- Lâm Quân Huyền vừa mới trở lại khách sạn, Lý Vũ Phàm liền gọi điện thoại tới.
- Quân Huyền à! Cậu vừa mới gọi điện thoại rồi. Một lúc nữa, cháu của bà cô sẽ đến gặp cháu. Hiện tại cháu đang ở chỗ nào trong Ngọc Sơn, ta sẽ nói để hắn tới đón cháu.
Lâm Quân Huyền nói cho Lý Vũ Phàm tên khách sạn. Lần trò chuyện này rất ngắn gọn. Không đến vài phút sau, tiếng chuông điện thoại của Nhược Dao lại vang lên.
- A! Lại là của ngươi! - Đỗ Nhược Dao nhìn số gọi tới, không phải là số mình quen thuộc, liền đưa điện thoại ra. Lâm Quân Huyền nhận điện thoại, nghe xong một lát, nói mấy câu liền dập máy.
Điện thoại vừa mới kết thúc, Lâm Quân Huyền liền nói với Đỗ Nhược Dao:
- Là cháu bà cô ta. Lát nữa, hắn đi ô tô tới đón chúng ta. Chuẩn bị thu thập hành lý đi, hơn mười phút nữa hắn sẽ đến.”
- A! Nhanh thế! - Đỗ Nhược Dao kinh ngạc nói. Hai người mới đến Ngọc Sơn lúc buổi sáng, cũng chưa ở khách sạn được bao lâu, căn bản không cần chuẩn bị cái gì. Khoảng mười phút sau, hai người trả phòng, đeo ba lô, kéo túi hành lý ra khỏi khách sạn.
Một chiếc xe tải màu trắng bạc đã đỗ dưới lầu.
- Lâm Quân Huyền? - Một thiếu niên từ trên xe tải đi tới, nghi hoặc cất tiếng hỏi.
- Đúng! - Lâm Quân Huyền gật gật đầu, thiếu niên kia lập tức kinh ngạc vui mừng nói:
- Biểu ca! - Ở trong điện thoại, Lâm Quân Huyền đã miêu tả áo quần của mình. Áo quần kiểu này ở trong thị trấn rất hiếm thấy, thiếu niên liếc mắt lập tức nhận ra ngay. Thiếu niên này chính là cháu trai của bà cô Lâm Quân Huyền.
Hai người nói chuyện một lúc, rồi đem hành lý bỏ vào khoang chứa. Sau đó lên xe đi tới thôn Tào Thủy. Đi trên xe, Đỗ Nhược Dao liên tục hỏi chuyện. Chỉ chốc lát, nàng đã hỏi được nội tình của cậu thiếu niên này.
Lúc Lý Vũ Phàm gọi điện thoại tới, cha mẹ thiếu niên này đang buôn bán ở bên ngoài. Một tháng ba mươi ngày, bọn họ thông thường hơn nửa thời gian không ở Ngọc Sơn. Nhận được điện thoại của Lý Vũ Phàm, hai người đều mừng rỡ. Biết con trai độc nhất của vợ chồng Lâm thị đi tới Ngọc Sơn, hai vợ chồng liền sai con trai mình tới đón. Dù sao, người tuổi tương tự nhau luôn chơi thân hơn một ít so với những người có tuổi tác cách nhau quá xa.
Do bình thường cả hai vợ chồng ít khi quản lý con nên sinh hoạt hàng ngày của thiếu niên cũng rất tùy tiện. Chiếc xe này chính là cha hắn mua cho hắn. Nhận được điện thoại của cha, nghe thấy có bà con xa làm ăn rất lớn muốn tớ. Cũng đúng vào cuối tuần, vì thế hắn liền đến đây.
Hơn mười phút sau, xe tải đã chạy ra khỏi thị trấn. Đường càng lúc càng gập ghềnh, bùn đất sau lốp xe bay lên tứ tung. Ngọc Sơn là khu vực đồi núi, đa số thời gian ô tô chạy trên đường núi là chính. Núi nối tiếp núi, ở giữa xen lẫn những khoảng ruộng nước.
Thôn Tào Thủy ở sâu trong núi lớn. Hơn hai canh giờ sau, thiếu niên chỉ vào một ngọn núi xa xa nói cho hai người nơi đó chính là chỗ bà cô ở.
- Tới rồi. Dừng ở chỗ này thôi. xuống chút nữa, ô tô có thể đi vào, nhưng khó có thể lui ra. - Thiếu niên ngừng xe, nhìn một tòa nhà cũ nát trước rừng thông nói. Đôi mày hắn nhăn tít, xem ra hắn cũng như các bạn cùng lứa tuổi khác, đều không thích mấy chỗ tổ tông ở lại này. Người tuổi trẻ cùng lứa trải qua giáo dục, cũng ít nhiều thấy được các mặt của xã hội. Bậc cha chú còn khá hơn một chút. Đến đời những người tổ tông của mình thì ở trong mắt bọn họ chỉ là những kẻ ngu muội. Đối với di sản của tổ tông, bọn họ khinh thường không quan tâm. Thiếu niên cũng rất khó hiểu, người bà con xa này sống ở thành phố lớn xa hoa vì cái gì lại muốn đến cái địa phương lạc hậu này. Nhưng hắn tuyệt đối không hỏi.
Mở cửa xe, Đỗ đại tiểu thư đi xuống, chậm rãi đánh giá bốn phía. Ánh mắt nàng mở to thích thú nhìn quang cảnh xung quanh. Nàng trước giờ vẫn luôn ở trong thành phố, địa phương như thế này nàng chưa từng thấy qua, trên sườn núi đủ các loại cỏ dại mọc. Không tò mò như Đỗ Nhược Dao, Lâm Quân Huyền sau khi xuống xe đã rất thích nơi này. Hít sâu một hơi, trong không khí truyền tới mùi vị cây cỏ tươi mát.
- Phía trước chính là nhà bà. - Thiếu niên chỉ về phía trước nói.
- Đi thôi. - Lâm Quân Huyền nhìn phía trước nói. Nơi này im ắng, tất cả bốn phía làm Lâm Quân Huyền sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc.
- Chi! - Dọc đường đi, qua một chỗ ngoặt, một cái bóng màu vàng thét lên một tiếng, bỏ trốn khỏi ba người. Hai mắt Đỗ Nhược Dao sáng lên, vội đuổi theo, nhưng bóng dáng nho nhỏ này chạy xuyên trong rừng thông, liền biến mất không thấy.
- Đấy là con gì? - Đỗ Nhược Dao có chút không cam lòng ngừng chân.
- Đó là con chồn, cô chưa từng thấy sao? - Lâm Quân Huyền hỏi.
- A! - Đỗ Nhược Dao biến sắc. Ít nhiều nàng đã nghe qua con chồn đánh rắm rất thối. Chút yêu thích trong lòng thoáng cái liền biến mất tăm.
Thiếu niên kinh ngạc liếc nàng, sau đó gật đầu nói:
- Đó là con chồn. Nó thích ăn trộm gà.
Dứt lời, Lý Nhược Trần hết sức kỳ quái nói:
- Nói ra thật là lạ. Ta mặc dù ở trong thị trấn, nhưng cũng là mới chuyển tới đó được mấy năm nay. Ta sống ở chỗ này với bà hơn mười năm, trước kia chưa bao giờ thấy chồn. Đừng nói nơi này, ngay cả thôn phụ cận cũng chưa từng có nghe nói tới có động vật này, nhưng đột nhiên gần đây xuất hiện rất nhiều. Lần trước, ta về đây còn nghe nói, nhà Lý A Bá phát hiện trong rừng cây một ổ chồn con. Ngoại trừ con chồn, gần đây còn thấy một ít động vật nhỏ trước đây chưa từng thấy. Thật sự là kỳ lạ, cũng không biết chúng chui từ chỗ nào ra nữa!
Trong lòng Lâm Quân Huyền chợt động, hỏi ngược lại:
- Trước kia ngươi chưa từng thấy qua?
- Ừ. - Lý Nhược Trần gật đầu khẳng định:
- Ta nghe bà nói, trước cách mạng văn hóa, thì những loại như thế ở nơi này có rất nhiều. Trước kia ruộng nước có rất nhiều rùa, mỗi lần gặt lúa đều bắt được vô số. Nhưng khi đó mọi người trong núi không ăn rùa. Ngoài rùa ra, còn có hoẵng, nhím… Đúng rồi, còn có chó sói.
- Chó sói? - Đỗ Nhược Dao hoảng sợ.
- Đúng. - Lý Nhược Trần tựa hồ có chút hưng phấn, khoa tay múa chân:
- Ngươi không biết chó sói kia đặc biệt thế nào đâu. Trước đây, mẹ ta có gặp qua chó sói. Ta nghe mẹ nói, chó sói có thể nhảy qua đầu người, còn thích ăn trộm gà hơn chồn. Mẹ ta nói, trước kia người trong thôn nuôi gà, nuôi lớn dùng đòn gánh tới chợ bán. Chó sói cách vài ngọn núi ngửi thấy mùi, lập tức sẽ chạy tới.
- …Đặc biệt nhất chính là chó sói kia không phải đói bụng mới đi bắt gà. Có lúc nó ăn no, cũng sẽ tìm một cơ hội, nhào tới, cắn chết gà, dùng miệng tha đi. Chó sói trộm gà, tất nhiên sẽ có người đuổi theo. Nhưng chỉ trong chớp mắt, con gà trong miệng chó sói đã không thấy tăm hơi.
- Nó nuốt à? - Đỗ Nhược Dao hỏi.
- Đương nhiên không phải. Bọn chó sói kia dùng móng vuốt đào bới một cái hố, chôn gà vào đó, sau đó phủ bùn đất lên, lại giẫm cho bằng phẳng. Nhìn bề ngoài không phát hiện ra được. Người đuổi theo chỉ nhìn xem trong miệng chó sói có gà hay không, hơn nữa chó sói kêu một tiếng có thể gọi những con sói khác cách vài dặm tới, nên mọi người cũng không tiện đuổi nữa. Đợi người bỏ đi, chó sói đã đói bụng, bới bùn đất lôi gà ra ăn. Nhưng dù sao người cũng thông minh hơn động vật, vài lần là bị con người nhìn ra mánh khóe. Người trong thôn thấy chó sói quanh quẩn một chỗ không đi, sẽ tìm ở khu vực xung quanh một lượt, bới ra gà chết. Gà chết không lâu, người vẫn có thể ăn được.
- Ha ha, đám người đó cũng thật là thông minh! - Đỗ Nhược Dao cười nói.
- Nhưng hiện tại chó sói đều biến mất. Đáng tiếc là ta không được thấy. - Lý Nhược Trần tiếc nuối than.
Rất nhanh chóng, ba người đã tới giữa gian nhà cũ nát ngoài sườn núi. Cánh cửa trúc cũ nát mở rộng trước nhà, trong phòng hơi tối tăm.
- Bà nội! Cháu đã về! - Còn chưa tới cửa, Lý Nhược Trần đã kêu lên. Một lát sau, một loạt tiếng động nhỏ từ bên trong truyền tới, một bà lão tóc trắng xóa, mặt mũi hiền lành đi từ trong phòng ra. Trên mặt bà đầy dấu vết của năm tháng, nhưng nhìn vẫn còn rất quắc thước. Dáng đi của bà vẫn hết sức nhanh nhẹn mà đầy người trẻ tuổi cũng không thể theo kịp.
- Nhược Trần về rồi à? - Bà lão nhìn thấy cháu cười ha hả. Lý Nhược Trần bước về phía trước, tươi cười ôm bà nội một chút. Sau đó hắn quay đầu, chỉ vào phía sau nói:
- Bà nội! Bà đoán xem ai tới thăm bà đây?
Thật ra bà lão vừa từ trong phòng ra, đã thấy được Lâm Quân Huyền cùng với Đỗ Nhược Dao. Ngay từ đầu ánh mắt bà đã dừng ở trên người Lâm Quân Huyền, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Cháu là…, cháu là con của Hinh Vũ? - Bà lão có chút không chắc chắn nói.
- Vâng ạ! Cháu chào bà, cháu là Quân Huyền. - Mẹ của Lâm Quân Huyền chính là Lý Hinh Vũ.
- Ha ha, cháu ngoan. - Bà lão cao hứng tiến lên, sờ sờ đầu Lâm Quân Huyền, khoa tay múa chân một lúc, cười ha ha nói:
- Trước kia, khi cháu tới chỗ này, mới lớn được bằng này. Không ngờ bây giờ trông đã lớn thế này… Vị tiểu cô nương này là ai? Là bạn gái cháu à?
- Cháu chào bà! - Đỗ Nhược Dao bên cạnh cũng ngoan ngoãn lên tiếng.
- A, tốt tốt, cháu là bạn gái của Lâm Quân Huyền à? Cháu rất xinh đẹp đó. - Bà lão cười nói.
- Không phải đâu ạ. Chúng cháu chỉ là bạn bè thôi! - Lâm Quân Huyền nói.
Đỗ Nhược Dao đỏ mặt lên, nhưng không phủ nhận. Bà lão đứng bên cạnh nhìn thấy, cười cười.
- Vào nhà ngồi đi.
Mặc dù trong phòng có chút cũ nát, nhưng rất sạch sẽ. Đồ đạc trong phòng vô cùng gọn gàng. Vào nhà, bà lão đem nước trà ra, rót đầy chén cho bốn người.
- Quân Huyền à! Cậu vừa mới gọi điện thoại rồi. Một lúc nữa, cháu của bà cô sẽ đến gặp cháu. Hiện tại cháu đang ở chỗ nào trong Ngọc Sơn, ta sẽ nói để hắn tới đón cháu.
Lâm Quân Huyền nói cho Lý Vũ Phàm tên khách sạn. Lần trò chuyện này rất ngắn gọn. Không đến vài phút sau, tiếng chuông điện thoại của Nhược Dao lại vang lên.
- A! Lại là của ngươi! - Đỗ Nhược Dao nhìn số gọi tới, không phải là số mình quen thuộc, liền đưa điện thoại ra. Lâm Quân Huyền nhận điện thoại, nghe xong một lát, nói mấy câu liền dập máy.
Điện thoại vừa mới kết thúc, Lâm Quân Huyền liền nói với Đỗ Nhược Dao:
- Là cháu bà cô ta. Lát nữa, hắn đi ô tô tới đón chúng ta. Chuẩn bị thu thập hành lý đi, hơn mười phút nữa hắn sẽ đến.”
- A! Nhanh thế! - Đỗ Nhược Dao kinh ngạc nói. Hai người mới đến Ngọc Sơn lúc buổi sáng, cũng chưa ở khách sạn được bao lâu, căn bản không cần chuẩn bị cái gì. Khoảng mười phút sau, hai người trả phòng, đeo ba lô, kéo túi hành lý ra khỏi khách sạn.
Một chiếc xe tải màu trắng bạc đã đỗ dưới lầu.
- Lâm Quân Huyền? - Một thiếu niên từ trên xe tải đi tới, nghi hoặc cất tiếng hỏi.
- Đúng! - Lâm Quân Huyền gật gật đầu, thiếu niên kia lập tức kinh ngạc vui mừng nói:
- Biểu ca! - Ở trong điện thoại, Lâm Quân Huyền đã miêu tả áo quần của mình. Áo quần kiểu này ở trong thị trấn rất hiếm thấy, thiếu niên liếc mắt lập tức nhận ra ngay. Thiếu niên này chính là cháu trai của bà cô Lâm Quân Huyền.
Hai người nói chuyện một lúc, rồi đem hành lý bỏ vào khoang chứa. Sau đó lên xe đi tới thôn Tào Thủy. Đi trên xe, Đỗ Nhược Dao liên tục hỏi chuyện. Chỉ chốc lát, nàng đã hỏi được nội tình của cậu thiếu niên này.
Lúc Lý Vũ Phàm gọi điện thoại tới, cha mẹ thiếu niên này đang buôn bán ở bên ngoài. Một tháng ba mươi ngày, bọn họ thông thường hơn nửa thời gian không ở Ngọc Sơn. Nhận được điện thoại của Lý Vũ Phàm, hai người đều mừng rỡ. Biết con trai độc nhất của vợ chồng Lâm thị đi tới Ngọc Sơn, hai vợ chồng liền sai con trai mình tới đón. Dù sao, người tuổi tương tự nhau luôn chơi thân hơn một ít so với những người có tuổi tác cách nhau quá xa.
Do bình thường cả hai vợ chồng ít khi quản lý con nên sinh hoạt hàng ngày của thiếu niên cũng rất tùy tiện. Chiếc xe này chính là cha hắn mua cho hắn. Nhận được điện thoại của cha, nghe thấy có bà con xa làm ăn rất lớn muốn tớ. Cũng đúng vào cuối tuần, vì thế hắn liền đến đây.
Hơn mười phút sau, xe tải đã chạy ra khỏi thị trấn. Đường càng lúc càng gập ghềnh, bùn đất sau lốp xe bay lên tứ tung. Ngọc Sơn là khu vực đồi núi, đa số thời gian ô tô chạy trên đường núi là chính. Núi nối tiếp núi, ở giữa xen lẫn những khoảng ruộng nước.
Thôn Tào Thủy ở sâu trong núi lớn. Hơn hai canh giờ sau, thiếu niên chỉ vào một ngọn núi xa xa nói cho hai người nơi đó chính là chỗ bà cô ở.
- Tới rồi. Dừng ở chỗ này thôi. xuống chút nữa, ô tô có thể đi vào, nhưng khó có thể lui ra. - Thiếu niên ngừng xe, nhìn một tòa nhà cũ nát trước rừng thông nói. Đôi mày hắn nhăn tít, xem ra hắn cũng như các bạn cùng lứa tuổi khác, đều không thích mấy chỗ tổ tông ở lại này. Người tuổi trẻ cùng lứa trải qua giáo dục, cũng ít nhiều thấy được các mặt của xã hội. Bậc cha chú còn khá hơn một chút. Đến đời những người tổ tông của mình thì ở trong mắt bọn họ chỉ là những kẻ ngu muội. Đối với di sản của tổ tông, bọn họ khinh thường không quan tâm. Thiếu niên cũng rất khó hiểu, người bà con xa này sống ở thành phố lớn xa hoa vì cái gì lại muốn đến cái địa phương lạc hậu này. Nhưng hắn tuyệt đối không hỏi.
Mở cửa xe, Đỗ đại tiểu thư đi xuống, chậm rãi đánh giá bốn phía. Ánh mắt nàng mở to thích thú nhìn quang cảnh xung quanh. Nàng trước giờ vẫn luôn ở trong thành phố, địa phương như thế này nàng chưa từng thấy qua, trên sườn núi đủ các loại cỏ dại mọc. Không tò mò như Đỗ Nhược Dao, Lâm Quân Huyền sau khi xuống xe đã rất thích nơi này. Hít sâu một hơi, trong không khí truyền tới mùi vị cây cỏ tươi mát.
- Phía trước chính là nhà bà. - Thiếu niên chỉ về phía trước nói.
- Đi thôi. - Lâm Quân Huyền nhìn phía trước nói. Nơi này im ắng, tất cả bốn phía làm Lâm Quân Huyền sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc.
- Chi! - Dọc đường đi, qua một chỗ ngoặt, một cái bóng màu vàng thét lên một tiếng, bỏ trốn khỏi ba người. Hai mắt Đỗ Nhược Dao sáng lên, vội đuổi theo, nhưng bóng dáng nho nhỏ này chạy xuyên trong rừng thông, liền biến mất không thấy.
- Đấy là con gì? - Đỗ Nhược Dao có chút không cam lòng ngừng chân.
- Đó là con chồn, cô chưa từng thấy sao? - Lâm Quân Huyền hỏi.
- A! - Đỗ Nhược Dao biến sắc. Ít nhiều nàng đã nghe qua con chồn đánh rắm rất thối. Chút yêu thích trong lòng thoáng cái liền biến mất tăm.
Thiếu niên kinh ngạc liếc nàng, sau đó gật đầu nói:
- Đó là con chồn. Nó thích ăn trộm gà.
Dứt lời, Lý Nhược Trần hết sức kỳ quái nói:
- Nói ra thật là lạ. Ta mặc dù ở trong thị trấn, nhưng cũng là mới chuyển tới đó được mấy năm nay. Ta sống ở chỗ này với bà hơn mười năm, trước kia chưa bao giờ thấy chồn. Đừng nói nơi này, ngay cả thôn phụ cận cũng chưa từng có nghe nói tới có động vật này, nhưng đột nhiên gần đây xuất hiện rất nhiều. Lần trước, ta về đây còn nghe nói, nhà Lý A Bá phát hiện trong rừng cây một ổ chồn con. Ngoại trừ con chồn, gần đây còn thấy một ít động vật nhỏ trước đây chưa từng thấy. Thật sự là kỳ lạ, cũng không biết chúng chui từ chỗ nào ra nữa!
Trong lòng Lâm Quân Huyền chợt động, hỏi ngược lại:
- Trước kia ngươi chưa từng thấy qua?
- Ừ. - Lý Nhược Trần gật đầu khẳng định:
- Ta nghe bà nói, trước cách mạng văn hóa, thì những loại như thế ở nơi này có rất nhiều. Trước kia ruộng nước có rất nhiều rùa, mỗi lần gặt lúa đều bắt được vô số. Nhưng khi đó mọi người trong núi không ăn rùa. Ngoài rùa ra, còn có hoẵng, nhím… Đúng rồi, còn có chó sói.
- Chó sói? - Đỗ Nhược Dao hoảng sợ.
- Đúng. - Lý Nhược Trần tựa hồ có chút hưng phấn, khoa tay múa chân:
- Ngươi không biết chó sói kia đặc biệt thế nào đâu. Trước đây, mẹ ta có gặp qua chó sói. Ta nghe mẹ nói, chó sói có thể nhảy qua đầu người, còn thích ăn trộm gà hơn chồn. Mẹ ta nói, trước kia người trong thôn nuôi gà, nuôi lớn dùng đòn gánh tới chợ bán. Chó sói cách vài ngọn núi ngửi thấy mùi, lập tức sẽ chạy tới.
- …Đặc biệt nhất chính là chó sói kia không phải đói bụng mới đi bắt gà. Có lúc nó ăn no, cũng sẽ tìm một cơ hội, nhào tới, cắn chết gà, dùng miệng tha đi. Chó sói trộm gà, tất nhiên sẽ có người đuổi theo. Nhưng chỉ trong chớp mắt, con gà trong miệng chó sói đã không thấy tăm hơi.
- Nó nuốt à? - Đỗ Nhược Dao hỏi.
- Đương nhiên không phải. Bọn chó sói kia dùng móng vuốt đào bới một cái hố, chôn gà vào đó, sau đó phủ bùn đất lên, lại giẫm cho bằng phẳng. Nhìn bề ngoài không phát hiện ra được. Người đuổi theo chỉ nhìn xem trong miệng chó sói có gà hay không, hơn nữa chó sói kêu một tiếng có thể gọi những con sói khác cách vài dặm tới, nên mọi người cũng không tiện đuổi nữa. Đợi người bỏ đi, chó sói đã đói bụng, bới bùn đất lôi gà ra ăn. Nhưng dù sao người cũng thông minh hơn động vật, vài lần là bị con người nhìn ra mánh khóe. Người trong thôn thấy chó sói quanh quẩn một chỗ không đi, sẽ tìm ở khu vực xung quanh một lượt, bới ra gà chết. Gà chết không lâu, người vẫn có thể ăn được.
- Ha ha, đám người đó cũng thật là thông minh! - Đỗ Nhược Dao cười nói.
- Nhưng hiện tại chó sói đều biến mất. Đáng tiếc là ta không được thấy. - Lý Nhược Trần tiếc nuối than.
Rất nhanh chóng, ba người đã tới giữa gian nhà cũ nát ngoài sườn núi. Cánh cửa trúc cũ nát mở rộng trước nhà, trong phòng hơi tối tăm.
- Bà nội! Cháu đã về! - Còn chưa tới cửa, Lý Nhược Trần đã kêu lên. Một lát sau, một loạt tiếng động nhỏ từ bên trong truyền tới, một bà lão tóc trắng xóa, mặt mũi hiền lành đi từ trong phòng ra. Trên mặt bà đầy dấu vết của năm tháng, nhưng nhìn vẫn còn rất quắc thước. Dáng đi của bà vẫn hết sức nhanh nhẹn mà đầy người trẻ tuổi cũng không thể theo kịp.
- Nhược Trần về rồi à? - Bà lão nhìn thấy cháu cười ha hả. Lý Nhược Trần bước về phía trước, tươi cười ôm bà nội một chút. Sau đó hắn quay đầu, chỉ vào phía sau nói:
- Bà nội! Bà đoán xem ai tới thăm bà đây?
Thật ra bà lão vừa từ trong phòng ra, đã thấy được Lâm Quân Huyền cùng với Đỗ Nhược Dao. Ngay từ đầu ánh mắt bà đã dừng ở trên người Lâm Quân Huyền, trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Cháu là…, cháu là con của Hinh Vũ? - Bà lão có chút không chắc chắn nói.
- Vâng ạ! Cháu chào bà, cháu là Quân Huyền. - Mẹ của Lâm Quân Huyền chính là Lý Hinh Vũ.
- Ha ha, cháu ngoan. - Bà lão cao hứng tiến lên, sờ sờ đầu Lâm Quân Huyền, khoa tay múa chân một lúc, cười ha ha nói:
- Trước kia, khi cháu tới chỗ này, mới lớn được bằng này. Không ngờ bây giờ trông đã lớn thế này… Vị tiểu cô nương này là ai? Là bạn gái cháu à?
- Cháu chào bà! - Đỗ Nhược Dao bên cạnh cũng ngoan ngoãn lên tiếng.
- A, tốt tốt, cháu là bạn gái của Lâm Quân Huyền à? Cháu rất xinh đẹp đó. - Bà lão cười nói.
- Không phải đâu ạ. Chúng cháu chỉ là bạn bè thôi! - Lâm Quân Huyền nói.
Đỗ Nhược Dao đỏ mặt lên, nhưng không phủ nhận. Bà lão đứng bên cạnh nhìn thấy, cười cười.
- Vào nhà ngồi đi.
Mặc dù trong phòng có chút cũ nát, nhưng rất sạch sẽ. Đồ đạc trong phòng vô cùng gọn gàng. Vào nhà, bà lão đem nước trà ra, rót đầy chén cho bốn người.
/13
|