- Âu Dương tướng quân, đây là Thiên Đạo Thần Hoàng giáp mà Đạo Hoàng năm đó lưu lại. Chúng ta chung sức lấy nó về dâng cho hoàng thượng. Hoàng thượng có thể dựa vào nó để đánh bại Trấn Quốc Công, sau này nhất định sẽ phong hầu phong tướng cho các vị.
Âu Tử Hồng vừa nói, vừa từ từ đi về phía mấy người.
- Dâng cho hoàng thượng, phong hầu phong tướng ư?
Mấy người đều toả sáng hai mắt.
Tuy Thiên Đạo Thần Hoàng giáp là thứ tốt nhưng cũng phải có thực lực mới có thể khống chế nó.
Huống hồ, năm người Âu Dương Ngự đi cùng nhau mà Thiên Đạo Thần Hoàng giáp lại chỉ có một cái, nếu muốn chia thì cũng không biết nên chia thế nào. Vậy nên, tốt nhất là, sau khi lấy được liền dâng cho hoàng đế Đại Chu.
- Vậy làm phiền Âu đạo trưởng rồi.
Âu Dương Ngự hướng về phía Âu Tử Hồng, chắp tay, chân thành nói.
- Dễ thôi. Dễ thôi.s
Âu Tử Hồng cười ha hả.
Đột nhiên
Oanh! Oanh!
Hai tiếng nổ lớn bỗng nhiên vang lên, bên phía Âu Dương Ngự lại có hai người giáo uý bị hai đại hộ pháp hàng long phục hổ đánh bay ra ngoài. Khi người còn ở giữa không trung, đã phun ra máu tươi cùng nội tạng vỡ vụn, sắc mặt xám ngoét, có thể thấy họ đã bị hai đại hộ pháp tươi sống đánh chết.
Hai đại hộ pháp hàng long phục hổ liên thủ thì có thể đánh một trận với Võ Thánh.
Mấy người giáo uý này chỉ có tu vi Võ Tôn, ngoại trừ Âu Dương Ngự có tu vi Võ Tôn cao giai thì sao có thể ngăn cản được hai đại pháp tôn này tấn công chứ?
- Âu Tử Hồng, ngươi muốn độc chiếm bảo vật hả?
Âu Dương Ngự trừng mắt, căm hận quát lớn.
- Hắc hắc, Âu Dương tướng quân, ngươi đã đoán đúng rồi. Ai gặp được bảo vật thượng cổ như vậy mà không muốn độc chiếm chứ? Có trách thì trách các ngươi quá tò mò, nghe được thanh âm mà cứ đến đây thăm dò. Không còn cách khác, vì ngừa tin tức này bị lộ, tất cả các người cứ để mạng ở lại đây đi.
Âu Tử Hồng cười tà, rồi hắn điều khiển hai đại hộ pháp hàng long phục hổ bay nhanh đến chỗ hai gã giáo uý Ngự Lâm quân khác, trực tiếp đánh chết họ.
- Âu Dương tướng quân, tò mò sẽ hại chết người đấy.
- Về sau, không có thực lực thì đừng đến nơi không nên đến.
Âu Tử Hồng dữ tợn cười một tiếng, cả người hơi di chuyển, trực tiếp tấn công về phía giáo uý duy nhất còn lại ở đây, Âu Dương Ngự.
Âu Dương Ngự chỉ là Võ Tôn đỉnh phong, còn Âu Tử Hồng lại là Đại Tông Sư đỉnh phong, thực lực chênh lệch quá lớn, vậy thì Âu Dương Ngự không thể thoát khỏi bàn tay của Âu Tử Hồng.
- Lui.
Âu Dương Ngự không dám giao chiến với Âu Tử Hồng, nhanh chóng bay lui lại.
- Còn muốn chạy sao?
Âu Tử Hồng nhẹ vung hai tay, hai đại hộ pháp hàng long phục hổ liền lập tức đuổi theo. Tốc độ phi hành của chúng rất nhanh, nếu là ở cự ly ngắn thì Võ Thánh bình thường chưa chắc đã đuổi kịp hai đại hộ pháp này, huống chi chỉ là một Âu Dương Ngự Võ Tôn đỉnh phong.
- Âu Tử Hồng, ngươi đã giết chết các huynh đệ của ta, đời này kiếp này Âu Dương Ngự ta sẽ nhất định báo mối thù này.
- Ngươi muốn đuổi bắt ta sao? Ngươi còn không có bản lãnh đó đâu. Cứ chờ xem, một khi Âu Dương Ngự ta thoát khỏi chỗ này thì nhất định ta sẽ truyền tin ở đây có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp cho toàn bộ Đại Chu. Ngươi đừng mơ độc chiếm Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này.
Âu Dương Ngự nói xong liền vung tay lên, một bức tượng chiến xa được chế tạo từ Cổ Đồng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Oanh!
Sau một lát, chiến xa nhỏ bé này bỗng nhiên biến lớn, trở thành một chiến xa bốn bánh hơn một trượng.
Âu Dương Ngự hơi di chuyển một chút đã đi lên chiến xa này.
- Đi.
Quát khẽ một tiếng, chiếc chiến xa này bỗng nhiên khỏi động, hoá thành một luồng ánh sáng, nháy mắt đã biến mất khỏi hang động đá vôi này.
- Đây là thiên binh chiến xa do cao thủ Tôn Vũ Dương của đệ nhất thượng cổ binh gia lưu lại sao? Vậy mà tên Âu Dương Ngự này đã chiếm được nó rồi.
Âu Dương Ngự biến mất quá nhanh, Âu Tử Hồng cùng hai đại hộ pháp không thể đuổi kịp. Chỉ sợ tốc độ lúc này của Âu Dương Ngự còn nhanh gấp mười lần so với Võ Thánh.
- Cao thủ Tôn Vũ Dương của đệ nhất thượng cổ binh gia cũng là cao thủ cùng cảnh giới với Đạo Hoàng. Nếu Đại Tông Sư điều khiển thiên binh chiến xa này thì có thể xé rách hư không. Vậy nên, muốn đuổi kịp hắn là rất khó.
Vẻ mặt Âu Tử Hồng liên tục biến hoá, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
- Phải nghĩ cách để nhanh chóng lấy được cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này mới được.
Giờ phút này, Âu Tử Hồng chỉ nghĩ làm sao có thể lấy được Thiên Đạo Thần Hoàng giáp trước khi các cao thủ khác đến, chứ không còn nghĩ đến gì khác nữa.
Trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Dương Thạc cùng mấy người Dương Địch vẫn đang tu luyện. Ở trong không gian này, người duy nhất không cần tu luyện chắc chỉ có hơn tám nghìn phân thân của Thần Long rồi.
Tuy nhiên, phân thân Thần Long này cũng là người bận rộn nhất, bởi một nghìn phân thân của nó còn đang ở bên ngoài tìm bảo vật giúp Dương Thạc.
Một phân thân Thần Long ngồi bên cạnh Dương Thạc, cảm thấy cực kỳ chán.
- Hả?
Chợt phân thân Thần Long này mở to hai mắt, đầu ngẩng lên.
- Tiểu gia, đừng tu luyện nữa.
Ngay sau đó, phân thân Thần Long vội quay sang nói với Dương Thạc.
Dương Thạc chỉ là đang nhắm mắt tu luyện chứ không phải cảm ngộ, nên khi phân thân Thần Long gọi liền lập tức mở mắt ra, nói:
- Thần Long, chuyện gì vậy? Phát hiện cao thủ Địa Sát đi riêng, hay tìm được bảo vật thượng cổ?
- Không tìm thấy gì.
Phân thân Thần Long lắc đầu.
- Chẳng qua, ta phát hiện có một võ giả cảnh giới Võ Tôn cưỡi một chiếc chiến xa, đang truyền bá tin tức trong hang động đá vôi này, nói là hướng tây bắc trong lòng đất Yến Sơn có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp mà đạo hoàng trước kia lưu lại sắp xuất thế.
Tiên Sư Đạo Âu Tử Hồng muốn độc chiếm nó nên đã đánh lén giết chết mấy người huynh đệ của hắn. Hắn truyền tin này ra là để người khác đến gây rắc rối cho Âu Tử Hồng.
Phân thân Thần Long nói.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp? Áo giáp này có cấp độ gì? Độ tin cậy của tin tức này là bao nhiêu?
Dương Thạc nhíu mày, vô thức hỏi.
- Nghe tên ranh kia nói thì có thể tin được chín phần.
Phân thân Thần Long nói.
- Năm đó, Đạo hoàng đúng là đã lưu lại Thiên Đạo Thần Hoàng giáp dưới lòng đất Yến Sơn. Có lẽ có rất ít người biết bảo vật này được chôn dưới Yến Sơn. Tên ranh con kia nói tương đối đúng, chắc không phải là giả đâu. Thiên Đạo Thần Hoàng giáp chính là áo giáp mà năm đó đạo hoàng đã mặc, là bảo vật cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng thứ năm, tuyệt đối là đồ tốt. Mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp có thể xé rách hư không, ngay lập tức đi được trăm dặm, và có thể hoá giải hoàn toàn được mọi công kích từ cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng thứ ba trở xuống. Nếu không phải có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp bảo hộ thì năm đó thượng cổ Thần Long đã có thể dễ dàng giết chết đạo hoàng rồi.
Phân thân Thần Long nói qua về Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
- Còn có bảo vật như vậy sao?
Âu Tử Hồng vừa nói, vừa từ từ đi về phía mấy người.
- Dâng cho hoàng thượng, phong hầu phong tướng ư?
Mấy người đều toả sáng hai mắt.
Tuy Thiên Đạo Thần Hoàng giáp là thứ tốt nhưng cũng phải có thực lực mới có thể khống chế nó.
Huống hồ, năm người Âu Dương Ngự đi cùng nhau mà Thiên Đạo Thần Hoàng giáp lại chỉ có một cái, nếu muốn chia thì cũng không biết nên chia thế nào. Vậy nên, tốt nhất là, sau khi lấy được liền dâng cho hoàng đế Đại Chu.
- Vậy làm phiền Âu đạo trưởng rồi.
Âu Dương Ngự hướng về phía Âu Tử Hồng, chắp tay, chân thành nói.
- Dễ thôi. Dễ thôi.s
Âu Tử Hồng cười ha hả.
Đột nhiên
Oanh! Oanh!
Hai tiếng nổ lớn bỗng nhiên vang lên, bên phía Âu Dương Ngự lại có hai người giáo uý bị hai đại hộ pháp hàng long phục hổ đánh bay ra ngoài. Khi người còn ở giữa không trung, đã phun ra máu tươi cùng nội tạng vỡ vụn, sắc mặt xám ngoét, có thể thấy họ đã bị hai đại hộ pháp tươi sống đánh chết.
Hai đại hộ pháp hàng long phục hổ liên thủ thì có thể đánh một trận với Võ Thánh.
Mấy người giáo uý này chỉ có tu vi Võ Tôn, ngoại trừ Âu Dương Ngự có tu vi Võ Tôn cao giai thì sao có thể ngăn cản được hai đại pháp tôn này tấn công chứ?
- Âu Tử Hồng, ngươi muốn độc chiếm bảo vật hả?
Âu Dương Ngự trừng mắt, căm hận quát lớn.
- Hắc hắc, Âu Dương tướng quân, ngươi đã đoán đúng rồi. Ai gặp được bảo vật thượng cổ như vậy mà không muốn độc chiếm chứ? Có trách thì trách các ngươi quá tò mò, nghe được thanh âm mà cứ đến đây thăm dò. Không còn cách khác, vì ngừa tin tức này bị lộ, tất cả các người cứ để mạng ở lại đây đi.
Âu Tử Hồng cười tà, rồi hắn điều khiển hai đại hộ pháp hàng long phục hổ bay nhanh đến chỗ hai gã giáo uý Ngự Lâm quân khác, trực tiếp đánh chết họ.
- Âu Dương tướng quân, tò mò sẽ hại chết người đấy.
- Về sau, không có thực lực thì đừng đến nơi không nên đến.
Âu Tử Hồng dữ tợn cười một tiếng, cả người hơi di chuyển, trực tiếp tấn công về phía giáo uý duy nhất còn lại ở đây, Âu Dương Ngự.
Âu Dương Ngự chỉ là Võ Tôn đỉnh phong, còn Âu Tử Hồng lại là Đại Tông Sư đỉnh phong, thực lực chênh lệch quá lớn, vậy thì Âu Dương Ngự không thể thoát khỏi bàn tay của Âu Tử Hồng.
- Lui.
Âu Dương Ngự không dám giao chiến với Âu Tử Hồng, nhanh chóng bay lui lại.
- Còn muốn chạy sao?
Âu Tử Hồng nhẹ vung hai tay, hai đại hộ pháp hàng long phục hổ liền lập tức đuổi theo. Tốc độ phi hành của chúng rất nhanh, nếu là ở cự ly ngắn thì Võ Thánh bình thường chưa chắc đã đuổi kịp hai đại hộ pháp này, huống chi chỉ là một Âu Dương Ngự Võ Tôn đỉnh phong.
- Âu Tử Hồng, ngươi đã giết chết các huynh đệ của ta, đời này kiếp này Âu Dương Ngự ta sẽ nhất định báo mối thù này.
- Ngươi muốn đuổi bắt ta sao? Ngươi còn không có bản lãnh đó đâu. Cứ chờ xem, một khi Âu Dương Ngự ta thoát khỏi chỗ này thì nhất định ta sẽ truyền tin ở đây có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp cho toàn bộ Đại Chu. Ngươi đừng mơ độc chiếm Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này.
Âu Dương Ngự nói xong liền vung tay lên, một bức tượng chiến xa được chế tạo từ Cổ Đồng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Oanh!
Sau một lát, chiến xa nhỏ bé này bỗng nhiên biến lớn, trở thành một chiến xa bốn bánh hơn một trượng.
Âu Dương Ngự hơi di chuyển một chút đã đi lên chiến xa này.
- Đi.
Quát khẽ một tiếng, chiếc chiến xa này bỗng nhiên khỏi động, hoá thành một luồng ánh sáng, nháy mắt đã biến mất khỏi hang động đá vôi này.
- Đây là thiên binh chiến xa do cao thủ Tôn Vũ Dương của đệ nhất thượng cổ binh gia lưu lại sao? Vậy mà tên Âu Dương Ngự này đã chiếm được nó rồi.
Âu Dương Ngự biến mất quá nhanh, Âu Tử Hồng cùng hai đại hộ pháp không thể đuổi kịp. Chỉ sợ tốc độ lúc này của Âu Dương Ngự còn nhanh gấp mười lần so với Võ Thánh.
- Cao thủ Tôn Vũ Dương của đệ nhất thượng cổ binh gia cũng là cao thủ cùng cảnh giới với Đạo Hoàng. Nếu Đại Tông Sư điều khiển thiên binh chiến xa này thì có thể xé rách hư không. Vậy nên, muốn đuổi kịp hắn là rất khó.
Vẻ mặt Âu Tử Hồng liên tục biến hoá, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng.
- Phải nghĩ cách để nhanh chóng lấy được cái Thiên Đạo Thần Hoàng giáp này mới được.
Giờ phút này, Âu Tử Hồng chỉ nghĩ làm sao có thể lấy được Thiên Đạo Thần Hoàng giáp trước khi các cao thủ khác đến, chứ không còn nghĩ đến gì khác nữa.
Trong không gian Thập Phương Ca Sa.
Dương Thạc cùng mấy người Dương Địch vẫn đang tu luyện. Ở trong không gian này, người duy nhất không cần tu luyện chắc chỉ có hơn tám nghìn phân thân của Thần Long rồi.
Tuy nhiên, phân thân Thần Long này cũng là người bận rộn nhất, bởi một nghìn phân thân của nó còn đang ở bên ngoài tìm bảo vật giúp Dương Thạc.
Một phân thân Thần Long ngồi bên cạnh Dương Thạc, cảm thấy cực kỳ chán.
- Hả?
Chợt phân thân Thần Long này mở to hai mắt, đầu ngẩng lên.
- Tiểu gia, đừng tu luyện nữa.
Ngay sau đó, phân thân Thần Long vội quay sang nói với Dương Thạc.
Dương Thạc chỉ là đang nhắm mắt tu luyện chứ không phải cảm ngộ, nên khi phân thân Thần Long gọi liền lập tức mở mắt ra, nói:
- Thần Long, chuyện gì vậy? Phát hiện cao thủ Địa Sát đi riêng, hay tìm được bảo vật thượng cổ?
- Không tìm thấy gì.
Phân thân Thần Long lắc đầu.
- Chẳng qua, ta phát hiện có một võ giả cảnh giới Võ Tôn cưỡi một chiếc chiến xa, đang truyền bá tin tức trong hang động đá vôi này, nói là hướng tây bắc trong lòng đất Yến Sơn có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp mà đạo hoàng trước kia lưu lại sắp xuất thế.
Tiên Sư Đạo Âu Tử Hồng muốn độc chiếm nó nên đã đánh lén giết chết mấy người huynh đệ của hắn. Hắn truyền tin này ra là để người khác đến gây rắc rối cho Âu Tử Hồng.
Phân thân Thần Long nói.
- Thiên Đạo Thần Hoàng giáp? Áo giáp này có cấp độ gì? Độ tin cậy của tin tức này là bao nhiêu?
Dương Thạc nhíu mày, vô thức hỏi.
- Nghe tên ranh kia nói thì có thể tin được chín phần.
Phân thân Thần Long nói.
- Năm đó, Đạo hoàng đúng là đã lưu lại Thiên Đạo Thần Hoàng giáp dưới lòng đất Yến Sơn. Có lẽ có rất ít người biết bảo vật này được chôn dưới Yến Sơn. Tên ranh con kia nói tương đối đúng, chắc không phải là giả đâu. Thiên Đạo Thần Hoàng giáp chính là áo giáp mà năm đó đạo hoàng đã mặc, là bảo vật cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng thứ năm, tuyệt đối là đồ tốt. Mặc Thiên Đạo Thần Hoàng giáp có thể xé rách hư không, ngay lập tức đi được trăm dặm, và có thể hoá giải hoàn toàn được mọi công kích từ cảnh giới Võ Thánh lôi âm tầng thứ ba trở xuống. Nếu không phải có Thiên Đạo Thần Hoàng giáp bảo hộ thì năm đó thượng cổ Thần Long đã có thể dễ dàng giết chết đạo hoàng rồi.
Phân thân Thần Long nói qua về Thiên Đạo Thần Hoàng giáp.
- Còn có bảo vật như vậy sao?
/776
|