Vô Thường

Chương 586: Gặp lại Thi Thi. (Hạ)

/1679


Đang muốn lại để Thi Thi thu hồi mị công, thần sắc Đường Phong đột nhiên khẽ động, ngoài miệng nói:
- Thi Thi, khoảng thời gian này ngươi sống thế nào vậy ?
Cùng lúc đó, Đường Phong hạ giọng nói với Thi Thi:
- Giả vờ nói tiếp đi. . .
Thi Thi ngẩn người, tuy không biết vì sao, nhưng nàng cũng không phải là nữ nhân ngốc, lại nói tiếp:
- Cũng may, chỉ xảy ra một chút chuyện khó hiểu, từ khi ngươi đi, người trong thôn nhỏ kia đều đối với ta rất tốt. . .
Đang lúc Thi Thi phối hợp kể lại câu chuyện, Đường Phong phát hiện thấy một tên lén lút chạy đến nội đường phía sau Câu Lan, lặng yên không một tiếng động, chân dẫm trên mặt đất không phát thành tiếng, ngay cả khí tức cũng được thu liễm đến mức tận cùng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Vừa xông vào nội đường, đang định nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong Câu Lan. Lúc Đường Phong xông tới tên nghe lén đã bị dọa đến nhảy dựng lên, bất quá dù gì cũng là Địa giai, phản ứng không chậm, lăng không vung ra một quyền, đồng thời thân thể cấp tốc thối lui.
Trong nội đường này có đến sáu cửa, mục tiêu lần này của hắn chính là ở cửa sau, chỉ cần lao ra cửa sau là có thể an toàn.
Nhưng khoảng cách ba trượng ngắn ngủi này hắn lại không cách nào vượt qua được. Thấy hắn đánh ra một quyền, Đường Phong cũng không tránh né, vung quyền đáp trả, đồng thời một đoản kiếm màu đen xuất hiện trên tay trái, sau khi được quán chú cương khí toàn thân, liền phỏng thẳng tới tên nghe trộm.
Hai nắm đấm chạm nhau trên không, thân hình Đường Phong chỉ khẽ lay động, không có nửa điểm dừng lại, mà trên nắm tay của tên nghe trộm này lại truyền ra từng tiếng xương cốt vỡ vụn, thân thể giống như diều đứt dây, bị bay ra ngoài.
Không đợi hắn vận hộ thân cương khí, đã xuất hiện một đoản kiếm màu đen mang theo lực đạo không gì địch nổi, dùng một loại tốc độ khó tượng tượng xuyên qua người hắn, mang theo một đạo máu tươi, đinh một tiếng cắm vào vách tường, đuôi kiếm vẫn còn run run không thôi.
Lúc này thân thể người kia mới nặng nề ngã trên mặt đất, đang muốn giãy dụa đứng lên, nhưng chỉ khẽ động thân thể, một cỗ đau nhức đã ùn ùn kéo đến, khí tức đoạn tuyệt, một lần nữa ngã xuống.
Đường Phong nhìn thấy cái chết của hắn, chậm rãi lắc đầu.
Hắn từ đầu chỉ phát giác ở đây có người, nhưng lại không biết là ai, giờ nhìn kĩ lại, tên này rõ ràng là người thuyết thư ban nãy.
Từ nay về sau, đã không còn người nào tại trà lâu này kể chuyện về Huyết Ma Đường Phong nữa.
Đường Phong đến rút thanh đoản kiếm của mình đang cắm trên tường ra, lại ngồi xổm xuống cô đọng âm hồn của hắn, hơi điều tra một chút, phát hiện thân phận đối phương quả như mình nghĩ.
Người của Tứ Phương tông, Đại Tuyết Cung!
Đại Tuyết Cung tam tông nhị lâu, Tứ Phương tông phụ tránh tình báo về cả Lý Đường, thực lực của đệ tử trong tông cũng không cao lắm, nhưng bọn hắn lại có đủ loại bổn sự, ví dụ như tên thuyết thư này, hắn bề ngoài lấy thuyết thư làm nghề, trà trộn tại Định Khang thành, như vậy chẳng những giúp hắn che giấu được tung tích, mà tìm hiểu tin tức cũng thuận tiện rất nhiều. Định Khang thành một tòa thành gần với Đại Tuyết Cung, Đại Tuyết Cung sao có thể không gài tai mắt vào đây được?
Những tồn tại như người thuyết thư này, trong cả Định Khang Thành cũng có hơn chục.
Tiện tay ném thi thể của người thuyết thư vào Mị Ảnh không gian, Đường Phong lại quay người ra ngoài.
Bên ngoài, Thi Thi vẫn còn đang phối hợp nói chuyện, ngữ khí càng ngày càng ủy khuất, thanh âm thậm chí còn mang theo một tia nức nở, nhưng lại cố nén không để mình òa khóc.
Đường Phong cũng không biết sau khi mình ly khai cái thôn nhỏ kia Thi Thi xảy ra chuyện gì, bất quá với nàng mà nói, phỏng chừng là một chuyện không tốt lắm.
Sau khi thấy Đường Phong đi ra, Thi Thi lập tức đình chỉ lầm bầm lầu bầu, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Đường Phong, nhẹ cắn môi, vẻ mặt ôn nhu yếu ớt.
Bản thân nàng tuy rằng vũ mị như nước, dáng người cũng không tệ, nhưng luôn mang đến cho người khác một cảm giác nhu nhược, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền lung lay.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn nàng một cái, giờ nàng đã thu lại mị công, cặp mắt kia cũng coi như trong sáng, nhưng cũng không quá hấp dẫn người. Nếu so với trước kia thì chênh lệch không nhỏ.
Nàng đối với mị công của mình, chẳng lẽ có thể thu phóng tự nhiên sao? Đường Phong nội tâm thầm nghĩ, bất quá trừ giải thích này, những cái khác không có khả năng.
Đường Phong vươn tay vuốt mặt mình một cái, khôi phục lại tướng mạo sẵn có, cười mỉm nhìn nàng.
Thi Thi lau lau một chút nước mắt chảy ra từ khóe mắt, chậm rãi đứng lên, duỗi tay hướng Đường Phong.
Đường Phong tiếp nhận, đỡ nàng từ trên Câu Lan xuống, một cỗ hương thơm xộc vào mũi, khiến người khác nhịn không được tim đập nhanh. Nữ nhân này quả thực trời sinh để gây tai họa cho nam nhân, lấy định lực của Đường Phòng còn bị ảnh hưởng một chút, đừng nói là nam nhân khác.
- Làm sao bây giờ? Ngươi giết nhiều người như vậy. . .
Thi Thi xoay đầu nhìn quanh một chút, mở miệng hỏi.
- Có ba là ngươi giết. . .
Đường Phong bổ sung nói.
- Ta không có. . .
Thi Thi nhíu nhíu lông mày
- Ta chỉ khiến bọn hắn nhất thời không tỉnh lại thôi.
- Thật sao?
Đường Phong sững sờ, đi đến trước mặt ba hộ vệ bị Thi Thi công khích ban nãy, bắn ra một đoản kiếm màu đen, cho mỗi người một nhát, bọn họ giờ chết đến không thể chết hơn được nữa.
Thi Thi không ngăn cản Đường Phong, nàng cũng không phải là tiểu nữ hài không hiểu chuyện, tuy rằng bản tính của nàng lương thiện, nhưng nàng hiểu, giết người đôi khi cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.
- Trước tiên chờ một lát, đây không phải là nơi để nói chuyện.
Thấy Thi Thi giống như muốn mở miệng hỏi mình, Đường Phong liền lên tiếng ngăn cản.
Khổng gia ác thiếu giờ đã bị giết, phải tranh thủ thời gian tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch mới được.
Xoay người, đến trước thi thể của Khổng gia ác thiếu, Đường Phong lại lần nữa thi triển ra Dĩ Giả Loạn Chân, biến thành bộ dáng của đối phương, sau đó ném thi thể của hắn vào trong Mị Ảnh không gian.
Đường Phong vốn muốn ném thi thể của năm tên thị vệ kia đến Mị Ảnh không gian luôn, nhưng sau đó lại có tính toán khác.
Nếu năm tên hộ vệ này đột nhiên biến mất, quả thật không ổn chút nào, không bằng cứ để thi thể của họ ở đây, dù sao lấy tính tình của Khổng gia ác thiếu, có giết chết mấy thị vệ cũng không có gì lớn, cần gì mình phải che dấu chứ.
Xoay người lại, nhìn Thi Thi, Đường Phong có chút đau đầu.
Hắn vốn không nghĩ sẽ gặp phải Thi Thi ở Định Khang thành này, vốn cho rằng ở đây chỉ là một nhạc công bình thường, xem như mình giết chết Khổng gia ác thiếu cùng mấy tên hộ vệ, chỉ cần sau đó mình nhanh chóng biến thành bộ dáng của hắn, người bình thường sẽ không phát hiện ra chút sơ hở nào. Nhưng thật không nghĩ đến, nhạc công này không những không phải là người bình thường, hơn nữa còn là người quen cũ của mình.
Để Thi Thi ở lại đây thì nhất định không được, hiện Đường Phong đang muốn sắm vai Khổng gia ác thiếu, sao có thể thờ ơ trước sắc đẹp được? Không lẽ lại mang đi? Nhưng mang đi nơi nào đây?

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status