Hít sâu một hơi, mũi hít vào một vòng hương khí của hạt dẻ, quay đầu nhìn về bên cạnh, thấy một hàng rong đang ở bên đó sao hạt dẻ.
- Đây là đâu?
Đường Phong vô cùng mê man. Đang chuẩn bị đi lại hai bước, dưới chân lại bị một thứ gì đó chắn lại, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cúi đầu nhìn lại, con mắt Đường Phong liền nheo lại.
Thứ ngăn trở mình trên mặt đất, rõ ràng chính là thi thể của Thiên Cơ Tử, bộ thi thể gầy đến mức chỉ còn xương bọc da, hình dáng tiều tụy.
Đường Phong nhanh chóng khom lưng lục lọi trên người hắn, liền tiếp móc ra đến hai bản bí tịch, Một bản là di hồn đại pháp mà Thiên Cơ Tử tu luyện, một quyển khác chính là thứ làm cho Đường Phong thèm rỏ rãi không ngớt " Thiên Cơ Trận Pháp".
Vội vã cho hai bản bí tịch vòa trong lòng, cả thi thể của Thiên Cơ Tử cũng cho vào trong không gian. Nhìn người chung quanh đi lại, cuối cùng Đường Phong cũng cảm thấy được địa phương không phù hợp rồi.
Nếu ở đây thật sự là một thành trấn, vậy thì thi thể của Thiên Cơ Tử ở dưới chân mình, ít nhiều cũng sẽ bị một ít người qua đường vây lại xem, nhưng ở đây thì lại khác, những người đó phảng phất dường như không thấy được, thực tiếp đi qua hai bên, đối với thi thể của Thiên Cơ Tử mặc kệ không thèm quan tâm.
Ảo giác, Đường Phong mạnh mẽ nhớ tới trước khi chết Thiên Cơ Tử từng nói qua trong thân thể hắn có một đạo trận pháp, khi hắn vừa chết, trận pháp sẽ lập tức khởi động. Nếu quả thực là như vậy, hiện tại chính mình có thể rõ ràng rồi, tuyệt đối là lâm vào trông ảo trận nguy hiểm.
Tất cả trước mắt đều là ảo giác.
Thế nhưng ảo giác này có mức quá chân thật rồi, không chỉ là trước mắt thấy, ngay cả nghe được cũng giống như đúc với hiện thực.
Thiên Cơ Tử không hổ là chuyên gia trận pháp, ảo trận huyền diệu như thế này cũng có thể nghĩ ra được, càng kỳ diệu là lấy máu tươi của mình làm vật dẫn.
Đường Phong có thể tưởng tượng, nếu như Thiên Cơ Tử bị người giết, trong nháy mắt địch nhân của hắn cũng bị rơi vào loại ảo trận này không thể tự kiềm chế được, loại trận pháp này, nếu không biết huyền diệu trong đó, thực lực cao tới đâu cũng không thể phá giải.
Rất giỏi, tuy rằng thái độ làm người của Thiên Cơ Tử không tốt lắm, nhưng Đường Phong vô cùng bội phục đối với thủ đoạn của hắn.
Bất quá, tuy rằng thân hãm ở trong ảo trận, Đường Phong cũng không chút nào nóng lòng. Người khác không thể dò xét kẽ hở của ảo trận này, không có nghĩa là mình không thể.
Lại một lần nữa chìm đắm vào tâm thần, vận dụng Bạch Đế Ấn, nguyên bản Đường Phong trông cậy bằng cách mượn khả năng của Bạch Đế Ấn tìm ra chỗ thiếu hụt của trận pháp. Lần trước tại bên ngoài Dược Thần Tông, chính là mượn năng lượng của Bạch Đế mới bài trừ được phòng ngự trận kia.
Nhưng mà lần này vận dụng Bạch Đế Ấn, đầu lông mày Đường Phong nhíu lại rất gay gắt, hắn phát hiện mặc dù có Bạch Đế Ấn hiệp trợ, mình cũng không có cách nào dò xét phá giải trận pháp chi đạo này.
Không thể nào? Tại sao có thể như vậy? Đường Phong không tin tà, cố gắng tỉ mỉ nỗ lực một phen, vẫn như cũ không có thu hoạch gì.
Cau mày suy tư chốc lát, không khỏi nhớ tới phòng ngự trận vào ảo trận này khác nhau ở chỗ nào. Phòng ngự trận lần trước, nơi đó có chín địa điểm, hai mươi bảy khối linh thạch làm đầu mối bố trí, chỉ cần hủy diệt bất luận một chỗ linh thạch nào, trận pháp liền có thể phá giải. Nhưng lúc này đây, Thiên Cơ Tử lấy công lực Linh Giai làm vật dẫn, căn bản không có địa phương có thể làm đầu mối.
Công lực Linh Giai kia, sợ là tạo nên thế giới ảo giác huyền diệu này, công kích một thân công lực kia? Thế giới này chính là công lực huyễn hóa ra, làm sao có thể công kích?
Một người thần sắc vội vã đi qua bên cạnh, Đường Phong đưa tay trảo một cái, bắt người kia lại trước mắt. Người này nhìn qua là một người thường, không có chút cương khí ba động, bị Đường Phong bắt lại còn luôn mồm xin tha, Đường Phong nhéo nhéo mặt của hắn, phát hiện cảm giác ấm áp giống như đang nhéo da mặt của người thật.
Lúc buông ra người nọ, người nọ liền ngã xuống né ra bên cạnh Đường Phong.
Nơi này là ảo trận, tất cả mọi người đều không phải là thật, thế nhưng hết thảy toàn bộ đều cho Đường Phong một cảm giác vô cùng chân thực. Cảnh giác quan sát người qua đường, Đường Phong đi tới bên cạnh người bán hàng rong đang sao hạt dẻ, đưa tay lấy một viên cho vào trong miệng.
Một mùi thơm ngát vào miệng, còn mang theo nhiệt độ vừa sao. Người bán hàng rong cúi đầu khom lưng bắt chuyện với Đường Phong:
- Khách quan có muốn mua một ít hay không? Một túi lớn một đồng tiền, vừa rẻ vừa ngon.
Đường Phong nhìn hắn liếc mắt thật lâu, làm cho người bán hàng không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
Quá chân thực rồi, không phải Đường Phong biết mình bị rơi vào ảo trận, sợ rằng còn cho rằng mình đang sinh hoạt ở một thế giới như vậy.
Không thể trông cậy vào Bạch Đế Ấn, Đường Phong đành đứng yên một chỗ trầm tư chốc lát liền cất bước đi về phía trước. Trung tâm thành chấn này có một địa phương có chút tương đối đặc thù, mà địa phương này đó chính là then chốt để phá giải trận pháp.
Vừa đi vừa cẩn thận tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh bốn phía, đáng tiếc chính là Đường Phong cũng không thể tìm được một ít địa phương có vẻ đặc biệt, ngược lại ở trong thành trấn đều có tất cả, tửu quán, tiệm cơm, khách sạn bình dân, sòng bạc kỹ viện.
Trong tửu quán đang có một đống người giang vừa ăn vừa nói chuyện, trong sòng bạc các con bạc đang đỏ mắt, tất cả gia nghiệp đều đặt trên chiếu bạc, trước của kỹ viện đèn đỏ đèn hồng treo đầy, các kỹ nữ xinh đẹp uốn éo thân hình như rắn nước, nhiệt tình bắt chuyện khách nhân qua lại.
Đường Phong còn bị mấy tỷ tỷ phi lễ không ngừng. Nguồn: http://truyenyy.com
Cuối cùng cũng tìm thấy trong thế giới ảo trận có chút không giống bên ngoài, đó là ở đây chỉ có ban ngày, không có đêm tối. Đường Phong cũng không biết đi lại trong thành trấn bao nhiêu lâu, để toàn bộ thành trấn đều dạo xong, vẫn như cũ không phát hiện đầu mối hữu dụng nào.
Đơn giản tính ra, mình tìm ít nhất ba ngày rồi, nhưng sắc trời vẫn là ban ngày, đêm tối chưa bao giờ phủ xuống. Thế nhưng kỳ quá chính là, Đường Phong căn bản không thể đi ra ngoài thành trấn này, bên ngoài tường thành trấn là một mảnh thế giới hư vô, có một cái lá chắn trong suốt vô hình ngăn cản Đường Phong tiếp tục đi tới.
Không có biện pháp rồi! Đường Phong biết bằng vào thực lực hiện tại của mình chỉ sợ không thể phá giải được ảo trận này. Kể từ đó, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào quyển Thiên Cơ Trận Pháp.
Đi tới trong một khách sạn, tiểu nhị nhảy ra nhiệt tình bắt chuyện:
- Khách quan muốn nghỉ trọ hay là ở trọ?
- Ở trọ.
Đường Phong mở miệng đáp lại một câu.
- Đây là đâu?
Đường Phong vô cùng mê man. Đang chuẩn bị đi lại hai bước, dưới chân lại bị một thứ gì đó chắn lại, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cúi đầu nhìn lại, con mắt Đường Phong liền nheo lại.
Thứ ngăn trở mình trên mặt đất, rõ ràng chính là thi thể của Thiên Cơ Tử, bộ thi thể gầy đến mức chỉ còn xương bọc da, hình dáng tiều tụy.
Đường Phong nhanh chóng khom lưng lục lọi trên người hắn, liền tiếp móc ra đến hai bản bí tịch, Một bản là di hồn đại pháp mà Thiên Cơ Tử tu luyện, một quyển khác chính là thứ làm cho Đường Phong thèm rỏ rãi không ngớt " Thiên Cơ Trận Pháp".
Vội vã cho hai bản bí tịch vòa trong lòng, cả thi thể của Thiên Cơ Tử cũng cho vào trong không gian. Nhìn người chung quanh đi lại, cuối cùng Đường Phong cũng cảm thấy được địa phương không phù hợp rồi.
Nếu ở đây thật sự là một thành trấn, vậy thì thi thể của Thiên Cơ Tử ở dưới chân mình, ít nhiều cũng sẽ bị một ít người qua đường vây lại xem, nhưng ở đây thì lại khác, những người đó phảng phất dường như không thấy được, thực tiếp đi qua hai bên, đối với thi thể của Thiên Cơ Tử mặc kệ không thèm quan tâm.
Ảo giác, Đường Phong mạnh mẽ nhớ tới trước khi chết Thiên Cơ Tử từng nói qua trong thân thể hắn có một đạo trận pháp, khi hắn vừa chết, trận pháp sẽ lập tức khởi động. Nếu quả thực là như vậy, hiện tại chính mình có thể rõ ràng rồi, tuyệt đối là lâm vào trông ảo trận nguy hiểm.
Tất cả trước mắt đều là ảo giác.
Thế nhưng ảo giác này có mức quá chân thật rồi, không chỉ là trước mắt thấy, ngay cả nghe được cũng giống như đúc với hiện thực.
Thiên Cơ Tử không hổ là chuyên gia trận pháp, ảo trận huyền diệu như thế này cũng có thể nghĩ ra được, càng kỳ diệu là lấy máu tươi của mình làm vật dẫn.
Đường Phong có thể tưởng tượng, nếu như Thiên Cơ Tử bị người giết, trong nháy mắt địch nhân của hắn cũng bị rơi vào loại ảo trận này không thể tự kiềm chế được, loại trận pháp này, nếu không biết huyền diệu trong đó, thực lực cao tới đâu cũng không thể phá giải.
Rất giỏi, tuy rằng thái độ làm người của Thiên Cơ Tử không tốt lắm, nhưng Đường Phong vô cùng bội phục đối với thủ đoạn của hắn.
Bất quá, tuy rằng thân hãm ở trong ảo trận, Đường Phong cũng không chút nào nóng lòng. Người khác không thể dò xét kẽ hở của ảo trận này, không có nghĩa là mình không thể.
Lại một lần nữa chìm đắm vào tâm thần, vận dụng Bạch Đế Ấn, nguyên bản Đường Phong trông cậy bằng cách mượn khả năng của Bạch Đế Ấn tìm ra chỗ thiếu hụt của trận pháp. Lần trước tại bên ngoài Dược Thần Tông, chính là mượn năng lượng của Bạch Đế mới bài trừ được phòng ngự trận kia.
Nhưng mà lần này vận dụng Bạch Đế Ấn, đầu lông mày Đường Phong nhíu lại rất gay gắt, hắn phát hiện mặc dù có Bạch Đế Ấn hiệp trợ, mình cũng không có cách nào dò xét phá giải trận pháp chi đạo này.
Không thể nào? Tại sao có thể như vậy? Đường Phong không tin tà, cố gắng tỉ mỉ nỗ lực một phen, vẫn như cũ không có thu hoạch gì.
Cau mày suy tư chốc lát, không khỏi nhớ tới phòng ngự trận vào ảo trận này khác nhau ở chỗ nào. Phòng ngự trận lần trước, nơi đó có chín địa điểm, hai mươi bảy khối linh thạch làm đầu mối bố trí, chỉ cần hủy diệt bất luận một chỗ linh thạch nào, trận pháp liền có thể phá giải. Nhưng lúc này đây, Thiên Cơ Tử lấy công lực Linh Giai làm vật dẫn, căn bản không có địa phương có thể làm đầu mối.
Công lực Linh Giai kia, sợ là tạo nên thế giới ảo giác huyền diệu này, công kích một thân công lực kia? Thế giới này chính là công lực huyễn hóa ra, làm sao có thể công kích?
Một người thần sắc vội vã đi qua bên cạnh, Đường Phong đưa tay trảo một cái, bắt người kia lại trước mắt. Người này nhìn qua là một người thường, không có chút cương khí ba động, bị Đường Phong bắt lại còn luôn mồm xin tha, Đường Phong nhéo nhéo mặt của hắn, phát hiện cảm giác ấm áp giống như đang nhéo da mặt của người thật.
Lúc buông ra người nọ, người nọ liền ngã xuống né ra bên cạnh Đường Phong.
Nơi này là ảo trận, tất cả mọi người đều không phải là thật, thế nhưng hết thảy toàn bộ đều cho Đường Phong một cảm giác vô cùng chân thực. Cảnh giác quan sát người qua đường, Đường Phong đi tới bên cạnh người bán hàng rong đang sao hạt dẻ, đưa tay lấy một viên cho vào trong miệng.
Một mùi thơm ngát vào miệng, còn mang theo nhiệt độ vừa sao. Người bán hàng rong cúi đầu khom lưng bắt chuyện với Đường Phong:
- Khách quan có muốn mua một ít hay không? Một túi lớn một đồng tiền, vừa rẻ vừa ngon.
Đường Phong nhìn hắn liếc mắt thật lâu, làm cho người bán hàng không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
Quá chân thực rồi, không phải Đường Phong biết mình bị rơi vào ảo trận, sợ rằng còn cho rằng mình đang sinh hoạt ở một thế giới như vậy.
Không thể trông cậy vào Bạch Đế Ấn, Đường Phong đành đứng yên một chỗ trầm tư chốc lát liền cất bước đi về phía trước. Trung tâm thành chấn này có một địa phương có chút tương đối đặc thù, mà địa phương này đó chính là then chốt để phá giải trận pháp.
Vừa đi vừa cẩn thận tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh bốn phía, đáng tiếc chính là Đường Phong cũng không thể tìm được một ít địa phương có vẻ đặc biệt, ngược lại ở trong thành trấn đều có tất cả, tửu quán, tiệm cơm, khách sạn bình dân, sòng bạc kỹ viện.
Trong tửu quán đang có một đống người giang vừa ăn vừa nói chuyện, trong sòng bạc các con bạc đang đỏ mắt, tất cả gia nghiệp đều đặt trên chiếu bạc, trước của kỹ viện đèn đỏ đèn hồng treo đầy, các kỹ nữ xinh đẹp uốn éo thân hình như rắn nước, nhiệt tình bắt chuyện khách nhân qua lại.
Đường Phong còn bị mấy tỷ tỷ phi lễ không ngừng. Nguồn: http://truyenyy.com
Cuối cùng cũng tìm thấy trong thế giới ảo trận có chút không giống bên ngoài, đó là ở đây chỉ có ban ngày, không có đêm tối. Đường Phong cũng không biết đi lại trong thành trấn bao nhiêu lâu, để toàn bộ thành trấn đều dạo xong, vẫn như cũ không phát hiện đầu mối hữu dụng nào.
Đơn giản tính ra, mình tìm ít nhất ba ngày rồi, nhưng sắc trời vẫn là ban ngày, đêm tối chưa bao giờ phủ xuống. Thế nhưng kỳ quá chính là, Đường Phong căn bản không thể đi ra ngoài thành trấn này, bên ngoài tường thành trấn là một mảnh thế giới hư vô, có một cái lá chắn trong suốt vô hình ngăn cản Đường Phong tiếp tục đi tới.
Không có biện pháp rồi! Đường Phong biết bằng vào thực lực hiện tại của mình chỉ sợ không thể phá giải được ảo trận này. Kể từ đó, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào quyển Thiên Cơ Trận Pháp.
Đi tới trong một khách sạn, tiểu nhị nhảy ra nhiệt tình bắt chuyện:
- Khách quan muốn nghỉ trọ hay là ở trọ?
- Ở trọ.
Đường Phong mở miệng đáp lại một câu.
/1679
|