- Khổng thiếu lần này muốn chơi gì?
Người quản sự tiếp tục hỏi.
- Xúc xắc đi
Đường Phong chỉ biết chơi cái này.
Mặt người quản sự khẽ co lại, nội tâm rõ ràng lần này nếu không chi ra mười vạn lượng không được rồi. Trò xúc xắc này đơn giản dễ chơi, thắng thua cũng nhanh, hắn chỉ hi vọng Khổng Lập này thắng tiền rồi đi nhanh một chút.
Bất quá quan sự cũng biết, Khổng Lập tuy rằng hỗn đản, nhưng ra tay cũng có chừng mực, mỗi lần chỉ cần để hắn thắng đủ số mình muốn, hắn tự khắc rời đi.
Dẫn Đường Phong đến một bàn chơi xúc xắc, Đường Phong vừa ngồi xuống, một đám con bạc đã ùa tới, mấy tên hộ vệ trừng mắt, hùng hổ như cáo mượn oai hùm vây quanh người Đường Phong. Những con bạc kia cũng không dám đến quá gần, tụ tập sang một bên, căng mắt nhìn Đường Phong đặt cược.
Sắc mặt nhà cái có chút trắng bệch, nhẹ nhàng lung lay đầu chung, sau đó đập lên mặt bàn, cười nói:
- Mời Khổng thiếu đặt cược.
Đường Phong cũng nghiêm túc, trực tiếp rút ra ngân phiếu trị giá một vạn lượng ném vào cửa Tiểu. Hắn giờ xưa đâu bằng nay, lúc đầu quấy rối ở Chí Tôn đổ trường Tĩnh An thành đều phải dựa vào Bạch Tiểu Lại, nhưng giờ thực lực của hắn đã tăng lên, giác quan linh mẫn dị thường, đương nhiên biết rõ nên đặt cửa nào.
Một đám con bạc nhao nhao đặt vào cửa Tiểu.
Nhà cái lau lau mồ hôi trên trán, mở chung lên, không phụ sự mong mỏi của mọi ngươi hay nói cách khác là hoàn toàn nằm trong dự liệu, Tiểu.
- Khổng thiếu lợi hại.
Nhà cái trong lòng đau đớn, nhưng vẫn phải vuốt mông ngựa.
- Đúng vậy.
Đường Phong đong đưa quạt xếp, vẻ mặt cuồng vọng
- Bổn thiếu gia chính là đổ thần tại Định Khang thành, trước nay chưa từng có địch thủ, mấy miếng xúc xắc nho nhỏ há có thể làm khó ta.
Một mảnh thanh âm tâng bốc như ngựa đánh rắm vang lên.
Đổ thần này là do Khổng Lập tự phong lấy, có cái danh Khổng thiếu này trên người, dù hắn muốn thua cũng khó.
Chơi liên tiếp hai mươi ván, mỗi ván Đường Phong đều đặt một vạn lượng, khiến người khác sợ hãi thán phục chính là, ván nào cũng thắng cả. Nhà cái đôi lúc muốn dùng thủ đoạn để thu lại chút tiền từ đám con bạc, nhưng Đường Phong lại không cho hắn cơ hội này, khiến đám con bạc kia cũng hốt được đầy túi, mặt mày hớn hở.
Đại sát tứ phương! Thắng hai mươi vạn, Đường Phong mới thu tay lại. Nói cho cùng, hắn cũng không có thù oán gì với Vệ gia cả, không cần phải quá tuyệt tình. Hơn nữa hai mươi vạn đối với Vệ gia mà nói, cũng không phải là gỗ mục.
Đường Phong đi khỏi, người quản sự của sòng bạc Vệ gia kia mới buông lỏng một hơi, hai người tụ lại một chỗ, người quản sự nói:
- Sao ngươi lại để cho hắn lần nào cũng thắng? Khi không lại tiện nghi cho đám ngu ngốc kia.
Ngu ngốc trong miệng hắn đương nhiên là đám con bạc đặt cược theo Đường Phong rồi.
Nhà cái lau mồ hôi trên trán:
- Không phải ta để cho hắn thắng, lần này hắn thắng là dựa vào vận khí, hoặc là bản lĩnh thật sự. . .
- Vận khí thắng liền hai mươi ván?
Quản sự khẽ ngây ngốc một chút, đây là vận khí bá đạo tới mức nào chứ? Nếu như không phải là do vận khí thì đổ kĩ của vị thiếu gia kia từ khi nào đạt đến mức này vậy?
Bất quá dù nói thế nào đi nữa, lần này cũng đã sống sót qua khỏi, người quản sự biết rõ, bình thường Khổng thiếu gia một hai tháng mới đến sòng bạc một lần, hơn nữa chỉ vào một nhà, giờ là Vệ gia, vậy lần tiếp chính là gia tộc khác, cho nên trong khoảng thời gian mấy tháng tiếp theo, tên thiếu gia này sẽ không đến đây làm ác nữa rồi.
Chỉ là một giờ sau, có một người bước nhanh đến bên quản sự, nói khẽ với hắn một câu, sắc mặt quản sự lập tức trở nên cổ quái:
- Ngươi xác định?
Gã sai vặt liên tục gật đầu:
- Khổng thiếu lần này không biết nổi cơn điên gì, đem toàn bộ các sòng bạc của tứ đại gia tộc trong thành đều dạo qua một lần, ta lúc nghe tin này còn không tin, nhưng người nói ngày càng nhiều, ta mới qua đó nhìn một chút, hắn giờ có lẽ đã chạy sang sòng bạc khác rồi, mỗi một nhà hắn đều thắng hai mươi vạn, không thua một ván nào, sau khi thắng đủ hai mươi vạn sẽ rời đi.
Người quản sự ngây ngốc:
- Tên thiếu gia này lần này cần nhiều tiền như vậy làm gì?
Còn không đợi người quản sự thông suốt mọi chuyện, lại một tin tức như đạn tạc truyền tới, tin tức này lại càng khiến người khác không rõ thực hư, có một cảm giác nhìn không thấu, ngờ vực vô căn cứ.
Khổng gia ác thiếu chẳng như đến sòng bạc của tứ đại gia tộc khác, mà ngay cả nhà mình cũng không buông tha.
Hai gian sòng bạc của Khổng gia đều bị hắn càng quét, hơn nữa đối đãi với người nhà lại càng ác liệt hơn, tại sòng bạc của những gia tộc khác, hắn chỉ thắng hai mươi vạn liền rời đi, mà ở nhà mình, hắn lại thắng trọn vẹn bốn mươi vạn mới buông tha.
Bất quá dù nói thế nào đi nữa, hắn thắng đều là tiền của nhà mình, cho nên hai sòng bạc của Khổng gia kỳ thật không có tổn thất gì.
Thế nhưng... Đây là chuyện gì vậy? Thiếu gia này không phải nhàn rỗi nhàm chán đến mức dẫm cả lên trứng nhà mình đấy chứ?
Ngẫm nghĩ lại, lấy nhân phẩm của tên thiếu gia này, cũng không phải không có khả năng.
Cả Định Khang thành giờ đều phao tin tức của tên Khổng gia ác thiếu làm hôm nay, tin tức này giống như nước rỉ đập lớn, khiến cả Định Khang thành xôn xao, trong thành nhiều người dùng đây làm chuyện để nói sau khi ăn.
Đường Phong giờ đã trở về, đang ngồi trong phòng riêng đếm ngân phiếu, đem đống ngân phiếu thông dụng của Lý Đường này ra sắp xếp lại cẩn thận, làm đến mức tay bị chuột rút luôn.
Tại sòng bạc của ngũ đại gia tộc, Đường Phong thắng được 160 vạn, thêm 20 vạn lúc trước nữa, tổng cộng có 180 vạn lượng. Nguồn: http://truyenyy.com
Đường Phong đời này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, mặc dù hắn đối với tiền bạc cũng không cần thiết lắm, nhưng lúc này cũng có chút cảm giác hưng phấn.
180 vạn a, phải tiêu xài đến năm tháng nào đây.
Bọn thị nữ ngoài cửa nghe được trong phòng Đường Phong truyền ra tiếng cười ha ha ngây ngô, cánh tay non mịn không khỏi nổi da gà, sợ Đường Phong nổi cơn thần kinh kêu mình vào. Tính toán ngân phiếu một hồi, Đường Phong bắt đầu nghĩ đến chuyện chính sự, lần này vận chuyển vật tư đi Đại Tuyết Cung, là do Nhị trưởng lão phụ trách, Đường Phong nếu muốn đi cùng, thì phải nịnh nọt vị trưởng lão này một chút mới được.
Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là giết tên Nhị trưởng lão này đi, mình dùng thân phận của hắn đi vào. Nhưng Đường Phong đã giết Khổng Lập, nếu biến thành Nhị trưởng lão, tự nhiên không cách nào duy trì bộ dáng của Khổng Lập nữa, Khổng thiếu gia mất tích, đến lúc đó Khổng gia nhất định sẽ đại loạn, không chừng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Cho nên Đường Phong chấp nhận phiền toái một chút, cũng không muốn gây chuyện nữa.
Tốn thời gian một đêm, Đường Phong cuối cùng cũng chế tạo xong thứ mình muốn.
Đây là một kiện ám khí, hơn được còn là ám khí được chế tác dựa theo hình dáng Lạc Tiên Hồng. Do du mộc ngàn năm chế tác thành, Đường Phong đối với Lạc Tiên Hồng vô cùng quen thuộc, hao phí chút tâm tư cải tạo qua cũng không khó gì. Lại nói thứ này không có bất kì lực sát thương nào cả, dù sao cũng được tạo thành từ gỗ, mặc dù là du mộc ngàn năm, nhưng cũng không sánh được với tạo ra từ tinh thiết.
Người quản sự tiếp tục hỏi.
- Xúc xắc đi
Đường Phong chỉ biết chơi cái này.
Mặt người quản sự khẽ co lại, nội tâm rõ ràng lần này nếu không chi ra mười vạn lượng không được rồi. Trò xúc xắc này đơn giản dễ chơi, thắng thua cũng nhanh, hắn chỉ hi vọng Khổng Lập này thắng tiền rồi đi nhanh một chút.
Bất quá quan sự cũng biết, Khổng Lập tuy rằng hỗn đản, nhưng ra tay cũng có chừng mực, mỗi lần chỉ cần để hắn thắng đủ số mình muốn, hắn tự khắc rời đi.
Dẫn Đường Phong đến một bàn chơi xúc xắc, Đường Phong vừa ngồi xuống, một đám con bạc đã ùa tới, mấy tên hộ vệ trừng mắt, hùng hổ như cáo mượn oai hùm vây quanh người Đường Phong. Những con bạc kia cũng không dám đến quá gần, tụ tập sang một bên, căng mắt nhìn Đường Phong đặt cược.
Sắc mặt nhà cái có chút trắng bệch, nhẹ nhàng lung lay đầu chung, sau đó đập lên mặt bàn, cười nói:
- Mời Khổng thiếu đặt cược.
Đường Phong cũng nghiêm túc, trực tiếp rút ra ngân phiếu trị giá một vạn lượng ném vào cửa Tiểu. Hắn giờ xưa đâu bằng nay, lúc đầu quấy rối ở Chí Tôn đổ trường Tĩnh An thành đều phải dựa vào Bạch Tiểu Lại, nhưng giờ thực lực của hắn đã tăng lên, giác quan linh mẫn dị thường, đương nhiên biết rõ nên đặt cửa nào.
Một đám con bạc nhao nhao đặt vào cửa Tiểu.
Nhà cái lau lau mồ hôi trên trán, mở chung lên, không phụ sự mong mỏi của mọi ngươi hay nói cách khác là hoàn toàn nằm trong dự liệu, Tiểu.
- Khổng thiếu lợi hại.
Nhà cái trong lòng đau đớn, nhưng vẫn phải vuốt mông ngựa.
- Đúng vậy.
Đường Phong đong đưa quạt xếp, vẻ mặt cuồng vọng
- Bổn thiếu gia chính là đổ thần tại Định Khang thành, trước nay chưa từng có địch thủ, mấy miếng xúc xắc nho nhỏ há có thể làm khó ta.
Một mảnh thanh âm tâng bốc như ngựa đánh rắm vang lên.
Đổ thần này là do Khổng Lập tự phong lấy, có cái danh Khổng thiếu này trên người, dù hắn muốn thua cũng khó.
Chơi liên tiếp hai mươi ván, mỗi ván Đường Phong đều đặt một vạn lượng, khiến người khác sợ hãi thán phục chính là, ván nào cũng thắng cả. Nhà cái đôi lúc muốn dùng thủ đoạn để thu lại chút tiền từ đám con bạc, nhưng Đường Phong lại không cho hắn cơ hội này, khiến đám con bạc kia cũng hốt được đầy túi, mặt mày hớn hở.
Đại sát tứ phương! Thắng hai mươi vạn, Đường Phong mới thu tay lại. Nói cho cùng, hắn cũng không có thù oán gì với Vệ gia cả, không cần phải quá tuyệt tình. Hơn nữa hai mươi vạn đối với Vệ gia mà nói, cũng không phải là gỗ mục.
Đường Phong đi khỏi, người quản sự của sòng bạc Vệ gia kia mới buông lỏng một hơi, hai người tụ lại một chỗ, người quản sự nói:
- Sao ngươi lại để cho hắn lần nào cũng thắng? Khi không lại tiện nghi cho đám ngu ngốc kia.
Ngu ngốc trong miệng hắn đương nhiên là đám con bạc đặt cược theo Đường Phong rồi.
Nhà cái lau mồ hôi trên trán:
- Không phải ta để cho hắn thắng, lần này hắn thắng là dựa vào vận khí, hoặc là bản lĩnh thật sự. . .
- Vận khí thắng liền hai mươi ván?
Quản sự khẽ ngây ngốc một chút, đây là vận khí bá đạo tới mức nào chứ? Nếu như không phải là do vận khí thì đổ kĩ của vị thiếu gia kia từ khi nào đạt đến mức này vậy?
Bất quá dù nói thế nào đi nữa, lần này cũng đã sống sót qua khỏi, người quản sự biết rõ, bình thường Khổng thiếu gia một hai tháng mới đến sòng bạc một lần, hơn nữa chỉ vào một nhà, giờ là Vệ gia, vậy lần tiếp chính là gia tộc khác, cho nên trong khoảng thời gian mấy tháng tiếp theo, tên thiếu gia này sẽ không đến đây làm ác nữa rồi.
Chỉ là một giờ sau, có một người bước nhanh đến bên quản sự, nói khẽ với hắn một câu, sắc mặt quản sự lập tức trở nên cổ quái:
- Ngươi xác định?
Gã sai vặt liên tục gật đầu:
- Khổng thiếu lần này không biết nổi cơn điên gì, đem toàn bộ các sòng bạc của tứ đại gia tộc trong thành đều dạo qua một lần, ta lúc nghe tin này còn không tin, nhưng người nói ngày càng nhiều, ta mới qua đó nhìn một chút, hắn giờ có lẽ đã chạy sang sòng bạc khác rồi, mỗi một nhà hắn đều thắng hai mươi vạn, không thua một ván nào, sau khi thắng đủ hai mươi vạn sẽ rời đi.
Người quản sự ngây ngốc:
- Tên thiếu gia này lần này cần nhiều tiền như vậy làm gì?
Còn không đợi người quản sự thông suốt mọi chuyện, lại một tin tức như đạn tạc truyền tới, tin tức này lại càng khiến người khác không rõ thực hư, có một cảm giác nhìn không thấu, ngờ vực vô căn cứ.
Khổng gia ác thiếu chẳng như đến sòng bạc của tứ đại gia tộc khác, mà ngay cả nhà mình cũng không buông tha.
Hai gian sòng bạc của Khổng gia đều bị hắn càng quét, hơn nữa đối đãi với người nhà lại càng ác liệt hơn, tại sòng bạc của những gia tộc khác, hắn chỉ thắng hai mươi vạn liền rời đi, mà ở nhà mình, hắn lại thắng trọn vẹn bốn mươi vạn mới buông tha.
Bất quá dù nói thế nào đi nữa, hắn thắng đều là tiền của nhà mình, cho nên hai sòng bạc của Khổng gia kỳ thật không có tổn thất gì.
Thế nhưng... Đây là chuyện gì vậy? Thiếu gia này không phải nhàn rỗi nhàm chán đến mức dẫm cả lên trứng nhà mình đấy chứ?
Ngẫm nghĩ lại, lấy nhân phẩm của tên thiếu gia này, cũng không phải không có khả năng.
Cả Định Khang thành giờ đều phao tin tức của tên Khổng gia ác thiếu làm hôm nay, tin tức này giống như nước rỉ đập lớn, khiến cả Định Khang thành xôn xao, trong thành nhiều người dùng đây làm chuyện để nói sau khi ăn.
Đường Phong giờ đã trở về, đang ngồi trong phòng riêng đếm ngân phiếu, đem đống ngân phiếu thông dụng của Lý Đường này ra sắp xếp lại cẩn thận, làm đến mức tay bị chuột rút luôn.
Tại sòng bạc của ngũ đại gia tộc, Đường Phong thắng được 160 vạn, thêm 20 vạn lúc trước nữa, tổng cộng có 180 vạn lượng. Nguồn: http://truyenyy.com
Đường Phong đời này chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, mặc dù hắn đối với tiền bạc cũng không cần thiết lắm, nhưng lúc này cũng có chút cảm giác hưng phấn.
180 vạn a, phải tiêu xài đến năm tháng nào đây.
Bọn thị nữ ngoài cửa nghe được trong phòng Đường Phong truyền ra tiếng cười ha ha ngây ngô, cánh tay non mịn không khỏi nổi da gà, sợ Đường Phong nổi cơn thần kinh kêu mình vào. Tính toán ngân phiếu một hồi, Đường Phong bắt đầu nghĩ đến chuyện chính sự, lần này vận chuyển vật tư đi Đại Tuyết Cung, là do Nhị trưởng lão phụ trách, Đường Phong nếu muốn đi cùng, thì phải nịnh nọt vị trưởng lão này một chút mới được.
Kỳ thật biện pháp tốt nhất chính là giết tên Nhị trưởng lão này đi, mình dùng thân phận của hắn đi vào. Nhưng Đường Phong đã giết Khổng Lập, nếu biến thành Nhị trưởng lão, tự nhiên không cách nào duy trì bộ dáng của Khổng Lập nữa, Khổng thiếu gia mất tích, đến lúc đó Khổng gia nhất định sẽ đại loạn, không chừng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Cho nên Đường Phong chấp nhận phiền toái một chút, cũng không muốn gây chuyện nữa.
Tốn thời gian một đêm, Đường Phong cuối cùng cũng chế tạo xong thứ mình muốn.
Đây là một kiện ám khí, hơn được còn là ám khí được chế tác dựa theo hình dáng Lạc Tiên Hồng. Do du mộc ngàn năm chế tác thành, Đường Phong đối với Lạc Tiên Hồng vô cùng quen thuộc, hao phí chút tâm tư cải tạo qua cũng không khó gì. Lại nói thứ này không có bất kì lực sát thương nào cả, dù sao cũng được tạo thành từ gỗ, mặc dù là du mộc ngàn năm, nhưng cũng không sánh được với tạo ra từ tinh thiết.
/1679
|