Vị sư đệ kia nghe xong lời nói của sư huynh mình tuy rằng trong lòng không nhịn được nhưng vẫn không làm mất mặt mũi sư huynh, hơn nữa hắn cũng thấy cảnh giới hiện tại của Đường Phong chỉ có Thiên Giai trung phẩm, cho dù trong tâm có ý không tốt cũng không thể làm chuyện gì sóng to gió lớn được, cho nên cũng chỉ nhăn mặt không nói tiếp.
- Đúng vậy đúng vậy, ta thực sự tới đây tìm người.
Đường Phong gật đầu mạnh mẽ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vị sư huynh kia cười nhìn Đường Phong, nét mặt bày ra bộ dáng của cao nhân, không nhanh không chậm mở miệng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi tới từ đâu, tới Trảm Hồn Tông để tìm kiếm người nào?
- Thưa cao thủ, ta là đệ tử của Dư gia tại Loa Thành.
Vẻ mặt Đường Phong một mặt vô cùng cung kính, một mặt cười ngây ngô trả lời:
- Lần này thụ mệnh gia chủ tới quý tông tìm chấp sự Dư Biển Chu.
Nghe được ba tiếng Dư Biển Chu, hai huynh đệ người này lộ ra vẻ kinh ngạc, thần sắc người sư huynh không khỏi nghiêm túc lại mở miệng nói:
- Ngươi và Dư chấp sự có quan hệ thế nào?
- Người là đệ tử đời thứ ba của Dư gia, ta là đệ tử đời thứ năm của Dư gia, dựa theo bối phận mà nói…
Đường Phong ngây ngốc hồ đồ đứng một bên bấm ngón tay.
Vị sư huynh kia nở một nụ cười:
- Dư chấp sự là thúc gia gia của ngươi?
Trong lòng Đường Phong không hề tình nguyện nhưng vẫn phải kiên trì thừa nhận nói:
- Vâng vâng.
- Thì ra là vậy.
Vị sư huynh kia cười nói tiếp:
- Ngươi tìm Dư chấp sự có việc gì?
Đường Phong vò đầu nói:
- Gia chủ nói, tư chất của ta không tồi, nếu ở lại Dư gia thì có chút đáng tiếc, cho nên mới tiến cử ta tới Dư chấp sự, xem có cơ duyên để tiến vào Trảm Hồn Tông bái sư học nghệ hay không.
- Chỉ bằng ngươi?
Hai huynh đệ liếc mắt nhau, nhịn không được cười ra một tiếng, chủ yếu do bộ dáng và âm thanh của Đường Phong nhìn qua không khác với bọn họ lắm, nhưng thực lực lại thấp hơn bọn họ rất nhiều, nếu như vậy mà còn nói tư chất không tồi? Vậy thì hai người sư huynh sư đệ mình chẳng phải là kỳ tài ngút trời hay sao?
Chẳng qua suy nghĩ tỉ mỉ lại, trong một tiểu gia tộc lại có một đệ tử như vậy cũng coi như không tồi, chỉ vì hai người sư huynh sư đệ chính mình tu luyện ở trong Trảm Hồn Tông cho nên ánh mắt cao hơn người thường rất nhiều.
- Hai vị có thể mang ta đi bái kiến Dư chấp sự hay không?
Đường Phong nhanh miệng hỏi, nói xong nhìn về phía hai người, trong đôi măt hiện lên thần thái chờ mong.
Chủ yếu lần này tới Trảm Hồn Tông, tuy rằng Đường Phong được Dư Thiên Phách tiến cử nhưng hắn cũng không biết đi đâu tìm kiếm Dư Biển Chu. Mà hai người trước mắt này tuy chỉ là đệ tử thủ sơn vòng ngoài cùng nhưng dù sao cũng là người của Trảm Hồn Tông, có lẽ bọn họ biết được Dư Biển Chu ở nơi nào.
- Chấp sự đại nhân quản lý rất nhiều việc, lúc nào cũng vô cùng bận, làm sao mà ngươi nói thấy là thấy được.
Tính tình vị sư đệ kia rất táo bạo, hắn nghĩ thầm chính mình nếu muốn gặp mặt Dư chấp sự còn vô cùng khó khăn, một tiểu tử chui ra từ Loa Thành dĩ nhiên cũng muốn thấy Dư chấp sự, quả nhiên nghé con không sợ cọp, điếc không sợ súng.
- Như vậy sao…
Trên mặt Đường Phong hiện qua một tia thần sắc thất vọng, lại nói:
- Vậy xin hai vị giúp ta truyền thông tin một chút, nhìn xem chấp sự đại nhân có bằng lòng gặp đệ tử hay không?
- Hắc, lời này quả thực có chút khó khăn a.
Vị sư huynh kia hơi mất tự nhiên, nhìn Đường Phong nói:
- Theo lý mà nói ngươi là đệ tử của gia tộc chấp sự đại nhân, hai sư huynh sư đệ chúng ta sẽ cho ngươi thông qua, nhưng thông qua chỉ là một chuyện, tính tình của vị chấp sự đại nhân này…. Có lẽ ngươi cũng đã biết, hơn nữa mấy ngày vừa rồi vị chấp sự đại nhân này có chút việc phiền lòng, lúc này đi tìm hắn chỉ sợ không phải thời cơ tốt đẹp.
- Aiii.
Thấy hai người bọn họ đùn đẩy không ngớt, Đường Phong thở dài từ đáy lòng. Trong lòng hắn cũng biết lời nói của bọn họ là sự thực, bởi vì do duyên cớ thân phận bọn họ quá thấp, chỉ là một đám đệ tử thủ sơn ở vòng ngoài cùng muốn thấy mặt Dư Biển Chu sợ rằng không phải sự tình đơn giản.
- Xin mời vị huynh đệ này trở về đi thôi.
Vị sư huynh kia bất đắc dĩ nói.
- Thật đáng tiếc,
Đường Phong cười khổ một tiếng.
- Gia chủ nói Dư chấp sự nhiều năm rồi chưa về trong tộc, mọi người trong tộc vô cùng tưởng niệm, cho nên mới bảo đệ tử mang tới đây chút lễ vật để tỏ lòng hiếu kính. Hiện giờ lại không có biện pháp thấy mặt hắn, xem ra chuyến đi này uổng công vô ích.
- Mang theo lễ vật?
Trong lúc Đường Phong xoay người định đi, hai sư huynh sư đệ mắt sáng ngời, vị sư huynh vội vàng tiến lên chặn ngang kéo cánh tay Đường Phong lại mở miệng nói.
- Đúng vậy.
Đường Phong vỗ vỗ vào ngực mình.
- Đều để tại chỗ này.
Hai sư huynh sư đệ liếc mắt nhìn nhau, vị sư huynh nói:
- Không biết vị huynh đệ này mang tới cho chấp sự đại nhân lễ vật gì? Có thể để cho ta mở mang kiến thức được không? Nếu như lễ vật tốt nói không chừng sẽ có cơ hội gặp mặt chấp sự đại nhân.
- Thực sự?
Đường Phong đại hỉ, nhanh tay móc ra một đống thứ đưa lên.
Không phải cái gì khác mà chính là linh thạch! Hơn nữa cũng không hề có linh thạch hạ cấp, tất cả đều là linh thạch trung cấp.
Những linh thạch này trên người Đường Phong cũng không có nhiều lắm, tuy rằng trước đây thu thập rất nhiều nhưng Linh Khiếp Nhan sớm đã đổi hết thành mặt hàng linh thạch cao cấp.
- A.
Nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, hai sư huynh sư đệ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hơn nữa Đường Phong phảng phất như không có phòng bị gì cả, còn đang cung kính dâng lên trước mặt.
Trong ngực của tiểu tử này vì sao ẩn giấu được nhiều linh thạch như vậy? Hai sư huynh sư đệ nhìn ngây người.
Một lát sau, Đường Phong mới dừng lại động tác, hắn chỉ vào một đống linh thạch ở trên mặt đất nói:
- Tất cả đều ở chỗ này.
Số lượng linh thạch trên mặt đât có khoảng hai, ba mươi khối, trong đó linh thạch trung cấp chiếm đa số, chừng tám phần mười, số còn lại đều là linh thạch cao cấp.
Dư gia của Loa Thành này… Xem ra nội tình cũng không hề nhỏ a, dĩ nhiên xuất thủ lành nghề như vậy! Trong lòng hai sư huynh sư đệ đều toát ra ý này.
Nhìn đống tài phú ở trước mặt, tròng mắt hai người đều đỏ hằn lên.
Tuy nói dãy núi Phù Vân cũng có linh mạch nhưng dù sao cũng không phải bao trùm toàn bộ phạm vi của Trảm Hồn Tông, nơi này là rìa ngoài cùng, tự nhiên không được linh mạch bao trùm tới, cho nên hai sư huynh sư đệ này tu luyện không được hưởng thụ phúc trạch của linh mạch.
- Đúng vậy đúng vậy, ta thực sự tới đây tìm người.
Đường Phong gật đầu mạnh mẽ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vị sư huynh kia cười nhìn Đường Phong, nét mặt bày ra bộ dáng của cao nhân, không nhanh không chậm mở miệng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi tới từ đâu, tới Trảm Hồn Tông để tìm kiếm người nào?
- Thưa cao thủ, ta là đệ tử của Dư gia tại Loa Thành.
Vẻ mặt Đường Phong một mặt vô cùng cung kính, một mặt cười ngây ngô trả lời:
- Lần này thụ mệnh gia chủ tới quý tông tìm chấp sự Dư Biển Chu.
Nghe được ba tiếng Dư Biển Chu, hai huynh đệ người này lộ ra vẻ kinh ngạc, thần sắc người sư huynh không khỏi nghiêm túc lại mở miệng nói:
- Ngươi và Dư chấp sự có quan hệ thế nào?
- Người là đệ tử đời thứ ba của Dư gia, ta là đệ tử đời thứ năm của Dư gia, dựa theo bối phận mà nói…
Đường Phong ngây ngốc hồ đồ đứng một bên bấm ngón tay.
Vị sư huynh kia nở một nụ cười:
- Dư chấp sự là thúc gia gia của ngươi?
Trong lòng Đường Phong không hề tình nguyện nhưng vẫn phải kiên trì thừa nhận nói:
- Vâng vâng.
- Thì ra là vậy.
Vị sư huynh kia cười nói tiếp:
- Ngươi tìm Dư chấp sự có việc gì?
Đường Phong vò đầu nói:
- Gia chủ nói, tư chất của ta không tồi, nếu ở lại Dư gia thì có chút đáng tiếc, cho nên mới tiến cử ta tới Dư chấp sự, xem có cơ duyên để tiến vào Trảm Hồn Tông bái sư học nghệ hay không.
- Chỉ bằng ngươi?
Hai huynh đệ liếc mắt nhau, nhịn không được cười ra một tiếng, chủ yếu do bộ dáng và âm thanh của Đường Phong nhìn qua không khác với bọn họ lắm, nhưng thực lực lại thấp hơn bọn họ rất nhiều, nếu như vậy mà còn nói tư chất không tồi? Vậy thì hai người sư huynh sư đệ mình chẳng phải là kỳ tài ngút trời hay sao?
Chẳng qua suy nghĩ tỉ mỉ lại, trong một tiểu gia tộc lại có một đệ tử như vậy cũng coi như không tồi, chỉ vì hai người sư huynh sư đệ chính mình tu luyện ở trong Trảm Hồn Tông cho nên ánh mắt cao hơn người thường rất nhiều.
- Hai vị có thể mang ta đi bái kiến Dư chấp sự hay không?
Đường Phong nhanh miệng hỏi, nói xong nhìn về phía hai người, trong đôi măt hiện lên thần thái chờ mong.
Chủ yếu lần này tới Trảm Hồn Tông, tuy rằng Đường Phong được Dư Thiên Phách tiến cử nhưng hắn cũng không biết đi đâu tìm kiếm Dư Biển Chu. Mà hai người trước mắt này tuy chỉ là đệ tử thủ sơn vòng ngoài cùng nhưng dù sao cũng là người của Trảm Hồn Tông, có lẽ bọn họ biết được Dư Biển Chu ở nơi nào.
- Chấp sự đại nhân quản lý rất nhiều việc, lúc nào cũng vô cùng bận, làm sao mà ngươi nói thấy là thấy được.
Tính tình vị sư đệ kia rất táo bạo, hắn nghĩ thầm chính mình nếu muốn gặp mặt Dư chấp sự còn vô cùng khó khăn, một tiểu tử chui ra từ Loa Thành dĩ nhiên cũng muốn thấy Dư chấp sự, quả nhiên nghé con không sợ cọp, điếc không sợ súng.
- Như vậy sao…
Trên mặt Đường Phong hiện qua một tia thần sắc thất vọng, lại nói:
- Vậy xin hai vị giúp ta truyền thông tin một chút, nhìn xem chấp sự đại nhân có bằng lòng gặp đệ tử hay không?
- Hắc, lời này quả thực có chút khó khăn a.
Vị sư huynh kia hơi mất tự nhiên, nhìn Đường Phong nói:
- Theo lý mà nói ngươi là đệ tử của gia tộc chấp sự đại nhân, hai sư huynh sư đệ chúng ta sẽ cho ngươi thông qua, nhưng thông qua chỉ là một chuyện, tính tình của vị chấp sự đại nhân này…. Có lẽ ngươi cũng đã biết, hơn nữa mấy ngày vừa rồi vị chấp sự đại nhân này có chút việc phiền lòng, lúc này đi tìm hắn chỉ sợ không phải thời cơ tốt đẹp.
- Aiii.
Thấy hai người bọn họ đùn đẩy không ngớt, Đường Phong thở dài từ đáy lòng. Trong lòng hắn cũng biết lời nói của bọn họ là sự thực, bởi vì do duyên cớ thân phận bọn họ quá thấp, chỉ là một đám đệ tử thủ sơn ở vòng ngoài cùng muốn thấy mặt Dư Biển Chu sợ rằng không phải sự tình đơn giản.
- Xin mời vị huynh đệ này trở về đi thôi.
Vị sư huynh kia bất đắc dĩ nói.
- Thật đáng tiếc,
Đường Phong cười khổ một tiếng.
- Gia chủ nói Dư chấp sự nhiều năm rồi chưa về trong tộc, mọi người trong tộc vô cùng tưởng niệm, cho nên mới bảo đệ tử mang tới đây chút lễ vật để tỏ lòng hiếu kính. Hiện giờ lại không có biện pháp thấy mặt hắn, xem ra chuyến đi này uổng công vô ích.
- Mang theo lễ vật?
Trong lúc Đường Phong xoay người định đi, hai sư huynh sư đệ mắt sáng ngời, vị sư huynh vội vàng tiến lên chặn ngang kéo cánh tay Đường Phong lại mở miệng nói.
- Đúng vậy.
Đường Phong vỗ vỗ vào ngực mình.
- Đều để tại chỗ này.
Hai sư huynh sư đệ liếc mắt nhìn nhau, vị sư huynh nói:
- Không biết vị huynh đệ này mang tới cho chấp sự đại nhân lễ vật gì? Có thể để cho ta mở mang kiến thức được không? Nếu như lễ vật tốt nói không chừng sẽ có cơ hội gặp mặt chấp sự đại nhân.
- Thực sự?
Đường Phong đại hỉ, nhanh tay móc ra một đống thứ đưa lên.
Không phải cái gì khác mà chính là linh thạch! Hơn nữa cũng không hề có linh thạch hạ cấp, tất cả đều là linh thạch trung cấp.
Những linh thạch này trên người Đường Phong cũng không có nhiều lắm, tuy rằng trước đây thu thập rất nhiều nhưng Linh Khiếp Nhan sớm đã đổi hết thành mặt hàng linh thạch cao cấp.
- A.
Nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, hai sư huynh sư đệ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hơn nữa Đường Phong phảng phất như không có phòng bị gì cả, còn đang cung kính dâng lên trước mặt.
Trong ngực của tiểu tử này vì sao ẩn giấu được nhiều linh thạch như vậy? Hai sư huynh sư đệ nhìn ngây người.
Một lát sau, Đường Phong mới dừng lại động tác, hắn chỉ vào một đống linh thạch ở trên mặt đất nói:
- Tất cả đều ở chỗ này.
Số lượng linh thạch trên mặt đât có khoảng hai, ba mươi khối, trong đó linh thạch trung cấp chiếm đa số, chừng tám phần mười, số còn lại đều là linh thạch cao cấp.
Dư gia của Loa Thành này… Xem ra nội tình cũng không hề nhỏ a, dĩ nhiên xuất thủ lành nghề như vậy! Trong lòng hai sư huynh sư đệ đều toát ra ý này.
Nhìn đống tài phú ở trước mặt, tròng mắt hai người đều đỏ hằn lên.
Tuy nói dãy núi Phù Vân cũng có linh mạch nhưng dù sao cũng không phải bao trùm toàn bộ phạm vi của Trảm Hồn Tông, nơi này là rìa ngoài cùng, tự nhiên không được linh mạch bao trùm tới, cho nên hai sư huynh sư đệ này tu luyện không được hưởng thụ phúc trạch của linh mạch.
/1679
|