, một lần lại thêm một lần không ngừng đánh vào chí bảo Thiên công Sơn Trang gìn giữ qua vô số năm này.
Kim quang càng ngày càng sáng, tuy rằng độ sáng lên rất chậm, nhưng quả thật đang sáng lên. Sau khi phát giác được điểm này Đường Phong cũng không cố kỵ nữa, mỗi một quyền đánh ra đều dùng mười thành lực đạo, không ngừng oanh kích lên Thiên Công đồ phổ.
Một ngày, hai ngày. . . Oanh kích suốt cả ba ngày. Cả người Đường Phong đều trở nên hư thoát, hai tay đã không còn chút cảm giác, động tác cứ như máy móc vậy. Trong khoảng thời gian này Đường Phong nghỉ ngơi hai lần, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức lại tiếp tục làm ra việc tàn ác như vậy.
Mãi cho đến hôm nay, Thiên Công đồ phổ vốn tỏa ra kim quang chói mắt, nhưng giờ lại tỏa ra màu trắng, hơn nữa cả trương Thiên Công đồ bắt đầu trở nên trong suốt. Giấy vàng đã không còn thấy đâu nữa chỉ còn lưu lại vô số đồ án rậm rịt.
Rốt cục, sau khi Đường Phong đánh ra một quyền cuối cùng, giấy vàng liền triệt để biến mất, vô số đồ án ly kỳ xoay chung quanh người Đường Phong, những đồ án cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công kia vây Đường Phong trong ngoài ba vòng. Mà những phi cầm tẩu thú kia cũng bay nhảy bên người Đường Phong, giống như đúc, thiếu khuyết chẳng qua là sinh mệnh lực thôi.
Đường Phong xem đến ngây ngốc, trí tưởng tượng của hắn dù có phong phú đến mức nào đi nữa, cũng không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Khối phạm vi nơi Đường Phong đứng này liền có một đạo bạch quang phóng thẳng lên trời, sáng như ban ngày, bao trùm cả đỉnh núi.
Đạo bạch quang này đến cũng nhanh đi cũng nhanh nhưng lại kinh động không ít người. Linh Khiếp Nhan đang ngồi trên một cái ghế để hóng mát ngắm sao trong Yên Liễu Các bỗng nhiên đứng bật dậy, liếc mắt về phía Khúc Đình Sơn, thân thể nhỏ bé liền lóe lên lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
- Linh tỷ tỷ.
Thang Manh Manh vội vàng hô một tiếng, đang muốn đuổi theo lại bị Tần Tứ Nương ôm lại.
Bọn người Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên cũng từ trong sân của mình phóng thẳng lên trời, bay đến đỉnh núi nơi Đường Phong đang đứng. Nhưng những người này vừa bay lên Linh Khiếp Nhan đã xoẹt qua người các nàng, chỉ lưu lại một câu nói:
- Các ngươi không được qua đó.
Cùng lúc đó, một lực cản vô hình phát ra từ người Linh Khiếp Nhan chặn các nàng lại. Nguồn: http://truyenyy.com
Linh Khiếp Nhan cũng đã tự mình cân nhắc. Dù nói Thiên Tú là nhà của Đường Phong, Lâm Nhược Diên đối với Đường Phong lại như con ruột, nhưng bí mật trên người Đường Phong quá nhiều, nếu có thể không lộ ra vẫn tốt hơn. Đạo bạch quang ban nãy, Linh Khiếp Nhan cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nàng biết Đường Phong đang bế quan ở đó.
Chỉ qua giây lát tiểu nha đầu này liền xuất hiện bên người Đường Phong, sau khi nhìn thấy một màn không thể tưởng nổi Linh Khiếp Nhan cũng giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Mà Đường Phong vẫn đang đứng nguyên không nhúc nhích, bỗng nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngập vẻ đắc ý cùng vui sướng.
Hắn rốt cục cũng phá giải được huyền bí của Thiên Công đồ phổ. Tuy là phá giải trong lúc vô tình, nhưng quá trình không trọng yếu, chủ yếu là kết quả.
Cả trương Thiên Công đồ phổ thoạt nhìn thì thật là một bảo bối. Trên đó ghi lại rất nhiều cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công, có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng trở nên điên cuồng. Nhưng những bảo bối này lại chỉ để ngụy trang!.
Bảo bối chính thức được che dấu, chính là những đồ án hiện giờ!
Đường Phong vươn tay điểm vào một đồ án, trong đầu lập tức xuất hiện những giải thích cực kì tỉ mỉ về đồ án này. Như là tài liệu chế tạo, thủ tục chế tác cùng cấu tạo bên trong vân... vân. Tin rằng một người chỉ cần không quá đần, lại có đủ tài liệu liền có thể chế tạo ra được thứ này.
Lại điểm vào một cái khác, cũng giống như thế. Những tin tức này mắt thường không thể thấy được, toàn bộ đều trực tiếp tiến vào não bộ Đường Phong.
Thiên Công Sơn Trang đạt được Thiên Công đồ phổ cũng đã được hơn ngàn năm, cũng dựa theo những ghi chép trên này để lập ra được một thế lực lớn, nhưng mà. . . Những thứ Thiên Công Sơn Trang kế thừa được từ đồ phổ này, chỉ là vẻ ngoài sơ đẳng nhất thôi. Mà giờ Đường Phong lại đạt được toàn bộ tri thức.
Dù định lực của Đường Phong không tệ nhưng cũng bị giày vò đến không còn cách nào khác.
Đồ chơi rác rưởi này chính là chí bảo của Thiên Công Sơn Trang, bảo bối mà Huyết Vụ thành ngấp nghé? Đường Phong có chút dở khóc dở cười. Bất quá không thể phủ nhận những cơ quan ám khí được ghi lại trong Thiên Công đồ phổ quả thực xảo đoạt thiên công. Dù phóng mắt khắp cả Thiên Cương đại lục cũng là loại cao cấp nhất. Nhưng những thứ này thì làm được gì? Ám khí được ghi lại trong Ám Khí phổ của Đường Môn cũng xảo đoạt thiên công vậy. Nhưng cho dù là ám khí đệ nhất thì cũng không cách nào gây nguy hại gì cho Thiên giai cao thủ được.
Ám khí nhất đạo, vốn là dùng để lấy yếu thắng mạnh, nếu ngay cả ám khí lợi hại nhất cũng không đối phó được với Thiên giai cao thủ, thì dù có xảo đoạt thiên công thế nào đi nữa cũng có ích gì.
Nói thực ra, Đường Phong thất vọng, cực độ thất vọng! Hắn có một loại cảm giác như bị lừa gạt vậy, quả nhiên là kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn a.
Nhìn thiên đồ phổ mình nghiên cứu hơn mười ngày này, Đường Phong liền đánh một chưởng vào không khí. Chẳng lẽ ám khí nhất đạo ở thế giới này chỉ đến đây thôi sao? Nếu vậy sở trường của mình chẳng lẽ lại để làm cảnh?
Kim quang trên Thiên Công đồ phổ nhìn thật chướng mắt. Đường Phong tức giận đánh một quyền lên đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, cả trương Thiên Công đồ phổ trở nên sáng ngời hơn trước, tầng kim quang kia lại càng như thế.
Đường Phong sững sờ, liền cầm lấy Thiên Công đồ phổ lên nhìn xuống mặt đất. Nơi bị mình đánh một quyền lúc nãy cũng không xuất hiện hố to như trong tưởng tượng.
Bốn lần rèn luyện thân thể, hơn nữa một quyền đánh ra trong lúc cuồng bạo, Đường Phong tự tin có thể đánh ra một cái hố lớn. Nhưng giờ mặt đất lại không chút tổn hại gì, giống như tất cả lực đạo của mình đều bị Thiên Công đồ phổ thừa nhận vậy.
Tập trung tinh thần nhìn Thiên Công đồ phổ, Đường Phong không dám xác định có phải kim quang so với trước kia thì sáng hơn một chút không. Nhưng mà. . Trong quá trình nghiên cứu suốt mười ngày qua, Đường Phong từng nảy ý định rót cương khí vào Thiên Công đồ phổ, lúc ấy Thiên Công đồ phổ cũng không có bất kì phản ứng gì cả.
Ngẫm lại, dù sao vật rác rưởi này nếu chỉ được như vẻ ngoài của nó, vậy thì với mình cũng không hữu dụng gì cả, dù có bị hủy đi cũng không tiếc. Hoặc không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, Đường Phong lại nện một quyền lên đó.
Kim quang lại lóe lên lần nữa, Đường Phong lần này có thể khẳng định được Thiên Công đồ phổ đã hấp thu toàn bộ công kích của mình.
Tâm tình vốn tịch mịch bỗng nhiên trở nên kích động, hai tay Đường Phong cùng đánh, một lần lại thêm một lần không ngừng đánh vào chí bảo Thiên công Sơn Trang gìn giữ qua vô số năm này.
Kim quang càng ngày càng sáng, tuy rằng độ sáng lên rất chậm, nhưng quả thật đang sáng lên. Sau khi phát giác được điểm này Đường Phong cũng không cố kỵ nữa, mỗi một quyền đánh ra đều dùng mười thành lực đạo, không ngừng oanh kích lên Thiên Công đồ phổ.
Một ngày, hai ngày. . . Oanh kích suốt cả ba ngày. Cả người Đường Phong đều trở nên hư thoát, hai tay đã không còn chút cảm giác, động tác cứ như máy móc vậy. Trong khoảng thời gian này Đường Phong nghỉ ngơi hai lần, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức lại tiếp tục làm ra việc tàn ác như vậy.
Mãi cho đến hôm nay, Thiên Công đồ phổ vốn tỏa ra kim quang chói mắt, nhưng giờ lại tỏa ra màu trắng, hơn nữa cả trương Thiên Công đồ bắt đầu trở nên trong suốt. Giấy vàng đã không còn thấy đâu nữa chỉ còn lưu lại vô số đồ án rậm rịt.
Rốt cục, sau khi Đường Phong đánh ra một quyền cuối cùng, giấy vàng liền triệt để biến mất, vô số đồ án ly kỳ xoay chung quanh người Đường Phong, những đồ án cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công kia vây Đường Phong trong ngoài ba vòng. Mà những phi cầm tẩu thú kia cũng bay nhảy bên người Đường Phong, giống như đúc, thiếu khuyết chẳng qua là sinh mệnh lực thôi.
Đường Phong xem đến ngây ngốc, trí tưởng tượng của hắn dù có phong phú đến mức nào đi nữa, cũng không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Khối phạm vi nơi Đường Phong đứng này liền có một đạo bạch quang phóng thẳng lên trời, sáng như ban ngày, bao trùm cả đỉnh núi.
Đạo bạch quang này đến cũng nhanh đi cũng nhanh nhưng lại kinh động không ít người. Linh Khiếp Nhan đang ngồi trên một cái ghế để hóng mát ngắm sao trong Yên Liễu Các bỗng nhiên đứng bật dậy, liếc mắt về phía Khúc Đình Sơn, thân thể nhỏ bé liền lóe lên lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
- Linh tỷ tỷ.
Thang Manh Manh vội vàng hô một tiếng, đang muốn đuổi theo lại bị Tần Tứ Nương ôm lại.
Bọn người Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên cũng từ trong sân của mình phóng thẳng lên trời, bay đến đỉnh núi nơi Đường Phong đang đứng. Nhưng những người này vừa bay lên Linh Khiếp Nhan đã xoẹt qua người các nàng, chỉ lưu lại một câu nói:
- Các ngươi không được qua đó.
Cùng lúc đó, một lực cản vô hình phát ra từ người Linh Khiếp Nhan chặn các nàng lại. Nguồn: http://truyenyy.com
Linh Khiếp Nhan cũng đã tự mình cân nhắc. Dù nói Thiên Tú là nhà của Đường Phong, Lâm Nhược Diên đối với Đường Phong lại như con ruột, nhưng bí mật trên người Đường Phong quá nhiều, nếu có thể không lộ ra vẫn tốt hơn. Đạo bạch quang ban nãy, Linh Khiếp Nhan cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nàng biết Đường Phong đang bế quan ở đó.
Chỉ qua giây lát tiểu nha đầu này liền xuất hiện bên người Đường Phong, sau khi nhìn thấy một màn không thể tưởng nổi Linh Khiếp Nhan cũng giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Mà Đường Phong vẫn đang đứng nguyên không nhúc nhích, bỗng nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngập vẻ đắc ý cùng vui sướng.
Hắn rốt cục cũng phá giải được huyền bí của Thiên Công đồ phổ. Tuy là phá giải trong lúc vô tình, nhưng quá trình không trọng yếu, chủ yếu là kết quả.
Cả trương Thiên Công đồ phổ thoạt nhìn thì thật là một bảo bối. Trên đó ghi lại rất nhiều cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công, có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng trở nên điên cuồng. Nhưng những bảo bối này lại chỉ để ngụy trang!.
Bảo bối chính thức được che dấu, chính là những đồ án hiện giờ!
Đường Phong vươn tay điểm vào một đồ án, trong đầu lập tức xuất hiện những giải thích cực kì tỉ mỉ về đồ án này. Như là tài liệu chế tạo, thủ tục chế tác cùng cấu tạo bên trong vân... vân. Tin rằng một người chỉ cần không quá đần, lại có đủ tài liệu liền có thể chế tạo ra được thứ này.
Lại điểm vào một cái khác, cũng giống như thế. Những tin tức này mắt thường không thể thấy được, toàn bộ đều trực tiếp tiến vào não bộ Đường Phong.
Thiên Công Sơn Trang đạt được Thiên Công đồ phổ cũng đã được hơn ngàn năm, cũng dựa theo những ghi chép trên này để lập ra được một thế lực lớn, nhưng mà. . . Những thứ Thiên Công Sơn Trang kế thừa được từ đồ phổ này, chỉ là vẻ ngoài sơ đẳng nhất thôi. Mà giờ Đường Phong lại đạt được toàn bộ tri thức.
/1679
|