Năm mươi vị Linh Giai, thật là mạnh tay, loại số lượng này hoàn toàn có thể ngang bằng số lượng Linh Giai của tất cả các gia tộc trong Linh Mạch Chi Địa cộng lại, mặc dù là chính diện đối chiến, Linh Mạch Chi Địa cũng không có nhiều phần thắng, huống chi hiện tại các đại gia tộc ở Linh Mạch Chi Địa có nhiều cố kỵ lắm, căn bản không thể chung tâm chung sức đối địch.
Nếu như tất cả các cao thủ của Huyết Vụ Thành đều tiến đến, vậy thì toàn bộ Linh Mạch Chi Địa đều không ai có thể chống lại.
- Đi, việc này phải thông báo cho hai vị gia chủ!
Đường Tử Thư vội vàng bước vào trong phủ.
Vào Đường phủ, Đường Tử Thư để Đường Phong tự đi Thính Tuyền Cư, một mình một người vội vã đi tìm Đường Ngạo và Đường Duệ.
Trong Thính Tuyền Cư, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nghe được Đường Phong trở về, cũng là không nhịn được vội vàng vui vẻ chạy ra đón.
Trước đây mọi người đã gặp mặt, tự nhiên là không thể thiếu ngồi lại chào hỏi, đến lúc nhìn thấy cảnh giới của mọi người dĩ nhiên là Linh Giai, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô hầu như không thể tin được hai mắt của mình.
Lúc này thời gian mới bao lâu, nhóm người như vậy dĩ nhiên toàn bộ đều tấn chức đến Linh Giai rồi, nếu nói bí ẩn gì, làm sao bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.
Đợi được Diệp Dĩ Khô hướng ánh mắt về phía Âu Dương Vũ, khôi khỏi nhướng mày:
- Làm sao Âu Dương tiên sinh sẽ ở cùng một chỗ với Phong nhi nhà ta?
Không đợi Đường Phong mở miệng giải thích, Âu Dương Vũ đã ôm quyền nói:
- Âu Dương ra mắt phu nhân, Âu Dương đã bỏ tà theo chính, thoát ly Huyết Vụ Thành, bái vào môn hạ của lệnh công tử, được môn chủ thưởng thức, may mắn được nhận chức vị trưởng lão.
Diệp Dĩ Khô chau mày, hồ nghi đánh giá Âu Dương Vũ.
- Việc này nói ra rất dài, Âu Dương tiên sinh gia nhập Huyết Vụ Thành cũng có nỗi khổ của chính mình, hiện tại đã là người một nhà.
Đường Phong lôi kéo ống tay áo Diệp Dĩ Khô.
Sắc mặt Diệp Dĩ Khô hoàn hoãn một chút, nói:
- Nếu như thế, vậy thì đều vào đi.
Mọi người ngồi trong Thính Tuyền Cư, trước đây Lại tỷ gặp qua Diệp Dĩ Khô và Diệp Dĩ Khô, Tiểu Nhã lại chỉ thấy qua Diệp Dĩ Khô, bất quá thời gian kia các nàng và Đường Phong không có làm phu thê thực sự, lúc này gặp mặt cũng được cho là lần đầu tiên thấy cha mẹ chồng, hai người đều lộ ra nét hiền lành nhất mà mình có thể, vội vàng chạy ra chạy vào, ngâm trà nước cho mọi người đang ngồi, biểu hiện dịu dàng thành thạo để Diệp Dĩ Khô và Diệp Dĩ Khô tương đương thỏa mãn.
Tuy rằng tất cả mọi người đều là Linh Giai, nhưng dù sao bối phận cũng lớn hơn Lại tỷ và Tiểu Nhã một bậc, vội vàng chạy đi chạy lại hầu hạ tự nhiên cũng không có câu oán hận nào, nhưng thật ra ngốc nữu Tiểu Thiên, ngồi bên cạnh Đường Phong như đầu gỗ, để Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên nhìn không ra đường lối gì.
Mái tóc dài màu trắng của Tiểu Thiên rất chói mắt, điều này khiến Diệp Dĩ Khô sinh ra cảm giác thân thiết, bởi vì bản thân nàng cũng có một mái tóc trắng.
Một lát sau, khi mọi người đã nói chuyện với nhau, lúc này Đường Phong mới biết được, đối với cục diện hôm nay của Linh Mạch Chi Địa, Bố Trường Hải và Trang Chính Dương không phải không hề chuẩn bị và thực hiện, ngay vài ngày trước đã sai người mang một phong thư, truyền đến Đường gia bảo, để Đường gia bảo phái ra hai vị cao thủ Linh Giai, chuẩn bị liên hợp lại cùng các gia tộc khác, tấn công Chung Linh Cốc.
Cho dù không thể chém giết mười vị Linh Giai của Huyết Vụ Thành và năm Linh Giai của Chung gia, cũng muốn để Chung Bố Sở biến làm phản đồ phải trả giá lớn nhất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Mười vị Linh Giai Huyết Vụ Thành sẽ không quan tâm sự sống chết người của Chung gia, nhưng Chung Bố Sở lại khác, hòa thượng không phá miếu, Chung Linh Cốc ngay tại Linh Mạch Chi Địa, muốn báo thù còn sợ không tìm được đường sao?
Vốn đề nghị này, hẳn là Đường gia bảo vô cùng nguyện ý thạm dự, dù sao thù oán giữa Chung gia và Đường gia quá sâu, cơ hội này có thể ra sức đánh cừu nhân, ai đều không muốn bỏ qua.
Thế nhưng hiện tại Đường gia bảo căn bản không tìm ra nhân thủ, Đường Duệ Đường Ngạo đã bị trọng thương trong đại chiến, đến nay còn chưa khỏi, hôm nay Đường gia bảo chỉ còn có hai người Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên tọa trấn, một khi bọn họ cũng rời khỏi Đường gia bảo, nhất định ở đây liền không có năng lực phòng hộ.
Nếu mười vị Linh Giai của Huyết Vụ Thành vứt bỏ Chung gia, nhân cơ hội đến quấy rối Đường gia bảo, nơi này sớm muộn cũng bị san thành đất bằng.
- Ta dẫn người đi.
Đường Phong nghe xong kế hoạch lần này, chủ động xin đi giết giặc.
Mình mang đến sáu cao thủ Linh Giai, nếu điều hai cái đi ra ngoài, căn bản không có vấn đề gì.
- Không, dù sao chuyện này cũng là việc của Đường gia, không có đạo lý để người ngoài cũng dây dưa vào. Nếu Phong nhi con thực sự có lòng, vậy thì mang theo những bằng hữu của con tọa trấn ở Đường gia bảo, ta và mẫu thân con tự mình đi một chuyến là được.
Đường Đỉnh Thiên lắc đầu.
Tiếu thúc nói:
- Đường huynh, huynh nói như vậy là không đúng rồi. Chúng ta đi theo Phong thiếu, nếu Phong thiếu đã là người Đường gia, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Ta và lão Thang có được hôm nay tất cả cũng đều là nhờ Phong thiếu. Bây giờ có cơ hội vì hắn xuất lực, nếu còn từ chối, lão Thang cũng không yên lòng.
Đường Đỉnh Thiên còn muốn lên tiếng, lại bị Đường Phong ngắt lời:
- Phụ thân, mẫu thân! Địch nhân thực ra là sợ oai thần binh. Nếu hai người rời khỏi đây, nói không chừng bọn chúng thật sự sẽ tấn công Đường gia bảo. Dù sao bọn chúng cũng không biết chúng ta có viện binh. Cho nên, nếu hai người ở lại, khẳng định bọn chúng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, mấy vị Tiếu thúc vừa mới tấn chức Linh Giai, cần một trận chiến đấu để thể nghiệm sự huyền bí của Linh Giai. Mặt khác… Con cũng có chuyện muốn đi tìm cao thủ Huyết Vụ Thành xác nhận một chút.
Thấy Đường Phong nói có lý, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nhìn nhau, nhíu mày trầm tư chốc lát, lúc này mới nói:
- Phong nhi nói cũng có đạo lý. Đã như vậy, vậy làm phiền chư vị. Tuy nhiên, hai nhà Bố Trang bên kia chỉ cần chúng ta xuất động hai cao thủ Linh Giai, các vị nhiều người như vậy…
- Nhất định là không thể để toàn bộ con bài tẩy bại lộ ra ngoài.
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Hơn nữa nếu là cao thủ Linh Giai Linh Mạch Chi Địa liên hợp tác chiến, chúng ta cũng không cần nhiều người xuất thủ như vậy. Tiếu Thúc và Đoạn thúc đi theo con thôi, những người khác tốt nhất cứ lưu lại đi.
Lúc này không còn ai dị nghị nữa.
Nếu như tất cả các cao thủ của Huyết Vụ Thành đều tiến đến, vậy thì toàn bộ Linh Mạch Chi Địa đều không ai có thể chống lại.
- Đi, việc này phải thông báo cho hai vị gia chủ!
Đường Tử Thư vội vàng bước vào trong phủ.
Vào Đường phủ, Đường Tử Thư để Đường Phong tự đi Thính Tuyền Cư, một mình một người vội vã đi tìm Đường Ngạo và Đường Duệ.
Trong Thính Tuyền Cư, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nghe được Đường Phong trở về, cũng là không nhịn được vội vàng vui vẻ chạy ra đón.
Trước đây mọi người đã gặp mặt, tự nhiên là không thể thiếu ngồi lại chào hỏi, đến lúc nhìn thấy cảnh giới của mọi người dĩ nhiên là Linh Giai, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô hầu như không thể tin được hai mắt của mình.
Lúc này thời gian mới bao lâu, nhóm người như vậy dĩ nhiên toàn bộ đều tấn chức đến Linh Giai rồi, nếu nói bí ẩn gì, làm sao bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.
Đợi được Diệp Dĩ Khô hướng ánh mắt về phía Âu Dương Vũ, khôi khỏi nhướng mày:
- Làm sao Âu Dương tiên sinh sẽ ở cùng một chỗ với Phong nhi nhà ta?
Không đợi Đường Phong mở miệng giải thích, Âu Dương Vũ đã ôm quyền nói:
- Âu Dương ra mắt phu nhân, Âu Dương đã bỏ tà theo chính, thoát ly Huyết Vụ Thành, bái vào môn hạ của lệnh công tử, được môn chủ thưởng thức, may mắn được nhận chức vị trưởng lão.
Diệp Dĩ Khô chau mày, hồ nghi đánh giá Âu Dương Vũ.
- Việc này nói ra rất dài, Âu Dương tiên sinh gia nhập Huyết Vụ Thành cũng có nỗi khổ của chính mình, hiện tại đã là người một nhà.
Đường Phong lôi kéo ống tay áo Diệp Dĩ Khô.
Sắc mặt Diệp Dĩ Khô hoàn hoãn một chút, nói:
- Nếu như thế, vậy thì đều vào đi.
Mọi người ngồi trong Thính Tuyền Cư, trước đây Lại tỷ gặp qua Diệp Dĩ Khô và Diệp Dĩ Khô, Tiểu Nhã lại chỉ thấy qua Diệp Dĩ Khô, bất quá thời gian kia các nàng và Đường Phong không có làm phu thê thực sự, lúc này gặp mặt cũng được cho là lần đầu tiên thấy cha mẹ chồng, hai người đều lộ ra nét hiền lành nhất mà mình có thể, vội vàng chạy ra chạy vào, ngâm trà nước cho mọi người đang ngồi, biểu hiện dịu dàng thành thạo để Diệp Dĩ Khô và Diệp Dĩ Khô tương đương thỏa mãn.
Tuy rằng tất cả mọi người đều là Linh Giai, nhưng dù sao bối phận cũng lớn hơn Lại tỷ và Tiểu Nhã một bậc, vội vàng chạy đi chạy lại hầu hạ tự nhiên cũng không có câu oán hận nào, nhưng thật ra ngốc nữu Tiểu Thiên, ngồi bên cạnh Đường Phong như đầu gỗ, để Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên nhìn không ra đường lối gì.
Mái tóc dài màu trắng của Tiểu Thiên rất chói mắt, điều này khiến Diệp Dĩ Khô sinh ra cảm giác thân thiết, bởi vì bản thân nàng cũng có một mái tóc trắng.
Một lát sau, khi mọi người đã nói chuyện với nhau, lúc này Đường Phong mới biết được, đối với cục diện hôm nay của Linh Mạch Chi Địa, Bố Trường Hải và Trang Chính Dương không phải không hề chuẩn bị và thực hiện, ngay vài ngày trước đã sai người mang một phong thư, truyền đến Đường gia bảo, để Đường gia bảo phái ra hai vị cao thủ Linh Giai, chuẩn bị liên hợp lại cùng các gia tộc khác, tấn công Chung Linh Cốc.
Cho dù không thể chém giết mười vị Linh Giai của Huyết Vụ Thành và năm Linh Giai của Chung gia, cũng muốn để Chung Bố Sở biến làm phản đồ phải trả giá lớn nhất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Mười vị Linh Giai Huyết Vụ Thành sẽ không quan tâm sự sống chết người của Chung gia, nhưng Chung Bố Sở lại khác, hòa thượng không phá miếu, Chung Linh Cốc ngay tại Linh Mạch Chi Địa, muốn báo thù còn sợ không tìm được đường sao?
Vốn đề nghị này, hẳn là Đường gia bảo vô cùng nguyện ý thạm dự, dù sao thù oán giữa Chung gia và Đường gia quá sâu, cơ hội này có thể ra sức đánh cừu nhân, ai đều không muốn bỏ qua.
Thế nhưng hiện tại Đường gia bảo căn bản không tìm ra nhân thủ, Đường Duệ Đường Ngạo đã bị trọng thương trong đại chiến, đến nay còn chưa khỏi, hôm nay Đường gia bảo chỉ còn có hai người Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên tọa trấn, một khi bọn họ cũng rời khỏi Đường gia bảo, nhất định ở đây liền không có năng lực phòng hộ.
Nếu mười vị Linh Giai của Huyết Vụ Thành vứt bỏ Chung gia, nhân cơ hội đến quấy rối Đường gia bảo, nơi này sớm muộn cũng bị san thành đất bằng.
- Ta dẫn người đi.
Đường Phong nghe xong kế hoạch lần này, chủ động xin đi giết giặc.
Mình mang đến sáu cao thủ Linh Giai, nếu điều hai cái đi ra ngoài, căn bản không có vấn đề gì.
- Không, dù sao chuyện này cũng là việc của Đường gia, không có đạo lý để người ngoài cũng dây dưa vào. Nếu Phong nhi con thực sự có lòng, vậy thì mang theo những bằng hữu của con tọa trấn ở Đường gia bảo, ta và mẫu thân con tự mình đi một chuyến là được.
Đường Đỉnh Thiên lắc đầu.
Tiếu thúc nói:
- Đường huynh, huynh nói như vậy là không đúng rồi. Chúng ta đi theo Phong thiếu, nếu Phong thiếu đã là người Đường gia, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Ta và lão Thang có được hôm nay tất cả cũng đều là nhờ Phong thiếu. Bây giờ có cơ hội vì hắn xuất lực, nếu còn từ chối, lão Thang cũng không yên lòng.
Đường Đỉnh Thiên còn muốn lên tiếng, lại bị Đường Phong ngắt lời:
- Phụ thân, mẫu thân! Địch nhân thực ra là sợ oai thần binh. Nếu hai người rời khỏi đây, nói không chừng bọn chúng thật sự sẽ tấn công Đường gia bảo. Dù sao bọn chúng cũng không biết chúng ta có viện binh. Cho nên, nếu hai người ở lại, khẳng định bọn chúng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa, mấy vị Tiếu thúc vừa mới tấn chức Linh Giai, cần một trận chiến đấu để thể nghiệm sự huyền bí của Linh Giai. Mặt khác… Con cũng có chuyện muốn đi tìm cao thủ Huyết Vụ Thành xác nhận một chút.
Thấy Đường Phong nói có lý, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô nhìn nhau, nhíu mày trầm tư chốc lát, lúc này mới nói:
- Phong nhi nói cũng có đạo lý. Đã như vậy, vậy làm phiền chư vị. Tuy nhiên, hai nhà Bố Trang bên kia chỉ cần chúng ta xuất động hai cao thủ Linh Giai, các vị nhiều người như vậy…
- Nhất định là không thể để toàn bộ con bài tẩy bại lộ ra ngoài.
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Hơn nữa nếu là cao thủ Linh Giai Linh Mạch Chi Địa liên hợp tác chiến, chúng ta cũng không cần nhiều người xuất thủ như vậy. Tiếu Thúc và Đoạn thúc đi theo con thôi, những người khác tốt nhất cứ lưu lại đi.
Lúc này không còn ai dị nghị nữa.
/1679
|