Mấy năm nay, Đường Phong đối với súc sinh này cũng có chút ít cảm tình, tự nhiên không hy vọng nó hóa hình thất bại. Nó cũng khá hiểu tính người, ngoại trừ có thân thể là thú vật, không thể mở miệng nói, còn lại linh trí của nó chẳng khác nào một hài tử năm sáu tuổi.
Khiếu Thiên Lang đang ở trong phong nhận, cùng với những tiếng sói tru cuồng nộ. Nó đang liều mạng đấu cùng hóa hình chi kiếp. Tất cả xảy ra trước mắt cũng giống như trước đây Đường Phong đã từng gặp, lúc Lôi Tẩu biến hóa, là thiên lôi đánh xuống, mà Khiếu Thiên Lang biến hóa, là phông nhận cắt vào thân thể.
Xem ra, kiếp nạn mà linh thú gặp phải khi tiến hóa có quan hệ với thuộc tính nội đan của nó.
Một trận sói tru thê lương truyền đến, tâm tình Đường Phong cũng trở nên trầm trọng, từ trong tiếng sói giống như bị thụ thương, Đường Phong có thể nghe ra Khiếu Thiên Lang bị thương không nhẹ, nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu ngay cả cửa ải khó khăn trình độ này nó cũng không vượt qua được, sẽ làm xuất mặt thân phận của vương giả chi thú.
Cưỡng chế ý niệm đi tới trợ trận trong đầu, Đường Phong đứng yên tại chỗ quan sát.
Một lát sau, Khiếu Thiên Lang giận dữ kêu lên một tiếng, trung khí mười phần, dựa vào sự nhận biết của Đường Phong, nó giống như đã quen được uy lực của hóa hình chi kiếp, dần dần đứng vững, phong nhận cắt vào thân thể căn bản không mang đến chút tổn thương nào cho nó, ngược lại phong linh khí tinh thuần không gì sánh được bị hắn hấp thu, càng tăng thêm thực lực của Khiếu Thiên Lang.
Qua một thời gian sau, Khiếu Thiên Lang như được thần linh trợ giúp, ứng phó hóa hình chi kiếp càng trở nên dễ dàng rất nhiều.
Đợi thêm thời gian nửa nén nhang, linh khí trong thiên địa mạnh mẽ rung động, uy lực của hóa hình chi kiếp tăng lên không ít, lần thứ hai Khiếu Thiên Lang bị thương kêu lên những tiếng đau đớn.
Trái tim Đường Phong bị Khiếu Thiên Lang dằn vặt dày vò bất ổn.
Bất quá Khiếu Thiên Lang không hổ là vua của muôn thú, thực lực bản thân xuất chúng, lại được phụ trợ của tinh thần Thiên Nguyên đan, lần này hóa hình đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Gió lốc của hóa hình chi kiếp biến hóa cửu chuyển cửu biến, mỗi một lần biến động, uy lực sẽ gia tăng, đợi đến lần biến đổi cuối cùng, phong nhận cuồn cuộn nổi lên tạo thành uy lực ngay cả Đường Phong cũng hoảng sợ biến sắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Mà Khiếu Thiên Lang ngoại trừ thời gian ban đầu có chút khó có thể chống đở, theo thời gian trôi qua, ứng phó càng trở thêm dễ dàng.
Thời gian thong thả trôi qua, thậm chí Đường Phong có cảm giác sống một ngày bằng một năm, bàn tay khẩn trương toát ra đầy mồ hôi. Sau nửa ngày, gió lốc đột nhiên thu lại, áp lực hủy thiên diệt địa kia cũng biết mất không thấy, ở ngoài một dặm, truyền đến một cổ cương khí ba động kịch liệt, cổ ba động này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, tràn ngập dã tính và liều lĩnh, một lát sau, toàn bộ thế giới trở nên yên lặng.
- Thành công?
Đường Phong cố gắng phóng xuất cảm giác hướng về bên kia, chỉ thấy có một cổ sinh cơ dừng lại ở đó. Cổ sinh cơ này đúng là của Khiếu Thiên Lang.
Vội vàng muốn biết tình huống của Khiếu Thiên Lang hiện tại rốt cuộc ra sao, dưới chân Đường Phong điểm một cái, vội vàng chạy về bên kia.
Chỉ trong chốc lát, Đường Phong liền đi tới địa điểm Khiếu Thiên Lang chống đỡ hóa hình chi kiếp, ở đây cũng là một mãnh mưa vụ lất phất, không thể nhìn thấy sự vật bên ngoài ba thước, bằng vào cảm giác nhạy cảm, Đường Phong đi tới trước mặt Khiếu Thiên Lang, vội vã hô:
- Tiểu Thiên!
Một mặt hô, một mặt ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay muốn thử dò xét tình huống của nó.
Đưa tay vừa sờ, làm cho Đường Phong nhíu mày một cái, chỗ tay sờ vào không phải xúc cảm sờ vào bộ lông rậm rạp giống như Đường Phong tưởng tượng, ngược lại là một mảnh trơn tuột, mềm nhũn và co giãn, Đường Phong nghi hoặc, không khỏi cố sức véo một chút, tràn đầy bàn tay, giống như cầm một cái bánh bao to mới vừa ra khỏi lò.
A… Cảm giác này, sao giống như...
Không kìm lòng được, Đường Phong lại thử nhéo vài cái nữa.
Đường Phong còn không kịp suy nghĩ rõ ràng, một tiếng rên rỉ cực kỳ yếu ớt mà lại mê hoặc truyền tới từ phía trước.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Đường Phong, cưỡng lại ý niệm bỏ chạy ra ngoài, bàn tay to như bị điện giật rụt lại, nheo mắt thấp đầu, nhìn về phía trước.
Lọt vào dưới tầm mắt, chỉ thấy một mảnh da thịt mềm nhẵn trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, cái bụng bằng phẳng, hai chân kẹp chặt, rốn tinh xảo, nhìn lên trên thấy một mảnh trắng bóng, hai núm vú đỏ sẫm như hoa anh đào, đứng sừng sững trên bộ ngực.
Mồ hôi lạnh của Đường Phong càng chảy nhiều hơn, toàn thân liên tục run lên, giống như bị kiết lỵ.
Sau một khắc, người nằm trên mặt đất đứng thẳng dậy, sắc mặt suy yếu, quay đầu qua nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
Bốn mắt chạm nhau, mặt Đường Phong không khỏi đỏ lên. Ngược lại trong ánh mắt của đối phương tràn ngập ngây thơ và nghi hoặc.
Trước mặt Đường Phong là một người nữ tử xa lạ, chưa bao giờ ra mắt, nhìn qua tuổi tác bề ngoài, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, có mái tóc trắng như tuyết, khá giống như Linh Khiếp Nhan, giống như tơ lụa chải ở sau đầu, dài đến tận mông. Nàng đứng trần truồng như vậy đối diện với Đường Phong, trong đôi mắt có một cổ giá lạnh và chống cự, còn có một cổ dã tính và liều lĩnh, chỉ duy nhất không có ngượng ngùng.
- Mẹ nó!
Đường Phong thì thào mắng một tiếng, đặt mông ngồi bệt dưới đất, quay đầu ra, không có ý tứ nhìn chằm chằm vào người khác.
Nữ hài trước mắt này, tuyệt đối là Khiếu Thiên Lang, nhưng căn bản Đường Phong không nghĩ tới, dĩ nhiên sau khi Khiếu Thiên Lang biến hóa lại thành hình tượng như vậy. Vì sao lại là nữ đây? Tại sao có thể như vậy?
Nếu nói như vậy, Khiếu Thiên Lang là một con lang cái?
Cũng không trách Đường Phong không nghĩ ra, từ lần đầu gặp Khiếu Thiên Lang, nó vẫn xuất hiện trước mặt Đường Phong bằng thân hình thú vật, một con linh thú mà thôi, Đường Phong cũng không có tâm tình xem giới tính của nó.
Nhưng hiện tại không giống rồi, sau khi nàng biến hóa dĩ nhiên là một nữ hài tử, vừa rồi mình còn...
Nếu việc này không truyền ra ngoài thì thôi, nếu truyền ra ngoài, mình còn mặt mũi nào sống đây?
Nghĩ vậy, Đường Phong không khỏi trở nên khẩn trương, nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo từ trong không gian Mị Ảnh, bày ra một thần thái chính nhân quân tử, dùng lời lẽ chính nghĩa giáo huấn nói:
- Tiểu Thiên, đây là ngươi không đúng rồi. Sau khi biến hóa là một nữ hài tử, vì sao không biết la lên một tiếng? Một người cô nương lớn như thế, bị người nhìn thấy không mặc quần áo còn ra hồn gì nữa? Nhanh chóng cầm y phục mặc vào cho ta.
Khiếu Thiên Lang đang ở trong phong nhận, cùng với những tiếng sói tru cuồng nộ. Nó đang liều mạng đấu cùng hóa hình chi kiếp. Tất cả xảy ra trước mắt cũng giống như trước đây Đường Phong đã từng gặp, lúc Lôi Tẩu biến hóa, là thiên lôi đánh xuống, mà Khiếu Thiên Lang biến hóa, là phông nhận cắt vào thân thể.
Xem ra, kiếp nạn mà linh thú gặp phải khi tiến hóa có quan hệ với thuộc tính nội đan của nó.
Một trận sói tru thê lương truyền đến, tâm tình Đường Phong cũng trở nên trầm trọng, từ trong tiếng sói giống như bị thụ thương, Đường Phong có thể nghe ra Khiếu Thiên Lang bị thương không nhẹ, nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, nếu ngay cả cửa ải khó khăn trình độ này nó cũng không vượt qua được, sẽ làm xuất mặt thân phận của vương giả chi thú.
Cưỡng chế ý niệm đi tới trợ trận trong đầu, Đường Phong đứng yên tại chỗ quan sát.
Một lát sau, Khiếu Thiên Lang giận dữ kêu lên một tiếng, trung khí mười phần, dựa vào sự nhận biết của Đường Phong, nó giống như đã quen được uy lực của hóa hình chi kiếp, dần dần đứng vững, phong nhận cắt vào thân thể căn bản không mang đến chút tổn thương nào cho nó, ngược lại phong linh khí tinh thuần không gì sánh được bị hắn hấp thu, càng tăng thêm thực lực của Khiếu Thiên Lang.
Qua một thời gian sau, Khiếu Thiên Lang như được thần linh trợ giúp, ứng phó hóa hình chi kiếp càng trở nên dễ dàng rất nhiều.
Đợi thêm thời gian nửa nén nhang, linh khí trong thiên địa mạnh mẽ rung động, uy lực của hóa hình chi kiếp tăng lên không ít, lần thứ hai Khiếu Thiên Lang bị thương kêu lên những tiếng đau đớn.
Trái tim Đường Phong bị Khiếu Thiên Lang dằn vặt dày vò bất ổn.
Bất quá Khiếu Thiên Lang không hổ là vua của muôn thú, thực lực bản thân xuất chúng, lại được phụ trợ của tinh thần Thiên Nguyên đan, lần này hóa hình đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Gió lốc của hóa hình chi kiếp biến hóa cửu chuyển cửu biến, mỗi một lần biến động, uy lực sẽ gia tăng, đợi đến lần biến đổi cuối cùng, phong nhận cuồn cuộn nổi lên tạo thành uy lực ngay cả Đường Phong cũng hoảng sợ biến sắc. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Mà Khiếu Thiên Lang ngoại trừ thời gian ban đầu có chút khó có thể chống đở, theo thời gian trôi qua, ứng phó càng trở thêm dễ dàng.
Thời gian thong thả trôi qua, thậm chí Đường Phong có cảm giác sống một ngày bằng một năm, bàn tay khẩn trương toát ra đầy mồ hôi. Sau nửa ngày, gió lốc đột nhiên thu lại, áp lực hủy thiên diệt địa kia cũng biết mất không thấy, ở ngoài một dặm, truyền đến một cổ cương khí ba động kịch liệt, cổ ba động này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, tràn ngập dã tính và liều lĩnh, một lát sau, toàn bộ thế giới trở nên yên lặng.
- Thành công?
Đường Phong cố gắng phóng xuất cảm giác hướng về bên kia, chỉ thấy có một cổ sinh cơ dừng lại ở đó. Cổ sinh cơ này đúng là của Khiếu Thiên Lang.
Vội vàng muốn biết tình huống của Khiếu Thiên Lang hiện tại rốt cuộc ra sao, dưới chân Đường Phong điểm một cái, vội vàng chạy về bên kia.
Chỉ trong chốc lát, Đường Phong liền đi tới địa điểm Khiếu Thiên Lang chống đỡ hóa hình chi kiếp, ở đây cũng là một mãnh mưa vụ lất phất, không thể nhìn thấy sự vật bên ngoài ba thước, bằng vào cảm giác nhạy cảm, Đường Phong đi tới trước mặt Khiếu Thiên Lang, vội vã hô:
- Tiểu Thiên!
Một mặt hô, một mặt ngồi xuống trước mặt nó, đưa tay muốn thử dò xét tình huống của nó.
Đưa tay vừa sờ, làm cho Đường Phong nhíu mày một cái, chỗ tay sờ vào không phải xúc cảm sờ vào bộ lông rậm rạp giống như Đường Phong tưởng tượng, ngược lại là một mảnh trơn tuột, mềm nhũn và co giãn, Đường Phong nghi hoặc, không khỏi cố sức véo một chút, tràn đầy bàn tay, giống như cầm một cái bánh bao to mới vừa ra khỏi lò.
A… Cảm giác này, sao giống như...
Không kìm lòng được, Đường Phong lại thử nhéo vài cái nữa.
Đường Phong còn không kịp suy nghĩ rõ ràng, một tiếng rên rỉ cực kỳ yếu ớt mà lại mê hoặc truyền tới từ phía trước.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Đường Phong, cưỡng lại ý niệm bỏ chạy ra ngoài, bàn tay to như bị điện giật rụt lại, nheo mắt thấp đầu, nhìn về phía trước.
Lọt vào dưới tầm mắt, chỉ thấy một mảnh da thịt mềm nhẵn trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, cái bụng bằng phẳng, hai chân kẹp chặt, rốn tinh xảo, nhìn lên trên thấy một mảnh trắng bóng, hai núm vú đỏ sẫm như hoa anh đào, đứng sừng sững trên bộ ngực.
Mồ hôi lạnh của Đường Phong càng chảy nhiều hơn, toàn thân liên tục run lên, giống như bị kiết lỵ.
Sau một khắc, người nằm trên mặt đất đứng thẳng dậy, sắc mặt suy yếu, quay đầu qua nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
Bốn mắt chạm nhau, mặt Đường Phong không khỏi đỏ lên. Ngược lại trong ánh mắt của đối phương tràn ngập ngây thơ và nghi hoặc.
Trước mặt Đường Phong là một người nữ tử xa lạ, chưa bao giờ ra mắt, nhìn qua tuổi tác bề ngoài, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, có mái tóc trắng như tuyết, khá giống như Linh Khiếp Nhan, giống như tơ lụa chải ở sau đầu, dài đến tận mông. Nàng đứng trần truồng như vậy đối diện với Đường Phong, trong đôi mắt có một cổ giá lạnh và chống cự, còn có một cổ dã tính và liều lĩnh, chỉ duy nhất không có ngượng ngùng.
- Mẹ nó!
Đường Phong thì thào mắng một tiếng, đặt mông ngồi bệt dưới đất, quay đầu ra, không có ý tứ nhìn chằm chằm vào người khác.
Nữ hài trước mắt này, tuyệt đối là Khiếu Thiên Lang, nhưng căn bản Đường Phong không nghĩ tới, dĩ nhiên sau khi Khiếu Thiên Lang biến hóa lại thành hình tượng như vậy. Vì sao lại là nữ đây? Tại sao có thể như vậy?
Nếu nói như vậy, Khiếu Thiên Lang là một con lang cái?
Cũng không trách Đường Phong không nghĩ ra, từ lần đầu gặp Khiếu Thiên Lang, nó vẫn xuất hiện trước mặt Đường Phong bằng thân hình thú vật, một con linh thú mà thôi, Đường Phong cũng không có tâm tình xem giới tính của nó.
Nhưng hiện tại không giống rồi, sau khi nàng biến hóa dĩ nhiên là một nữ hài tử, vừa rồi mình còn...
Nếu việc này không truyền ra ngoài thì thôi, nếu truyền ra ngoài, mình còn mặt mũi nào sống đây?
Nghĩ vậy, Đường Phong không khỏi trở nên khẩn trương, nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo từ trong không gian Mị Ảnh, bày ra một thần thái chính nhân quân tử, dùng lời lẽ chính nghĩa giáo huấn nói:
- Tiểu Thiên, đây là ngươi không đúng rồi. Sau khi biến hóa là một nữ hài tử, vì sao không biết la lên một tiếng? Một người cô nương lớn như thế, bị người nhìn thấy không mặc quần áo còn ra hồn gì nữa? Nhanh chóng cầm y phục mặc vào cho ta.
/1679
|