- Ngươi chạy trốn được sao?
Tư Đồ Kiến cười lạnh một tiếng, đuổi theo Đường Phong.
Sau khi hạ xuống đất, Đường Phong không chạy nữa, hắn trực tiếp quay người lại, đánh ra một kiếm vô cùng mạnh mẽ, một kiếm này Tư Đồ Kiến không thể không phòng, bởi vì hắn còn chưa ra chiêu với Đường Phong, cho nên không làm được chuyện lưỡng bại câu thương. Nguồn: http://truyenyy.com
Ngăn một kiếm này với hắn chẳng phải chuyện khó, bởi vì với khí thế Linh giai thượng phẩm của hắn đã có thể tùy ý làm được.
Một tiếng oanh vang lên, kiếm quang cực lớn chém xuống, lông tóc Tư Đồ Kiến không tổn hao gì, nhưng sau lưng của hắn, đã xuất hiện một cái rãnh cực sâu, mặt đất bị chém nứt ra, tro bụi bay lên bốn phía, che dấu mọi thứ bên trong nó.
Tư Đồ Kiến đang muốn xông lên dây dưa với Đường Phong, trong giây lát, hắn cảm giác có một cổ nguy hiểm tập trung lên người mình. Đó là cảm giác tử vong, đây là kinh nghiệm trả qua vô số đại chiến sinh tử, mài ra được thực lực hiện giờ của Tư Đồ Kiến, cho nên hắn không xa lạ cảm giác này chút nào.
Dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía trước, Tư Đồ Kiến nhìn thấy người trẻ tuổi Linh giai hạ phẩm kia đang nhìn chằm chằm vào mình, hai con mắt của hắn không có chút tình cảm nào, giống như đang nhìn một vật chết.
Mà ở trước người của Đường Phong, có một thanh trường kiếm bay lơ lửng, chính là trường kiếm mà hắn sử dụng, chính là Độc Ảnh kiếm của hắn.
Nhưng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn không có cầm trường kiếm trên tay, mà chuôi kiếm này lại trôi nổi lơ lửng ở trước mặt của hắn.
Trong thoáng chốc, Tư Đồ Kiến nhìn thấy thanh kiếm này như biến thành một mũi tên vô kiên bất tồi, mà người tuổi trẻ kia chính là một cây cung lớn có dây cung đang bị kéo căng.
Tên đã trên dây, mục tiêu chính là mình, mang theo một cổ khí tức tử vong.
- Giả thần giả quỷ!
Tư Đồ Kiến nổi giận gầm lên một tiếng, hắn vì ảo giác mà mình cảm nhận ở trước mặt mà vô cùng phẫn nộ, đang muốn tiến lên trước một bước, liền nghe một âm thanh "Vi vu" truyền tới.
Đó chính là âm thanh khi mũi tên rời khỏi dây cung, âm thanh thanh thúy, không có tạp âm, chỉ có những thanh tuyệt thế trường cung trên thế gian này, mới có thể phát ra âm thanh này.
Trước mắt biến thành một màu bích lục, Tư Đồ Kiến lực chọn phản ứng theo bản năng, huy động trường kiếm trên tay của mình.
Nhưng hắn không làm nên chuyện gì, khoảng cách quá gần.
Sau đó là một tiếng kêu đau đớn, thân thể Tư Đồ Kiến bị một cổ lực đạo cường đại, đánh bay ra sau mười trượng, sau lưng phun ra một dòng máu đỏ thẫm, phun ra như suối.
Không đợi thân thể rơi xuống đất, Tư Đồ Kiến thất kinh uốn éo thân thể giữa không trung, nhanh như thiểm điện chạy thục mạng ra hướng khác.
- Muốn chạy?
Đường Phong cười lạnh một tiếng, thò tay lấy trong Mị Ảnh không gian ra một chuôi phi đao.
Vừa rồi một kích của Ngự Thần không thể giết chết Tư Đồ Kiến, không phải uy lực không đủ, mà là tiểu tử này quá nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm, sau khi Độc Ảnh kiếm bị Ngự Thần bắn ra ngoài, hắn đã uốn éo hạ thân, làm cho một kích này không đánh trúng chỗ hiểm, chỉ lưu lại trên người hắn một lỗ thủng mà thôi.
Dù bị trọng thương, nhưng không đủ để lấy mạng hắn, với thực lực của Tư Đồ Kiến và linh đan diệu dược của Tư Đồ gia, hắn khôi phục lại chỉ là vấn đề thời gian.
Thả hổ về rừng gây họa ngày sau, đánh rắn không chết sẽ bị trả thù! Đối mặt với địch nhân như vậy không được mềm lòng, Đường Phong đã ôm tâm tính trảm thảo trừ căn.
- Phong nhi!
Vừa lấy phi đao ra, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô đã xuất hiện bên cạnh hắn, toàn thân hai người không có chút chật vật nào, thậm chí không bị dính một giọt máu.
- Tình huống như thế nào?
Bọn hắn vừa rồi quét sạch đám người còn lại của Tư Đồ gia, toàn bộ bị giết chết, không lưu một tên, khi nhìn thấy Đường Phong đang cố sức ứng phó, cho nên muốn ra tay hỗ trợ, nào biết vừa đến xem xét, chỉ còn lại một mình Đường Phong.
- Chạy thoát được sao!
Đường Phong nhìn về phía Tư Đồ Kiến vừa chạy trốn, thò tay đem phi đao bắn ra, phi đao lập tức lơ lửng trước mặt hắn.
- Ta đuổi theo hắn!
Đường Đỉnh Thiên cầm Khấp Huyết Thương muốn đuổi theo.
- Không cần!
Đường Phong từ từ lắc đầu, lập tức hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
- Đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Diệp Dĩ Khô thở dài một tiếng, dù gì Tư Đồ Kiến cũng là cao thủ Linh giai trung phẩm, hiện giờ đã chạy được một dặm rồi, cho dù Đường Đỉnh Thiên có đuổi theo, chỉ sợ khó mà đuổi kịp, cao thủ Linh giai trung phẩm liều mạng chạy trốn, chỉ có Linh giai thượng phẩm mới có thể ngăn lại.
- Đáng tiếc!
Đường Đỉnh Thiên vô cùng giận dữ.
Đường Đỉnh Thiên vừa dứt lời, liền ngạc nhiên nhìn về phía Đường Phong, cả Diệp Dĩ Khô cũng thế, thình lình hai phu thê nhìn thấy khí chất của Đường Phong lúc này biến đổi, trở nên quỷ dị khó dò, một cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng của hai người, mà cả người hắn, dù đứng nguyên tại chỗ, nhưng lại giống như một cây cung đang được kéo căng.
Ông một tiếng, tiếng vang này làm run màng nhĩ của người đứng bên cạnh, phi đao đang lơ lửng trước mặt Đường Phong, như biến thành một đạo lưu quang, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Đường Phong mở to mắt, nhìn hai người cười cười, nói:
- Hắn chết rồi!
Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nghi hoặc nhìn hắn, cho tới lúc này, một tiếng lợi khí đâm xuyên da thịt từ xa xa truyền tới, sau đó là tiêng kêu thảm thiết của người sắp chết phát ra, tiếng hét thảm này từ phương hướng chạy trốn của Tư Đồ Kiến truyền tới.
Hai phu thê liếc nhìn nhau, đều nhìn ra một tia sợ hãi trong mắt của đối phương.
- Ta đi xem.
Đường Đỉnh Thiên như vẫn chưa tin vào lời nới của Đường Phong, thân hình nhoáng một cái đã rời đi, một lát sau, trên tay của hắn cầm về một cổ thi thể, sắc mặt như thấy quỷ nhìn Đường Phong.
Thi thể Đường Đỉnh Thiên mang trở về, chính là Tư Đồ Kiến. Nhưng bộ dáng hiện tại của hắn vô cùng thê thảm, dưới bụng của hắn xuất hiện một lỗ thủng cỡ bàn tay hài tử, vẫn còn máu huyết đang chảy ra, vết thương này giống như bị trường kiếm đâm thủng, không phải đâm thủng đơn giản, mà là bị thanh trường kiếm đâm xuyên qua.
Mà cái ót của hắn cũng có miệng vết thương, cũng là một vết thương như thế, thương thế này nhỏ hơn phần bụng một chút, nhưng cũng là vết thương bị đâm xuyên qua. Lợi khí bay từ phía sau đâm xuyên qua não, đánh vào đầu, sau đó bay đi.
Từ hai vết thương này mà suy đoán, vết thương trí mệnh không thể nghi ngờ chính là cái sau! Dù là ai, khi cái ót bị đánh thủng một cái lỗ lớn như vậy, đừng mong toàn mạng.
Tư Đồ Kiến cười lạnh một tiếng, đuổi theo Đường Phong.
Sau khi hạ xuống đất, Đường Phong không chạy nữa, hắn trực tiếp quay người lại, đánh ra một kiếm vô cùng mạnh mẽ, một kiếm này Tư Đồ Kiến không thể không phòng, bởi vì hắn còn chưa ra chiêu với Đường Phong, cho nên không làm được chuyện lưỡng bại câu thương. Nguồn: http://truyenyy.com
Ngăn một kiếm này với hắn chẳng phải chuyện khó, bởi vì với khí thế Linh giai thượng phẩm của hắn đã có thể tùy ý làm được.
Một tiếng oanh vang lên, kiếm quang cực lớn chém xuống, lông tóc Tư Đồ Kiến không tổn hao gì, nhưng sau lưng của hắn, đã xuất hiện một cái rãnh cực sâu, mặt đất bị chém nứt ra, tro bụi bay lên bốn phía, che dấu mọi thứ bên trong nó.
Tư Đồ Kiến đang muốn xông lên dây dưa với Đường Phong, trong giây lát, hắn cảm giác có một cổ nguy hiểm tập trung lên người mình. Đó là cảm giác tử vong, đây là kinh nghiệm trả qua vô số đại chiến sinh tử, mài ra được thực lực hiện giờ của Tư Đồ Kiến, cho nên hắn không xa lạ cảm giác này chút nào.
Dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía trước, Tư Đồ Kiến nhìn thấy người trẻ tuổi Linh giai hạ phẩm kia đang nhìn chằm chằm vào mình, hai con mắt của hắn không có chút tình cảm nào, giống như đang nhìn một vật chết.
Mà ở trước người của Đường Phong, có một thanh trường kiếm bay lơ lửng, chính là trường kiếm mà hắn sử dụng, chính là Độc Ảnh kiếm của hắn.
Nhưng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là, hắn không có cầm trường kiếm trên tay, mà chuôi kiếm này lại trôi nổi lơ lửng ở trước mặt của hắn.
Trong thoáng chốc, Tư Đồ Kiến nhìn thấy thanh kiếm này như biến thành một mũi tên vô kiên bất tồi, mà người tuổi trẻ kia chính là một cây cung lớn có dây cung đang bị kéo căng.
Tên đã trên dây, mục tiêu chính là mình, mang theo một cổ khí tức tử vong.
- Giả thần giả quỷ!
Tư Đồ Kiến nổi giận gầm lên một tiếng, hắn vì ảo giác mà mình cảm nhận ở trước mặt mà vô cùng phẫn nộ, đang muốn tiến lên trước một bước, liền nghe một âm thanh "Vi vu" truyền tới.
Đó chính là âm thanh khi mũi tên rời khỏi dây cung, âm thanh thanh thúy, không có tạp âm, chỉ có những thanh tuyệt thế trường cung trên thế gian này, mới có thể phát ra âm thanh này.
Trước mắt biến thành một màu bích lục, Tư Đồ Kiến lực chọn phản ứng theo bản năng, huy động trường kiếm trên tay của mình.
Nhưng hắn không làm nên chuyện gì, khoảng cách quá gần.
Sau đó là một tiếng kêu đau đớn, thân thể Tư Đồ Kiến bị một cổ lực đạo cường đại, đánh bay ra sau mười trượng, sau lưng phun ra một dòng máu đỏ thẫm, phun ra như suối.
Không đợi thân thể rơi xuống đất, Tư Đồ Kiến thất kinh uốn éo thân thể giữa không trung, nhanh như thiểm điện chạy thục mạng ra hướng khác.
- Muốn chạy?
Đường Phong cười lạnh một tiếng, thò tay lấy trong Mị Ảnh không gian ra một chuôi phi đao.
Vừa rồi một kích của Ngự Thần không thể giết chết Tư Đồ Kiến, không phải uy lực không đủ, mà là tiểu tử này quá nhạy cảm với cảm giác nguy hiểm, sau khi Độc Ảnh kiếm bị Ngự Thần bắn ra ngoài, hắn đã uốn éo hạ thân, làm cho một kích này không đánh trúng chỗ hiểm, chỉ lưu lại trên người hắn một lỗ thủng mà thôi.
Dù bị trọng thương, nhưng không đủ để lấy mạng hắn, với thực lực của Tư Đồ Kiến và linh đan diệu dược của Tư Đồ gia, hắn khôi phục lại chỉ là vấn đề thời gian.
Thả hổ về rừng gây họa ngày sau, đánh rắn không chết sẽ bị trả thù! Đối mặt với địch nhân như vậy không được mềm lòng, Đường Phong đã ôm tâm tính trảm thảo trừ căn.
- Phong nhi!
Vừa lấy phi đao ra, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô đã xuất hiện bên cạnh hắn, toàn thân hai người không có chút chật vật nào, thậm chí không bị dính một giọt máu.
- Tình huống như thế nào?
Bọn hắn vừa rồi quét sạch đám người còn lại của Tư Đồ gia, toàn bộ bị giết chết, không lưu một tên, khi nhìn thấy Đường Phong đang cố sức ứng phó, cho nên muốn ra tay hỗ trợ, nào biết vừa đến xem xét, chỉ còn lại một mình Đường Phong.
- Chạy thoát được sao!
Đường Phong nhìn về phía Tư Đồ Kiến vừa chạy trốn, thò tay đem phi đao bắn ra, phi đao lập tức lơ lửng trước mặt hắn.
- Ta đuổi theo hắn!
Đường Đỉnh Thiên cầm Khấp Huyết Thương muốn đuổi theo.
- Không cần!
Đường Phong từ từ lắc đầu, lập tức hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
- Đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Diệp Dĩ Khô thở dài một tiếng, dù gì Tư Đồ Kiến cũng là cao thủ Linh giai trung phẩm, hiện giờ đã chạy được một dặm rồi, cho dù Đường Đỉnh Thiên có đuổi theo, chỉ sợ khó mà đuổi kịp, cao thủ Linh giai trung phẩm liều mạng chạy trốn, chỉ có Linh giai thượng phẩm mới có thể ngăn lại.
- Đáng tiếc!
Đường Đỉnh Thiên vô cùng giận dữ.
Đường Đỉnh Thiên vừa dứt lời, liền ngạc nhiên nhìn về phía Đường Phong, cả Diệp Dĩ Khô cũng thế, thình lình hai phu thê nhìn thấy khí chất của Đường Phong lúc này biến đổi, trở nên quỷ dị khó dò, một cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng của hai người, mà cả người hắn, dù đứng nguyên tại chỗ, nhưng lại giống như một cây cung đang được kéo căng.
Ông một tiếng, tiếng vang này làm run màng nhĩ của người đứng bên cạnh, phi đao đang lơ lửng trước mặt Đường Phong, như biến thành một đạo lưu quang, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu.
Đường Phong mở to mắt, nhìn hai người cười cười, nói:
- Hắn chết rồi!
Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nghi hoặc nhìn hắn, cho tới lúc này, một tiếng lợi khí đâm xuyên da thịt từ xa xa truyền tới, sau đó là tiêng kêu thảm thiết của người sắp chết phát ra, tiếng hét thảm này từ phương hướng chạy trốn của Tư Đồ Kiến truyền tới.
Hai phu thê liếc nhìn nhau, đều nhìn ra một tia sợ hãi trong mắt của đối phương.
- Ta đi xem.
Đường Đỉnh Thiên như vẫn chưa tin vào lời nới của Đường Phong, thân hình nhoáng một cái đã rời đi, một lát sau, trên tay của hắn cầm về một cổ thi thể, sắc mặt như thấy quỷ nhìn Đường Phong.
Thi thể Đường Đỉnh Thiên mang trở về, chính là Tư Đồ Kiến. Nhưng bộ dáng hiện tại của hắn vô cùng thê thảm, dưới bụng của hắn xuất hiện một lỗ thủng cỡ bàn tay hài tử, vẫn còn máu huyết đang chảy ra, vết thương này giống như bị trường kiếm đâm thủng, không phải đâm thủng đơn giản, mà là bị thanh trường kiếm đâm xuyên qua.
Mà cái ót của hắn cũng có miệng vết thương, cũng là một vết thương như thế, thương thế này nhỏ hơn phần bụng một chút, nhưng cũng là vết thương bị đâm xuyên qua. Lợi khí bay từ phía sau đâm xuyên qua não, đánh vào đầu, sau đó bay đi.
Từ hai vết thương này mà suy đoán, vết thương trí mệnh không thể nghi ngờ chính là cái sau! Dù là ai, khi cái ót bị đánh thủng một cái lỗ lớn như vậy, đừng mong toàn mạng.
/1679
|