Vô Thường

Chương 565: Sau trận chiến đấu (hạ).

/1679


Muốn thay thế những âm hồn duy trì không gian Mị ảnh cũng không khó. Trước đây Đường Phong cũng đã làm qua việc này, bây giờ làm lại tất nhiên là quen việc dễ làm. Trong năm người này, chỉ để lại một mình Biên Vô Huyết, bốn người còn lại đều bị thay thế bằng âm hồn sát thủ Đại Tuyết lâu.
Điểm màu xanh trên năm ngón tay trong nháy mắt trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Đường Phong chậm rãi vươn cánh tay, đặt năm ngón tay nằm ngang, ấn lên khoảng Hư Vô.
- Mở!
Cùng với một tiếng kêu trầm muộn, Đường Phong chậm rãi chuyển động bàn tay. Nhìn tình hình này, dường như một cánh cửa Hư Không được mở ra.
Một tia hắc ám sâu hút như có thể thôn phệ một ít ánh sáng trước mặt chợt lóe lên, quang mang màu xanh trên năm ngón tay Đường Phong bị đưa vào cương tâm.
Đường Phong lại duỗi ngón tay tại một điểm trước mắt mình, mở ra không gian Mị Ảnh, thò đầu vào bên trong xem xét.
- Haizzz! Thật nhiều bụi bặm chồng chất a…
Đường Phong nhịn không được cảm khái một tiếng. Không gian Mị Ảnh thực sự tăng lên không ít. Tuy nhiên, không gian Mị Ảnh vốn có cũng đã đủ lớn, hiện tại dù có tăng thêm một ít cũng chỉ là "thêu hoa trên gấm" mà thôi.
Hơn nữa, trong một khoảng không gian chỉ có Đường Phong mới có thể mở ra, ngoại trừ một đống ám khí bình thường có thể dùng đến, còn lại cơ bản đều là vật dụng sinh hoạt thường ngày.
Lúc trước khi đại náo khắp nơi trên địa bàn Cự Kiếm Môn, Đường Phong cũng cướp sạch sản nghiệp của ba tông môn kia, bên trong chất đống đồ vật, đại bộ phận đều là chuẩn bị cho lúc đó. Vàng bạc, châu báu… tất nhiên không thiếu, mỗi thứ đều giá trị cực cao. Ngoài ra, thượng vàng hạ cám, cái gì cũng có, bình thường cũng không dùng đến.
Còn có vô số quần áo, đồ dùng hàng ngày, thực vật, nước ngọt và rượu. Những thứ đó ở chỗ này sẽ không sợ hư hại, cho nên, Đường Phong cũng không cần phải dọn dẹp.
Lại nhìn sang hai bên, còn có vô số dược liệu chồng chất như núi. Trong đó, Túy ngư thảo và Xà triền đằng được đặt ở vị trí đặc biệt dễ làm người khác chú ý. Hai dược liệu này là hai vị chủ dược dùng để luyện chế "Lung linh biến cương đan".
Còn có một ít nội đan linh thú ngũ giai, lục giai, Hắc Bạch trân châu trong vỏ sò, và bốn bộ xương thú cực lớn…
Đường Phong buồn bực muốn chết! Ban đầu mang mấy bộ xương thú này về từ Khúc Đình Sơn cũng chỉ là do nhất thời động tâm, thế nhưng cho tới bây giờ cũng vẫn không biết rốt cuộc những bộ xương thú này có tác dụng gì, vẫn chỉ có thể để ở chỗ này.
Vốn định dọn dẹp qua khoảng không gian này một chút, nhưng do dự một lát, Đường Phong lại từ bỏ, ngại phiền phức.
Khi rời khỏi không gian Mị Ảnh, Đường Phong đột nhiên phát hiện ra một vấn đề cần giải quyết. Đó là ám khí mình dùng bên ngoài đã mất đi không ít. Dù sao một năm qua, loại ám khí dùng một lần liền tiêu hao này bị ném đi khá nhiều. Đã đến lúc đi tìm Tiếu thúc rèn luyện miễn phí thêm một ít.
Tuy nhiên, hiện tại Tứ Nương không ở đây. Đường Phong thật sự có chút phiền muộn.
Nằm trên giường một hồi, chán chả buồn chết, Đường Phong chỉ có thể đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài. Hắn hiện tại vẫn còn rất yếu ớt, hơi động đậy một chút toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh.
Đi tới phòng ngoài, phát hiện một đám người vội vội vàng vàng, khí thế ngất trời. Ngay cả hai đại sát thần cũng bị Phi Tiếu Nhã phái ra ngoài, mang này mang kia, ngay cả Diệp cô cô cũng ở đây hỗ trợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đường Phong tránh tầm nhìn của các nàng, miễn cho bị các nàng phát hiện lại lải nhải. Tìm một thị nữ hỏi vị trí của đám người Thiết Đồ, Đường Phong vội đi tới bên đó.
Nơi thương binh Ô Long Bảo nghỉ ngơi chính là dãy nhà trước đây Đường Phong từng ở, cách cũng không quá xa.
Sau khi đi được một quãng, đại khái là đã thích ứng với cường độ hoạt động hiện tại, Đường Phong cảm thấy tốt hơn không ít. Mặc dù đã qua một đêm, nhưng mùi máu tanh tràn ngập khắp Ô Long Bảo vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Dọc theo đường đi, Đường Phong gặp ai cũng đều thấy bọn họ hành sự vội vội vàng vàng. Hơn nữa, số hắc y nhân ở Ô Long Bảo so với trước đây đã giảm đi rất nhiều. Thỉnh thoảng lại có một cỗ thi thể bị người ta khiêng qua trước mặt Đường Phong. Những người này, có người Đường Phong đã từng gặp mặt, có người hắn chưa thấy bao giờ.
Thật lâu sau, Đường Phong mới đến trước dãy nhà trước đây mình đã từng ở. Trong những phòng này, mỗi gian đều có hai người ở lại dưỡng thương. Qua một ngày một đêm cứu trị, tất cả mọi người sống sót đều được đưa tới chỗ này, số còn lại hoặc đã chết, hoặc không thể cứu sống cũng được Ô Long Bảo ban cho một cái chết thống khoái.
Trước khi tới đây, Đường Phong cũng đã mang theo những dược liệu cùng mấy thứ chai lọ lúc trước Bàng Dược Vương muốn mình thu lại, dung y phục bao lại cẩn thận.
Tìm qua vài gian nhà, cuối cùng Đường Phong thấy được thân ảnh Thiết Đồ ở trong một gian. Trên cổ Thiết Đồ quấn băng, toàn bộ cánh tay cũng đều là một mảng trắng xóa. Hơn nữa, cánh tay phải so với tay trái rõ ràng sưng lớn hơn vài vòng.
Thiết Đồ giống như một tòa tháp khổng lồ đứng trong phòng, chắn mất đại bộ phận ánh sáng của gian phòng. Khi Đường Phong vào trong nhà, thấy Cừu Thiên Biến nằm trên chiếc giường bên cạnh, sắc mặt tái nhợt.
Trong phòng, ngoại trừ hai người Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến, những người khác cũng đều ở đây. Bàng Dược Vương đang bận rộn rịt thuốc cho một người bệnh. Người này là một trong những tinh anh Ô Long Bảo, trên bụng có một lỗ thủng lớn. Tuy ngày hôm qua đã được xử lý qua một chút, nhưng lúc đó không có nhiều kim sang dược, tới hôm nay mới kiếm đủ dược vật đắp cho hắn.
Chậm trễ mất một ngày một đêm, miệng vết thương của tinh anh này đã có dấu hiệu sinh mủ, khiến trong phòng tràn ngập mùi vị buồn nôn.
- Không được cử động!
Bàng Dược Vương tức tối gầm lên một tiếng
- Ngươi cứ nhích tới nhích lui, lão phu làm sao chữa trị dược được!
- Mẹ kiếp! Một đao này không phải chém lên bụng ngươi. Thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Tên tinh anh Ô Long Bảo thụ thương rên hừ hừ, lầm bầm. Đau đớn cùng cực khiến trán hắn nổi gân xanh, nắm tay xiết chặt vang lên tiếng xương lách cách.
- Đê lão tử cho ngươi một quyền ngất xỉu, khỏi lải nhải cả buổi.
Thiết Đồ ở một bên nhịn không được quát, chủ yếu là do mùi của tên thương binh phát ra khiến người khác khó có thể chịu được.
- Đừng!
Tên thương binh lập tức nằm yên ổn trở lại
- Ta bất động là được chứ gì!

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status