Vô Thường

Chương 1111: Nghịch đồ, ngươi chết chắc rồi (hạ)!

/1679


Theo đạo lý mà nói, năm âm hồn là cơ sở để mở ra không gian mị ảnh, năm âm hồn này nếu có thể thay thế, cũng có nghĩa là thần bí không gian kia vẫn tồn tại, sẽ không bởi vì âm hồn khác nhau mà biến mất không thấy.
Hiện tại không thể mở ra bởi vì năm âm hồn trước kia bị cắn nuốt rồi.
Nếu như dùng âm hồn mới cô đọng thay thế năm âm hồn trước đây, có lẽ có thể căn cứ theo lẽ thường tình để sử dụng không gian mị ảnh.
Trong lòng Đường Phong cố gắng tự an ủi chính mình, đây cũng là kết cục lý tưởng nhất. Bất quá thời gian bây giờ không thích hợp, chờ đến buổi tối đêm khuya yên tĩnh, Đường Phong mới có cơ hội thí nghiệm một chút.
Hai đại sát thần đang cùng Đường Đỉnh Thiên và Âu Dương Vũ bàn về trận chiến ngày hôm nay, tuy rằng tuổi tác Đường Đỉnh Thiên kém bọn họ một chút, nhưng vô luận bối phân hay thân phận, đều kém không nhiều, lại nói tiếp câu chuyện nói về nhân vật chính đều là Linh Giai, cũng có rất nhiều địa phương cần giao lưu.
Đường Phong nghe thấy quá nhàm chán, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Bởi vì chuyện của không gian mị ảnh, tâm tình của Đường Phong có chút mất mác, trong lúc đang đi, chợt nghe thấy âm thanh ưm...ưm...a...a từ trong phòng vọng ra.
Không cần phải nghĩ, Đường Phong liền đưa tay mở cửa phòng, không đợi hắn thấy rõ tình huống bên trong, một đạo chưởng phong đột nhiên đánh vào trước mặt, mục tiêu là hai mắt của hắn, không chỉ như vậy, còn mang theo âm thanh xé gió của ám khí.
Đường Phong phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, mặc dù có chút mơ màng giống như đang đi vào cõi thần tiên, vẫn theo phản xa có điều kiện vung tay lên, chụp được hai thanh phi đao vừa bay đến trước mặt, lại dùng một thanh phi đao ngăn lại chưởng phong.
Đường Phong chưa kịp làm gì, cửa phòng lập tức đóng lại, thiếu chút nữa làm Đường Phong dắt đầu ở bên trong.
Trong nháy mắt lúc cửa phòng khép lại, tròng mắt Đường Phong như kẻ trộm nhìn xuyên thấu qua khe hở thấy được một chút tình huống bên trong. Chớp mắt một cái, mặt Đường Phong liền đỏ lên rồi.
Hắn thấy một mảng trắng bóng, làm cho váng đầu chóng mặt.
Ai vậy nha? Khẳng định là không phải Lại tỷ và Tiểu Nhã rồi, cùng ngủ chung giường nhiều lần như vậy, Đường Phong chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra.
Ở trong phòng Lại tỷ dậm chân xấu hổ nói:
- A Phong, hiện tại không phải lúc thích hợp cho chàng vào.
Sắc mặt Đường Phong xấu hổ nhưng vẫn đáp lại một tiếng.
Bên trong lại truyền đến một tiếng rên rỉ cực kỳ tiêu hồn, thiếu chút nữa không làm đầu khớp xương Đường Phong mềm đi một nửa, vắt chân lên cổ chạy mất, trước khi đi còn bỏ lại một câu nói:
- Nghịch đồ, dám can đảm cầm phi đao công kích vi sư, ngươi chết chắc rồi!
Người biết dùng ám khí để tập kích, không cần nghĩ cũng biết là do Chu Tiểu Điệp ra tay. Thủ pháp ám khí của tiểu nha đầu hiện tại cũng rất cao, tuy rằng bởi vì thực lực không cao, lực sát thương của ám khí không có, nhưng bàn về sự bất ngờ và tính quỷ dị khi phát ra ám khí, đã không kém gì Đường Phong lúc còn là Địa giai rồi. Phải biết rằng, đây mới là năm thứ nhất Chu Tiểu Điệp tu luyện ám khí mà thôi. Nếu là để cho nàng tiếp tục tu luyện mấy năm, bằng vào tay nghề kia, sớm muộn cũng sẽ siêu việt Đường Phong.
Trong lòng Chu Tiểu Điệp gấp đến nỗi đi đi lại lại:
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Vừa rồi nàng cũng không nghĩ kỹ, nhìn Bạch Tiểu Lại động thủ, nàng cũng tiện tay bắn ra hai thanh phi đao. Vậy mà không ngờ người nàng cho lấy làm mục tiêu dĩ nhiên là Đường Phong.
- Đừng sợ, sư nương sẽ bảo hộ ngươi.
Tiểu Nhã hứa hẹn hào sảng, sau đó chỉ vào Tiểu Thiên vừa đứng lên nói:
- Đại tỷ cùng Tiểu Điệp giữ lấy nàng, nha đầu chết tiệt kia, bị thương còn không muốn rịt thuốc, nãi nãi nhà hắn, ai thiếu đạo đức như vậy, chém cả một kiếm vào bờ mông xinh xắn này?
Đợi đến khi Lại tỷ và Tiểu Điệp liên thủ đè Tiểu Thiên xuống giường, Tiểu Nhã liền vung tay lên nhẹ nhàng vỗ vào cái mông vênh vểnh của Tiểu Thiên, vỗ rất nhẹ, Tiểu Thiên lại rên khe khẽ một tiếng.
Thương thế này rất nhỏ, lấy cảnh giới Linh Giai và năng lực khôi phục của Tiểu Thiên, không cần đến hai ba ngày liền có thể khỏi hẳn, thế nhưng nữ nhân đều thích chưng diện, Tiểu nhã rất sợ sau này lưu lại vết tích trên người nàng ta, cho nên mới mạnh mẽ đè nàng trên giường để đắp thuốc chữa thương.
Đường Phong xám xịt chạy ra từ trong phòng, gót chân còn không có đứng vững, một đạo thân ảnh chạy như bay đến bên ngoài Thính Tuyền Cư, người này không phải ai khác, chính là Đường Ngạo.
Vẻ mặt Đường Ngạo nghiêm túc nhìn Đường Phong nói:
- Phong nhi, đi theo ta.
Đám người Đường Đỉnh Thiên cũng vội vàng đứng lên, Đường Phong không hỏi một tiếng, vội vã chạy theo ra ngoài, trong đại chiến Đường Ngạo bị cụt mất một tay, vết thương còn đang chảy máu, tuy rằng đắp thuốc chữa thương rồi, nhưng thoạt nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Dẫn Đường Phong khó chịu cấp tốc chạy về phía trước, Đường Ngạo có chút bi thương nói:
- Không biết vì sao, Thượng tiền bối chỉ đích danh muốn gặp ngươi, đợi lúc nữa đi tới phòng, nhớ đừng làm mất lễ tiết của Đường gia bảo ta. Thượng tiền bối thủ hộ linh mạch mấy trăm năm, là công thần lớn nhất của Linh Mạch Chi Địa, trận chiến ngày hôm nay, một phần cũng nhờ năng lực của tiền bối mới có thể chuyển nguy thành an.
- Vâng!
Đường Phong cung kính trả lời. Nhưng mà trong lòng không khỏi chột dạ một chút.
Thượng tiền bối chỉ đích danh muốn gặp mình? Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ hắn nhìn ra cao thủ thần bí kia là mình?
Nghĩ đến việc này, Đường phong thử dò hỏi:
- Trong nhà có ai nhìn thấy vị cao thủ lúc trước hiện thân không?
Đường Ngạo thở dài một tiếng:
- Ta cũng không rõ ràng lắm, sau khi đại chiến đột nhiên hắn biến mất không ai nhìn thấy, trước kia cũng chăng bao giờ nghe qua sự tồn tại của hắn, vấn đề này Thượng tiền bối cũng hỏi, nhưng là chúng ta không có biện pháp trả lời cho hắn.
- Oh!
Đường Phong cảm thấy an tâm rồi, xem ra Thượng tiền bối muốn gặp mình cũng không phải bởi vì thân phận của mình bại lộ, vậy thì là vì cái gì?
Đường Phong cảm thấy rất mơ hồ.
Lúc này Thượng tiền bối đang ở tại chỗ Đường Ngạo, nơi đây quy tụ toàn bộ cao thủ Linh Giai may mắn sống sót sau trận chiến vừa rồi, trên mặt mỗi người đều lấp đầy u sầu, đau đớn vô cùng, hiển nhiên là đang lo lắng cho Thượng tiền bối.
Lúc Đường Ngạo dẫn Đường Phong vào, đám người chủ động tránh ra một con đường, cũng dám coi thường thân phận và địa vị của Đường Phong.
Vào trong phòng, Đường Ngạo đi tới bên giường Thượng tiền bối, vội vàng nói:
- Tiền bối, người ngài cần tìm ta đã dẫn tới rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đường Phong đứng ở bên giường dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy Thượng tiền bối nằm trên giường, nhìn qua có vẻ đã gần đất xa trời, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên đã đến mức dầu hết đèn tắt.
- Vãn bối Đường Phong, ra mắt tiền bối.

/1679

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status