Lúc này đây, Nam Man Vương này ra tay đã khiến Thần Long phát tâm hung ác!
Không thể tưởng tượng được, Dương Thạc chém đứt huyết nhục Nam Man Vương, Thần Long nuốt vào từng ngụm liền lập tức bổ sung lượng khí huyết bị tổn thất lúc trước, thậm chí hấp thu huyết nhục Nam Man Vương, lực lượng khí huyết Thần Long còn tăng thêm một tia.
- Ha ha, sau này tiểu gia đối phó với Võ Thánh, Thần Long sẽ tích cực tương trợ. Những huyết nhục Võ Thánh này đều để cho Thần Long được rồi!
Thần Long vô cùng hưng phấn.
Tổn thất khí huyết thì sao?
Chỉ cần cuối cùng có thể chém giết đối thủ, sẽ có thể thôn phệ được rất nhiều khí huyết!
Đây là biện pháp lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Nghĩ như vậy, từ đó về sau Thần Long rốt cục không còn cố kỵ nữa. Trừ khi phải đối mặt với cao thủ cấp bậc như Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương, bằng không, chỉ cần Dương Thạc chém giết với cường giả cấp độ Võ Thánh, Thần Long này tất nhiên muốn ra tay.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Giờ khắc này, đối mặt với thân thể Nam Man Vương tàn phá, khí huyết hao tổn nhiều, Thần Long lại càng không cố kỵ.
Trong tiếng vang ầm ầm, mấy đại phân thân trực tiếp đánh thẳng tới Nam Man Vương.
Miệng rộng mở ra, trực tiếp cắn về phía Nam Man Vương.
Đúng là muốn cắn rách Nam Man Vương!
Lúc này Nam Man Vương không có hai tay, chân trái cũng bị chém đứt hơn phân nửa, chỉ còn lại một đùi phải nguyên vẹn, muốn ngăn cản mấy phân thân Thần Long này thì vô cùng khó khăn.
Nhưng hắn rốt cục là Võ Thánh Lôi âm tầng bốn, bộc phát ra lực lượng lĩnh vực. Không gian tầm hơn mười trượng xunh quanh đều gần như ngưng tụ thành thực chất, giống như bùn nhão. Phân thân Thần Long tiến vào không gian lĩnh vực, tốc độ lập tức giảm nhiều.
- Lĩnh vực bậc này cũng dám ngăn cản bổn Thần Long sao?
- Dưới lực lượng khí huyết tuyệt đối, lĩnh vực có mạnh hơn nữa thì cũng vô dụng!
Quát lạnh một tiếng, mấy phân thân Thần Long này liên tục phát ra âm thanh giòn vang rầm rầm.
Lực lượng khí huyết mênh mông không giới hạn bắt đầu khởi động mà ra.
Những lực lượng khí huyết này dật tán mà ra, giống như một mũi khoan mảnh dài hẹp ông ông loạn chuyển, trong tiếng vang xì xì liền chui vào lĩnh vực trói buộc lực lượng của Nam Man Vương. Trong chốc lát, mấy phân thân Thần Long này đã đến trước mặt Nam Man Vương.
Vút!!
Ngay một khắc sau đó.
Xá Lợi Kim Cương Chân Thân Dương Thạc cũng trực tiếp đụng vào sau lưng Nam Man Vương…
- Trời muốn ta chết…
Hai mắt Nam Man Vương trừng lớn, âm thanh khàn khàn truyền ra từ trong miệng. Một cảm giác nguy hiểm cực hạn không thể nào chống lại mạnh mẽ dấy lên từ trong đáy lòng hắn, thoáng cái tràn ngập đại não của hắn.
Ầm ầm!
Sau một khắc, Xá Lợi Kim Cương Chân Thân của Dương Thạc đã hung hăng đụng vào thân thể Nam Man Vương.
Va chạm kịch liệt, Xá Lợi Kim Cương Chân Thân của Dương Thạc không hề bị ngăn cản, nứt vỡ ra!
Ngay cả Xá Lợi Kim Cương Chân Thân cũng đều trực tiếp nứt vỡ, thân thể Nam Man Vương làm sao có thể may mắn thoát khỏi? Khí huyết vốn đã vô cùng tan rã lại tản ra lần nữa. Gân cốt huyết nhục toàn thân gần như nứt vỡ ra từng tấc từng tấc một. Cột sống sau lưng đứt gãy răng rắc. Một ngụm máu tươi xen lẫn đại lượng mảnh vụn nội tạng phun ra.
Khí huyết gần như bị đánh tan hoàn toàn.
Đầu óc Nam Man Vương mịt mờ, căn bản không thể nào điều khiển lĩnh vực xung quanh.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Lực lượng lĩnh vực biến mất, mấy phân thân Thần Long kia rốt cục không chút trở ngại, trong chốc lát đã đến trước mặt Nam Man Vương. Miệng lớn liên tục mở ra, trong tiếng vang răng rắc, cắn nuốt thân thể Nam Man Vương.
Xoẹt!
Bốn năm phân thân Thần Long ra sức giãy dụa về xung quanh.
Giống như bị ngũ mã phanh thây, thân hình Nam Man Vương trực tiếp bị xé rách ra!
Sở trường của Thần Long vốn chính là dùng lực lượng. Ngay cả Nam Man Vương ở thời kỳ toàn thịnh, bị Thần Long ra sức cắn thì cũng tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi. Huống chi hiện tại, khí huyết Nam Man Vương này đã sớm tan rã, mười thành thực lực còn chưa đầy hai thành…
Bị xé rách ra, từng bộ phận thân thể Nam Man Vương đều bị Thần Long nhanh chóng thôn phệ.
- Dương…
Đầu lâu Nam Man Vương còn dính theo một khối huyết nhục, phổi cũng ở trên đây. Khí lưu từ phổi xuyên qua hầu, miệng phát ra âm thanh, dường như muốn uy hiếp Dương Thạc.
- Còn muốn uy hiếp ta sao?
Sắc mặt Dương Thạc vô cùng lạnh nhạt.
- Không cần đâu. Nam Man Vương, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó do Dương Thiên mời ra. Lúc hữu dụng, Dương Thiên sẽ coi trọng ngươi. Hiện tại đã chết rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Dương Thiên sẽ thật sự vì ngươi, liều lĩnh chém giết ta để báo thù cho ngươi sao? Si tâm vọng tưởng thôi! Ngươi chết cũng chỉ có thể là chết vô ích!
Âm thanh lạnh như băng truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
Ngay nháy mắt sau đó.
Vút!! Vút!! Vút!!
Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm lại bắn ra.
Trong tiếng xoẹt xoẹt vang lên, chúng đã xuyên qua đầu lâu Nam Man Vương.
Ánh mắt Nam Man Vương trở nên ngốc trệ, bị Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm chém giết, toàn bộ thần hồn ý niệm đã tan rã.
Sau một khắc, một phân thân Thần Long nhanh chóng bay tới, cái miệng cực lớn há to ra, cắn nuốt toàn bộ đầu lâu Nam Man Vương này vào. Răng rắc vài tiếng, nó đã cắn thành một cục thịt nhão. Nam Man Vương này đã chết, đừng nói là toàn thây, ngay cả một thi thể bị tàn phá, thậm chí một chút tro bụi cũng đều không lưu lại.
Thần hồn ý niệm đều bị tiêu diệt. Trừ khi đạt tới cấp độ Thần Long thượng cổ, thân thể tồn tại suốt đời, có thể lại sinh ra một linh hồn mới, bằng không mà nói chính là chết hoàn toàn!
Cho dù có thể sinh ra một linh hồn hoàn toàn mới thì linh hồn này cũng không phải là của chính mình rồi.
Não của Nam Man Vương bị Cửu Cửu Đạo Hoàng kiếm của Dương Thạc bổ đôi. Thần hồn ý niệm cũng bị Thái Dương Chân Hỏa phía trên Cửu Cửu Đạo Hoàng kiếm đốt cháy không còn một mảnh. Cho dù Nam Man Vương có bản lãnh thông thiên thì cũng không thể tái sinh.
Phân thân Thần Long không ngừng cắn nuốt huyết nhục của Nam Man Vương, không để cho bất kỳ mảnh nào sót lại.
Chỉ có một ít huyết nhục rơi vào trong nước biển, nhuộm nước biển xung quanh thành màu đỏ như máu.
Hống hống hống!
Đúng lúc này, một tiếng gào rú của mãnh thú truyền tới.
Lập tức thân hình của con cá mập trắng lúc trước bị Nam Man Vương A Cốt Đóa điều khiển đột nhiên nhoáng lên, mở miệng cực lớn, thoáng cái đã nuốt toàn bộ nước biển có chứa huyết dịch của A Cốt Đóa vào trong bụng, không hề lãng phí chút nào.
Nam Man Vương đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng bốn.
Ít nhất thì thân thể của hắn cũng đạt đến Võ Thánh cao giai. Mặc dù máu của hắn đã dung nhập vào trong nước biển, nhưng đối với võ giả bình thường thì nó vẫn là một linh dược đại bổ.
Sau khi nuốt nước biển, chắc chắn lực lượng khí huyết của con cá mập trắng cũng sẽ tăng lên.
Đại bộ phận trên thân thể Nam Man Vương đáng thương này đều bị phân thân Thần Long cắn nuốt. Cho dù là một chút huyết dịch rơi vãi xuống nước biển cũng bị con cá mập trắng lớn nuốt mất. Không có bất kỳ thứ gì còn sót lại ở trên thế gian này. . .
- Phù. . .
Nhìn thấy Nam Man Vương đã chết hoàn toàn, lúc này Dương Thạc mới thở dài một hơi.
Toàn bộ hệ thần kinh của hắn cũng được buông lỏng.
Mặc dù quá trình chém giết Nam Man Vương không mất quá nhiều thời gian, nhưng cũng tuyệt đối không thoải mái. Nam Man Vương là cường giả cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng bốn. Tuy Dương Thạc liên thủ cùng với mười một đại Võ Thánh công kích chém giết, nhưng cũng phải kéo căng thần kinh, cẩn thận vô cùng. Bằng không mà nói, muốn chém giết được Nam Man Vương, e rằng những Võ Thánh bình thường như Tiển Nguyệt, Minh Kiều, chị em Tô gia, cũng phải mất đi một hai người.
Lúc này đã chém giết xong Nam Man Vương A Cốt Đóa, gần như Thiên Âm Môn không mất gì. Đây đã là thành tựu cực kỳ hiển hách!
Tuy không người nào của Thiên Âm Môn phải chết nhưng vẫn phải bỏ ra một cái giá lớn.
Không cần nói tới những thứ khác, riêng lực lượng Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc cũng đã mất đi rất nhiều.
Sau mấy lần va chạm mạnh cùng với Nam Man Vương A Cốt Đóa, cho dù Xá Lợi Kim Cương chân thân tầng ba của Cửu Dương Chân Thân mạnh mẽ vạn phần thì cũng không thể chống đỡ nổi, lực lượng bị mất đi rất nhiều. Mặc dù lúc này mới ngưng tụ lại, nhưng e rằng lực lượng ẩn chứa trong đó không bằng một phần ba lực lượng lúc trước!
Cao nhất thì phòng ngự cấp độ thần binh cấp năm cũng chỉ trở thành cấp độ nhị cấp thần binh mà thôi.
Nếu Nam Man Vương phục sinh, chỉ cần nhẹ nhàng ra một quyền, lập tức Cửu Dương Chân Thân này sẽ lại nứt vỡ . . .
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc bị hao tổn nghiêm trọng, khiến cho thân thể của hắn bị thương nhẹ. Nhưng thương thế của Huyết Phi và Ngưng Thúy lại nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy Huyết Phi và Ngưng Thúy cũng có hai thân thể như Dương Thạc. nhưng năng lượng thân thể của các cô lại không thể so sánh với Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc. Hai thân thể của các cô đều là thân thể huyết nhục, sau khi va chạm mạnh với Nam Man Vương, đã bị tổn thương không nhẹ.
Máu tươi phun ra không ít!
Gân cốt nội tạng đều có vết rách.
Giờ phút này, thần sắc của hai cô bé này đều uể oải, bị suy yếu đi một chút.
Thương thế của các cô nghiêm trọng hơn Dương Thạc rất nhiều.
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc chỉ hao tổn về mặt lực lượng, dần dần cũng có thể khôi phục lại.
Hơn nữa, dường như sau mỗi lần va chạm cùng Nam Man Vương, từ trên Cửu Dương Chân Thân, Dương Thạc luôn cảm nhận được sự đau đớn vô cùng. Dường như gân cốt của mình bị bẻ gãy đồng loạt vậy.
Nhất là lúc va chạm mãnh liệt, nứt vỡ ra một chút.
Dường như huyết nhục trong thân thể bị vỡ ra. Người thường không thể tưởng tượng được ra loại đau đớn này!
Nhưng dưới sự đau đớn này, thần hồn của Dương Thạc được rèn luyện lên rất nhiều.
Trước kia đánh một trận ở kinh thành với Long Hoàng thượng cổ, một nửa thần hồn của Dương Thạc đã bị phá vỡ, mất đi rất nhiều lực lượng. Cũng may là lần đó chỉ mất đi lực lượng, cấp độ thần hồn vẫn không giảm xuống. Lúc này thần hồn đã khôi phục, lại được rèn luyện một lần nữa. Tuy Dương Thạc vẫn chỉ ở cấp độ Võ Thánh sơ kỳ, nhưng nếu chỉ so về cường độ của thần hồn thì e rằng ngay cả Nam Man Vương cũng chưa chắc đã vượt qua được Dương Thạc!
Đây là thu hoạch lớn!
- Rất nhiều cường giả dựa vào chiến đấu, chém giết để tăng cảnh giới võ đạo!
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
Nếu chỉ đơn thuần tu luyện từng bước, tốc độ tăng lên rất có hạn.
Tuy chiến đấu chém giết là mạo hiểm khá lớn, nhưng sẽ gặp được rất nhiều kỳ ngộ.
Bình thường, trừ khi là người cực kỳ vụng về, nếu không thì chỉ cần trải qua một cuộc chiến đấu sống còn tất sẽ có chỗ lĩnh ngộ, có thể tăng tiến võ đạo, tu vi của mình.
Đây chính là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh!
Chẳng phải là cao thủ nào cũng chém giết trong núi thây biển máu ra hay sao?
Giờ phút này Dương Thạc lĩnh ngộ được điểm này. Trong lòng hắn mơ hồ nhận ra rằng trên con đường tu luyện sau này của mình, sợ rằng cũng phải chém giết rất nhiều. . .
Mặt khác, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh không chỉ là ở trong thời khắc sống còn mới lĩnh ngộ được sâu sắc cảnh giới võ đạo mà còn ở chỗ sau khi chiến đấu xong, có rất nhiều khả năng đạt được đồ tốt. Giống như Thần Long có thể cắn nuốt huyết nhục của kẻ thù, tăng cường khí huyết chính mình.
Còn có các loại công pháp, bảo vật!
- Nhìn bề ngoài thì không thấy trên người Nam Man Vương này có nhiều bảo vật. Tuy trên người hắn có rất nhiều hình xăm, nhưng tựa như cũng không xăm lên công pháp, bí tịch gì. Như vậy, bảo vật có giá trị nhất ở trên người hắn chính là hai bàn tay Man Thần kia rồi!
Tâm tư Dương Thạc chuyển động nhanh.
Bàn tay Man Thần!
Đây là bảo vật duy nhất ở trên người Nam Man Vương A Cốt Đóa, cũng là bảo vật có giá trị cực cao.
Đây là một pháp khí cấp độ thần binh cấp năm. Mặt khác, pháp khí này mạnh mẽ hiếm có, vừa công phạt đã có thể thúc giục ra khí thế Man Văn Thiên Tượng. Cho dù cường giả cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng bốn, đối mặt với khí thế Man Văn Thiên Tượng này công phạt, cũng bị chấn động tâm thần, ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chắc chắn binh khí, pháp khí này chính là bí bảo Võ Thánh lôi âm tầng năm.
- Giết người không đoạt bảo là chuyện mà chỉ kẻ đần mới làm. Nhất định ta phải lấy hai bàn tay Man Thần này!
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
- Phải nhanh!
Tâm niệm vừa động, hai mắt Dương Thạc quét khắp nơi, tìm vị trí bàn tay Man Thần rơi xuống.
Tuy Nam Man Vương đã chết, nhưng Trấn Quốc Công Dương Thiên lúc nào cũng có thể sẽ đến. Một khi Dương Thiên đến, đám người Dương Thạc chỉ có cách chật vật chạy thục mạng . . . Cho nên, trước khi Dương Thiên đến phải lập tức tìm được bàn tay Man Thần, không thể lãng phí chút thời gian nào.
- Lúc trước hai tay của Nam Man Vương bị Thần Long Liệt Khôn đao của ta cắt xuống. Chắc hẳn hai cánh tay kia đã rơi xuống. . . Hẳn là. . . ở trên biển!
Tâm tư Dương Thạc nhanh chóng chuyển động.
Lúc hai tay của Nam Man Vương bị chém rụng, thân thể Thần Long vừa mới bị nứt vỡ ra, hóa thân ngàn vạn, không có thời gian đoạt lấy hai cái cánh tay bị đứt này.
Đám người Tiển Nguyệt, Minh Kiều cũng không đủ năng lực để bay đi, chỉ có thể miễn cưỡng lơ lửng trên mặt biển, bao vây Nam Man Vương mà thôi. Lúc ấy, toàn bộ tâm thần của các nàng đều đặt ở trên người Nam Man Vương, cho nên cũng không có khả năng đã lấy được hai cánh tay đứt này.
- Chẳng lẽ là. . .
Dương Thạc nhíu mày, tâm niệm vừa động.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, mặt biển cuộn lên một con sóng.
Con cá mập trắng lớn mà Nam Man Vương cưỡi lúc trước nhanh chóng quẫy đuôi, phát ra những tiếng ầm ầm ở trên mặt biển. Thân hình nó đã đi được hơn bảy, tám chục trượng.
- Bàn tay Man Thần kia ở trên người con cá mập trắng lớn!
Sắc mặt của Dương Thạc ngưng tụ, không do dự chút nào, thân hình khẽ động, lập tức lao nhanh về phía con cá mập trắng kia.
- Thập Phương Ca Sa, tập trung!
Lập tức Thập Phương Ca Sa mở ra, khóa chặt con cá mập trắng này lại, khiến cho nó không thể chạy trốn.
- Để lại bàn tay Man Thần, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Không thể tưởng tượng được, Dương Thạc chém đứt huyết nhục Nam Man Vương, Thần Long nuốt vào từng ngụm liền lập tức bổ sung lượng khí huyết bị tổn thất lúc trước, thậm chí hấp thu huyết nhục Nam Man Vương, lực lượng khí huyết Thần Long còn tăng thêm một tia.
- Ha ha, sau này tiểu gia đối phó với Võ Thánh, Thần Long sẽ tích cực tương trợ. Những huyết nhục Võ Thánh này đều để cho Thần Long được rồi!
Thần Long vô cùng hưng phấn.
Tổn thất khí huyết thì sao?
Chỉ cần cuối cùng có thể chém giết đối thủ, sẽ có thể thôn phệ được rất nhiều khí huyết!
Đây là biện pháp lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Nghĩ như vậy, từ đó về sau Thần Long rốt cục không còn cố kỵ nữa. Trừ khi phải đối mặt với cao thủ cấp bậc như Dương Thiên, Đại Bằng Kim Sí Vương, bằng không, chỉ cần Dương Thạc chém giết với cường giả cấp độ Võ Thánh, Thần Long này tất nhiên muốn ra tay.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Giờ khắc này, đối mặt với thân thể Nam Man Vương tàn phá, khí huyết hao tổn nhiều, Thần Long lại càng không cố kỵ.
Trong tiếng vang ầm ầm, mấy đại phân thân trực tiếp đánh thẳng tới Nam Man Vương.
Miệng rộng mở ra, trực tiếp cắn về phía Nam Man Vương.
Đúng là muốn cắn rách Nam Man Vương!
Lúc này Nam Man Vương không có hai tay, chân trái cũng bị chém đứt hơn phân nửa, chỉ còn lại một đùi phải nguyên vẹn, muốn ngăn cản mấy phân thân Thần Long này thì vô cùng khó khăn.
Nhưng hắn rốt cục là Võ Thánh Lôi âm tầng bốn, bộc phát ra lực lượng lĩnh vực. Không gian tầm hơn mười trượng xunh quanh đều gần như ngưng tụ thành thực chất, giống như bùn nhão. Phân thân Thần Long tiến vào không gian lĩnh vực, tốc độ lập tức giảm nhiều.
- Lĩnh vực bậc này cũng dám ngăn cản bổn Thần Long sao?
- Dưới lực lượng khí huyết tuyệt đối, lĩnh vực có mạnh hơn nữa thì cũng vô dụng!
Quát lạnh một tiếng, mấy phân thân Thần Long này liên tục phát ra âm thanh giòn vang rầm rầm.
Lực lượng khí huyết mênh mông không giới hạn bắt đầu khởi động mà ra.
Những lực lượng khí huyết này dật tán mà ra, giống như một mũi khoan mảnh dài hẹp ông ông loạn chuyển, trong tiếng vang xì xì liền chui vào lĩnh vực trói buộc lực lượng của Nam Man Vương. Trong chốc lát, mấy phân thân Thần Long này đã đến trước mặt Nam Man Vương.
Vút!!
Ngay một khắc sau đó.
Xá Lợi Kim Cương Chân Thân Dương Thạc cũng trực tiếp đụng vào sau lưng Nam Man Vương…
- Trời muốn ta chết…
Hai mắt Nam Man Vương trừng lớn, âm thanh khàn khàn truyền ra từ trong miệng. Một cảm giác nguy hiểm cực hạn không thể nào chống lại mạnh mẽ dấy lên từ trong đáy lòng hắn, thoáng cái tràn ngập đại não của hắn.
Ầm ầm!
Sau một khắc, Xá Lợi Kim Cương Chân Thân của Dương Thạc đã hung hăng đụng vào thân thể Nam Man Vương.
Va chạm kịch liệt, Xá Lợi Kim Cương Chân Thân của Dương Thạc không hề bị ngăn cản, nứt vỡ ra!
Ngay cả Xá Lợi Kim Cương Chân Thân cũng đều trực tiếp nứt vỡ, thân thể Nam Man Vương làm sao có thể may mắn thoát khỏi? Khí huyết vốn đã vô cùng tan rã lại tản ra lần nữa. Gân cốt huyết nhục toàn thân gần như nứt vỡ ra từng tấc từng tấc một. Cột sống sau lưng đứt gãy răng rắc. Một ngụm máu tươi xen lẫn đại lượng mảnh vụn nội tạng phun ra.
Khí huyết gần như bị đánh tan hoàn toàn.
Đầu óc Nam Man Vương mịt mờ, căn bản không thể nào điều khiển lĩnh vực xung quanh.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Lực lượng lĩnh vực biến mất, mấy phân thân Thần Long kia rốt cục không chút trở ngại, trong chốc lát đã đến trước mặt Nam Man Vương. Miệng lớn liên tục mở ra, trong tiếng vang răng rắc, cắn nuốt thân thể Nam Man Vương.
Xoẹt!
Bốn năm phân thân Thần Long ra sức giãy dụa về xung quanh.
Giống như bị ngũ mã phanh thây, thân hình Nam Man Vương trực tiếp bị xé rách ra!
Sở trường của Thần Long vốn chính là dùng lực lượng. Ngay cả Nam Man Vương ở thời kỳ toàn thịnh, bị Thần Long ra sức cắn thì cũng tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi. Huống chi hiện tại, khí huyết Nam Man Vương này đã sớm tan rã, mười thành thực lực còn chưa đầy hai thành…
Bị xé rách ra, từng bộ phận thân thể Nam Man Vương đều bị Thần Long nhanh chóng thôn phệ.
- Dương…
Đầu lâu Nam Man Vương còn dính theo một khối huyết nhục, phổi cũng ở trên đây. Khí lưu từ phổi xuyên qua hầu, miệng phát ra âm thanh, dường như muốn uy hiếp Dương Thạc.
- Còn muốn uy hiếp ta sao?
Sắc mặt Dương Thạc vô cùng lạnh nhạt.
- Không cần đâu. Nam Man Vương, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó do Dương Thiên mời ra. Lúc hữu dụng, Dương Thiên sẽ coi trọng ngươi. Hiện tại đã chết rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng Dương Thiên sẽ thật sự vì ngươi, liều lĩnh chém giết ta để báo thù cho ngươi sao? Si tâm vọng tưởng thôi! Ngươi chết cũng chỉ có thể là chết vô ích!
Âm thanh lạnh như băng truyền ra từ trong miệng Dương Thạc.
Ngay nháy mắt sau đó.
Vút!! Vút!! Vút!!
Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm lại bắn ra.
Trong tiếng xoẹt xoẹt vang lên, chúng đã xuyên qua đầu lâu Nam Man Vương.
Ánh mắt Nam Man Vương trở nên ngốc trệ, bị Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm chém giết, toàn bộ thần hồn ý niệm đã tan rã.
Sau một khắc, một phân thân Thần Long nhanh chóng bay tới, cái miệng cực lớn há to ra, cắn nuốt toàn bộ đầu lâu Nam Man Vương này vào. Răng rắc vài tiếng, nó đã cắn thành một cục thịt nhão. Nam Man Vương này đã chết, đừng nói là toàn thây, ngay cả một thi thể bị tàn phá, thậm chí một chút tro bụi cũng đều không lưu lại.
Thần hồn ý niệm đều bị tiêu diệt. Trừ khi đạt tới cấp độ Thần Long thượng cổ, thân thể tồn tại suốt đời, có thể lại sinh ra một linh hồn mới, bằng không mà nói chính là chết hoàn toàn!
Cho dù có thể sinh ra một linh hồn hoàn toàn mới thì linh hồn này cũng không phải là của chính mình rồi.
Não của Nam Man Vương bị Cửu Cửu Đạo Hoàng kiếm của Dương Thạc bổ đôi. Thần hồn ý niệm cũng bị Thái Dương Chân Hỏa phía trên Cửu Cửu Đạo Hoàng kiếm đốt cháy không còn một mảnh. Cho dù Nam Man Vương có bản lãnh thông thiên thì cũng không thể tái sinh.
Phân thân Thần Long không ngừng cắn nuốt huyết nhục của Nam Man Vương, không để cho bất kỳ mảnh nào sót lại.
Chỉ có một ít huyết nhục rơi vào trong nước biển, nhuộm nước biển xung quanh thành màu đỏ như máu.
Hống hống hống!
Đúng lúc này, một tiếng gào rú của mãnh thú truyền tới.
Lập tức thân hình của con cá mập trắng lúc trước bị Nam Man Vương A Cốt Đóa điều khiển đột nhiên nhoáng lên, mở miệng cực lớn, thoáng cái đã nuốt toàn bộ nước biển có chứa huyết dịch của A Cốt Đóa vào trong bụng, không hề lãng phí chút nào.
Nam Man Vương đã đạt tới cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng bốn.
Ít nhất thì thân thể của hắn cũng đạt đến Võ Thánh cao giai. Mặc dù máu của hắn đã dung nhập vào trong nước biển, nhưng đối với võ giả bình thường thì nó vẫn là một linh dược đại bổ.
Sau khi nuốt nước biển, chắc chắn lực lượng khí huyết của con cá mập trắng cũng sẽ tăng lên.
Đại bộ phận trên thân thể Nam Man Vương đáng thương này đều bị phân thân Thần Long cắn nuốt. Cho dù là một chút huyết dịch rơi vãi xuống nước biển cũng bị con cá mập trắng lớn nuốt mất. Không có bất kỳ thứ gì còn sót lại ở trên thế gian này. . .
- Phù. . .
Nhìn thấy Nam Man Vương đã chết hoàn toàn, lúc này Dương Thạc mới thở dài một hơi.
Toàn bộ hệ thần kinh của hắn cũng được buông lỏng.
Mặc dù quá trình chém giết Nam Man Vương không mất quá nhiều thời gian, nhưng cũng tuyệt đối không thoải mái. Nam Man Vương là cường giả cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng bốn. Tuy Dương Thạc liên thủ cùng với mười một đại Võ Thánh công kích chém giết, nhưng cũng phải kéo căng thần kinh, cẩn thận vô cùng. Bằng không mà nói, muốn chém giết được Nam Man Vương, e rằng những Võ Thánh bình thường như Tiển Nguyệt, Minh Kiều, chị em Tô gia, cũng phải mất đi một hai người.
Lúc này đã chém giết xong Nam Man Vương A Cốt Đóa, gần như Thiên Âm Môn không mất gì. Đây đã là thành tựu cực kỳ hiển hách!
Tuy không người nào của Thiên Âm Môn phải chết nhưng vẫn phải bỏ ra một cái giá lớn.
Không cần nói tới những thứ khác, riêng lực lượng Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc cũng đã mất đi rất nhiều.
Sau mấy lần va chạm mạnh cùng với Nam Man Vương A Cốt Đóa, cho dù Xá Lợi Kim Cương chân thân tầng ba của Cửu Dương Chân Thân mạnh mẽ vạn phần thì cũng không thể chống đỡ nổi, lực lượng bị mất đi rất nhiều. Mặc dù lúc này mới ngưng tụ lại, nhưng e rằng lực lượng ẩn chứa trong đó không bằng một phần ba lực lượng lúc trước!
Cao nhất thì phòng ngự cấp độ thần binh cấp năm cũng chỉ trở thành cấp độ nhị cấp thần binh mà thôi.
Nếu Nam Man Vương phục sinh, chỉ cần nhẹ nhàng ra một quyền, lập tức Cửu Dương Chân Thân này sẽ lại nứt vỡ . . .
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc bị hao tổn nghiêm trọng, khiến cho thân thể của hắn bị thương nhẹ. Nhưng thương thế của Huyết Phi và Ngưng Thúy lại nghiêm trọng hơn nhiều. Tuy Huyết Phi và Ngưng Thúy cũng có hai thân thể như Dương Thạc. nhưng năng lượng thân thể của các cô lại không thể so sánh với Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc. Hai thân thể của các cô đều là thân thể huyết nhục, sau khi va chạm mạnh với Nam Man Vương, đã bị tổn thương không nhẹ.
Máu tươi phun ra không ít!
Gân cốt nội tạng đều có vết rách.
Giờ phút này, thần sắc của hai cô bé này đều uể oải, bị suy yếu đi một chút.
Thương thế của các cô nghiêm trọng hơn Dương Thạc rất nhiều.
Cửu Dương Chân Thân của Dương Thạc chỉ hao tổn về mặt lực lượng, dần dần cũng có thể khôi phục lại.
Hơn nữa, dường như sau mỗi lần va chạm cùng Nam Man Vương, từ trên Cửu Dương Chân Thân, Dương Thạc luôn cảm nhận được sự đau đớn vô cùng. Dường như gân cốt của mình bị bẻ gãy đồng loạt vậy.
Nhất là lúc va chạm mãnh liệt, nứt vỡ ra một chút.
Dường như huyết nhục trong thân thể bị vỡ ra. Người thường không thể tưởng tượng được ra loại đau đớn này!
Nhưng dưới sự đau đớn này, thần hồn của Dương Thạc được rèn luyện lên rất nhiều.
Trước kia đánh một trận ở kinh thành với Long Hoàng thượng cổ, một nửa thần hồn của Dương Thạc đã bị phá vỡ, mất đi rất nhiều lực lượng. Cũng may là lần đó chỉ mất đi lực lượng, cấp độ thần hồn vẫn không giảm xuống. Lúc này thần hồn đã khôi phục, lại được rèn luyện một lần nữa. Tuy Dương Thạc vẫn chỉ ở cấp độ Võ Thánh sơ kỳ, nhưng nếu chỉ so về cường độ của thần hồn thì e rằng ngay cả Nam Man Vương cũng chưa chắc đã vượt qua được Dương Thạc!
Đây là thu hoạch lớn!
- Rất nhiều cường giả dựa vào chiến đấu, chém giết để tăng cảnh giới võ đạo!
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
Nếu chỉ đơn thuần tu luyện từng bước, tốc độ tăng lên rất có hạn.
Tuy chiến đấu chém giết là mạo hiểm khá lớn, nhưng sẽ gặp được rất nhiều kỳ ngộ.
Bình thường, trừ khi là người cực kỳ vụng về, nếu không thì chỉ cần trải qua một cuộc chiến đấu sống còn tất sẽ có chỗ lĩnh ngộ, có thể tăng tiến võ đạo, tu vi của mình.
Đây chính là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh!
Chẳng phải là cao thủ nào cũng chém giết trong núi thây biển máu ra hay sao?
Giờ phút này Dương Thạc lĩnh ngộ được điểm này. Trong lòng hắn mơ hồ nhận ra rằng trên con đường tu luyện sau này của mình, sợ rằng cũng phải chém giết rất nhiều. . .
Mặt khác, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh không chỉ là ở trong thời khắc sống còn mới lĩnh ngộ được sâu sắc cảnh giới võ đạo mà còn ở chỗ sau khi chiến đấu xong, có rất nhiều khả năng đạt được đồ tốt. Giống như Thần Long có thể cắn nuốt huyết nhục của kẻ thù, tăng cường khí huyết chính mình.
Còn có các loại công pháp, bảo vật!
- Nhìn bề ngoài thì không thấy trên người Nam Man Vương này có nhiều bảo vật. Tuy trên người hắn có rất nhiều hình xăm, nhưng tựa như cũng không xăm lên công pháp, bí tịch gì. Như vậy, bảo vật có giá trị nhất ở trên người hắn chính là hai bàn tay Man Thần kia rồi!
Tâm tư Dương Thạc chuyển động nhanh.
Bàn tay Man Thần!
Đây là bảo vật duy nhất ở trên người Nam Man Vương A Cốt Đóa, cũng là bảo vật có giá trị cực cao.
Đây là một pháp khí cấp độ thần binh cấp năm. Mặt khác, pháp khí này mạnh mẽ hiếm có, vừa công phạt đã có thể thúc giục ra khí thế Man Văn Thiên Tượng. Cho dù cường giả cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng bốn, đối mặt với khí thế Man Văn Thiên Tượng này công phạt, cũng bị chấn động tâm thần, ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chắc chắn binh khí, pháp khí này chính là bí bảo Võ Thánh lôi âm tầng năm.
- Giết người không đoạt bảo là chuyện mà chỉ kẻ đần mới làm. Nhất định ta phải lấy hai bàn tay Man Thần này!
Dương Thạc thầm nghĩ trong lòng.
- Phải nhanh!
Tâm niệm vừa động, hai mắt Dương Thạc quét khắp nơi, tìm vị trí bàn tay Man Thần rơi xuống.
Tuy Nam Man Vương đã chết, nhưng Trấn Quốc Công Dương Thiên lúc nào cũng có thể sẽ đến. Một khi Dương Thiên đến, đám người Dương Thạc chỉ có cách chật vật chạy thục mạng . . . Cho nên, trước khi Dương Thiên đến phải lập tức tìm được bàn tay Man Thần, không thể lãng phí chút thời gian nào.
- Lúc trước hai tay của Nam Man Vương bị Thần Long Liệt Khôn đao của ta cắt xuống. Chắc hẳn hai cánh tay kia đã rơi xuống. . . Hẳn là. . . ở trên biển!
Tâm tư Dương Thạc nhanh chóng chuyển động.
Lúc hai tay của Nam Man Vương bị chém rụng, thân thể Thần Long vừa mới bị nứt vỡ ra, hóa thân ngàn vạn, không có thời gian đoạt lấy hai cái cánh tay bị đứt này.
Đám người Tiển Nguyệt, Minh Kiều cũng không đủ năng lực để bay đi, chỉ có thể miễn cưỡng lơ lửng trên mặt biển, bao vây Nam Man Vương mà thôi. Lúc ấy, toàn bộ tâm thần của các nàng đều đặt ở trên người Nam Man Vương, cho nên cũng không có khả năng đã lấy được hai cánh tay đứt này.
- Chẳng lẽ là. . .
Dương Thạc nhíu mày, tâm niệm vừa động.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, mặt biển cuộn lên một con sóng.
Con cá mập trắng lớn mà Nam Man Vương cưỡi lúc trước nhanh chóng quẫy đuôi, phát ra những tiếng ầm ầm ở trên mặt biển. Thân hình nó đã đi được hơn bảy, tám chục trượng.
- Bàn tay Man Thần kia ở trên người con cá mập trắng lớn!
Sắc mặt của Dương Thạc ngưng tụ, không do dự chút nào, thân hình khẽ động, lập tức lao nhanh về phía con cá mập trắng kia.
- Thập Phương Ca Sa, tập trung!
Lập tức Thập Phương Ca Sa mở ra, khóa chặt con cá mập trắng này lại, khiến cho nó không thể chạy trốn.
- Để lại bàn tay Man Thần, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
/776
|