Vô Thường

Chương 1356: Các ngươi đã đến tuổi gả chồng rồi. (Hạ)

/1679


Thời thế tạo anh hùng, anh hùng ứng thế mà sinh!
Trong lúc Đường Phong nghỉ ngơi tại tòa thành trì này, nghe đồn trong một ít nhân tài mới xuất hiện này, nghe đồn về một nữ hài. Bản thân mình mới lưu lạc tới đây, cho nên Đường Phong cũng cảm thấy có chút ý tứ.
Rất nhiều người nói đến nàng, nữ hài không đến hai mươi tuổi này từ đâu nhảy ra, trong hai năm này nổi danh khắp Lý Đường đế quốc, lẻ loi một mình, liền chọn tất cả các đại tông môn trong Lý Đường đế quốc, rất không nể mặt quét sạch mặt mũi của người ta. Nàng không giết người, chỉ lao vào trong tông môn của người ta, khiêu chiến cao thủ có thực lực mạnh nhất trong tông môn này.
Lúc ban đầu không có người nào xem nàng là chuyện gì quan trọng, nhưng thời gian trôi qua, số lượng tông môn mà nàng khiêu chiến càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người sợ hãi. Tông môn để ý nhất là cái gì? Thực lực bản thân chỉ là vấn đề thứ hai, thể diện mới là vấn đề quan trọng nhất.
Tông môn có lịch sử mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm, bị một con nhóc càn quét, tin tức này lan truyền ra ngoài làm cho bọn họ xẩu hổ muốn chết. Nhưng sợ rằng bọn họ cũng không làm nên chuyện gì, nơi nàng đi qua, cửa tông môn đều bị kéo xuống, không có người nào đào thoát khỏi vận rủi.
Trong Lý Đường đế quốc, trừ hai thế lực lớn Bạch Đế thành và Đại Tuyết Cung ra, ngay cả Thiên Công Sơn Trang cũng bị nàng xông vào.
Chuyện lần này huyên náo quá lớn, người của Bạch Đế thành tiến vào trong Bạch Đế Bí Cảnh, mất tích thần kỳ, cho nên thế lực cường đại nhất Lý Đường đế quốc chính là Đại Tuyết Cung và Thiên Công Sơn Trang.
Sợ bản thân bị càn quét mặt mũi, Đại Tuyết Cung muốn giáo huấn cô bé này một chút. Nhưng không thể tưởng tượng nổi là, cô bé này khiêu chiến hết Lý Đường đế quốc trừ Đại Tuyết Cung ra, sau đó đột nhiên biến mất.
Rốt cuộc nàng sử dụng vũ khí gì, làm thế nào để chiến thắng cao thủ của các tông môn, không có người biết rõ, tông môn chiến bại cũng không kiêng kỵ chuyện này, cho nên rất nhiều người trong khách sạn thảo luận vấn đề này, Đường Phong cũng chỉ nghe được chiến tích nổi bật của nàng, những chuyện khác thì không rõ, chỉ biết được nàng xinh đẹp như hoa, làm cho rất nhiều thiếu niên tuổi trẻ tuấn kiệt ngày nhớ đêm mong.
Không phải là một nha đầu nào đó của khỏi Thiên Tú bước ra giang hồ chứ? Đột nhiên Đường Phong nghĩ ra một thuyết pháp. Nhưng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, nếu là người Thiên Tú tông đi ra ngoài, nhất định sẽ báo cho sư môn của mình, loại chuyện làm vẻ vang sư môn này, không cần giấu diếm làm gì.
Thần thần bí bí, nha đầu kia có địa vị gì? Đường Phong nghi hoặc không thôi.
Nghỉ ngơi tầm nửa ngày, Đường Phong mới tiếp tục lên đường, năm ngày sau, Đường Phong trở lại Thiên Tú tông.
Trước đi tìm cô cô nói chuyện, nhiều năm không gặp Đường Phong, Lâm Nhược Diên nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn đương nhiên nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay hắn không buông.
Nói chuyện với cô cô suốt cả ngày, Đường Phong mới từ chỗ nàng đi ra, Lâm Nhược Diên vẫn như cũ, dù đã qua nhiều năm, nhưng dung nhan của cô cô cũng không già đi, chỉ có điều thực lực vẫn dừng lại ở cảnh giới Thiên giai trung phẩm.
Tư chất của nàng không cao, chỉ sợ dù cơ duyên đầy đủ, cũng chỉ tấn chức lên Thiên giai thượng phẩm, nếu không có cơ duyên, đành phải dừng bước ở cảnh giới này.
Phần công ơn nuôi dưỡng, Đường Phong sẽ để mãi trong lòng, nhưng không biết nên báo đáp nàng như thế nào. Mạc Lưu Tô là hảo thủ luyện dược, nhưng không có đan dược gì có thể cải biến tư chất của một người được.
Chỉ có linh nhũ vạn năm, mới có công dụng thoát thai hoán cốt, tẩy kinh phiệt tủy.
Sau khi nhìn thấy Lâm Nhược Diên, Đường Phong càng muốn đi tìm linh nhũ vạn năm trở về, nếu có thể đề cao tư chất của cô cô, cả đời này chưa hẳn là không thể tấn chức Linh giai được, trên tay hắn còn mấy khỏa Tinh Thần Thiên Nguyên Đan chưa sử dụng tới.
Sau khi trở về Yên Liễu Các, Bảo nhi Mộng nhi đang chán vì không được đi theo bên cạnh Đường Phong, hai tiểu cô nương nước mắt lưng tròng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Bảo nhi dịu dàng, đi trong phòng bếp làm một chén canh tròn bưng cho Đường Phong, chỉ là mất nước mắt, cũng không nói cái gì, ngược lại là Mộng nhi, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, một bên sở trường sát liếc tròng mắt, vừa nói:
- Thiếu gia, có phải ngươi ghét bỏ thực lực của chúng ta thấp kém không, không muốn chúng ta phải không?
- Tại sao lại nghĩ như vậy?
Thiếu chút nữa Đường Phong ho viên chè trôi nước đang ăn trong miệng ra, cái tội danh này quá lớn nha.
- Ngươi xem, nhiều năm rồi ngươi không trở về, trong nội tâm không muốn chúng ta rồi. Ta và Bảo nhi vẫn ở Yên Liễu Các bảo nhau hãy đợi a, hãy đợi a... Rốt cuộc đợi nhiều năm như vậy, nơi đây chỉ còn lại hai chúng ta, thiếu gia không ở đây, các phu nhân cũng không trở về, trước kia các nàng phu nhân ở đây, hiện tại các nàng cũng không có...
Lời này làm cho Đường Phong đau lòng, tuy hai nha đầu này không có địa vị cao thượng đám người Lại tỷ, nhưng dù sao cũng phục thị Đường Phong từ nhỏ, cùng nhau lớn lên.
- Hai năm qua có chút chuyện bận rộn, cho nên không có thời gian trở về.
Đường Phong buông chén, kéo Mộng nhi ngồi trên đùi, thò tay lau nước mắt trên mặt nàng.
- Thật sao?
Mộng nhi chớp chớp con mắt đang sưng như quả đào lên, nhìn qua Đường Phong.
- Thiếu gia có thể lừa gạt các ngươi sao?
Đường Phong nhéo nhéo cái mũi của nàng, lại ngoắc Bảo nhi, nói:
- Ngươi cũng tới!
Bảo nhi đỏ mặt lên, nhưng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn ngồi lên cái đùi còn lại của Đường Phong.
Đường Phong nhìn Mộng nhi ở bên trái, nhìn Bảo nhi ở bên phải, trong nội tâm khẽ động, thì thầm:
- Ngẫm lại thì năm nay các ngươi cũng hơn hai mươi tuổi rồi, cũng nên cho các ngươi kiếm một người trong sạch để gả đi.
Vừa dứt lời, Đường Phong liền cảm giác thân thể hai nữ hài đang ngồi trên đùi của hắn run lên, lập tức cứng ngắc lại.
Rầm rầm... Giống như trời mua, dù là Bảo nhi hay là Mộng nhi, nước mắt rơi xuống đất như mưa.
- Sao lại thế? Đừng khóc ah.
Đường Phong luống cuống tay chân, lau bên này lại lau bên kia, nhưng có lau thế nào cũng không hết, chỉ trong chốc lát, quần áo của hắn ướt nhẹp nước mắt.
Hai nha đầu này là thùng nước sao? Đường Phong phiền muộn, dứt khoát buông tay mặc kệ, đợi các nàng khóc đủ thì thôi.
- Ta đã nói... Thiếu gia không... Không quan tâm bọn ta nữa... Ô... Ô ô, hiện tại thực... Thật sự... Không quan tâm đến bọn ta nữa...
Mộng nhi nói hết một câu cực kỳ gian khổ, vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào đứt quãng.
- Ta không nói không muốn các ngươi, nhưng các ngươi đã đến tuổi gả chồng rồi.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status