Dưới sự ảnh hưởng của quang trụ màu trắng, bầu trời đỏ tươi như máu đột nhiên biến ảo không ngừng, đám mây màu máu phảng phất như bị quang trụ màu trắng hấp dẫn, tất cả đều tụ tập hướng về phía quang trụ, bầu trời trong lúc nhất thời thay đổi k hông ngừng, quỷ dị vô cùng.
- Đây là làm sao vậy?
Lúc này Phi Tiểu Nhã mới hồi phục lại tinh thần nói.
- Không biết!
Mang chấp sự lắc đầu, tuy rằng thực lực của hắn rất cao, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua loại trường hợp như vậy.
- Lẽ nào nói… Ngọn núi lửa chết tiệt này muốn phun trào?
Sở Văn Hiên không kìm lòng được rùng mình một cái.
Bị hắn nói như vậy, lúc này Mang chấp sự mới nhớ tới có khả năng này, tuy rằng nói vài chục năm qua núi lửa vẫn vô cùng yên ổn, trước kia Mang chấp sự tới nơi này tu luyện, thậm chí còn đặt chân lên miệng núi lửa quan sát một phen, ai cũng biết lúc nào nó cũng có thể phun trào, không ai có thể ngăn cản được lực lượng bạo phát của thiên nhiên vô cùng vô tận.
Sở Văn Hiên vừa mới dứt lời, đại địa bắt đầu run rẩy mãnh liệt, hung mãnh hầu như khiến mọi người không thể đứng vững được gót chân, từ chỗ sâu trong đại địa truyền tới từng đợt âm hưởng khổng lồ, giống như vô số đầu mãnh thú bạo động trên mặt đất. Nước biển xung quanh Băng Hỏa Đảo đều cuộn cuộn dâng lên mấy trượng, sóng biển giã mạnh vào bờ, truyền tới tiếng đánh vang ào ào.
- Nhanh, gọi tất cả đệ tử từ bên trong ra ngoài.
Phi Tiểu Nhã vội vàng nói.
Nếu như núi lửa thực sự phun trào, vậy thì tính mệnh của các đệ tử Ô Long Bảo đang tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng thực sự gặp nguy hiểm. Tại thời khắc quan trọng, cuối cùng Phi Tiểu Nhã cũng có chút phong độ của người đứng đầu Ô Long Bảo, lúc này trong lòng của nàng không phải chỉ có một nam nhân duy nhất, mà phải quan tâm tới tất cả đệ tử Ô Long Bảo.
Đã không cần phải đặc biệt đi gọi chúng đệ tử Ô Long Bảo này rồi, từ thời điểm hỏa kình đột nhiên biến mất, tất cả các đệ tử đều đã giật mình tỉnh giấc, hiện tại mặt đất rung lên kịch liệt như vậy, ai cũng biết được khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó không tốt đẹp gì, vội vàng từ trong nơi tu luyện vọt ra.
Cũng chỉ có mười mấy người như vậy mà thôi, không bao lâu sau, tất cả đều tụ tập bên ngoài cửa băng hỏa ba mươi sáu động.
- Tất cả mọi người mau trở về, nơi này không thích hợp ở lâu?
Mang chấp sự vận chuyển cương khí la lớn, mọi việc đều phải lấy an toàn làm đầu, tuy rằng không thể xác định được núi lửa có thể phun hay không, thế nhưng bảo vệ tính mệnh của các đệ tử có mặt mới là quan trọng nhất, đến lúc đó vẫn có thể đưa bọn họ vào trong tu luyện tiếp.
Nghe được Mang chấp sự la lên, mười mấy người này làm sao dám đứng lại, vội vàng vọt thẳng xuống dưới chân núi. Trải qua hơn hai tháng tu luyện, đám đệ tử này trên cơ bản chỉ có tu vi Huyền giai đã sớm nhất loạn bước chân vào cảnh giới Địa giai, chỉ là phẩm cấp cao nhất mới chỉ là trung phẩm mà thôi.
- Ta chuẩn bị khai thuyền!
Sở Hiên nói một tiếng, nhanh chóng chạy về phía biển rộng.
Toàn bộ Băng Hỏa Đảo đều không an toàn rồi, chỉ có ngồi thuyền rời khỏi nơi đây mới là chính đạo.
Phi Tiểu Nhã chăm chú nhìn chằm chằm vào mười mấy người tù trong băng hỏa đảo chạy xuống dưới chân núi, muốn từ trong những người này tìm kiếm thân ảnh chính mình luôn luôn lo lắng, thế nhưng sự thực lại làm nàng thất vọng.
Sẽ không! Hắn sẽ không chết đi như vậy! Tiểu tặc này đã từng phi lễ qua bản bảo chủ, sao có thể để hắn chết đi đơn giản như vậy được?
- Bảo chủ, người cũng đi lên thuyền!
Mang chấp sự mở miệng nói:
- Ta đến đoạn hậu!
Phi Tiểu Nhã chậm rãi lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, chỉ là một mình một người nhìn chằm chằm vào cửa động băng hỏa ba mươi sáu phòng, bỗng nhiên từ chỗ cửa động lại xuất hiện một người chạy ra, gấp rút lao xuống dưới chân núi.
Thần sắc Phi Tiểu Nhã vui vẻ, nhưng chờ khi nàng nhìn thấy rõ than ảnh kia, lại nhịn không được phải thất vọng não nề.
Không phải tiểu tặc kia, mà là Không Dư Hận.
So sánh với những người còn lại, tư chất Không Dư Hận không cần nghi ngờ chính là tốt nhất, vị trí xâm nhậm vào cũng là sâu nhất, hắn một lỏng chỉ cầu đề cao cảnh giới, tự nhiên không giống như Đường Phong thường xuyên dừng lại một đoạn thời gian, trong thời gian hơn hai tháng đã đủ để hắn tiến tới phòng thứ hai mươi bảy, mắt thấy cách đầu cùng chỉ còn một phần tư quãng đường, mắt thấy chính mình sẽ vượt qua vô số người trở thành người thứ ba tới được đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng, thế nhưng hết lần này tới lần khác xảy ra loại chuyện không để người dự đoán được.
Vốn hắn còn định ở bên trong chờ đợi một lát, nhìn sự tình có chuyển biến hay không, thế nhưng lúc nghe Mang chấp sự gọi chạy ra ngoài, hắn mới không dám tiếp tục dừng chân bên trong.
- Bảo chủ, nếu như hắn còn sống lúc này hẳn là đã lao ra ngoài rồi!
Mang chấp sự biết những lời này khẳng định sẽ khiến Phi Tiểu Nhã thương tâm, nhưng không nói lời này sao có thể khiến nàng mất hết hi vọng?
- Chuyện lớn trên hết, người không thể tiếp tục ở chỗ này nữa, nhanh đi cho ta!
Phi Tiểu Nhã cười khổ một tiếng, đạo lý này làm sao nàng không rõ, thế nhưng trong lòng nàng luôn luôn ôm một tia hi vọng. Chậm rãi thở ra một hơi, bình tình khổ sở và đau đớn trong lòng, Phi Tiểu Nhã xoay người bước về phía bờ biển, áp chết run rẩy, lên tiếng nói:
- Chấp sự ngươi cũng nhanh nhanh lên thuyền!
Nhìn bóng lưng của Phi Tiểu Nhã, Mang chấp sự khom người nói:
- Dạ!
Nàng xác thực đã trưởng thành rồi, so với nữ nhân mù quáng mấy tháng trước đây, lúc này nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu như mấy tháng trước, nàng phỏng chừng thế nào cũng sẽ không rời khỏi, khẳng định muốn chờ đợi.
Xem ra, cảnh giới đề cao và đoạn thời gian đau khổ cùng cực vừa qua đã khiến tâm của nàng thành thục hơn không ít, trong lòng Mang chấp sự vui mừng. Cái chết của Đường Phong cũng không phải là không có bất cứ giá trị gì.
Phi Tiểu Nhã còn chưa đi được vài bước, quang trụ nơi miệng núi lửa đột nhiên biến mất không còn, đồng thời lúc quang trụ biến mất, một tiếng phẫn nộ gầm rú từ bên kia truyền tới vô cùng rõ ràng.
Đây là tiếng tê rống trầm thấp, đây là tiếng khốn thú rít gào, thanh âm từ bên trong ngọn núi lửa truyền đến, vang tận mây xanh, cuộn cuộn mà qua, rõ ràng không gì sánh được truyền vào trong tai mỗi người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mang chấp sự quay phắt người lại, trong mắt run run kịch liệt, dừng lại tại vị trí miệng núi lửa, mặt mặt không thể tin tưởng và khiếp sợ.
Là hắn! Thanh âm này chính là thanh âm của hắn! Là của người thiếu niên tên Đường Phong kia!
Đã sắp bốn tháng rồi, cách thời gian bốn tháng cuối cùng cũng chỉ có thời gian ba bốn ngày mà thôi, hắn cư nhiên có thể chịu đựng được tới giờ! Hắn không chết, chỉ là không biết gặp phải cái gì, phảng phất giống như đã bị thương tổn vô cùng nghiêm trọng, không thể kìm chế được phát ra tiếng rống giận rung trời chuyển đất này.
- Đây là làm sao vậy?
Lúc này Phi Tiểu Nhã mới hồi phục lại tinh thần nói.
- Không biết!
Mang chấp sự lắc đầu, tuy rằng thực lực của hắn rất cao, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua loại trường hợp như vậy.
- Lẽ nào nói… Ngọn núi lửa chết tiệt này muốn phun trào?
Sở Văn Hiên không kìm lòng được rùng mình một cái.
Bị hắn nói như vậy, lúc này Mang chấp sự mới nhớ tới có khả năng này, tuy rằng nói vài chục năm qua núi lửa vẫn vô cùng yên ổn, trước kia Mang chấp sự tới nơi này tu luyện, thậm chí còn đặt chân lên miệng núi lửa quan sát một phen, ai cũng biết lúc nào nó cũng có thể phun trào, không ai có thể ngăn cản được lực lượng bạo phát của thiên nhiên vô cùng vô tận.
Sở Văn Hiên vừa mới dứt lời, đại địa bắt đầu run rẩy mãnh liệt, hung mãnh hầu như khiến mọi người không thể đứng vững được gót chân, từ chỗ sâu trong đại địa truyền tới từng đợt âm hưởng khổng lồ, giống như vô số đầu mãnh thú bạo động trên mặt đất. Nước biển xung quanh Băng Hỏa Đảo đều cuộn cuộn dâng lên mấy trượng, sóng biển giã mạnh vào bờ, truyền tới tiếng đánh vang ào ào.
- Nhanh, gọi tất cả đệ tử từ bên trong ra ngoài.
Phi Tiểu Nhã vội vàng nói.
Nếu như núi lửa thực sự phun trào, vậy thì tính mệnh của các đệ tử Ô Long Bảo đang tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng thực sự gặp nguy hiểm. Tại thời khắc quan trọng, cuối cùng Phi Tiểu Nhã cũng có chút phong độ của người đứng đầu Ô Long Bảo, lúc này trong lòng của nàng không phải chỉ có một nam nhân duy nhất, mà phải quan tâm tới tất cả đệ tử Ô Long Bảo.
Đã không cần phải đặc biệt đi gọi chúng đệ tử Ô Long Bảo này rồi, từ thời điểm hỏa kình đột nhiên biến mất, tất cả các đệ tử đều đã giật mình tỉnh giấc, hiện tại mặt đất rung lên kịch liệt như vậy, ai cũng biết được khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó không tốt đẹp gì, vội vàng từ trong nơi tu luyện vọt ra.
Cũng chỉ có mười mấy người như vậy mà thôi, không bao lâu sau, tất cả đều tụ tập bên ngoài cửa băng hỏa ba mươi sáu động.
- Tất cả mọi người mau trở về, nơi này không thích hợp ở lâu?
Mang chấp sự vận chuyển cương khí la lớn, mọi việc đều phải lấy an toàn làm đầu, tuy rằng không thể xác định được núi lửa có thể phun hay không, thế nhưng bảo vệ tính mệnh của các đệ tử có mặt mới là quan trọng nhất, đến lúc đó vẫn có thể đưa bọn họ vào trong tu luyện tiếp.
Nghe được Mang chấp sự la lên, mười mấy người này làm sao dám đứng lại, vội vàng vọt thẳng xuống dưới chân núi. Trải qua hơn hai tháng tu luyện, đám đệ tử này trên cơ bản chỉ có tu vi Huyền giai đã sớm nhất loạn bước chân vào cảnh giới Địa giai, chỉ là phẩm cấp cao nhất mới chỉ là trung phẩm mà thôi.
- Ta chuẩn bị khai thuyền!
Sở Hiên nói một tiếng, nhanh chóng chạy về phía biển rộng.
Toàn bộ Băng Hỏa Đảo đều không an toàn rồi, chỉ có ngồi thuyền rời khỏi nơi đây mới là chính đạo.
Phi Tiểu Nhã chăm chú nhìn chằm chằm vào mười mấy người tù trong băng hỏa đảo chạy xuống dưới chân núi, muốn từ trong những người này tìm kiếm thân ảnh chính mình luôn luôn lo lắng, thế nhưng sự thực lại làm nàng thất vọng.
Sẽ không! Hắn sẽ không chết đi như vậy! Tiểu tặc này đã từng phi lễ qua bản bảo chủ, sao có thể để hắn chết đi đơn giản như vậy được?
- Bảo chủ, người cũng đi lên thuyền!
Mang chấp sự mở miệng nói:
- Ta đến đoạn hậu!
Phi Tiểu Nhã chậm rãi lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, chỉ là một mình một người nhìn chằm chằm vào cửa động băng hỏa ba mươi sáu phòng, bỗng nhiên từ chỗ cửa động lại xuất hiện một người chạy ra, gấp rút lao xuống dưới chân núi.
Thần sắc Phi Tiểu Nhã vui vẻ, nhưng chờ khi nàng nhìn thấy rõ than ảnh kia, lại nhịn không được phải thất vọng não nề.
Không phải tiểu tặc kia, mà là Không Dư Hận.
So sánh với những người còn lại, tư chất Không Dư Hận không cần nghi ngờ chính là tốt nhất, vị trí xâm nhậm vào cũng là sâu nhất, hắn một lỏng chỉ cầu đề cao cảnh giới, tự nhiên không giống như Đường Phong thường xuyên dừng lại một đoạn thời gian, trong thời gian hơn hai tháng đã đủ để hắn tiến tới phòng thứ hai mươi bảy, mắt thấy cách đầu cùng chỉ còn một phần tư quãng đường, mắt thấy chính mình sẽ vượt qua vô số người trở thành người thứ ba tới được đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng, thế nhưng hết lần này tới lần khác xảy ra loại chuyện không để người dự đoán được.
Vốn hắn còn định ở bên trong chờ đợi một lát, nhìn sự tình có chuyển biến hay không, thế nhưng lúc nghe Mang chấp sự gọi chạy ra ngoài, hắn mới không dám tiếp tục dừng chân bên trong.
- Bảo chủ, nếu như hắn còn sống lúc này hẳn là đã lao ra ngoài rồi!
Mang chấp sự biết những lời này khẳng định sẽ khiến Phi Tiểu Nhã thương tâm, nhưng không nói lời này sao có thể khiến nàng mất hết hi vọng?
- Chuyện lớn trên hết, người không thể tiếp tục ở chỗ này nữa, nhanh đi cho ta!
Phi Tiểu Nhã cười khổ một tiếng, đạo lý này làm sao nàng không rõ, thế nhưng trong lòng nàng luôn luôn ôm một tia hi vọng. Chậm rãi thở ra một hơi, bình tình khổ sở và đau đớn trong lòng, Phi Tiểu Nhã xoay người bước về phía bờ biển, áp chết run rẩy, lên tiếng nói:
- Chấp sự ngươi cũng nhanh nhanh lên thuyền!
Nhìn bóng lưng của Phi Tiểu Nhã, Mang chấp sự khom người nói:
- Dạ!
Nàng xác thực đã trưởng thành rồi, so với nữ nhân mù quáng mấy tháng trước đây, lúc này nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Nếu như mấy tháng trước, nàng phỏng chừng thế nào cũng sẽ không rời khỏi, khẳng định muốn chờ đợi.
Xem ra, cảnh giới đề cao và đoạn thời gian đau khổ cùng cực vừa qua đã khiến tâm của nàng thành thục hơn không ít, trong lòng Mang chấp sự vui mừng. Cái chết của Đường Phong cũng không phải là không có bất cứ giá trị gì.
Phi Tiểu Nhã còn chưa đi được vài bước, quang trụ nơi miệng núi lửa đột nhiên biến mất không còn, đồng thời lúc quang trụ biến mất, một tiếng phẫn nộ gầm rú từ bên kia truyền tới vô cùng rõ ràng.
Đây là tiếng tê rống trầm thấp, đây là tiếng khốn thú rít gào, thanh âm từ bên trong ngọn núi lửa truyền đến, vang tận mây xanh, cuộn cuộn mà qua, rõ ràng không gì sánh được truyền vào trong tai mỗi người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mang chấp sự quay phắt người lại, trong mắt run run kịch liệt, dừng lại tại vị trí miệng núi lửa, mặt mặt không thể tin tưởng và khiếp sợ.
Là hắn! Thanh âm này chính là thanh âm của hắn! Là của người thiếu niên tên Đường Phong kia!
Đã sắp bốn tháng rồi, cách thời gian bốn tháng cuối cùng cũng chỉ có thời gian ba bốn ngày mà thôi, hắn cư nhiên có thể chịu đựng được tới giờ! Hắn không chết, chỉ là không biết gặp phải cái gì, phảng phất giống như đã bị thương tổn vô cùng nghiêm trọng, không thể kìm chế được phát ra tiếng rống giận rung trời chuyển đất này.
/1679
|