Giữa những căn nhà chen chúc nhau, có một dòng người đang hối hả qua lại. Một chiếc xe Ferrari màu đen đỗ lại ở giữa ngõ, gần như bít hẳn con ngõ hẻm chật hẹp lại khiến cho những người đi ngang qua chỉ còn cách nghiêng người mới có thể đi qua được. Mặc dù, chiếc xe này gây ra sự bất tiện rất lớn đối với những người qua đường, nhưng cũng không có mấy người mở miệng than phiền, mà đa phần là biểu hiện sự ngạc nhiên, hâm mộ bởi một chiếc xe hơi như thế này không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
Ngõ hẻm mặc dù hẹp, nhưng những người có xe ở đây cũng không phải là ít. Một ít nhà ở bên cạnh cũng đỗ một số chiếc xe hơi, nhưng đại đa số đều là những xe thuộc loại rẻ tiền. Rất ít khi có loại xe như chiếc Ferrari này đỗ ở đây. Cũng không phải lái chiếc Ferrari có cái gì ghê gớm lắm, mà là người chủ của chiếc xe Ferrari đáng lẽ không nên xuất hiện ở trong một căn nhà chỉ dành cho những người công nhân như thế này. Điều này giống như một chiếc kỳ bào (sườn xám - áo dân tộc của Trung Quốc) sang trọng lại bị vứt ở trong một cái góc mà không ai thèm chú ý đến.
Bên cạnh chiếc xe Ferrari, một người đàn ông trung niên, mặc bộ âu phục đang đứng ở dưới một căn nhà lầu tương đối sạch sẽ. Cuộc sống xa hoa cũng không có khiến ông ta trở thành một con người béo phệ. Mà hoàn toàn ngược lại, dường như ông ta vẫn giữ được vóc dáng hiếm thấy của một trong những người thành công. Trên khuôn mặt cũng không có toát ra cái nét mà những loại người có tiền nên bất kì lúc nào cũng tỏ ra vẻ cao hơn người một bậc.
Sau khi nhấn chuông cửa, ông ta liền đứng ngay cạnh chiếc chuông cửa chờ đợi, vẻ mặt thoáng có chút nôn nóng. Nhưng thi thoảng lại có vẻ cúi đầu suy nghĩ, dường như trong lòng đang có điều lưỡng lự nào đó.
“Tạch!” - Sau khi ở đầu bên kia chuông cửa truyền đến âm thanh của chiếc ống nghe được cầm lấy, trên mặt người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng lộ vẻ tươi cười:
- Quân Huyền! Là cậu đây!
Trong lời nói của người đàn ông trung niên phát ra một sự hấp dẫn người nghe chú ý.
- Cậu! Mời cậu lên nhà! - Từ đầu dây bên kia của ống nghe truyền đến thanh âm của một thiếu niên. Mới dứt câu, ở đầu bên kia ống nghe liền truyền đến một tràng dài âm thanh “tu,tu” liên tiếp. Tiếp theo, từ ở khoá của cửa chính phát ra tiếng "cạch" vang lên giòn giã.
- Đứa nhỏ này! - Người đàn ông trung niên lắc đầu cười khổ. Đối với cậu thiếu niên kia, ông không có biện pháp nào để bắt bí nó được. Mặc dù ông là cậu của nó, nhưng nó cũng không hề nể mặt ông chút chút nào, nói cúp máy là cúp. Cũng không phải do người cháu của ông có thói kiêu ngạo mà đó là cá tính của nó như vậy. Nhưng chính vì như thế, ông lại càng không biết phải làm sao.
Kéo cửa ra, Lý Vũ Phàm dọc theo hành lang hướng về phía trước bước tới, vừa đi vừa suy nghĩ trong lòng. Lâm Quân Huyền là cháu ngoại của ông, cũng là đứa con độc nhất mà chị của Lý Vũ Phàm sinh ra. Vợ chồng họ Lâm quản lý tập đoàn Thiên Thành lớn nhất của Thâm Thành. Lúc mới đầu cái tập đoàn này cũng chỉ là một cái xí nghiệp nhỏ, vốn liếng đầu tư cũng chỉ có mấy vạn. Nhưng dưới sự kinh doanh của Lâm Hải, công ty từ từ phát triển càng ngày càng lớn. Trong quá trình quản lý công ty, Lâm Hải thể hiện ra khả năng kinh doanh trời ban của bản thân. Dần dần, ông nhận được sự chú ý của một số nhà đầu tư lớn. Cũng từ đó, từng khoản tiền lớn đã được đầu tư vào công ty Thiên Thành. Có thêm số tiền vốn đầu tư mới đó, trải qua một thời gian, cho đến nay, Thiên Thành đã trở thành một tập đoàn xuyên quốc gia. Các xí nghiệp của công ty đã trải khắp Nhật, Hàn và Đông Nam Á. Các thị trường ở Nam, Bắc châu Mĩ và Châu Âu cũng đang được tập đoàn nhanh chóng triển khai mạng lưới kinh doanh ở đó.
Hiện nay, hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Thành có trên mười thành viên. Mỗi thành viên nắm giữ một số lượng cổ phần khác nhau. Lâm Hải mặc dù không có nắm chắc hoàn toàn công ty, nhưng với 40% cổ phần mà ông có trong tay, đem so với mấy người kia mà nói hiển nhiên ông thừa khả năng nắm vững cái vị trí Chủ Tịch hội đồng quản trị. Về mặt riêng tư, Lâm phu nhân cũng nắm giữ khoảng 10% cổ phần. Ngoài ra, mười mấy vị cổ đông quan hệ với vợ chồng họ Lâm cũng rất tốt. Từ những mặt này mà nhận xét thì cho dù Thiên Thành từ một xí nghiệp tư nhân biến thành một cái tập đoàn góp vốn nhưng vợ chồng họ Lâm vẫn đảm bảo sự khống chế tuyệt đối của mình đối với nó.
Vợ chồng họ Lâm từ khi còn rất trẻ đã đi ra ngoài chung tay gây dựng sự nghiệp. Cho nên, khi Lâm Quân Huyền còn rất nhỏ hoàn toàn do một tay vú em chăm sóc. Lâm phu nhân mặc dù rất không nỡ, nhưng Lâm Hải ảnh hưởng của tư tưởng phương Tây quá sâu. Ông cho rằng cái nếu từ nhỏ để cho con tự mình lớn lên sẽ tạo ra cho nó có tính độc lập. Cuối cùng, Lâm Hải bằng tài năng và thành công trên thương trường cũng đã thuyết phục được Lâm phu nhân.
Nhưng việc gì cho dù có lợi thì cũng có cái khuyết điểm của nó. Mục đích làm cho con nó có tính độc lập đã đạt được, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi. Nhưng lại có một cái vấn đề khác cũng xuất hiện. Một người từ nhỏ đã xa cả cha lẫn mẹ, luôn phải sinh hoạt một mình nên suy nghĩ cái gì cũng hơn xa so với suy nghĩ của những đứa trẻ khác. Trong lúc, những đứa trẻ khác còn đang suy nghĩ, bịa đặt lý do để đòi tiền cha mẹ mua quà ăn vặt, thì Lâm Quân Huyền đã lặng lẽ ngồi một mình, suy nghĩ một số điều hoàn toàn khác rồi.
Đợi đến khi vợ chồng họ Lâm phát hiện ra cái sai lầm đó, muốn sửa đổi thì đã quá muộn. Hiện tại, cho dù là Lâm Hải cũng không biết được đứa con của hắn đang suy nghĩ điều gì trong lòng. Vốn trong kế hoạch của Lâm Hải, trước năm mười bảy tuổi thì ông cứ để cho đứa nhỏ trải qua cuộc sống bình thường giống như mọi người. Đợi đến sau khi đủ mười bảy tuổi, ông mới cho nó tiếp xúc với nghiệp vụ của công ty cùng với tâng lớp trong xã hội thượng lưu. Nhưng cuối cùng kết quả lại hết sức bất ngờ.
Vợ chồng họ Lâm muốn để cho con trai ở bên cạnh mình, nhưng Lâm Quân Huyền không cần ngôi biệt thự cha mẹ tặng cho. Cậu ta lựa chọn cư trú ở một tiểu khu hết sức bình dân như thế này. Tính độc lập được bồi dưỡng từ nhỏ, khiến cho Lâm Quân Huyền có thể bằng đôi tay của mình, tự kiếm được một phần thu nhập để duy trì cuộc sống bình thường hàng ngày.
Mới nghĩ tới đó, Lý Vũ Phàm đã đi tới trước cửa. Cánh cửa đã được mở sẵn, Lâm Quân Huyền đứng ngay trước cửa, lạnh nhạt gọi một tiếng:
- Cậu.
Lỹ Vũ Phàm gỡ kính mát xuống, đi thẳng vào bên trong. Ông lấy từ trong lòng ra một chiếc chìa khoá cùng với một tờ giấy:
- Này! Cái này là mẹ của cháu nhờ chú giao cho cháu. Trên tờ giấy có địa chỉ của ngôi nhà mới.
- Cậu! Cậu biết cháu sẽ không qua đó ở còn gì. - Lâm Quân Huyền dừng chân lại, mở công tắc đèn của phòng khách.
- Điều này ta mặc kệ. - Lỹ Vũ Phàm cố gắng tỏ ra kiên quyết.
- Ta chỉ là kẻ được giao mà thôi. Đem chìa khoá đến nơi là nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi. Chìa khoá ta để ở đây, cháu không muốn qua bên đó ở, thì có thể trở về nói với mẹ của cháu.
Lâm Quân Huyền liếc mắt nhìn Lý Vũ Phàm một cái. Liếc mắt một cái, hắn đã nhìn ra người cậu của mình hết sức kiên quyết, liền không có nài nỉ gì nữa nữa, đón lấy chìa khoá rồi nói:
- Được rồi! Cháu sẽ giao cho mẹ cháu vậy. Cậu! Chỗ của cháu chẳng có gì, cậu cứ tự nhiên nhé.
Lý Quân Huyền dẫn người đàn ông trung niên vào phòng sách, kéo ra chiếc ghế duy nhất ở trong phòng mời ông ngồi xuống, sau đó rót một ly nước.
Lý Vũ Phàm đón lấy cái ly duy nhất, nhìn nước ở trong ly, cười nói:
- Cháu định mời cậu của cháu uống thứ nước khoáng này hay sao? - Dứt lời, Lý Vũ Phàm nhìn một thoáng lên bình nước khoáng còn một nửa đang đặt ở trên bàn sách.
Trên mặt người thiếu niên không hề có chút xấu hổ nào, thản nhiên nói:
- Chỉ là nước thôi. Cho dù là nước khoáng hay là nước trà thì nó cũng chỉ là nước. Mục đích của nó chỉ cũng dùng để giải khát cả.
Người đàn ông trung niên buôn ly nước xuống, nhìn khắp bốn phía đánh giá một phen. Ở phòng khách trừ sách ra chẳng có thứ gì khác. Nơi ở của Lâm Quân Huyền quả thật rất đơn sơ. Có thể chiêu đãi người cậu của hắn cũng chỉ có cái ghế có thể ngồi.
- Thật không hiểu cháu nghĩ thế nào nữa. Có nhà tốt như vậy cháu không ở, lại đến ở cái chỗ hẻo lánh này. Lúc ta đến, thậm chí đến cả đường cũng tìm không ra. Xuất phát từ lúc chín giờ, đến hơn mười giờ mới tìm ra nơi của cháu ở. Mà ngay cả chi phiếu mẹ cháu đưa cho, cháu cũng không muốn lấy, thực là chẳng hiểu cháu suy nghĩ như thế nào nũa. Cháu có biết hay không biết mẹ cháu đau lòng đến thế nào? - Nói xong, Lý Vũ Phàm thở dài một hơi. Lỹ Vũ Phàm không có con cái, nên hắn coi đứa cháu ngoại này như là con của mình vậy. Lâm Quân Huyền thản nhiên cười nói:
- Cậu! Cậu biết là cháu chẳng biết tiêu tiền vào việc gì. Mỗi ngày, cháu sử dụng chằng đáng bao nhiêu tiền. Cháu cũng chẳng thích bữa sơn hào hải vị hay một cái gì khác. Huống chi, cháu có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân mình. Mẹ của cháu biết rõ điều đó!
Lý Vũ Phàm biết mình nói đứa cháu này làm mẹ của nó đau lòng thì đúng là có chút không đúng. Nhưng cho dù có nói như vậy, thì đứa nhỏ này cũng để bụng. Vợ chồng họ Lâm lúc ban đầu có lẽ sẽ rất đau lòng, nhưng đến bây giờ, cũng đã dần dần hiểu ra. Dù sao thì cuộc sống của đứa nhỏ không có gì phải lo, hoàn toàn hết sức ổn định. Hiển nhiên, nó đã lựa chọn cách sống đó cho bản thân, nên bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời nhân nhượng.
- Ngươi… cái thằng nhóc này! - Lý Vũ Phàm cười mắng.
- Thật sự là không có biện pháp để tóm ngươi được.
- Cậu! Lần này cậu đến, không phải chỉ là đem chìa khoá đến cho cháu thôi phải không?
- Lâm Quân Huyền nói.
- Ngoại trừ cái này ra còn có cái gì khác, chẳng lẽ cháu không biết sao? - Lý Vũ Phàm nhìn thẳng vào mắt Lâm Quân Huyền nói.
Lâm Quân Huyền quay đầu qua một bên, hiển nhiên biết cậu của hắn muốn nói điều gì:
- Cậu là tới làm thuyết khách phải không?
- Ài! Tập đoàn Thiên Thành sớm muộn gì cũng do cháu kế thừa. Thiên Thành mặc dù là do một tay của ba cháu tạo ra, nhưng dù sao tất cả cũng không phải là của ba cháu hết. Thương trường như chiến trường, nếu không cẩn thận, sẽ dễ dàng táng gia bại sản. Ba của cháu vốn muốn cho cháu qua đó, từ từ tiếp nhận công ty. Nhưng không nghĩ tới… Nếu cháu không có tài năng, đỡ không được bức tường thì cũng coi như xong. Ba của cháu vốn biết cháu có tài năng bẩm sinh trong lĩnh vực kinh doanh, làm sao có thể để cháu bị mai một như vậy. Cậu của cháu chỉ là kẻ thuyết khách đầu tiên mà thôi. Cháu hãy chờ xem, còn có nhiều thuyết khách sẽ đến nữa đấy.
Lâm Quân Huyền dựa vào cửa sổ, lật qua một tờ Duyệt Vi Thảo Đường bút kí, thờ ơ nói:
- Tiền đủ dùng là được rồi. Một người hàng ngày ăn không đủ no sẽ nghĩ giá như mỗi tháng có thể kiếm được vài trăm thì tốt. Nhưng đến khi kiếm được vài trăm thì trong lòng hắn lại lại nghĩ nếu là mỗi tháng có thể kiếm được vài ngàn thì tốt lắm rồi. Nhưng nếu hắn quả nhiên có thể kiếm được trên vài ngàn đồng, hắn lại nghĩ kiếm được trên một vạn đồng tiền thì lại càng tốt hơn. Đợi hắn kiếm được vài vạn đồng, hắn lại sẽ hướng lên cao hơn ở mức độ đó làm chuẩn …. Mặc dù đã sớm giải quyết vấn đề ngày ba bữa cơm nhưng luôn cảm thấy còn chưa đủ. Mà hơn nữa cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ cả. Bây giờ, cha cháu đã là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn, có tài sản trên cả mười tỉ rồi. Số tài sản đó đối với rất nhiều người mà nói, thì cả cuộc đời chỉ có thể nằm trong mộng mà thôi. Được như thế thì cha cháu còn muốn theo đuổi điều gì nữa? Nếu như kiếm tiền đã trở thành gánh nặng, vì cái gì còn muốn tiếp tục chứ?
Lý Vũ Phàm nhìn thẳng thiếu niên với một bộ dạng phẫn nộ và tiếc nuối:
- Sao ngươi lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ ?....Tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, giữ gìn giang sơn mới là khó! Một tháng mấy trăm đồng là đủ để chi tiêu, cũng đủ ăn no bụng… Vậy thì ta hỏi cháu, ngoại trừ ăn cơm ra sẽ không cần gì khác nữa sao ? Nếu bị đau ốm thì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết hay sao? Hiện nay, trẻ con học tiểu học một tháng cần chi ra đến hơn hai ngàn. Con nhỏ của người khác mới có vài tuổi đã bắt đầu học đàn Dương cầm, học tiếng Anh, nhưng con nhỏ của ngươi lại không được học thì ngươi có cam lòng hay không? Con nhà người khác chơi đồ chơi đắt tiền, con nhà ngươi chỉ có thể chơi đùa với bùn, với đất ngươi có cam chịu hay không cam chịu? Thông qua của cải là có thể biểu thị địa vị của chính bản thân mình đấy.
- Cháu bây giờ tuổi còn trẻ, tư tưởng sớm muộn gì cũng cần phải trải qua một bước này. Mấy điều đó thì chẳng có cách nào có thể tránh né được. Cháu xem thử coi cháu đang xem những quyển sách gì? Nào là Đạo Đức Kinh, nào là Trang Tử… Cũng trách không được, ba của cháu muốn đem sách của cháu đốt hết. - Lỹ Vũ Phàm nặng nề thở ra một hơi. Ông cảm thấy bản thân mình ở trên thương trường cho dù có gặp phải đối thủ khó đối phó nhất cũng không có bực tức đến như vậy. Đúng là yêu càng nhiều thì giận càng sâu.
Thiếu niên chỉ cười cười, cũng không hề để ý, rồi nói một câu:
- Cậu! Nếu giống như cậu nói thì người nghèo trên thế giới này có phải ai cũng đều sống không nổi nữa hay sao?
Ngõ hẻm mặc dù hẹp, nhưng những người có xe ở đây cũng không phải là ít. Một ít nhà ở bên cạnh cũng đỗ một số chiếc xe hơi, nhưng đại đa số đều là những xe thuộc loại rẻ tiền. Rất ít khi có loại xe như chiếc Ferrari này đỗ ở đây. Cũng không phải lái chiếc Ferrari có cái gì ghê gớm lắm, mà là người chủ của chiếc xe Ferrari đáng lẽ không nên xuất hiện ở trong một căn nhà chỉ dành cho những người công nhân như thế này. Điều này giống như một chiếc kỳ bào (sườn xám - áo dân tộc của Trung Quốc) sang trọng lại bị vứt ở trong một cái góc mà không ai thèm chú ý đến.
Bên cạnh chiếc xe Ferrari, một người đàn ông trung niên, mặc bộ âu phục đang đứng ở dưới một căn nhà lầu tương đối sạch sẽ. Cuộc sống xa hoa cũng không có khiến ông ta trở thành một con người béo phệ. Mà hoàn toàn ngược lại, dường như ông ta vẫn giữ được vóc dáng hiếm thấy của một trong những người thành công. Trên khuôn mặt cũng không có toát ra cái nét mà những loại người có tiền nên bất kì lúc nào cũng tỏ ra vẻ cao hơn người một bậc.
Sau khi nhấn chuông cửa, ông ta liền đứng ngay cạnh chiếc chuông cửa chờ đợi, vẻ mặt thoáng có chút nôn nóng. Nhưng thi thoảng lại có vẻ cúi đầu suy nghĩ, dường như trong lòng đang có điều lưỡng lự nào đó.
“Tạch!” - Sau khi ở đầu bên kia chuông cửa truyền đến âm thanh của chiếc ống nghe được cầm lấy, trên mặt người đàn ông trung niên rốt cuộc cũng lộ vẻ tươi cười:
- Quân Huyền! Là cậu đây!
Trong lời nói của người đàn ông trung niên phát ra một sự hấp dẫn người nghe chú ý.
- Cậu! Mời cậu lên nhà! - Từ đầu dây bên kia của ống nghe truyền đến thanh âm của một thiếu niên. Mới dứt câu, ở đầu bên kia ống nghe liền truyền đến một tràng dài âm thanh “tu,tu” liên tiếp. Tiếp theo, từ ở khoá của cửa chính phát ra tiếng "cạch" vang lên giòn giã.
- Đứa nhỏ này! - Người đàn ông trung niên lắc đầu cười khổ. Đối với cậu thiếu niên kia, ông không có biện pháp nào để bắt bí nó được. Mặc dù ông là cậu của nó, nhưng nó cũng không hề nể mặt ông chút chút nào, nói cúp máy là cúp. Cũng không phải do người cháu của ông có thói kiêu ngạo mà đó là cá tính của nó như vậy. Nhưng chính vì như thế, ông lại càng không biết phải làm sao.
Kéo cửa ra, Lý Vũ Phàm dọc theo hành lang hướng về phía trước bước tới, vừa đi vừa suy nghĩ trong lòng. Lâm Quân Huyền là cháu ngoại của ông, cũng là đứa con độc nhất mà chị của Lý Vũ Phàm sinh ra. Vợ chồng họ Lâm quản lý tập đoàn Thiên Thành lớn nhất của Thâm Thành. Lúc mới đầu cái tập đoàn này cũng chỉ là một cái xí nghiệp nhỏ, vốn liếng đầu tư cũng chỉ có mấy vạn. Nhưng dưới sự kinh doanh của Lâm Hải, công ty từ từ phát triển càng ngày càng lớn. Trong quá trình quản lý công ty, Lâm Hải thể hiện ra khả năng kinh doanh trời ban của bản thân. Dần dần, ông nhận được sự chú ý của một số nhà đầu tư lớn. Cũng từ đó, từng khoản tiền lớn đã được đầu tư vào công ty Thiên Thành. Có thêm số tiền vốn đầu tư mới đó, trải qua một thời gian, cho đến nay, Thiên Thành đã trở thành một tập đoàn xuyên quốc gia. Các xí nghiệp của công ty đã trải khắp Nhật, Hàn và Đông Nam Á. Các thị trường ở Nam, Bắc châu Mĩ và Châu Âu cũng đang được tập đoàn nhanh chóng triển khai mạng lưới kinh doanh ở đó.
Hiện nay, hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Thành có trên mười thành viên. Mỗi thành viên nắm giữ một số lượng cổ phần khác nhau. Lâm Hải mặc dù không có nắm chắc hoàn toàn công ty, nhưng với 40% cổ phần mà ông có trong tay, đem so với mấy người kia mà nói hiển nhiên ông thừa khả năng nắm vững cái vị trí Chủ Tịch hội đồng quản trị. Về mặt riêng tư, Lâm phu nhân cũng nắm giữ khoảng 10% cổ phần. Ngoài ra, mười mấy vị cổ đông quan hệ với vợ chồng họ Lâm cũng rất tốt. Từ những mặt này mà nhận xét thì cho dù Thiên Thành từ một xí nghiệp tư nhân biến thành một cái tập đoàn góp vốn nhưng vợ chồng họ Lâm vẫn đảm bảo sự khống chế tuyệt đối của mình đối với nó.
Vợ chồng họ Lâm từ khi còn rất trẻ đã đi ra ngoài chung tay gây dựng sự nghiệp. Cho nên, khi Lâm Quân Huyền còn rất nhỏ hoàn toàn do một tay vú em chăm sóc. Lâm phu nhân mặc dù rất không nỡ, nhưng Lâm Hải ảnh hưởng của tư tưởng phương Tây quá sâu. Ông cho rằng cái nếu từ nhỏ để cho con tự mình lớn lên sẽ tạo ra cho nó có tính độc lập. Cuối cùng, Lâm Hải bằng tài năng và thành công trên thương trường cũng đã thuyết phục được Lâm phu nhân.
Nhưng việc gì cho dù có lợi thì cũng có cái khuyết điểm của nó. Mục đích làm cho con nó có tính độc lập đã đạt được, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi. Nhưng lại có một cái vấn đề khác cũng xuất hiện. Một người từ nhỏ đã xa cả cha lẫn mẹ, luôn phải sinh hoạt một mình nên suy nghĩ cái gì cũng hơn xa so với suy nghĩ của những đứa trẻ khác. Trong lúc, những đứa trẻ khác còn đang suy nghĩ, bịa đặt lý do để đòi tiền cha mẹ mua quà ăn vặt, thì Lâm Quân Huyền đã lặng lẽ ngồi một mình, suy nghĩ một số điều hoàn toàn khác rồi.
Đợi đến khi vợ chồng họ Lâm phát hiện ra cái sai lầm đó, muốn sửa đổi thì đã quá muộn. Hiện tại, cho dù là Lâm Hải cũng không biết được đứa con của hắn đang suy nghĩ điều gì trong lòng. Vốn trong kế hoạch của Lâm Hải, trước năm mười bảy tuổi thì ông cứ để cho đứa nhỏ trải qua cuộc sống bình thường giống như mọi người. Đợi đến sau khi đủ mười bảy tuổi, ông mới cho nó tiếp xúc với nghiệp vụ của công ty cùng với tâng lớp trong xã hội thượng lưu. Nhưng cuối cùng kết quả lại hết sức bất ngờ.
Vợ chồng họ Lâm muốn để cho con trai ở bên cạnh mình, nhưng Lâm Quân Huyền không cần ngôi biệt thự cha mẹ tặng cho. Cậu ta lựa chọn cư trú ở một tiểu khu hết sức bình dân như thế này. Tính độc lập được bồi dưỡng từ nhỏ, khiến cho Lâm Quân Huyền có thể bằng đôi tay của mình, tự kiếm được một phần thu nhập để duy trì cuộc sống bình thường hàng ngày.
Mới nghĩ tới đó, Lý Vũ Phàm đã đi tới trước cửa. Cánh cửa đã được mở sẵn, Lâm Quân Huyền đứng ngay trước cửa, lạnh nhạt gọi một tiếng:
- Cậu.
Lỹ Vũ Phàm gỡ kính mát xuống, đi thẳng vào bên trong. Ông lấy từ trong lòng ra một chiếc chìa khoá cùng với một tờ giấy:
- Này! Cái này là mẹ của cháu nhờ chú giao cho cháu. Trên tờ giấy có địa chỉ của ngôi nhà mới.
- Cậu! Cậu biết cháu sẽ không qua đó ở còn gì. - Lâm Quân Huyền dừng chân lại, mở công tắc đèn của phòng khách.
- Điều này ta mặc kệ. - Lỹ Vũ Phàm cố gắng tỏ ra kiên quyết.
- Ta chỉ là kẻ được giao mà thôi. Đem chìa khoá đến nơi là nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi. Chìa khoá ta để ở đây, cháu không muốn qua bên đó ở, thì có thể trở về nói với mẹ của cháu.
Lâm Quân Huyền liếc mắt nhìn Lý Vũ Phàm một cái. Liếc mắt một cái, hắn đã nhìn ra người cậu của mình hết sức kiên quyết, liền không có nài nỉ gì nữa nữa, đón lấy chìa khoá rồi nói:
- Được rồi! Cháu sẽ giao cho mẹ cháu vậy. Cậu! Chỗ của cháu chẳng có gì, cậu cứ tự nhiên nhé.
Lý Quân Huyền dẫn người đàn ông trung niên vào phòng sách, kéo ra chiếc ghế duy nhất ở trong phòng mời ông ngồi xuống, sau đó rót một ly nước.
Lý Vũ Phàm đón lấy cái ly duy nhất, nhìn nước ở trong ly, cười nói:
- Cháu định mời cậu của cháu uống thứ nước khoáng này hay sao? - Dứt lời, Lý Vũ Phàm nhìn một thoáng lên bình nước khoáng còn một nửa đang đặt ở trên bàn sách.
Trên mặt người thiếu niên không hề có chút xấu hổ nào, thản nhiên nói:
- Chỉ là nước thôi. Cho dù là nước khoáng hay là nước trà thì nó cũng chỉ là nước. Mục đích của nó chỉ cũng dùng để giải khát cả.
Người đàn ông trung niên buôn ly nước xuống, nhìn khắp bốn phía đánh giá một phen. Ở phòng khách trừ sách ra chẳng có thứ gì khác. Nơi ở của Lâm Quân Huyền quả thật rất đơn sơ. Có thể chiêu đãi người cậu của hắn cũng chỉ có cái ghế có thể ngồi.
- Thật không hiểu cháu nghĩ thế nào nữa. Có nhà tốt như vậy cháu không ở, lại đến ở cái chỗ hẻo lánh này. Lúc ta đến, thậm chí đến cả đường cũng tìm không ra. Xuất phát từ lúc chín giờ, đến hơn mười giờ mới tìm ra nơi của cháu ở. Mà ngay cả chi phiếu mẹ cháu đưa cho, cháu cũng không muốn lấy, thực là chẳng hiểu cháu suy nghĩ như thế nào nũa. Cháu có biết hay không biết mẹ cháu đau lòng đến thế nào? - Nói xong, Lý Vũ Phàm thở dài một hơi. Lỹ Vũ Phàm không có con cái, nên hắn coi đứa cháu ngoại này như là con của mình vậy. Lâm Quân Huyền thản nhiên cười nói:
- Cậu! Cậu biết là cháu chẳng biết tiêu tiền vào việc gì. Mỗi ngày, cháu sử dụng chằng đáng bao nhiêu tiền. Cháu cũng chẳng thích bữa sơn hào hải vị hay một cái gì khác. Huống chi, cháu có thể tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân mình. Mẹ của cháu biết rõ điều đó!
Lý Vũ Phàm biết mình nói đứa cháu này làm mẹ của nó đau lòng thì đúng là có chút không đúng. Nhưng cho dù có nói như vậy, thì đứa nhỏ này cũng để bụng. Vợ chồng họ Lâm lúc ban đầu có lẽ sẽ rất đau lòng, nhưng đến bây giờ, cũng đã dần dần hiểu ra. Dù sao thì cuộc sống của đứa nhỏ không có gì phải lo, hoàn toàn hết sức ổn định. Hiển nhiên, nó đã lựa chọn cách sống đó cho bản thân, nên bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời nhân nhượng.
- Ngươi… cái thằng nhóc này! - Lý Vũ Phàm cười mắng.
- Thật sự là không có biện pháp để tóm ngươi được.
- Cậu! Lần này cậu đến, không phải chỉ là đem chìa khoá đến cho cháu thôi phải không?
- Lâm Quân Huyền nói.
- Ngoại trừ cái này ra còn có cái gì khác, chẳng lẽ cháu không biết sao? - Lý Vũ Phàm nhìn thẳng vào mắt Lâm Quân Huyền nói.
Lâm Quân Huyền quay đầu qua một bên, hiển nhiên biết cậu của hắn muốn nói điều gì:
- Cậu là tới làm thuyết khách phải không?
- Ài! Tập đoàn Thiên Thành sớm muộn gì cũng do cháu kế thừa. Thiên Thành mặc dù là do một tay của ba cháu tạo ra, nhưng dù sao tất cả cũng không phải là của ba cháu hết. Thương trường như chiến trường, nếu không cẩn thận, sẽ dễ dàng táng gia bại sản. Ba của cháu vốn muốn cho cháu qua đó, từ từ tiếp nhận công ty. Nhưng không nghĩ tới… Nếu cháu không có tài năng, đỡ không được bức tường thì cũng coi như xong. Ba của cháu vốn biết cháu có tài năng bẩm sinh trong lĩnh vực kinh doanh, làm sao có thể để cháu bị mai một như vậy. Cậu của cháu chỉ là kẻ thuyết khách đầu tiên mà thôi. Cháu hãy chờ xem, còn có nhiều thuyết khách sẽ đến nữa đấy.
Lâm Quân Huyền dựa vào cửa sổ, lật qua một tờ Duyệt Vi Thảo Đường bút kí, thờ ơ nói:
- Tiền đủ dùng là được rồi. Một người hàng ngày ăn không đủ no sẽ nghĩ giá như mỗi tháng có thể kiếm được vài trăm thì tốt. Nhưng đến khi kiếm được vài trăm thì trong lòng hắn lại lại nghĩ nếu là mỗi tháng có thể kiếm được vài ngàn thì tốt lắm rồi. Nhưng nếu hắn quả nhiên có thể kiếm được trên vài ngàn đồng, hắn lại nghĩ kiếm được trên một vạn đồng tiền thì lại càng tốt hơn. Đợi hắn kiếm được vài vạn đồng, hắn lại sẽ hướng lên cao hơn ở mức độ đó làm chuẩn …. Mặc dù đã sớm giải quyết vấn đề ngày ba bữa cơm nhưng luôn cảm thấy còn chưa đủ. Mà hơn nữa cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy đủ cả. Bây giờ, cha cháu đã là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn, có tài sản trên cả mười tỉ rồi. Số tài sản đó đối với rất nhiều người mà nói, thì cả cuộc đời chỉ có thể nằm trong mộng mà thôi. Được như thế thì cha cháu còn muốn theo đuổi điều gì nữa? Nếu như kiếm tiền đã trở thành gánh nặng, vì cái gì còn muốn tiếp tục chứ?
Lý Vũ Phàm nhìn thẳng thiếu niên với một bộ dạng phẫn nộ và tiếc nuối:
- Sao ngươi lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ ?....Tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, giữ gìn giang sơn mới là khó! Một tháng mấy trăm đồng là đủ để chi tiêu, cũng đủ ăn no bụng… Vậy thì ta hỏi cháu, ngoại trừ ăn cơm ra sẽ không cần gì khác nữa sao ? Nếu bị đau ốm thì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ có thể chờ chết hay sao? Hiện nay, trẻ con học tiểu học một tháng cần chi ra đến hơn hai ngàn. Con nhỏ của người khác mới có vài tuổi đã bắt đầu học đàn Dương cầm, học tiếng Anh, nhưng con nhỏ của ngươi lại không được học thì ngươi có cam lòng hay không? Con nhà người khác chơi đồ chơi đắt tiền, con nhà ngươi chỉ có thể chơi đùa với bùn, với đất ngươi có cam chịu hay không cam chịu? Thông qua của cải là có thể biểu thị địa vị của chính bản thân mình đấy.
- Cháu bây giờ tuổi còn trẻ, tư tưởng sớm muộn gì cũng cần phải trải qua một bước này. Mấy điều đó thì chẳng có cách nào có thể tránh né được. Cháu xem thử coi cháu đang xem những quyển sách gì? Nào là Đạo Đức Kinh, nào là Trang Tử… Cũng trách không được, ba của cháu muốn đem sách của cháu đốt hết. - Lỹ Vũ Phàm nặng nề thở ra một hơi. Ông cảm thấy bản thân mình ở trên thương trường cho dù có gặp phải đối thủ khó đối phó nhất cũng không có bực tức đến như vậy. Đúng là yêu càng nhiều thì giận càng sâu.
Thiếu niên chỉ cười cười, cũng không hề để ý, rồi nói một câu:
- Cậu! Nếu giống như cậu nói thì người nghèo trên thế giới này có phải ai cũng đều sống không nổi nữa hay sao?
/13
|