Tàng Phong được bài danh đệ tam trong Thập Đại Thần Binh được hắn chậm rãi rút ra, lóe lên một hào quang quỉ dị dưới đêm trăng, cũng không thấy hắn động thủ, nhưng kiếm khí theo mắt thường có thể nhìn thấy phô thiên cái địa lao đến mọi người
- Phong thiếu cẩn thận.
Thang Phi Tiếu vội vàng hô lên một tiếng, một tay kéo Đường Phong ra sau lưng mình. Không đợi hắn ra tay tiếp, Diệp Dĩ Khô đã quét ra một kiếm. Một kiếm này bình bình đạm đạm, cũng không có thanh thế to lớn như kiếm quang của Âu Dương Vũ, nhưng lại sinh ra hiệu quả khó có thể tưởng được.
Thiên Kiếm trảm vạn vật, vô số kiếm quang kia lập tức hóa thành hư vô, Tuyết Nữ lạnh lùng nhìn Âu Dương Vũ, ngạo nghễ nói:
- Ở trước mặt ta mà ngươi còn muốn đối phó với bọn hắn sao?
Âu Dương Vũ vẫn cười cười như cũ:
- Được người ủy thác, phải tận lực, là Âu Dương ta vô lễ.
Hắn cũng biết ở trước mặt Diệp Dĩ Khô mình căn bản không có khả năng chặn những người khác lại được, hắn vừa rồi chỉ là làm ra bộ dáng thế thôi. Tuy rằng thực lực của hắn so với Tuyết Nữ thì cao hơn một chút, nhưng cảm ngộ với kiếm đạo lại không được thâm hậu như Tuyết Nữ, một kiếm ban nãy hai ngươi đánh ngang tay với nhau.
Khí thế của hai vị linh giai cao thủ như lợi kiếm ra khỏi vỏ va chạm lẫn nhau, nhân cơ hội này, bọn người Đường Phong vội vàng vượt qua người của Âu Dương Vũ.
Sau khi đi được một đoạn ngắn, Đường Phong quay đầu lại nhìn Âu Dương Vũ một chút, trong lòng nhịn không được khẽ rục rịch. Hắn đang đánh chủ ý lên kiện bảo bối đang trên người Âu Dương Vũ kia, bất quá giờ còn không phải lúc, trước tiên cứu lão Cung Chủ ra đã.
Ngay giữa sườn núi của Cầm Thiên Phong, chẳng biết lúc nào đã nhiều thêm ra một đoàn đệ tử Đại Tuyết Cung mặc hắc y. Bọn hắn một mực canh gác lối vào của thủy lao, xa xa nhìn lại, ít nhất cũng chừng trăm người, mỗi người đều hùng hổ nhìn chằm chằm vào năm người Đường Phong đang tiến tới.
Thực lực của những người này cũng không đồng đều, lại không có Thiên giai cao thủ, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Địa giai thượng phẩm thôi. Xem ra, Tạ Tuyết Thần quả thật đã đến bước đường cùng, dựa vào dược vật để khống chế thủ hạ thủy chung cũng không phải là chính đạo. Sau khi Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ đem giải dược cho những Thiên giai cao thủ kia, không còn ai nghe theo hiệu lệnh của hắn nữa. Ở lại bên người Tạ Tuyết Thần để cho hắn sai sử, cũng chỉ còn đám tạp ngư này thôi.
- Thang Phi Tiếu phụng mệnh tru sát phản đồ Tạ Tuyết Thần của Đại Tuyết Cung, nếu không muốn chết thì nhanh cút đi cho ta. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Người còn chưa tới, thanh âm của Tiếu thúc đã vang vọng
Kỳ thật chừng trăm người này đối với bọn người Thang Phi Tiếu căn bản không có tính trở ngại gì cả, nhưng họ lại không muốn giết đệ tử của Đại Tuyết Cung, dù sao những người này đều là căn cơ của Đại Tuyết Cung.
Lời vừa nói ra, những đệ tử Đại Tuyết Cung này lập tức trở nên xôn xao, sắc mặt của rất nhiều người liền trở nên tái nhợt. Tiếu thúc đã quy ẩn hơn mười năm, những nhân tài mới nổi của các thế lực khác trong Lý Đường đế quốc, còn có thể không biết đến Thiên Sát Thang Phi Tiếu. Nhưng tại Đại Tuyết Cung, danh hào của Tiếu thúc vẫn đầy tính uy hiếp hệt như mười năm trước.
Mặc dù những người này có rất nhiều người còn chưa thấy qua hắn, nhưng lệnh treo thưởng được Tạ Tuyết Thần hạ lệnh dán lên khi trước đã nói rõ giá trị cùng thực lực của Thang Phi Tiếu.
- Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Địa Thí Đoạn Thất Xích, hai người này trước giờ vẫn như hình với bóng, mười năm trước được xưng là hai đại Sát Thần cường đại nhất cả Đại Tuyết Cung, chẳng lẽ thực là bọn hắn đến?
Một đệ tử Đại Tuyết Cung đang không ngừng nuốt nước miếng, lạnh run nói. Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng đám ngươi ở đây lại đang hoàn toàn yên tĩnh, nên được truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.
Đoạn Thất Xích cười lạnh một tiếng, thiên binh Thái Đao vung về phía trước, một đạo đao mang cự đại lăng không chém tới, trực tiếp xoẹt qua đầu mọi người, bay ra ngoài ba mươi trượng mới biến mất không còn chút gì. Đám người này chỉ thấy sau gáy lạnh buốt, không ít người bị chém đứt vài cọng tóc, theo cơn gió đêm lả tả bay xuống.
Chiếu thức ấy chỉ mang tính uy hiếp thôi, nếu như Đoạn Thất Xích muốn, một đạo đao mang kia cũng đủ giết hơn mười người rồi.
- Cuồng Đao. . . Là đao mang của Cuồng Đao Đoạn Thất Xích!
Một thanh âm tê tâm liệt phế đột nhiên vang lên, giống như vừa trông thấy chuyện gì khủng bố lắm vậy.
Hai đại Sát Thần hiện thân, đủ khiến cho hơn trăm người này không còn chút can đảm nào.
- Bọn hắn không phải là Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, chỉ là mạo danh thôi, các huynh đệ không cần phải sợ, tiến lên chặt đứt cái đầu chó của bọn hắn, Cung Chủ chắc chắn sẽ phong thưởng.
Lại một tiếng gào to từ trong đám người vang lên.
Đường Phong theo thanh âm nhìn lại, nhưng không tìm được người nào, rõ ràng người vừa kêu to đó là tâm phúc của Tạ Tuyết Thần, lúc này đang ẩn nấp trong đám đông để mê hoặc lòng người, ý đồ trì hoãn bước chân của bọn người Thang Phi Tiếu một chút.
Thế nhưng thanh âm của hắn vừa rơi xuống, dưới ánh trăng đã bay ra một đồ vật dài chừng một thước, lắt léo trên không, cực kỳ chuẩn xác đánh trúng tên kêu gào ban nãy.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, người ban nãy kêu gào tay ôm lấy yết hầu té xuống mặt đất. Đôi mắt trợn thật lớn, người đứng cạnh hắn cúi đầu nhìn xuống liền nổi lên một hồi sởn gai ốc.
Nơi yết hầu của người này, bị một đầu độc xà cắn lấy, đầu độc xà này vẫn còn sống nhăn, chui thẳng vào trong người hắn, chỉ qua một lần chớp mắt, đầu độc xà dài đến một xích này đã chui được vào trong. Chỗ bị thương trên yết hầu phun ra một vòi máu tươi, người này liền trở nên co rút, thân thể cong lại như con tôm luộc, chỉ qua một lát liền không còn chút động tĩnh nào nữa.
- Không biết Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, thì cũng nên nhận thức ta chứ?
Tiếu Nhất Diệp u ám cười quái dị.
Lần này, hơn một trăm người đồng loạt lui về sau vài bước.
Nếu như nói hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích mang đến cho mọi người một cỗ uy hiếp vô hình, thì Tiếu Nhất Diệp lại mang đến khủng hoảng chính thức. Từ khi sau khi hai đại Sát Thần thoát ly khỏi Đại Tuyết Cung, Tiếu Nhất Diệp liền trở thành sát thủ cường đại nhất cả Đại Tuyết Cung. Hơn nữa lại không giống với sát cơ hùng hồn khiến người khác sụp đồ của hai đại Sát Thần, sát cơ của Tiếu Nhất Diệp lại tàn nhẫn âm độc, nếu tính ra, người sau lại càng khiến mọi người kiêng kị hơn.
Ở đây đã không ít người được chứng kiến thủ đoạn độc ác của Tiếu Nhất Diệp, lúc này tự nhiên hoảng sợ vạn phần.
Kể từ khi Tiêu thúc kêu hàng, đến khi Tiếu Nhất Diệp ra tay đánh chết tên đệ tử Đại Tuyết Cung có ý đồ mê hoặc lòng người kia, trước sau chỉ qua chừng ba lần hô hấp, bước chân của mọi người cũng không dừng lấy một cái, trực tiếp xuyên qua đám người đang bao quanh, đi vào thủy lao.
Vừa vào trong thủy lạo, bên trong bỗng nhiên có ba cổ kình khí tuôn ra, không lời chào hỏi, đánh thẳng đến mọi người.
- Phong thiếu cẩn thận.
Thang Phi Tiếu vội vàng hô lên một tiếng, một tay kéo Đường Phong ra sau lưng mình. Không đợi hắn ra tay tiếp, Diệp Dĩ Khô đã quét ra một kiếm. Một kiếm này bình bình đạm đạm, cũng không có thanh thế to lớn như kiếm quang của Âu Dương Vũ, nhưng lại sinh ra hiệu quả khó có thể tưởng được.
Thiên Kiếm trảm vạn vật, vô số kiếm quang kia lập tức hóa thành hư vô, Tuyết Nữ lạnh lùng nhìn Âu Dương Vũ, ngạo nghễ nói:
- Ở trước mặt ta mà ngươi còn muốn đối phó với bọn hắn sao?
Âu Dương Vũ vẫn cười cười như cũ:
- Được người ủy thác, phải tận lực, là Âu Dương ta vô lễ.
Hắn cũng biết ở trước mặt Diệp Dĩ Khô mình căn bản không có khả năng chặn những người khác lại được, hắn vừa rồi chỉ là làm ra bộ dáng thế thôi. Tuy rằng thực lực của hắn so với Tuyết Nữ thì cao hơn một chút, nhưng cảm ngộ với kiếm đạo lại không được thâm hậu như Tuyết Nữ, một kiếm ban nãy hai ngươi đánh ngang tay với nhau.
Khí thế của hai vị linh giai cao thủ như lợi kiếm ra khỏi vỏ va chạm lẫn nhau, nhân cơ hội này, bọn người Đường Phong vội vàng vượt qua người của Âu Dương Vũ.
Sau khi đi được một đoạn ngắn, Đường Phong quay đầu lại nhìn Âu Dương Vũ một chút, trong lòng nhịn không được khẽ rục rịch. Hắn đang đánh chủ ý lên kiện bảo bối đang trên người Âu Dương Vũ kia, bất quá giờ còn không phải lúc, trước tiên cứu lão Cung Chủ ra đã.
Ngay giữa sườn núi của Cầm Thiên Phong, chẳng biết lúc nào đã nhiều thêm ra một đoàn đệ tử Đại Tuyết Cung mặc hắc y. Bọn hắn một mực canh gác lối vào của thủy lao, xa xa nhìn lại, ít nhất cũng chừng trăm người, mỗi người đều hùng hổ nhìn chằm chằm vào năm người Đường Phong đang tiến tới.
Thực lực của những người này cũng không đồng đều, lại không có Thiên giai cao thủ, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Địa giai thượng phẩm thôi. Xem ra, Tạ Tuyết Thần quả thật đã đến bước đường cùng, dựa vào dược vật để khống chế thủ hạ thủy chung cũng không phải là chính đạo. Sau khi Hoa Bất Ngữ cùng Phong Phiêu Nhứ đem giải dược cho những Thiên giai cao thủ kia, không còn ai nghe theo hiệu lệnh của hắn nữa. Ở lại bên người Tạ Tuyết Thần để cho hắn sai sử, cũng chỉ còn đám tạp ngư này thôi.
- Thang Phi Tiếu phụng mệnh tru sát phản đồ Tạ Tuyết Thần của Đại Tuyết Cung, nếu không muốn chết thì nhanh cút đi cho ta. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Người còn chưa tới, thanh âm của Tiếu thúc đã vang vọng
Kỳ thật chừng trăm người này đối với bọn người Thang Phi Tiếu căn bản không có tính trở ngại gì cả, nhưng họ lại không muốn giết đệ tử của Đại Tuyết Cung, dù sao những người này đều là căn cơ của Đại Tuyết Cung.
Lời vừa nói ra, những đệ tử Đại Tuyết Cung này lập tức trở nên xôn xao, sắc mặt của rất nhiều người liền trở nên tái nhợt. Tiếu thúc đã quy ẩn hơn mười năm, những nhân tài mới nổi của các thế lực khác trong Lý Đường đế quốc, còn có thể không biết đến Thiên Sát Thang Phi Tiếu. Nhưng tại Đại Tuyết Cung, danh hào của Tiếu thúc vẫn đầy tính uy hiếp hệt như mười năm trước.
Mặc dù những người này có rất nhiều người còn chưa thấy qua hắn, nhưng lệnh treo thưởng được Tạ Tuyết Thần hạ lệnh dán lên khi trước đã nói rõ giá trị cùng thực lực của Thang Phi Tiếu.
- Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Địa Thí Đoạn Thất Xích, hai người này trước giờ vẫn như hình với bóng, mười năm trước được xưng là hai đại Sát Thần cường đại nhất cả Đại Tuyết Cung, chẳng lẽ thực là bọn hắn đến?
Một đệ tử Đại Tuyết Cung đang không ngừng nuốt nước miếng, lạnh run nói. Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng đám ngươi ở đây lại đang hoàn toàn yên tĩnh, nên được truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.
Đoạn Thất Xích cười lạnh một tiếng, thiên binh Thái Đao vung về phía trước, một đạo đao mang cự đại lăng không chém tới, trực tiếp xoẹt qua đầu mọi người, bay ra ngoài ba mươi trượng mới biến mất không còn chút gì. Đám người này chỉ thấy sau gáy lạnh buốt, không ít người bị chém đứt vài cọng tóc, theo cơn gió đêm lả tả bay xuống.
Chiếu thức ấy chỉ mang tính uy hiếp thôi, nếu như Đoạn Thất Xích muốn, một đạo đao mang kia cũng đủ giết hơn mười người rồi.
- Cuồng Đao. . . Là đao mang của Cuồng Đao Đoạn Thất Xích!
Một thanh âm tê tâm liệt phế đột nhiên vang lên, giống như vừa trông thấy chuyện gì khủng bố lắm vậy.
Hai đại Sát Thần hiện thân, đủ khiến cho hơn trăm người này không còn chút can đảm nào.
- Bọn hắn không phải là Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, chỉ là mạo danh thôi, các huynh đệ không cần phải sợ, tiến lên chặt đứt cái đầu chó của bọn hắn, Cung Chủ chắc chắn sẽ phong thưởng.
Lại một tiếng gào to từ trong đám người vang lên.
Đường Phong theo thanh âm nhìn lại, nhưng không tìm được người nào, rõ ràng người vừa kêu to đó là tâm phúc của Tạ Tuyết Thần, lúc này đang ẩn nấp trong đám đông để mê hoặc lòng người, ý đồ trì hoãn bước chân của bọn người Thang Phi Tiếu một chút.
Thế nhưng thanh âm của hắn vừa rơi xuống, dưới ánh trăng đã bay ra một đồ vật dài chừng một thước, lắt léo trên không, cực kỳ chuẩn xác đánh trúng tên kêu gào ban nãy.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, người ban nãy kêu gào tay ôm lấy yết hầu té xuống mặt đất. Đôi mắt trợn thật lớn, người đứng cạnh hắn cúi đầu nhìn xuống liền nổi lên một hồi sởn gai ốc.
Nơi yết hầu của người này, bị một đầu độc xà cắn lấy, đầu độc xà này vẫn còn sống nhăn, chui thẳng vào trong người hắn, chỉ qua một lần chớp mắt, đầu độc xà dài đến một xích này đã chui được vào trong. Chỗ bị thương trên yết hầu phun ra một vòi máu tươi, người này liền trở nên co rút, thân thể cong lại như con tôm luộc, chỉ qua một lát liền không còn chút động tĩnh nào nữa.
- Không biết Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích, thì cũng nên nhận thức ta chứ?
Tiếu Nhất Diệp u ám cười quái dị.
Lần này, hơn một trăm người đồng loạt lui về sau vài bước.
Nếu như nói hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích mang đến cho mọi người một cỗ uy hiếp vô hình, thì Tiếu Nhất Diệp lại mang đến khủng hoảng chính thức. Từ khi sau khi hai đại Sát Thần thoát ly khỏi Đại Tuyết Cung, Tiếu Nhất Diệp liền trở thành sát thủ cường đại nhất cả Đại Tuyết Cung. Hơn nữa lại không giống với sát cơ hùng hồn khiến người khác sụp đồ của hai đại Sát Thần, sát cơ của Tiếu Nhất Diệp lại tàn nhẫn âm độc, nếu tính ra, người sau lại càng khiến mọi người kiêng kị hơn.
Ở đây đã không ít người được chứng kiến thủ đoạn độc ác của Tiếu Nhất Diệp, lúc này tự nhiên hoảng sợ vạn phần.
Kể từ khi Tiêu thúc kêu hàng, đến khi Tiếu Nhất Diệp ra tay đánh chết tên đệ tử Đại Tuyết Cung có ý đồ mê hoặc lòng người kia, trước sau chỉ qua chừng ba lần hô hấp, bước chân của mọi người cũng không dừng lấy một cái, trực tiếp xuyên qua đám người đang bao quanh, đi vào thủy lao.
Vừa vào trong thủy lạo, bên trong bỗng nhiên có ba cổ kình khí tuôn ra, không lời chào hỏi, đánh thẳng đến mọi người.
/1679
|