Người của Chu gia mặc dù cũng biết danh tiếng của Đường Phong, nhưng bọn họ hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều, dù sao gia tộc nhỏ có vòng giao tiếp của gia tộc nhỏ, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới với thực lực và bản lĩnh của Chu Chính có thể kết thân được với đệ tử Đường gia, hơn nữa người đệ tử này còn là cá nhân đệ nhất của thi đấu gia tộc.
Nếu biết được, chỉ sợ đám người Chu gia sẽ càng khiếp sợ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hai ngày tiếp theo, cuối cùng Đường Phong cũng thể nghiệm được cái gì gọi là gió thổi chiều nào theo chiều ấy của Chu gia.
Mấy vị thúc bá của Chu Chính trước đó còn tỏ ra dửng dưng với hắn thậm chí khi chạm mặt còn khinh thường liếc nhìn lúc này lại cung kính đến tận cửa viếng thăm, phảng phất như những người bày ra bộ mặt xấu xa mấy ngày trước không phải là bọn họ, bây giờ nhìn thấy Đường Phong, thần thái cực kỳ khiêm tốn. Mở miệng một tiếng Đường công tử, tỏ ra vô cùng thân thiết. Đường Phong cũng không so đo quá nhiều với bọn họ. Mặc dù hắn lười quan tâm đến bọn họ, nhưng dù sao mình cũng đang làm khách ở Chu gia, cũng phải cho Chu Chính mấy phần thể diện.
Những người này cũng thức thời, biết rõ thái độ của bọn họ mấy ngày trước khiến Đường Phong không vui, cũng không nói nhiều lời mà vội vã cáo lui, chỉ để lại một bao lễ vật, những lễ vật này đối với Đường Phong mà nói cũng không có nhiều giá trị, nhưng cũng là những thứ bọn họ có được trong tay lấy ra để đền tội.
Điều duy nhất khiến cho Đường Phong lo lắng chính là cho tới hôm nay vẫn chưa thăm dò được tin tức của Thương Hàng Đình.
Hôm nay, Đường Phong vừa mới ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về, còn chưa vào phòng, đã cảm giác bên trong đang có người chờ mình, hơi cảm nhận thoáng qua khí tức, bất giác ung dung mỉm cười, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, lão gia tử Chu gia mặc áo bào xám, mặc dù tuổi đã cao nhưng nhìn qua vẫn vô cùng khí thế, ngồi vững như bàn thạch, qua mấy ngày chữa thương, thương thế của lão gia tử cuối cùng cũng khôi phục không ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.
Đường Phong sớm đã biết rõ lão gia hỏa này không phải đèn đã cạn dầu, cũng biết hắn nhất định sẽ đến tìm mình, cho nên chuyện này cũng không có gì bất ngờ. Mấy ngày này, Đường Phong cũng biết tục danh của lão gia tử, Chu Khê Hà!
Sau khi nhìn thấy Đường Phong, Chu Khê Hà cởi mở cười nói:
- Tiểu ca, lão đầu tử chờ ngươi đã lâu.
Đường Phong mỉm cười, hành lễ với hắn nói:
- Đường Phong bái kiến lão gia tử.
- Tiểu ca khách khí rồi.
Chu Khê Hà vội vàng bắt đầu.
- Nói ra lão gia hỏa còn phải cám ơn tiểu ca hôm đo đã ra tay thay ta bình ổn khí tức, càng phải cám ơn tiểu ca đã giúp Chu gia hóa giải nguy nan.
- Hôm nay lão gia tử tới đây chỉ vì nói những lời khách sáo này sao?
Đường Phong ngồi xuống đối diện Chu Khê Hà, châm nước trà cho hắn.
Chu Khê Hà hơi ngây người, nhưng sau đó lập tức lên tiếng cười nói:
- Được, tiểu ca đã nói chuyện sảng khoái, lão gia hỏa cũng không vòng vo với ngươi. Hôm nay ta tới đây chỉ là muốn hỏi một câu, tiểu ca muốn xử lý người đệ tử Đỗ gia kia như thế nào?
Lời này nghe như thế nào cũng cảm giác không được tự nhiên? Rõ ràng là Chu gia chọc vào Đỗ Phong, nhưng từ miệng lão gia hỏa này nói ra lại giống như Đường Phong và Đỗ Phong có cừu oán với nhau, biến nơi này thành chiến trường.
Đường Phong lập tức đá phiền toái trở về:
- Nơi này là Chu gia, nên xử lý như thế nào tiền bối tự quyết định là được, vãn bối nhỏ tuổi, không tiện nhúng tay vào chuyện của Chu gia.
- Tiểu ca không thể nói như vậy.
Chu lão gia tử bình thản nói:
- Đỗ Phong là do tiểu ca bắt giữ, tính ra chính là con mồi của tiểu ca, nên do tiểu ca xử lý.
Đường Phong mỉm cười liếc nhìn Chu Khê Hà, đối phương cũng đang nhìn hắn.
Một lát sau, Đường Phong mới nói:
- Nếu tiền bối đã có ý như thế, vậy vãn bối từ chối thì bất kính rồi.
Hắn vừa nói vừa đứng lên, định đi ra ngoài.
- Ngươi định làm gì?
Chu Khê Hà không khỏi biến sắc.
- Đi giết hắn. Loại người này lưu lại trên đời này cũng chỉ là tai họa, lẽ nào lão gia tử còn muốn thả hắn ra hay sao?
Khi Đường Phong nói chuyện vẫn không dừng bước chân, thoáng cái đã bước ra ngoài cửa.
Chu Khê Hà làm sao dám ngồi tiếp, vội vàng chạy theo, kéo Đường Phong trở về, ấn ngồi xuống mặt ghế.
- Hắc hắc.
Đường Phong cười vô cùng gian trá.
Chu Khê Hà vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận, cắn răng nói:
- Tiểu hoạt đầu!
Nếu có thể giết Đỗ Phong thì còn giữ hắn đến hôm nay làm gì? Chu Khê Hà đã sớm tung chưởng giết chết hắn rồi.
- Không dám không dám!
- Hừ hừ….
Chu Khê Hà chỉnh lại sắc mặt:
- Nếu tiểu ca đã biết rõ suy nghĩ trong lòng lão gia hỏa, ta cũng không vòng vo làm gì nữa, chúng ta cứ nói thẳng.
- Xin tiền bối thỉnh giảng!
Chu Khê Hà đứng lên, chắp hai tay ra sau lưng đi đến bên cửa sổ, chậm rãi nói:
- Chu gia chẳng qua là tiểu gia tộc, hiện giờ đắc tội với Đỗ Phong, cầm công pháp của Đỗ gia, chẳng khác nào đắc tội với Đỗ gia! Đỗ Phong, giữ lại không được, giết cũng không được! Câu nói này hơi khó nghe, đề nghị của mấy đứa con không nên thân của ta đêm hôm đó mặc dù có mất khí tiết, nhưng vẫn có thể xem là một phương pháp hóa giải tai nạn này, nếu gả Tiểu Điệp cho tên tiểu nhân hèn hạ đó, Chu gia ta cũng không còn phiền toái như bây giờ.
Đường Phong cười lạnh nói:
- Ý tứ của lão gia tử là muốn kết thân với Đỗ gia?
Chu Khê Hà xoay người, hừ lạnh nói:
- Ngươi quá coi thường Chu gia ta rồi! Chu gia ta cho dù diệt môn, cũng không thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy. Dựa vào hi sinh của một tiểu cô nương mười lăm tuổi để bảo toàn Chu gia, sau này Chu gia ta sao có thể ngẩng mặt lên nhìn đời, sau này Chu Khê Hà ta qua đời làm sao dám đi gặp liệt tổ liệt tông.
- Ý tứ của tiền bối là…
Đường Phong chần chừ nói.
- Ý tứ của ta là phiền toái hiện tại là do ngươi gây ra, chuyện do ngươi tạo ra thì ngươi phải giải quyết sạch sẽ!
Chu Khê Hà cuối cùng cũng lộ ra mục đích cuối cùng.
- Chuyện này làm sao lại do ta gây ra??
Đường Phong cực kỳ bi phẫn, giống như một phụ nữ con nhà lương thiện bị mười mấy tráng hán giày vò.
- Hắc hắc, nếu như đêm đó ngươi không ra tay, Chu gia ta cho dù diệt môn, cũng chết có ý nghĩa. Thế nhưng ngươi xuất thủ... Hiện tại ngươi nói phải làm sao bây giờ, không có ai cầu ngươi ra tay? Là chính ngươi muốn ra tay đấy chứ.
Chu Khê Hà cười vô cùng gian trá.
Đường Phong đập bàn đứng lên:
- Lão gia tử, đây chính là thái độ Chu gia đối đãi với ân nhân cứu mạng hay sao? Lương tâm của ngươi cho cẩu ăn hết rồi sao? Cách làm này thì có gì khác biệt với mấy đứa con không nên thân của ngươi chứ?
Nếu biết được, chỉ sợ đám người Chu gia sẽ càng khiếp sợ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hai ngày tiếp theo, cuối cùng Đường Phong cũng thể nghiệm được cái gì gọi là gió thổi chiều nào theo chiều ấy của Chu gia.
Mấy vị thúc bá của Chu Chính trước đó còn tỏ ra dửng dưng với hắn thậm chí khi chạm mặt còn khinh thường liếc nhìn lúc này lại cung kính đến tận cửa viếng thăm, phảng phất như những người bày ra bộ mặt xấu xa mấy ngày trước không phải là bọn họ, bây giờ nhìn thấy Đường Phong, thần thái cực kỳ khiêm tốn. Mở miệng một tiếng Đường công tử, tỏ ra vô cùng thân thiết. Đường Phong cũng không so đo quá nhiều với bọn họ. Mặc dù hắn lười quan tâm đến bọn họ, nhưng dù sao mình cũng đang làm khách ở Chu gia, cũng phải cho Chu Chính mấy phần thể diện.
Những người này cũng thức thời, biết rõ thái độ của bọn họ mấy ngày trước khiến Đường Phong không vui, cũng không nói nhiều lời mà vội vã cáo lui, chỉ để lại một bao lễ vật, những lễ vật này đối với Đường Phong mà nói cũng không có nhiều giá trị, nhưng cũng là những thứ bọn họ có được trong tay lấy ra để đền tội.
Điều duy nhất khiến cho Đường Phong lo lắng chính là cho tới hôm nay vẫn chưa thăm dò được tin tức của Thương Hàng Đình.
Hôm nay, Đường Phong vừa mới ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về, còn chưa vào phòng, đã cảm giác bên trong đang có người chờ mình, hơi cảm nhận thoáng qua khí tức, bất giác ung dung mỉm cười, đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, lão gia tử Chu gia mặc áo bào xám, mặc dù tuổi đã cao nhưng nhìn qua vẫn vô cùng khí thế, ngồi vững như bàn thạch, qua mấy ngày chữa thương, thương thế của lão gia tử cuối cùng cũng khôi phục không ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.
Đường Phong sớm đã biết rõ lão gia hỏa này không phải đèn đã cạn dầu, cũng biết hắn nhất định sẽ đến tìm mình, cho nên chuyện này cũng không có gì bất ngờ. Mấy ngày này, Đường Phong cũng biết tục danh của lão gia tử, Chu Khê Hà!
Sau khi nhìn thấy Đường Phong, Chu Khê Hà cởi mở cười nói:
- Tiểu ca, lão đầu tử chờ ngươi đã lâu.
Đường Phong mỉm cười, hành lễ với hắn nói:
- Đường Phong bái kiến lão gia tử.
- Tiểu ca khách khí rồi.
Chu Khê Hà vội vàng bắt đầu.
- Nói ra lão gia hỏa còn phải cám ơn tiểu ca hôm đo đã ra tay thay ta bình ổn khí tức, càng phải cám ơn tiểu ca đã giúp Chu gia hóa giải nguy nan.
- Hôm nay lão gia tử tới đây chỉ vì nói những lời khách sáo này sao?
Đường Phong ngồi xuống đối diện Chu Khê Hà, châm nước trà cho hắn.
Chu Khê Hà hơi ngây người, nhưng sau đó lập tức lên tiếng cười nói:
- Được, tiểu ca đã nói chuyện sảng khoái, lão gia hỏa cũng không vòng vo với ngươi. Hôm nay ta tới đây chỉ là muốn hỏi một câu, tiểu ca muốn xử lý người đệ tử Đỗ gia kia như thế nào?
Lời này nghe như thế nào cũng cảm giác không được tự nhiên? Rõ ràng là Chu gia chọc vào Đỗ Phong, nhưng từ miệng lão gia hỏa này nói ra lại giống như Đường Phong và Đỗ Phong có cừu oán với nhau, biến nơi này thành chiến trường.
Đường Phong lập tức đá phiền toái trở về:
- Nơi này là Chu gia, nên xử lý như thế nào tiền bối tự quyết định là được, vãn bối nhỏ tuổi, không tiện nhúng tay vào chuyện của Chu gia.
- Tiểu ca không thể nói như vậy.
Chu lão gia tử bình thản nói:
- Đỗ Phong là do tiểu ca bắt giữ, tính ra chính là con mồi của tiểu ca, nên do tiểu ca xử lý.
Đường Phong mỉm cười liếc nhìn Chu Khê Hà, đối phương cũng đang nhìn hắn.
Một lát sau, Đường Phong mới nói:
- Nếu tiền bối đã có ý như thế, vậy vãn bối từ chối thì bất kính rồi.
Hắn vừa nói vừa đứng lên, định đi ra ngoài.
- Ngươi định làm gì?
Chu Khê Hà không khỏi biến sắc.
- Đi giết hắn. Loại người này lưu lại trên đời này cũng chỉ là tai họa, lẽ nào lão gia tử còn muốn thả hắn ra hay sao?
Khi Đường Phong nói chuyện vẫn không dừng bước chân, thoáng cái đã bước ra ngoài cửa.
Chu Khê Hà làm sao dám ngồi tiếp, vội vàng chạy theo, kéo Đường Phong trở về, ấn ngồi xuống mặt ghế.
- Hắc hắc.
Đường Phong cười vô cùng gian trá.
Chu Khê Hà vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận, cắn răng nói:
- Tiểu hoạt đầu!
Nếu có thể giết Đỗ Phong thì còn giữ hắn đến hôm nay làm gì? Chu Khê Hà đã sớm tung chưởng giết chết hắn rồi.
- Không dám không dám!
- Hừ hừ….
Chu Khê Hà chỉnh lại sắc mặt:
- Nếu tiểu ca đã biết rõ suy nghĩ trong lòng lão gia hỏa, ta cũng không vòng vo làm gì nữa, chúng ta cứ nói thẳng.
- Xin tiền bối thỉnh giảng!
Chu Khê Hà đứng lên, chắp hai tay ra sau lưng đi đến bên cửa sổ, chậm rãi nói:
- Chu gia chẳng qua là tiểu gia tộc, hiện giờ đắc tội với Đỗ Phong, cầm công pháp của Đỗ gia, chẳng khác nào đắc tội với Đỗ gia! Đỗ Phong, giữ lại không được, giết cũng không được! Câu nói này hơi khó nghe, đề nghị của mấy đứa con không nên thân của ta đêm hôm đó mặc dù có mất khí tiết, nhưng vẫn có thể xem là một phương pháp hóa giải tai nạn này, nếu gả Tiểu Điệp cho tên tiểu nhân hèn hạ đó, Chu gia ta cũng không còn phiền toái như bây giờ.
Đường Phong cười lạnh nói:
- Ý tứ của lão gia tử là muốn kết thân với Đỗ gia?
Chu Khê Hà xoay người, hừ lạnh nói:
- Ngươi quá coi thường Chu gia ta rồi! Chu gia ta cho dù diệt môn, cũng không thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy. Dựa vào hi sinh của một tiểu cô nương mười lăm tuổi để bảo toàn Chu gia, sau này Chu gia ta sao có thể ngẩng mặt lên nhìn đời, sau này Chu Khê Hà ta qua đời làm sao dám đi gặp liệt tổ liệt tông.
- Ý tứ của tiền bối là…
Đường Phong chần chừ nói.
- Ý tứ của ta là phiền toái hiện tại là do ngươi gây ra, chuyện do ngươi tạo ra thì ngươi phải giải quyết sạch sẽ!
Chu Khê Hà cuối cùng cũng lộ ra mục đích cuối cùng.
- Chuyện này làm sao lại do ta gây ra??
Đường Phong cực kỳ bi phẫn, giống như một phụ nữ con nhà lương thiện bị mười mấy tráng hán giày vò.
- Hắc hắc, nếu như đêm đó ngươi không ra tay, Chu gia ta cho dù diệt môn, cũng chết có ý nghĩa. Thế nhưng ngươi xuất thủ... Hiện tại ngươi nói phải làm sao bây giờ, không có ai cầu ngươi ra tay? Là chính ngươi muốn ra tay đấy chứ.
Chu Khê Hà cười vô cùng gian trá.
Đường Phong đập bàn đứng lên:
- Lão gia tử, đây chính là thái độ Chu gia đối đãi với ân nhân cứu mạng hay sao? Lương tâm của ngươi cho cẩu ăn hết rồi sao? Cách làm này thì có gì khác biệt với mấy đứa con không nên thân của ngươi chứ?
/1679
|