Được rồi! Tâm thần của Đường Phong quan sát toàn bộ Hoa Thảo Điện, tự nhiên đối với động tĩnh của mỗi một linh thú đều rõ ràng như lòng bàn tay, những linh thú hưởng ứng chính mình đã chiếm bốn phần trong năm, mặc dù có một số linh thú không hưởng ứng chính mình, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Đại cục đã định, chỉ chờ chính mình trở về chuẩn bị một chút, Chiến gia nhất định diệt vong.
Tâm thần bao phủ Thiên Cơ Ấn, thong thả lui về.
Vừa mới trở lại địa lao, Đường Phong phát hiện tam nữ bên cạnh chính mình thút thít khóc, Đường Phong lại càng hoảng sợ, vội vã mở to hai mắt, đã thấy trên giường lớn, tam nữ Tiêu Thiên Tuyết đều ngồi ngồi trước mặt chính mình, nước mắt giống như hạt châu thi nhau rơi xuống, thanh âm khàn khàn, khóc không thành tiếng.
Địa phương các nàng ngồi, ngay cả đệm giường cũng bị ướt một mảng lớn, cũng không biết các nàng chảy bao nhiêu nước mắt với có hiệu quả chấn động như vậy.
- Làm sao vậy?
Đường Phong nhanh chóng hỏi.
Nghe được thanh âm của hắn, thân thể mềm mại của tam nữ run lên, tiếng khóc ngừng lại, giơ lên đôi con mắt sưng đỏ, không thể tin tưởng nhìn qua hắn.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đường Phong có chút lo lắng hỏi thăm, hắn rất sợ tại thời điểm tâm thần chính mình liên hệ với Hư Thiên Điện, các nàng bị khi dễ nào đó.
- Chàng không chết… Chàng không chết…
Tiêu Thiên Tuyết cười so với khóc còn xấu xí hơn, mạnh mẽ lao tới, ôm chặt lấy Đường Phong, biểu hiện của Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú cũng không tốt hơn bao nhiêu, lời nói của các nàng đều là thanh âm khàn khàn phảng phất như của người khác.
Đường Phong giật mình, chỉ có thể ôn nhu an ủi, chờ khi các nàng bình phục lại, lúc này mới từ trong lời tường thuật gián đoạn của các nàng lý giải được tình huống.
Nguyên bản lúc tâm thần chính mình xuất khiếu, không chỉ hô hấp biến mất toàn bộ, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng dừng lại, tam nữ không hề cảm nhận được trên người chính mình có một chút sinh cơ.
Điều này khiến ba người chết khiếp, gọi như thế nào cũng không có tác dụng gì, đều cho rằng lần trước Đường Phong bị thương quá nặng, không trị hết mà chết.
Minh bạch những chuyện đã trải qua, Đường Phong dở khóc dở cười.
- Chàng ngồi xuống một lần chính là thời gian ba ngày, cũng không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng không có, chúng ta… Cho rằng…
Tiêu Thiên Tuyết cũng có chút không ý tứ.
- Ba ngày rồi?
Trong lòng Đường Phong máy động, hắn còn tưởng rằng chỉ trôi qua không lâu, lại không nghĩ tới lần liên hệ Hư Thiên Điện này dĩ nhiên dùng hết thời gian ba ngày.
Nhớ tới tối hậu thư Chiến Cuồng đã hạ lần trước, Đường Phong có chút đứng ngồi không yên.
Nếu như Chiến Cuồng không chịu nổi tình tình chạy tới nơi này, vậy thì chính mình không có biện pháp chống lại.
Phải lập tức hành động.
Đang lúc định lấy ra Sơn Hà Đồ an trí tam nữ, động tác của Đường Phong đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài địa lao, khuôn mặt tràn đầy khổ sáp.
Có người tới! Chẳng lẽ lại là Chiến Cuồng? Hiện tại hành động hiển nhiên không kịp nữa rồi, chính mình phải để tam nữ tiến vào trong Sơn Hà Đồ mới có thể thực hiện kế hoạch.
Đang tại thời điểm khẩn trương, bên ngoài địa lao truyền tới thanh âm, đó chính là thanh âm thân thể ngã xuống. Chợt, cửa địa lao bị chậm rãi mở ra, một người đỏ ngầu hai mắt tiến vào trong.
Đường Phong hí mắt quan sát, phát hiện người tới dĩ nhiên không phải Chiến Cuồng, mà là Chiến Sơn Nhạc.
Xong rồi! Vừa nhìn tới sắc mặt lo lắng và nhãn thần báo thù của Chiến Sơn Nhạc, Đường Phong lập tức biết được hắn muốn làm cái gì rồi. Chính mình giết chết con hắn, tự nhiên muốn tới báo thù rửa hận, thậm chí ngay cả có mệnh lệnh của Chiến Cuồng cũng bỏ qua.
- Đường Phong, ngươi giết hài nhi của ta, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!
Lúc này tóc tai Chiến Sơn Nhạc rối bù, người đầy mùi rượu, hiển nhiên mấy ngày qua hắn không phải quá tốt. Hiện tại dựa vào hơi rượu cư nhiên chạy tới địa lao nổi bão, ngay cả thủ vệ tại cửa địa lao nhà mình cũng bị hắn giết rồi, quyết tâm của hắn đã rõ ràng.
- Ngươi muốn giết ta?
Đường Phong bình tĩnh đáp lại, hắn không sợ Chiến Sơn Nhạc, thế nhưng phía sau hắn lại có ba nữ tử bị phong bế kinh mạch, còn có hài tử chưa xuất thế, một khi động thủ trong hoàn cảnh này, khó đảm bảo không liên lụy tới các nàng.
- Biết rõ còn hỏi.
Chiến Sơn Nhạc hừ lạnh một tiếng, đôi con mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào Đường Phong. Nhìn giống như mãnh thú chực thôn phệ người khác, khí thức Thiên giai thượng phẩm toàn thân bạo phát.
Trong lúc nhất thời địa lao cuồng phong thét gào, Đường Phong không nghĩ tới đối phương vừa nói liền động thủ, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, căn bản không hề lo lắng tới kế hoạch của Chiến Cuồng.
Đường Phong vội vàng đáp lại, phản ứng chậm, tam nữ phía sau đều bị thổi ngã xuống giường.
Phải tốc chiến tốc thắng, nếu như Chiến Sơn Nhạc nháo ra động tĩnh lớn như vậy, Chiến Cuồng không có khả năng không phát hiện, một khi chờ Chiến Cuồng tới, cái gì cũng chậm.
Suy nghĩ tới đây, Đường Phong cũng giả bộ kinh khủng, liên tục lui về phía sau.
Chiến Sơn Nhạc cười ha ha một tiếng, trực tiếp nhào lên, mặt hiện rõ vẻ ngoan lệ, trong miệng gầm lên:
- Chôn cùng nhi tử của ta đi!
Đường Phong vung tay lên, hơn mười dược thi phủ đầy bụi đột nhiên xuất hiện ngay phía sau Chiến Sơn nhạc, mỗi một bộ dược thi đều cầm vũ khí sắc bén trong tay, vừa mới xuất hiện Chiến Sơn Nhạc đã hạ sát chiêu.
Cùng lúc đó, Chiến Sơn Nhạc đánh một chưởng vào ngực Đường Phong.
Đường Phong bí mật không phát ra cương khí, bật người hung mãnh bắn đi, đỡ sát chiêu của Chiến Sơn Nhạc, hai tay trực tiếp nắm chắc cánh tay của hắn đánh vào ngực chính mình.
- Ngươi…
Chiến Sơn Nhạc kinh hãi, lập tức thanh tỉnh rất nhiều, hắn vốn tưởng rằng một chưởng là có thể thoải mái lấy đi tính mệnh của Đường Phong, dù sao kinh mạch toàn thân của hắn đã bị phong bế rồi, đâu còn có thể phản kháng.
Thế nhưng khi Đường Phong phản kháng lại, hắn mới phát hiện ra không thích hợp.
- Ngươi dám giả bộ!
Chiến Sơn Nhạc tê rống không ngớt, kinh mạch của người này căn bản là không bị phong ấn, hắn chỉ giả bộ bị chế trụ mà thôi.
Nhận thấy điểm này, bàn tay của Chiến Sơn Nhạc bộc phát một cỗ kình lực cực mạnh. Ăn một kích gần như vậy, thân thể Đường Phong lập tức dừng lại, khóe miệng tràn máu tươi.
Thế nhưng hắn không hề có một chút thần sắc kinh hãi nào, ngược lại còn nhàn nhạt cười nhìn Chiến Sơn Nhạc.
Vèo vèo vèo…
Hơn mười bộ dược thi nhất tề chém vũ khí vào sau lưng Chiến Sơn Nhạc, cho dù hắn là cao thủ Linh giai thượng phẩm, nhưng cũng không thể chống đỡ được nhiều cỗ lực lượng tập kích cực lớn như vậy.
Huống chi, vừa rồi hắn vô cùng sơ ý, ngay cả cương khí hộ thân cũng không vận chuyển.
Lúc này bị Đường Phong ôm lấy một cánh tay, ngay cả động tác né tránh cũng không thể làm được.
Hơn mười vết thương có thể nhìn thấy xương cốt trắng xóa nhất thời xuất hiện trên lưng hắn, máu tươi vảy ra, thân thể Chiến Sơn Nhạc run lên, trong mắt đầy vẻ không tin tưởng. Nguồn: http://truyenyy.com
Phập phập phập…
Liên tiếp vang lên mấy tiếng vang trầm muộn, các dược thi hạ thủ với tốc độ cực nhanh, sau một chiêu chém xuống lập tức xoay chuyển vũ khí đâm vào cơ thể Chiến Sơn Nhạc.
Hơn mười lỗ thủng mới mẻ xuất hiện.
- Chiến Sơn Nhạc, ta đưa ngươi đi gặp nhi tử của ngươi!
Đường Phong cười lạnh một tiếng, cổ tay xoay chuyển, trường kiếm thứ thần binh rời khỏi vỏ, nhanh nhẹn thẳng thắn đâm vào trái tim Chiến Sơn Nhạc.
Đây là một kiếm trí mạng, một kiếm đánh ra, Chiến Sơn Nhạc lập tức hồn vào địa phủ!
Một hồi chiến đấu sinh tử, phát sinh cực nhanh, kết thúc cũng cực nhanh, nếu như không phải Chiến Sơn Nhạc cho rằng Đường Phong đã bị phong bế kinh mạch, làm sao có thể có kết quả này?
Một cước đá bay thân thể Chiến Sơn Nhạc, Đường Phong chụp mạnh một cái tại đan điền đối phương, ngay sau đó Thiên Cơ Ấn chưa bao giờ xuất hiện qua thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay, Đường Phong tiện tay ném đi, ném vào thi thể Chiến Sơn Nhạc, một dòng máu tươi theo vết thương dũng mãnh tiến vào trong Thiên Cơ Ấn, chỉ chốc lát sau, Thiên Cơ Ấn đã trở thân tỏa sáng màu huyết hồng.
- Nhanh, ta đưa các nàng tới địa phương an toàn.
Đường Phong quay đầu nhìn tam nữ nói.
Sắc mặt Tiêu Thiên Tuyết tái nhợt, nằm nghiêng trên giường, tay ôm bụng, trái toát mồ hôi thành giọt:
- Phu quân… Bụng ta đau quá, sợ là… Nó muốn ra rồi!
- Cái gì?
Đường Phong ngẩn người tại chỗ.
Tuy rằng biết Tiêu Thiên Tuyết sắp lâm bồn, thế nhưng Đường Phong trăm triệu lần không ngờ tới dĩ nhiên vào lúc này.
Đại khái hẳn là có liên quan tới kình khí do Chiến Sơn Nhạc vừa mới bạo phát, Tiêu Thiên Tuyết mang thai bị thổi trúng, sợ là nước ối bị vỡ, hài tử muốn ra rồi.
Cúi đầu nhìn lại, giữa hai chân Tiêu Thiên Tuyết tràn đầy máu tươi, tuy rằng Đường Phong chưa bao giờ trải qua trường hợp này, nhưng trước đây thời điểm Tứ Nương và các nữ hài nói chuyện truyền đạt kinh nghiệm, nhiều ít cũng từng nghe qua một ít, tự nhiên biết một màn trước mắt có ý nghĩa gì.
- Các nàng giúp đỡ Tuyết nhi! Ta tới ngăn cản Chiến Cuồng!
Thanh âm của Đường Phong có chút run run, chưa từng có giờ khắc nào hắn khẩn trương như vậy.
- Chúng ta?
Tay chân Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú luống cuống, hai người còn là thiếu nữ, nào có kinh nghiệm về phương diện này.
- Nói chuyện với nàng là được! Để nàng có thể bảo trì trạng thái thanh tỉnh!
Đường Phong căn dặn một tiếng, sau đó giơ kiếm cắt tại cổ tay chính mình, máu tươi văng ra, Đường Phong cấp tốc lao tới chỗ thi thể Chiến Sơn Nhạc, cầm lấy Thiên Cơ Ấn chụp vào vết thương trên tay chính mình. Thiên Cơ Ấn hơi nhúc nhích, phảng phất như đỉa hút máu, từng ngụm từng ngụm thôn phệ máu tươi của Đường Phong.
- Nhanh một chút, nhanh một chút!
Đường Phong nóng lòng như lửa đốt, Chiến Cuồng đang cấp tốc lao về phía bên này, vừa rồi tuy rằng cuộc chiến giữa chính mình và Chiến Sơn Nhạc rất ngắn, thế nhưng ba động cương khí truyền đi căn bản không thể giấu diếm được loại cao thủ cực đạo như Chiến Cuồng.
Tiếng tay áo đã truyền vào trong tai, Chiến Cuồng đã chạy tới cửa địa lao.
Đúng vào lúc này, huyết quang bên ngoài Thiên Cơ Ấn bắt đầu khởi động, đã dừng động tĩnh thôn phệ máu tươi. Thần sắc Đường Phong run lên, vội vã đánh mấy thủ ấn cổ quái về phía Thiên Cơ Ấn, đây chính là do hắn lĩnh ngộ được tại thời điểm tâm thần du đãng theo Hư Thiên Điện.
- Có được hay không cũng chỉ có thể liều mạng!
Đường Phong nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó hung hăng ném mạnh Thiên Cơ Ấn ra ngoài.
Oanh một tiếng, địa lao bị Thiên Cơ Ấn phá thành một lỗ thủng lớn, phía trên phủ đệ Chiến gia, một đạo huyết quang phát tán bốn phía.
Chiến Cuồng đang muốn mở cửa địa lao bị động tĩnh này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh hỷ hưng phấn:
- Thiên Cơ Ấn.
Thiên Cơ Ấn thấy rõ thiên cơ, người có Thiên Cơ Ấn mới có thể chưởng quản Hư Thiên Điện, chưởng quản Hư Thiên Điện thì có thể lý giải sự huyền bí của Hư Thiên Đỉnh!
Đối với Chiến Cuồng mà nói, Thiên Cơ Ấn có lực mê hoặc không gì sánh được.
Lúc này hắn bất chấp Đường Phong gì đó nữa rồi, thân hình bật lên lao tới không trung, bàn tay to chụp vào Thiên Cơ Ấn, ý đồ muốn chiếm chí bảo thiên hạ này làm của riêng.
Thế nhưng lấy thực lực cao thủ cực đạo của hắn, tại thời điểm chạm vào Thiên Cơ Ấn lại bị một cỗ lực đạo phản chấn mạnh mẽ kích rơi xuống, thiếu chút nữa gây thương tích.
Bên ngoài phủ đệ Chiến gia, mấy nghìn nhân mã kiên trì chờ đợi, các cao thủ lĩnh tụ đang tụ tập với nhau thương nghị tiếp theo nên hành động như thế nào, đột nhiên bên phía Chiến gia truyền tới một đạo huyết quang, lập tức ba động cương khí kinh tâm động phách nối đuôi nhau phát tán.
Đoạn Vô Ưu quay đầu nhìn, thần sắc biến đổi, vội vàng quát lên:
- Nhanh, Đường Phong có hành động rồi, nhanh nhanh tới trợ giúp!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều biến sắc, nhất tề triển khai thân pháp, hung mãnh lao về phía phủ đệ Chiến gia.
Bên phía Chiến Cuồng, muốn thu phục Thiên Cơ Ấn nhưng lại có lòng mà không có lực, âm lãnh nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ Ấn tỏa hồng quang trên trời cao, đột nhiên thân hình vừa chuyển, lại lao về phía địa lao.
Lấy kiến thức và từng trải của hắn, làm sao không biết nguyên nhân chính mình không thành công là bởi vì Chiên Cơ Ấn còn có chủ nhân?
Chỉ cần giết chết chủ nhân hiện tại, chính mình có thể buông tay buông chân thu phục Thiên Cơ Ấn rồi.
Suy nghĩ của Chiến Cuồng là chính xác, thế nhưng chỉ một chút dừng lại vừa rồi đã khiến hắn không thể tiếp cận địa lao.
- Chiến Cuồng! Nhận lấy cái chết!
Đoạn Vô Ưu dẫn đầu xông vào phủ đệ Chiến gia, đã hóa thành một đạo lưu quang ầm ầm lao về phía Chiến Cuồng.
- Ha ha, cũng tốt. lão phu thu thập ngươi rồi hàng phục Thiên Cơ Ấn!
Chiến Cuồng cao giọng cười, trong khoảng khắc liền giao thủ với Đoạn Vô Ưu.
- Tất cả đệ tử Chiến gia nghe lệnh, không tiếc tất cả giá phải trải, giết chết Đường Phong!
Chiến Cuồng một mặt chiến đấu kịch liệt với Đoạn Vô Ưu, một mặt hạ đạt mệnh lệnh.
- Si tâm vọng tưởng!
Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương ầm ầm hạ xuống cửa địa lao, thần sắc nghiêm nghị nhìn đám cao thủ Chiến gia tới gần.
Vèo vèo vèo…
Mấy đạo thân ảnh lập tức hạ xuống, nhân mã Đường Phong kéo tới từ Linh mạch chi địa cũng đã xuất hiện.
Phu phụ Diệp Dĩ Khô đồng lòng lo lắng cho Đường Phong, thân ảnh lần lượt lóe lên, liền tiến vào trong, thế nhưng Đường Đỉnh Thiên vừa mới đi vào, chưa kịp thích ứng với tia sáng yếu ớt trong địa lao, đã bị Diệp Dĩ Khô một cái tát văng ra ngoài.
Đại cục đã định, chỉ chờ chính mình trở về chuẩn bị một chút, Chiến gia nhất định diệt vong.
Tâm thần bao phủ Thiên Cơ Ấn, thong thả lui về.
Vừa mới trở lại địa lao, Đường Phong phát hiện tam nữ bên cạnh chính mình thút thít khóc, Đường Phong lại càng hoảng sợ, vội vã mở to hai mắt, đã thấy trên giường lớn, tam nữ Tiêu Thiên Tuyết đều ngồi ngồi trước mặt chính mình, nước mắt giống như hạt châu thi nhau rơi xuống, thanh âm khàn khàn, khóc không thành tiếng.
Địa phương các nàng ngồi, ngay cả đệm giường cũng bị ướt một mảng lớn, cũng không biết các nàng chảy bao nhiêu nước mắt với có hiệu quả chấn động như vậy.
- Làm sao vậy?
Đường Phong nhanh chóng hỏi.
Nghe được thanh âm của hắn, thân thể mềm mại của tam nữ run lên, tiếng khóc ngừng lại, giơ lên đôi con mắt sưng đỏ, không thể tin tưởng nhìn qua hắn.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đường Phong có chút lo lắng hỏi thăm, hắn rất sợ tại thời điểm tâm thần chính mình liên hệ với Hư Thiên Điện, các nàng bị khi dễ nào đó.
- Chàng không chết… Chàng không chết…
Tiêu Thiên Tuyết cười so với khóc còn xấu xí hơn, mạnh mẽ lao tới, ôm chặt lấy Đường Phong, biểu hiện của Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú cũng không tốt hơn bao nhiêu, lời nói của các nàng đều là thanh âm khàn khàn phảng phất như của người khác.
Đường Phong giật mình, chỉ có thể ôn nhu an ủi, chờ khi các nàng bình phục lại, lúc này mới từ trong lời tường thuật gián đoạn của các nàng lý giải được tình huống.
Nguyên bản lúc tâm thần chính mình xuất khiếu, không chỉ hô hấp biến mất toàn bộ, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng dừng lại, tam nữ không hề cảm nhận được trên người chính mình có một chút sinh cơ.
Điều này khiến ba người chết khiếp, gọi như thế nào cũng không có tác dụng gì, đều cho rằng lần trước Đường Phong bị thương quá nặng, không trị hết mà chết.
Minh bạch những chuyện đã trải qua, Đường Phong dở khóc dở cười.
- Chàng ngồi xuống một lần chính là thời gian ba ngày, cũng không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng không có, chúng ta… Cho rằng…
Tiêu Thiên Tuyết cũng có chút không ý tứ.
- Ba ngày rồi?
Trong lòng Đường Phong máy động, hắn còn tưởng rằng chỉ trôi qua không lâu, lại không nghĩ tới lần liên hệ Hư Thiên Điện này dĩ nhiên dùng hết thời gian ba ngày.
Nhớ tới tối hậu thư Chiến Cuồng đã hạ lần trước, Đường Phong có chút đứng ngồi không yên.
Nếu như Chiến Cuồng không chịu nổi tình tình chạy tới nơi này, vậy thì chính mình không có biện pháp chống lại.
Phải lập tức hành động.
Đang lúc định lấy ra Sơn Hà Đồ an trí tam nữ, động tác của Đường Phong đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài địa lao, khuôn mặt tràn đầy khổ sáp.
Có người tới! Chẳng lẽ lại là Chiến Cuồng? Hiện tại hành động hiển nhiên không kịp nữa rồi, chính mình phải để tam nữ tiến vào trong Sơn Hà Đồ mới có thể thực hiện kế hoạch.
Đang tại thời điểm khẩn trương, bên ngoài địa lao truyền tới thanh âm, đó chính là thanh âm thân thể ngã xuống. Chợt, cửa địa lao bị chậm rãi mở ra, một người đỏ ngầu hai mắt tiến vào trong.
Đường Phong hí mắt quan sát, phát hiện người tới dĩ nhiên không phải Chiến Cuồng, mà là Chiến Sơn Nhạc.
Xong rồi! Vừa nhìn tới sắc mặt lo lắng và nhãn thần báo thù của Chiến Sơn Nhạc, Đường Phong lập tức biết được hắn muốn làm cái gì rồi. Chính mình giết chết con hắn, tự nhiên muốn tới báo thù rửa hận, thậm chí ngay cả có mệnh lệnh của Chiến Cuồng cũng bỏ qua.
- Đường Phong, ngươi giết hài nhi của ta, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!
Lúc này tóc tai Chiến Sơn Nhạc rối bù, người đầy mùi rượu, hiển nhiên mấy ngày qua hắn không phải quá tốt. Hiện tại dựa vào hơi rượu cư nhiên chạy tới địa lao nổi bão, ngay cả thủ vệ tại cửa địa lao nhà mình cũng bị hắn giết rồi, quyết tâm của hắn đã rõ ràng.
- Ngươi muốn giết ta?
Đường Phong bình tĩnh đáp lại, hắn không sợ Chiến Sơn Nhạc, thế nhưng phía sau hắn lại có ba nữ tử bị phong bế kinh mạch, còn có hài tử chưa xuất thế, một khi động thủ trong hoàn cảnh này, khó đảm bảo không liên lụy tới các nàng.
- Biết rõ còn hỏi.
Chiến Sơn Nhạc hừ lạnh một tiếng, đôi con mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào Đường Phong. Nhìn giống như mãnh thú chực thôn phệ người khác, khí thức Thiên giai thượng phẩm toàn thân bạo phát.
Trong lúc nhất thời địa lao cuồng phong thét gào, Đường Phong không nghĩ tới đối phương vừa nói liền động thủ, hiển nhiên đã hạ quyết tâm, căn bản không hề lo lắng tới kế hoạch của Chiến Cuồng.
Đường Phong vội vàng đáp lại, phản ứng chậm, tam nữ phía sau đều bị thổi ngã xuống giường.
Phải tốc chiến tốc thắng, nếu như Chiến Sơn Nhạc nháo ra động tĩnh lớn như vậy, Chiến Cuồng không có khả năng không phát hiện, một khi chờ Chiến Cuồng tới, cái gì cũng chậm.
Suy nghĩ tới đây, Đường Phong cũng giả bộ kinh khủng, liên tục lui về phía sau.
Chiến Sơn Nhạc cười ha ha một tiếng, trực tiếp nhào lên, mặt hiện rõ vẻ ngoan lệ, trong miệng gầm lên:
- Chôn cùng nhi tử của ta đi!
Đường Phong vung tay lên, hơn mười dược thi phủ đầy bụi đột nhiên xuất hiện ngay phía sau Chiến Sơn nhạc, mỗi một bộ dược thi đều cầm vũ khí sắc bén trong tay, vừa mới xuất hiện Chiến Sơn Nhạc đã hạ sát chiêu.
Cùng lúc đó, Chiến Sơn Nhạc đánh một chưởng vào ngực Đường Phong.
Đường Phong bí mật không phát ra cương khí, bật người hung mãnh bắn đi, đỡ sát chiêu của Chiến Sơn Nhạc, hai tay trực tiếp nắm chắc cánh tay của hắn đánh vào ngực chính mình.
- Ngươi…
Chiến Sơn Nhạc kinh hãi, lập tức thanh tỉnh rất nhiều, hắn vốn tưởng rằng một chưởng là có thể thoải mái lấy đi tính mệnh của Đường Phong, dù sao kinh mạch toàn thân của hắn đã bị phong bế rồi, đâu còn có thể phản kháng.
Thế nhưng khi Đường Phong phản kháng lại, hắn mới phát hiện ra không thích hợp.
- Ngươi dám giả bộ!
Chiến Sơn Nhạc tê rống không ngớt, kinh mạch của người này căn bản là không bị phong ấn, hắn chỉ giả bộ bị chế trụ mà thôi.
Nhận thấy điểm này, bàn tay của Chiến Sơn Nhạc bộc phát một cỗ kình lực cực mạnh. Ăn một kích gần như vậy, thân thể Đường Phong lập tức dừng lại, khóe miệng tràn máu tươi.
Thế nhưng hắn không hề có một chút thần sắc kinh hãi nào, ngược lại còn nhàn nhạt cười nhìn Chiến Sơn Nhạc.
Vèo vèo vèo…
Hơn mười bộ dược thi nhất tề chém vũ khí vào sau lưng Chiến Sơn Nhạc, cho dù hắn là cao thủ Linh giai thượng phẩm, nhưng cũng không thể chống đỡ được nhiều cỗ lực lượng tập kích cực lớn như vậy.
Huống chi, vừa rồi hắn vô cùng sơ ý, ngay cả cương khí hộ thân cũng không vận chuyển.
Lúc này bị Đường Phong ôm lấy một cánh tay, ngay cả động tác né tránh cũng không thể làm được.
Hơn mười vết thương có thể nhìn thấy xương cốt trắng xóa nhất thời xuất hiện trên lưng hắn, máu tươi vảy ra, thân thể Chiến Sơn Nhạc run lên, trong mắt đầy vẻ không tin tưởng. Nguồn: http://truyenyy.com
Phập phập phập…
Liên tiếp vang lên mấy tiếng vang trầm muộn, các dược thi hạ thủ với tốc độ cực nhanh, sau một chiêu chém xuống lập tức xoay chuyển vũ khí đâm vào cơ thể Chiến Sơn Nhạc.
Hơn mười lỗ thủng mới mẻ xuất hiện.
- Chiến Sơn Nhạc, ta đưa ngươi đi gặp nhi tử của ngươi!
Đường Phong cười lạnh một tiếng, cổ tay xoay chuyển, trường kiếm thứ thần binh rời khỏi vỏ, nhanh nhẹn thẳng thắn đâm vào trái tim Chiến Sơn Nhạc.
Đây là một kiếm trí mạng, một kiếm đánh ra, Chiến Sơn Nhạc lập tức hồn vào địa phủ!
Một hồi chiến đấu sinh tử, phát sinh cực nhanh, kết thúc cũng cực nhanh, nếu như không phải Chiến Sơn Nhạc cho rằng Đường Phong đã bị phong bế kinh mạch, làm sao có thể có kết quả này?
Một cước đá bay thân thể Chiến Sơn Nhạc, Đường Phong chụp mạnh một cái tại đan điền đối phương, ngay sau đó Thiên Cơ Ấn chưa bao giờ xuất hiện qua thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay, Đường Phong tiện tay ném đi, ném vào thi thể Chiến Sơn Nhạc, một dòng máu tươi theo vết thương dũng mãnh tiến vào trong Thiên Cơ Ấn, chỉ chốc lát sau, Thiên Cơ Ấn đã trở thân tỏa sáng màu huyết hồng.
- Nhanh, ta đưa các nàng tới địa phương an toàn.
Đường Phong quay đầu nhìn tam nữ nói.
Sắc mặt Tiêu Thiên Tuyết tái nhợt, nằm nghiêng trên giường, tay ôm bụng, trái toát mồ hôi thành giọt:
- Phu quân… Bụng ta đau quá, sợ là… Nó muốn ra rồi!
- Cái gì?
Đường Phong ngẩn người tại chỗ.
Tuy rằng biết Tiêu Thiên Tuyết sắp lâm bồn, thế nhưng Đường Phong trăm triệu lần không ngờ tới dĩ nhiên vào lúc này.
Đại khái hẳn là có liên quan tới kình khí do Chiến Sơn Nhạc vừa mới bạo phát, Tiêu Thiên Tuyết mang thai bị thổi trúng, sợ là nước ối bị vỡ, hài tử muốn ra rồi.
Cúi đầu nhìn lại, giữa hai chân Tiêu Thiên Tuyết tràn đầy máu tươi, tuy rằng Đường Phong chưa bao giờ trải qua trường hợp này, nhưng trước đây thời điểm Tứ Nương và các nữ hài nói chuyện truyền đạt kinh nghiệm, nhiều ít cũng từng nghe qua một ít, tự nhiên biết một màn trước mắt có ý nghĩa gì.
- Các nàng giúp đỡ Tuyết nhi! Ta tới ngăn cản Chiến Cuồng!
Thanh âm của Đường Phong có chút run run, chưa từng có giờ khắc nào hắn khẩn trương như vậy.
- Chúng ta?
Tay chân Hà Hương Ngưng và Trang Tú Tú luống cuống, hai người còn là thiếu nữ, nào có kinh nghiệm về phương diện này.
- Nói chuyện với nàng là được! Để nàng có thể bảo trì trạng thái thanh tỉnh!
Đường Phong căn dặn một tiếng, sau đó giơ kiếm cắt tại cổ tay chính mình, máu tươi văng ra, Đường Phong cấp tốc lao tới chỗ thi thể Chiến Sơn Nhạc, cầm lấy Thiên Cơ Ấn chụp vào vết thương trên tay chính mình. Thiên Cơ Ấn hơi nhúc nhích, phảng phất như đỉa hút máu, từng ngụm từng ngụm thôn phệ máu tươi của Đường Phong.
- Nhanh một chút, nhanh một chút!
Đường Phong nóng lòng như lửa đốt, Chiến Cuồng đang cấp tốc lao về phía bên này, vừa rồi tuy rằng cuộc chiến giữa chính mình và Chiến Sơn Nhạc rất ngắn, thế nhưng ba động cương khí truyền đi căn bản không thể giấu diếm được loại cao thủ cực đạo như Chiến Cuồng.
Tiếng tay áo đã truyền vào trong tai, Chiến Cuồng đã chạy tới cửa địa lao.
Đúng vào lúc này, huyết quang bên ngoài Thiên Cơ Ấn bắt đầu khởi động, đã dừng động tĩnh thôn phệ máu tươi. Thần sắc Đường Phong run lên, vội vã đánh mấy thủ ấn cổ quái về phía Thiên Cơ Ấn, đây chính là do hắn lĩnh ngộ được tại thời điểm tâm thần du đãng theo Hư Thiên Điện.
- Có được hay không cũng chỉ có thể liều mạng!
Đường Phong nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó hung hăng ném mạnh Thiên Cơ Ấn ra ngoài.
Oanh một tiếng, địa lao bị Thiên Cơ Ấn phá thành một lỗ thủng lớn, phía trên phủ đệ Chiến gia, một đạo huyết quang phát tán bốn phía.
Chiến Cuồng đang muốn mở cửa địa lao bị động tĩnh này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh hỷ hưng phấn:
- Thiên Cơ Ấn.
Thiên Cơ Ấn thấy rõ thiên cơ, người có Thiên Cơ Ấn mới có thể chưởng quản Hư Thiên Điện, chưởng quản Hư Thiên Điện thì có thể lý giải sự huyền bí của Hư Thiên Đỉnh!
Đối với Chiến Cuồng mà nói, Thiên Cơ Ấn có lực mê hoặc không gì sánh được.
Lúc này hắn bất chấp Đường Phong gì đó nữa rồi, thân hình bật lên lao tới không trung, bàn tay to chụp vào Thiên Cơ Ấn, ý đồ muốn chiếm chí bảo thiên hạ này làm của riêng.
Thế nhưng lấy thực lực cao thủ cực đạo của hắn, tại thời điểm chạm vào Thiên Cơ Ấn lại bị một cỗ lực đạo phản chấn mạnh mẽ kích rơi xuống, thiếu chút nữa gây thương tích.
Bên ngoài phủ đệ Chiến gia, mấy nghìn nhân mã kiên trì chờ đợi, các cao thủ lĩnh tụ đang tụ tập với nhau thương nghị tiếp theo nên hành động như thế nào, đột nhiên bên phía Chiến gia truyền tới một đạo huyết quang, lập tức ba động cương khí kinh tâm động phách nối đuôi nhau phát tán.
Đoạn Vô Ưu quay đầu nhìn, thần sắc biến đổi, vội vàng quát lên:
- Nhanh, Đường Phong có hành động rồi, nhanh nhanh tới trợ giúp!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều biến sắc, nhất tề triển khai thân pháp, hung mãnh lao về phía phủ đệ Chiến gia.
Bên phía Chiến Cuồng, muốn thu phục Thiên Cơ Ấn nhưng lại có lòng mà không có lực, âm lãnh nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ Ấn tỏa hồng quang trên trời cao, đột nhiên thân hình vừa chuyển, lại lao về phía địa lao.
Lấy kiến thức và từng trải của hắn, làm sao không biết nguyên nhân chính mình không thành công là bởi vì Chiên Cơ Ấn còn có chủ nhân?
Chỉ cần giết chết chủ nhân hiện tại, chính mình có thể buông tay buông chân thu phục Thiên Cơ Ấn rồi.
Suy nghĩ của Chiến Cuồng là chính xác, thế nhưng chỉ một chút dừng lại vừa rồi đã khiến hắn không thể tiếp cận địa lao.
- Chiến Cuồng! Nhận lấy cái chết!
Đoạn Vô Ưu dẫn đầu xông vào phủ đệ Chiến gia, đã hóa thành một đạo lưu quang ầm ầm lao về phía Chiến Cuồng.
- Ha ha, cũng tốt. lão phu thu thập ngươi rồi hàng phục Thiên Cơ Ấn!
Chiến Cuồng cao giọng cười, trong khoảng khắc liền giao thủ với Đoạn Vô Ưu.
- Tất cả đệ tử Chiến gia nghe lệnh, không tiếc tất cả giá phải trải, giết chết Đường Phong!
Chiến Cuồng một mặt chiến đấu kịch liệt với Đoạn Vô Ưu, một mặt hạ đạt mệnh lệnh.
- Si tâm vọng tưởng!
Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương ầm ầm hạ xuống cửa địa lao, thần sắc nghiêm nghị nhìn đám cao thủ Chiến gia tới gần.
Vèo vèo vèo…
Mấy đạo thân ảnh lập tức hạ xuống, nhân mã Đường Phong kéo tới từ Linh mạch chi địa cũng đã xuất hiện.
Phu phụ Diệp Dĩ Khô đồng lòng lo lắng cho Đường Phong, thân ảnh lần lượt lóe lên, liền tiến vào trong, thế nhưng Đường Đỉnh Thiên vừa mới đi vào, chưa kịp thích ứng với tia sáng yếu ớt trong địa lao, đã bị Diệp Dĩ Khô một cái tát văng ra ngoài.
/1679
|