Vô Thường

Chương 1391: Xuất thủ (hạ).

/1679


Không thể giết hết sạch những người này, vậy thì giết một người để răn đe trăm người! Những người này dù sao đều là phàm nhân, chỉ cần giết chết người kêu la to nhất thì tự nhiên bọn họ sẽ sợ hãi, tự nhiên sẽ không dám làm càn như vậy nữa.
Mà tất cả nguyên cớ này đều do lão già chết tiệt bán hoa quả kia, nếu như không phải tại hắn không cho mình chút mặt mũi nào thì cũng sẽ không có chuyện xảy ra như ngày hôm nay.
Vừa suy nghĩ đến đây, trong lòng của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này nổi lên sát khí, hắn xoay người lại tóm lấy lão nhân nhấc lên, một tay bóp cổ lão già, cười nhạt ở một bên nhìn mọi người đang vây quanh nói:
- Trước đây thì đúng là nơi ở của Dung gia. Nhưng mà hiện tại, thì nơi này là địa bàn của Thiên Lôi Tông chúng ta! Thiếu nãi nãi Dung gia đã được gả cho phó tông chủ Thiên Lôi Tông chúng ta, hai nhà kết thành quan hệ thông gia, muôn đời sau đều có chung sở hữu nơi đây! Ngày sau nếu như còn ai dám ăn nói bừa bãi, phá hủy quan hệ tốt đẹp của hai nhà chúng ta thì kết quả sẽ giống như lão già này!
Trường kiếm giơ lên lần thứ hai, hàn quang vừa lóe lên, hung hăng chém xuống đầu lão nhân.
Mắt thấy máu tươi chuẩn bỉ bắn ra, đoàn người đứng bên cạnh cực kỳ phẫn nộ, nhưng mà dưới dâm uy của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này thì căn bản không có ai dám tiến lên cứu người, rất nhiều người nhát gan đã bịt hai mắt lại, không đành lòng nhìn thảm cảnh trước mắt.
- Choang.
Một tiếng âm thanh truyền đến, cùng với một tiếng la thảm thiết vang lên, dường như vừa có thanh âm của người nào mới ngã xuống.
Mọi người đều định thần nhìn lại, nhịn không được đều thấy ngạc nhiên.
Lão nhân nguyên bản sắp sửa bị thanh kiếm kia chém thành hai nửa lúc này dĩ nhiên vẫn còn sống sờ sờ, mà tên đệ tử Thiên Lôi Tông kia đang bóp cổ lão nhân thì lại chẳng hiểu sao bị bắn ra ngoài năm trượng, ngã xuống mặt đất.
Ở bên cạnh lão nhân có một nam tử xa lạ đang nâng đỡ lão dậy.
Người này tất nhiên chính là Đường Phong, nguyên bản từ khi lần đầu tiên tên đệ tử Thiên Lôi Tông định vung kiếm chém thì hắn đã chuẩn bị để xuất thủ rồi, chẳng qua làm cho hắn không nghĩ tới chính là những người thường này cũng dám phản kháng lại, lúc đấy hắn mới dừng tay.
Xem ra Dung gia tại trấn thành này có uy vọng cũng không nhỏ! Nếu như không phải những người dân thường này vừa la lên thì Đường Phong cũng không hề hay biết. Trước đây Đường Phong cũng đã đi qua không ít thành trấn, giáo huấn qua không ít các thế lực bên ngoài, thấy được rất nhiều tràng diện các thế lực khác khi dễ người, nhưng mà người dân thường ở các thành trấn đều phải nhẫn nhục chịu đựng. Đối mặt với tu luyện giả bên ngoài tới đều không dám có nửa phần phản kháng.
Thế nhưng ở chỗ này Đường Phong lại thấy được một chút chính trực của người dân nơi đây! Biết rõ là chính mình căn bản không phải là đối thủ của tên đệ tử Thiên Lôi Tông trước mắt nhưng mà những người dân này đều dám phán kháng lại. Loại khí thế không màng sinh tử của bản thân này làm cho người khác cực kỳ bội phục.
Tuy rằng cuối cùng không có ai nghĩ được cách cứu lão nhân trước mắt, nhưng mà đến tận khi lão nhân sắp bị giết cũng không thể vùi lấp sự chính trực của những người này. Không phải mọi người dân thường ở địa phương khác đều có thể đoàn kết như ở Dung Thành, mà hết thảy nguyên do có lẽ đều là bắt nguồn từ Dung gia.
Từ điểm này nhìn lên trên, từ xưa đến nay có lẽ Dung gia đối đãi rất tốt với người dân nơi đây, đã làm cho bọn họ có uy vọng cực lớn trong lòng mỗi người dân.
- Lão nhân gia, người không sao chứ?
Đường Phong nâng đỡ lão nhân bán hoa quả ngã trên mặt đất dậy, nhẹ giọng hỏi.
Lão nhân vừa mới tìm được đường sống từ chỗ chết trở ra, tinh thần còn chưa hồi phục hoàn toàn, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tứng giọt liên tục, thân thể như bị thoát lực không đứng vững được nữa, Đường Phong chờ một lát lão mới gật đầu nói:
- Lão không có việc gì, cảm tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp.
- Lão nhân gia khách khí rồi.
Đưa lão nhân cho con gái lão, Đường Phong lạnh lùng xoay người lại, mắt nhìn về phía tên đệ tử Thiên Lôi Tông đang bò trên mặt đất.
Tên đệ tử Thiên Lôi Tông này vừa ăn một cước kia cũng không nhẹ, Đường Phong đá trực tiếp vào phía trên ngực hắn, từ tiếng xương gãy suy đoán thì ít nhất hắn cũng bị gãy đi bảy tám cái xương sườn, ngã xuống đất một lúc mới có thể gượng dậy được.
- Ai? Ai dám đánh lén ta?
Tên đệ tử Thiên Lôi Tông ôm ngực, phẫn nộ kêu lên, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Đường Phong, thần sắc hắn không khỏi trầm xuống, nói:
- Các hạ là ai? Dám nhúng tay vào chuyện tình của Thiên Lôi Tông ta?
- Thiên Lôi Tông hành sự thô bạo, làm người người đều chướng mắt, ta là ai ngươi không cần biết.
Đường Phong chậm rãi đi về phía trước. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Lá gan ngươi thật lớn! Nếu dám thì hãy để lại tên của mình, đắc tội Thiên Lôi Tông ta thì đừng mơ tưởng đến tính mệnh của mình vẫn còn!
Tên này vừa mở mồm cáo mượn oai hùng, cước bộ lùi lại một cái, hóa ra là xoay người bỏ chạy.
Từ một cước mà Đường Phong vừa mới đá vào trên người hắn mà suy ra thì thực lực người kia cũng không kém, chẳng qua chính mình bị đánh lén trọng thương, tự nhiên không thích hợp để chiến đấu.
Hắn vừa chạy vừa hét lớn:
- Chờ ta báo lại với phó tông chủ, ngươi sẽ như con thỏ nhỏ chạy trốn mà thôi!
- Không cần thiết!
Hắn nói còn chưa xong thì bên tai đã truyền đến một thanh âm, quay đầu lại nhìn nhất thời hết cả thần hồn, nam tử kia không biết dùng thân pháp gì mà có thể vọt tới bên cạnh người mình và còn chạy song song với chính mình.
- Muốn chết!
Tên đệ tử Thiên Lôi Tông cực kỳ phẫn nộ huy động trường kiếm trên tay đâm tới Đường Phong.
Nhưng mà thực lực chênh lệch quá cao, một kiếm này ở trước mắt Đường Phong giống như là ốc sên đang chậm bước. Thân pháp bắn ra liền đánh bay trường kiếm của đối phương bay ra ngoài, ánh mắt của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này cực kỳ kinh ngạc, Đường Phong dùng tay chặn ngang khớp cổ của hắn, giống như là đang nhấc gà con.
- Vừa lúc ta cũng muốn đi Thiên Lôi Tông tìm người! Chẳng qua trước đó ta muốn hỏi ngươi một việc!
Đường Phong nheo lại hai con mắt, nhưng mà trong hai mắt híp lại kia lại toát ra một ít hung quang đậm đặc.
Tên đệ tử của Thiên Lôi Tông dùng sức giãy dụa, nhưng mà thủy chung vẫn không thể thoát khỏi rang buộc được. Giờ phút này hắn mới hiểu được sự chênh lệch của mình với cả Đường Phong lớn tới mức nào, trong nhất thời kinh sợ nói:
- Ngươi nói chuyện gì vậy? Ta không biết chuyện gì cả!
- Ngươi vừa mới nói, Dung Thiếu nãi nãi phải gả cho phó tông chủ của ngươi? Việc này là thật hay giả?

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status