Chu Khê Hà nghe thấy động tĩnh, hai mắt bất giác tỏa sáng, nghênh tiếp Đường Phong, trên khuôn mặt già nua nặn ra một nụ cười, cất cao giọng nói:
- Tuấn tài Đường Gia Bảo tấn chức Thiên Giai trung phẩm, thật đáng chúc mừng!
Lão gia tử hô cực kỳ vang dội, nhất là ba chữ Đường Gia Bảo được nhấn mạnh cực kỳ.
Đường Phong không khỏi nhướng mí mắt.
Quả nhiên, sau khi đám cao thủ Khổ Thủy thành đang vây xem nghe thấy ba chữ Đường Gia Bảo, bất giác đều ngay ngắn lui về sau một bước.
Đường Gia Bảo hiện giờ danh tiếng đại thịnh, đạt được đệ nhất gia tộc, lại có nhân vật yêu nghiệt như Đường Phong, là thế lực không phải người bình thường có thể trêu chọc.
Đường Gia Bảo hiện tại, ngay cả người của Bố gia trang cũng phải nể mặt, thậm chí có đồn đãi, Bố Trường Hải và Trang Chính Dương còn có ý định đến Đường Gia Bảo kết thân.
- Lão gia tử ngươi thật là nham hiểm.
Đường Phong liếc nhìn Chu Khê Hà nói.
Chu lão gia tử cười khổ đáp:
- Nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy, giẫm hư cả nhà cửa Chu gia ta, mượn tên tuổi Đường Gia Bảo dùng một chút cũng có sứt mẻ gì đâu.
- Bất kể nói thế nào, vãn bối vẫn phải tạ ơn lão gia tử và các vị tiền bối Chu gia đã thủ hộ!
Đường Phong nghiêm mặt nói.
- Có những lời này là đủ rồi.
Chu Khê Hà cười ha ha.
Đường Phong quay đầu quan sát xung quanh, ôm quyền nói:
- Các vị bằng hữu từ đâu chạy đến thì xin quay về nơi đó, hôm qua Đường mỗ chẳng qua bất tài, tấn chức Thiên Giai trung phẩm gây ra chút động tĩnh mà thôi, cũng không phải dị bảo xuất thế, làm phiền các vị phải hộ pháp cho Đường mỗ rồi.
Đám người xem náo nhiệt nghe thấy những lời này của Đường Phong không khỏi lộ vẻ thất vọng, bọn hắn đúng là phát giác động tĩnh mới đến đây xem ben trong có gì xảy ra, bây giờ nghe Đường Phong nói đó là dị trạng tấn chức, tự nhiên rất thất vọng.
Một đám người ôm quyền với Đường Phong, dứt khoát quay đầu rời đi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong nháy mắt, các loại cao thủ kéo đến Chu gia trước sau triển khai thân pháp lần lượt rời đi.
Chu Chính đi đến trước mặt Đường Phong, sắc mặt trắng bệch:
- Lo chết đi được, làm sao lại có nhiều người tới như vậy?
Người tới thì cũng thôi đi, nhưng tất cả những người này đều là người Chu gia không thể trêu chọc.
- Đường tiểu ca à…
Chu lão gia tử liếc nhìn Đường Phong, ngữ khí vô cùng mập mờ.
- Tiểu ca thấy mình ở Chu gia ta may mắn tấn chức Thiên Giai trung phẩm, trước đó vài ngày lại có một số ước định với lão gia tử ta, bây giờ có phải nên thực hiện ước định rồi không?
Lão gia tử quy kết chuyện Đường Phong tấn chức là nhờ may mắn ở Chu gia, quả thực không biết xấu hổ. Tuy nhiên Đường Phong đã quen với chuyện này, nghe vậy nói:
- Đúng, xác thực là lúc này.
Chu Khê Hà vô cùng vui mừng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm Đường Phong lúc nào xử lý việc vui, đã thấy Đường Phong ngoắc ta gọi Chu Tiểu Điệp đang đứng bên cạnh:
- Tiểu Điệp tới đây.
Chu Tiểu Điệp cố tình không muốn tiến đến, nhưng trở ngại thực lực Đường Phong quá mức khủng bố, không tình nguyện đi đến trước mặt Đường Phong bĩu môi nói:
- Làm gì vậy.
- Đi theo ta đến Đường gia bảo.
- Tại sao ta phải đi theo?
Chu Tiểu Điệp trợn trừng đôi mắt lung linh nước mắt hỏi.
- Ồ? Trước đó vài ngày khi ngươi cầu ta ra tay giúp đỡ Chu gia, không phải đã đồng ý làm đồng bạn của ta rồi sao?
Đường Phong vô cùng ngạc nhiên.
Chu Tiểu Điệp nghiêng đầu sang một bên, sắc mặt mất tự nhiên nói:
- Ta đồng ý ngươi lúc nào, có phải ngươi nghe nhầm không.
Đường Phong nhìn nàng thật lâu, cười hắc hắc:
- Qua sông đoạn cầu đúng không? Tiểu nha đầu nàng thậm chí có lá gan chơi trò này, thật sự muốn khi dễ thiếu gia hay sao?
Trong mắt Chu Tiểu Điệp hiện lên một tia xảo trá, con mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn thẳng Đường Phong nói:
- Đúng thì sao? Ngươi có bằng chứng gì, lẽ nào ngươi có thể tiêu diệt Chu gia ta? Ta tin ngươi sẽ không làm.
- Bớt nói xàm cho ta.
Đường Phong lộ ra một chiếc răng nanh trắng hếu
- Chọc giận thiếu gia, ta sẽ hủy diệt Chu gia thật đấy! Bây giờ đi theo ta!
- Ta không đi!
Chu Tiểu Điệp vội vàng lẻn đến sau lưng Chu Khê Hà, làm mặt quỷ với Đường Phong .
Chu Khê Hà cười khổ, hoà giải nói:
- Đường tiểu ca ngươi đừng vội, Tiểu Điệp còn nhỏ tuổi, trong lúc nhất thời nghĩ không ra, đợi lão tử sẽ khuyên bảo cẩn thận... Nhưng tiểu ca vừa rồi nói muốn dẫn Tiểu Điệp tới Đường Gia Bảo là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không định ở lại Chu gia sao?
- Ta ở lại ngươi Chu gia làm gì.
Đường Phong cho tới bây giờ vẫn không biểu hiện chí hướng này, ghé sát vào người Chu Khê Hà nói khẽ:
- Tiểu Điệp đi theo ta, ta sẽ cho nàng không gian phát triển tốt nhất, các người giữ ta lại Chu gia, chẳng qua chỉ vì tìm bùa hộ mệnh cho Chu gia mà thôi. Hiện tại Chu gia và Đường Gia Bảo ít nhiều có chút quan hệ, có lẽ sẽ không có kẻ nào dám động tới các người, lão gia tử, khoản giao dịch này không lỗ đâu.
Chu Khê Hà thở dài một tiếng, biết rõ không thể cưỡng ép Đường Phong, mặc dù Đường Phong nói không sai, nhưng cháu gái bảo bối của mình dù sao không phải hàng hóa, làm sao có thể làm vật giao dịch như vậy?
Chu lão gia tử chỉ có thể quay đầu nhìn Chu Tiểu Điệp nói:
- Nha đầu, ý con thế nào?
Tiểu Điệp cô nương túm chặt lấy cánh tay Chu Khê Hà, giấu nửa người sau lưng lão gia tử, dứt khoát lắc đầu, hiển nhiên là không muốn rời đi với Đường Phong.
- Hừ hừ!
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Tiểu nha đầu, hôm nay ngươi không muốn đi cũng phải đi.
- Gia gia cứu ta!
Chu Tiểu Điệp nhìn Chu Khê Hà cầu xin thương xót, dáng vẻ như gặp phải thổ phỉ ác bá nào đó.
Chu Khê Hà còn chưa mở miệng nói, Đường Phong đã bổ một chưởng đao lên cổ Chu Tiểu Điệp, khiến nàng hôn mê bất tỉnh, thò tay nhấc nàng lên bờ vai hắn.
Đám người Chu gia nhìn thấy chỉ trợn mắt há hốc mồm! Hành vi này của Đường Phong không khác gì cưỡng bắt dân nữ, thủ đoạn tương đối ác liệt. Càng ác liệt chính là hành sự ngay trước mặt người nhà của người bị bắt mà không hề kiêng nể.
Lão gia tử đang muốn nổi giận, Đường Phong lại nghiêm túc nhìn hắn nói:
- Cho ta thời gian ba năm, ta sẽ khiến nàng nở rộ hào quang của mình!
Lời nói của lão gia tử nghẹn ứ trong cổ họng, không nói ra được, kinh ngạc nhìn Đường Phong một lúc lâu phát hiện trên mặt đối phương không hề có thần sắc nói đùa, ngoài sự chuyên chú và nghiêm túc, thật lâu sau mới nghiêng đầu nói:
- Đi đi, nếu Tiểu Điệp nhớ nhà thì nhớ mang nó về thăm.
Những ngày này, Chu Khê Hà coi như cũng hiểu được bản tính của Đường Phong, biết rõ người trẻ tuổi này cũng không phải người đại gian đại ác gì có, mặc dù thỉnh thoảng có xảo trá, nhưng tổng thể mà nói cũng không tệ lắm.
- Tuấn tài Đường Gia Bảo tấn chức Thiên Giai trung phẩm, thật đáng chúc mừng!
Lão gia tử hô cực kỳ vang dội, nhất là ba chữ Đường Gia Bảo được nhấn mạnh cực kỳ.
Đường Phong không khỏi nhướng mí mắt.
Quả nhiên, sau khi đám cao thủ Khổ Thủy thành đang vây xem nghe thấy ba chữ Đường Gia Bảo, bất giác đều ngay ngắn lui về sau một bước.
Đường Gia Bảo hiện giờ danh tiếng đại thịnh, đạt được đệ nhất gia tộc, lại có nhân vật yêu nghiệt như Đường Phong, là thế lực không phải người bình thường có thể trêu chọc.
Đường Gia Bảo hiện tại, ngay cả người của Bố gia trang cũng phải nể mặt, thậm chí có đồn đãi, Bố Trường Hải và Trang Chính Dương còn có ý định đến Đường Gia Bảo kết thân.
- Lão gia tử ngươi thật là nham hiểm.
Đường Phong liếc nhìn Chu Khê Hà nói.
Chu lão gia tử cười khổ đáp:
- Nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy, giẫm hư cả nhà cửa Chu gia ta, mượn tên tuổi Đường Gia Bảo dùng một chút cũng có sứt mẻ gì đâu.
- Bất kể nói thế nào, vãn bối vẫn phải tạ ơn lão gia tử và các vị tiền bối Chu gia đã thủ hộ!
Đường Phong nghiêm mặt nói.
- Có những lời này là đủ rồi.
Chu Khê Hà cười ha ha.
Đường Phong quay đầu quan sát xung quanh, ôm quyền nói:
- Các vị bằng hữu từ đâu chạy đến thì xin quay về nơi đó, hôm qua Đường mỗ chẳng qua bất tài, tấn chức Thiên Giai trung phẩm gây ra chút động tĩnh mà thôi, cũng không phải dị bảo xuất thế, làm phiền các vị phải hộ pháp cho Đường mỗ rồi.
Đám người xem náo nhiệt nghe thấy những lời này của Đường Phong không khỏi lộ vẻ thất vọng, bọn hắn đúng là phát giác động tĩnh mới đến đây xem ben trong có gì xảy ra, bây giờ nghe Đường Phong nói đó là dị trạng tấn chức, tự nhiên rất thất vọng.
Một đám người ôm quyền với Đường Phong, dứt khoát quay đầu rời đi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trong nháy mắt, các loại cao thủ kéo đến Chu gia trước sau triển khai thân pháp lần lượt rời đi.
Chu Chính đi đến trước mặt Đường Phong, sắc mặt trắng bệch:
- Lo chết đi được, làm sao lại có nhiều người tới như vậy?
Người tới thì cũng thôi đi, nhưng tất cả những người này đều là người Chu gia không thể trêu chọc.
- Đường tiểu ca à…
Chu lão gia tử liếc nhìn Đường Phong, ngữ khí vô cùng mập mờ.
- Tiểu ca thấy mình ở Chu gia ta may mắn tấn chức Thiên Giai trung phẩm, trước đó vài ngày lại có một số ước định với lão gia tử ta, bây giờ có phải nên thực hiện ước định rồi không?
Lão gia tử quy kết chuyện Đường Phong tấn chức là nhờ may mắn ở Chu gia, quả thực không biết xấu hổ. Tuy nhiên Đường Phong đã quen với chuyện này, nghe vậy nói:
- Đúng, xác thực là lúc này.
Chu Khê Hà vô cùng vui mừng, đang chuẩn bị mở miệng hỏi thăm Đường Phong lúc nào xử lý việc vui, đã thấy Đường Phong ngoắc ta gọi Chu Tiểu Điệp đang đứng bên cạnh:
- Tiểu Điệp tới đây.
Chu Tiểu Điệp cố tình không muốn tiến đến, nhưng trở ngại thực lực Đường Phong quá mức khủng bố, không tình nguyện đi đến trước mặt Đường Phong bĩu môi nói:
- Làm gì vậy.
- Đi theo ta đến Đường gia bảo.
- Tại sao ta phải đi theo?
Chu Tiểu Điệp trợn trừng đôi mắt lung linh nước mắt hỏi.
- Ồ? Trước đó vài ngày khi ngươi cầu ta ra tay giúp đỡ Chu gia, không phải đã đồng ý làm đồng bạn của ta rồi sao?
Đường Phong vô cùng ngạc nhiên.
Chu Tiểu Điệp nghiêng đầu sang một bên, sắc mặt mất tự nhiên nói:
- Ta đồng ý ngươi lúc nào, có phải ngươi nghe nhầm không.
Đường Phong nhìn nàng thật lâu, cười hắc hắc:
- Qua sông đoạn cầu đúng không? Tiểu nha đầu nàng thậm chí có lá gan chơi trò này, thật sự muốn khi dễ thiếu gia hay sao?
Trong mắt Chu Tiểu Điệp hiện lên một tia xảo trá, con mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn thẳng Đường Phong nói:
- Đúng thì sao? Ngươi có bằng chứng gì, lẽ nào ngươi có thể tiêu diệt Chu gia ta? Ta tin ngươi sẽ không làm.
- Bớt nói xàm cho ta.
Đường Phong lộ ra một chiếc răng nanh trắng hếu
- Chọc giận thiếu gia, ta sẽ hủy diệt Chu gia thật đấy! Bây giờ đi theo ta!
- Ta không đi!
Chu Tiểu Điệp vội vàng lẻn đến sau lưng Chu Khê Hà, làm mặt quỷ với Đường Phong .
Chu Khê Hà cười khổ, hoà giải nói:
- Đường tiểu ca ngươi đừng vội, Tiểu Điệp còn nhỏ tuổi, trong lúc nhất thời nghĩ không ra, đợi lão tử sẽ khuyên bảo cẩn thận... Nhưng tiểu ca vừa rồi nói muốn dẫn Tiểu Điệp tới Đường Gia Bảo là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không định ở lại Chu gia sao?
- Ta ở lại ngươi Chu gia làm gì.
Đường Phong cho tới bây giờ vẫn không biểu hiện chí hướng này, ghé sát vào người Chu Khê Hà nói khẽ:
- Tiểu Điệp đi theo ta, ta sẽ cho nàng không gian phát triển tốt nhất, các người giữ ta lại Chu gia, chẳng qua chỉ vì tìm bùa hộ mệnh cho Chu gia mà thôi. Hiện tại Chu gia và Đường Gia Bảo ít nhiều có chút quan hệ, có lẽ sẽ không có kẻ nào dám động tới các người, lão gia tử, khoản giao dịch này không lỗ đâu.
Chu Khê Hà thở dài một tiếng, biết rõ không thể cưỡng ép Đường Phong, mặc dù Đường Phong nói không sai, nhưng cháu gái bảo bối của mình dù sao không phải hàng hóa, làm sao có thể làm vật giao dịch như vậy?
Chu lão gia tử chỉ có thể quay đầu nhìn Chu Tiểu Điệp nói:
- Nha đầu, ý con thế nào?
Tiểu Điệp cô nương túm chặt lấy cánh tay Chu Khê Hà, giấu nửa người sau lưng lão gia tử, dứt khoát lắc đầu, hiển nhiên là không muốn rời đi với Đường Phong.
- Hừ hừ!
Đường Phong cười lạnh một tiếng:
- Tiểu nha đầu, hôm nay ngươi không muốn đi cũng phải đi.
- Gia gia cứu ta!
Chu Tiểu Điệp nhìn Chu Khê Hà cầu xin thương xót, dáng vẻ như gặp phải thổ phỉ ác bá nào đó.
Chu Khê Hà còn chưa mở miệng nói, Đường Phong đã bổ một chưởng đao lên cổ Chu Tiểu Điệp, khiến nàng hôn mê bất tỉnh, thò tay nhấc nàng lên bờ vai hắn.
Đám người Chu gia nhìn thấy chỉ trợn mắt há hốc mồm! Hành vi này của Đường Phong không khác gì cưỡng bắt dân nữ, thủ đoạn tương đối ác liệt. Càng ác liệt chính là hành sự ngay trước mặt người nhà của người bị bắt mà không hề kiêng nể.
Lão gia tử đang muốn nổi giận, Đường Phong lại nghiêm túc nhìn hắn nói:
- Cho ta thời gian ba năm, ta sẽ khiến nàng nở rộ hào quang của mình!
Lời nói của lão gia tử nghẹn ứ trong cổ họng, không nói ra được, kinh ngạc nhìn Đường Phong một lúc lâu phát hiện trên mặt đối phương không hề có thần sắc nói đùa, ngoài sự chuyên chú và nghiêm túc, thật lâu sau mới nghiêng đầu nói:
- Đi đi, nếu Tiểu Điệp nhớ nhà thì nhớ mang nó về thăm.
Những ngày này, Chu Khê Hà coi như cũng hiểu được bản tính của Đường Phong, biết rõ người trẻ tuổi này cũng không phải người đại gian đại ác gì có, mặc dù thỉnh thoảng có xảo trá, nhưng tổng thể mà nói cũng không tệ lắm.
/1679
|