Vô Thường

Chương 1255: Hạ lạc của Thi Thi! (Hạ)

/1679


Khó trách nhìn thì thấy tuổi của nàng còn trẻ lại có thực lực cao cường như vậy, cũng không phải là sử dụng Trú Nhan Thuật, mà là linh thú hóa thân! Thượng cổ linh thú Hỏa Phượng Hoàng hóa thân!
Tính sai! Không ngờ trong Thiên Thánh Cung trong lại có một con thượng cổ linh thú, ngay cả trí nhớ cô đọng từ âm hồn ra mà vẫn không hề có tin tức của nàng, ngay cả người như Ngũ Triêu Dương, cũng không biết sự tồn tại của Hỏa Phượng Hoàng.
- Phong ca ca...
Âm thành của Linh Khiếp Nhan từ trong Bất Phôi Giáp truyền tới, trong âm thanh mang theo vẻ khẩn trương và vội vàng:
- Ngươi không sao chứ?
- Chỉ sợ không tốt lắm!
Đường Phong cười khổ một tiếng, cương khí của mình đã tiêu hao gần hết, tuy tạm thời có thể duy trì thực lực Linh giai Thượng phẩm, nhưng phần cương khí còn dư lại không đủ để mình chạy tới lối ra. Hơn nữa, dù có thể chạy ra khỏi Linh Mạch Chi Địa của Thiên Thánh Cung, cũng phải tìm địa phương an toàn để chữa thương mới được.
Nhưng đoạn mộc côn đen kịt đã được mình bỏ lại ở Thiên Thánh Cung, sớm muộn gì cũng có một ngày cái Linh Mạch Chi Địa này bị thiêu đốt không còn. Thiếu gia không được sống khá giả, các ngươi cũng đừng mong được sống tốt hơn, trong lòng Đường Phong mang theo một cổ ác khí.
Cương khí trong cơ thể Đường Phong đã tiêu hao sạch sẽ, bước chân chạy trốn về phía trước cũng dần chậm lại, Tá Thi Hoàn Hồn tiêu tán đi, cảnh giới của hắn bị rớt xuống chỉ còn Thiên giai thượng phẩm.
Không có cảnh giới Linh giai thượng phẩm hộ thân, hỏa kình của Hỏa Phượng Hoàng rốt cục cũng bộc phát rất mạnh mẽ, Đường Phong cảm giác kinh mạch toàn thân như bị hàng ngàn hàng vạn con kiến gặm nhắm, đau đến mức đầu đầy mồ hôi to như hạt châu chảy xuống.
Ánh mắt dần mơ hồ, cả thế giới như đang chuyển động.
Không thể ngất! Tuyệt đối không thể ngất, nếu ngất trên địa bàn của địch nhân, có trời mới biết sẽ có kết cục gì! Đường Phong cắn đầu lưỡi của mình một cái, thậm chí cắn ra cả máu tươi, kỳ vọng vào đau đớn sẽ giúp mình thanh tỉnh hơn một chút. Nhưng cắn xuống một cái, hắn cảm thấy chẳng có chút cảm giác nào, đau đớn trong kinh mạch đã lất át toàn bộ cảm giác đau đớn khác.
Con mắt tối sầm, Đường Phong ngã xuống đất, một mãnh tro bụi bay lên tung tóe.
Gió nhẹ mơn man, thổi bay tóc vào áo bào của Đường Phong, trên khuôn mặt hắn tràn đầy thống khổ, dù đã rơi vào trạng thái hôn mê, hỏa kính của Hỏa Phượng Hoàng vẫn không ngừng giày vò lục phủ ngũ tạng và kinh mạch của hắn.
Cốp, cốp... Một hồi âm thanh như tiếng bước chân đang từ xa vọng tới, một lát sau, một nữ tử mặc quần áo màu hồng phấn, ôm theo đàn ngọc, dáng người uyển chuyển đi đến trước mặt Đường Phong.
Khuôn mặt cô gái này bị một mảnh lụa đen che chắn, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, tản mát ra một hương vị không nói nên lời, hai đồng tử trên đôi mắt tràn đầy vũ mị, chỉ một đôi mắt như vậy cũng đủ làm cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải nhớ mong. Rất khó để biết bên dưới mảnh lụa đen kia đang ẩn giấu một khuôn mặt tuyệt thế như thế nào.
Nữ tử chậm rãi ngồi xổm xuống, hai con mắt vũ mị nhìn chằm chằm vào Đường Phong, chậm rãi duỗi một bàn tay trắng nõn ra, sờ lên khuôn mặt Đường Phong, lẩm bẩm:
- Vài năm không gặp, ngươi đã thành thục hơn rất nhiều!
- Đem tay của ngươi dời ra chỗ khác cho ta!
Linh Khiếp Nhan lạnh lùng truyền âm nói.
- Ha ha...
Cô gái quyến rũ cười khẽ một tiếng, dù phóng đãng cũng không dám làm càn, không cần tận lực dụ dỗ, nhưng lại mang theo một hương vị làm xuân tâm của người ta nhộn nhạo.
- Nếu không không phải nhìn mặt mũi của hắn, ngươi cho rằng ta sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi sao?
Âm thành của Linh Khiếp Nhan lạnh hơn trước rất nhiều:
- Ngươi không sợ ta thôn phệ ngươi sao?
- Ta và ngươi đều là một, tại sao lại máu lạnh như vậy? Nha... Nguyên lai ngươi đã cắn nuốt Bá Đạo và Độc Ác, khó trách lại hung tàn như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hai con mắt vũ mị của nữ tử kia nhìn xuống, sau đó từ từ cúi người, tháo mảnh lụa che mặt xuống, một đôi môi hồng nhuận phơn phớt như bảo thạch hôn lên môi của Đường Phong.
- Ngươi làm cái gì đó?
Linh Khiếp Nhan kinh hãi.
- Hôn hắn, không nhân cơ hội này, sau này sẽ không còn cơ hội.
- Ngươi dám, có tin ta hiện tại đánh ngươi một trận hay không?
- Ngươi nếu cam lòng nhìn hắn chết, như vậy cũng tốt, hiện tại thân thể của hắn, chỉ sợ đã không thể tiếp nhận tinh hồn của ngươi được.
Nữ tử bất động thanh sắc, bờ môi ướt át mềm mại dán lên miệng Đường Phong, một cổ cương khí tinh thuần rót vào trong thân thể Đường Phong.
- Phóng đãng!
Linh Khiếp Nhan hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không ngăn cản nữ nhân này, tùy ý để nàng khinh bạc. Đương nhiên nàng biết rõ đối phương không phải thật sự muốn hôn Đường Phong, mà muốn mượn phương pháp này để truyền cho hắn một ngụm cương khí.
Nhưng vẫn còn những biện pháp tốt hơn, nhưng nàng lại không làm như vậy, rõ ràng là muốn khiêu khích mình, tại sao mình lại có tinh hồn như thế này chứ, thật sự là sỉ nhục mà!
Cương khí rót vào làm cho khuôn mặt tái nhợt của Đường Phong đỡ hơn một chút, dồn dập hô hấp cũng dần dần có dấu hiệu vững vàng, nữ tử đứng dậy, lau lau khóe miệng ướt át của mình, đem mảnh lụa che lại, che chắn gương mặt tuyệt mỹ lại, giống như phù dung sớm nở tối tàn.
- Ta muốn nghỉ ngơi một chút, Thi Thi sẽ xuất hiện, ngươi là nữ nhân độc ác nên đừng dọa nàng sợ, cho tới bây giờ nàng còn không biết có ta tồn tại!
Sau khi nói những lời này, đôi mắt của nữ tử này cũng dần dần mất đi vẻ vũ mị mà bất cứ nam nhân nào cũng nhớ thương, tuy đôi mắt lúc này vẫn đẹp như trước, nhưng đã không còn lực lượng như trước kia.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, nữ tử giật nảy người rùng mình một cái, đưa mắt nhìn quanh, trong mắt tràn đầy thần sắc mê mang. Tại sao mình tới đây? Đi tới lúc nào?
Mấy năm nay, mình thường xuyên làm chuyện bất tri bất giác mà mình không biết, đi đến những địa phương mà mình chưa từng nghe qua.
Linh Khiếp Nhan trốn ở trong Bất Phôi Giáp thở dài một tiếng, Thi Thi ah! Tinh hồn Vũ Mị kia chiếm cứ thân thể nữ hài này, lần từ biệt năm đó ở bên ngoài Đại Tuyết Cung đã không còn bất cứ tin tức gì, không nghĩ tới nàng lại xuất hiện ở chỗ này.
Từ khi Đường Phong bước vào Thiên Thánh Cung, Linh Khiếp Nhan đã cảm ứng được sự tồn tại của Vũ Mị, nhưng Đường Phong có chuyện quan trọng muốn làm, cho nên nàng không nhắc tới, nhưng đến khi Đường Phong hôn mê, Linh Khiếp Nhan không thể không nhờ tinh hồn Vũ Mị cứu viện một lần.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status