Cao thủ đẳng cấp võ sư còn lại đều như vậy.
Cuối cùng võ tiến sĩ đấu đối thì đám cao thủ mới gặp nhau.
Nam Cung Thương xuống đại, võ giả tiếp theo lên đài.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng trắng nhỏ xinh chậm rãi bay xuống đài.
- A? Một tiểu cô nương cũng lên đài?
- Nàng là ai? Hình như lúc sơ bạt, võ cử võ đạo không thấy nha đầu này, không lẽ là ... Cao thủ đẳng cấp võ sư?
Dân chúng đứng xem đều kinh ngạc.
Người lên đài là một tiểu cô nương mười bốn, lăm tuổi, mặc đồ thanh lịch, khuôn mặt thanh tú.
Đúng là Dương Địch.
Dương Địch lên đài, không nói một lời chờ võ giả khác lên đài khiêu chiến.
- Ha ha ha ha ha ha! Là một cô bé, để lão tử đánh nàng xuống!
Một võ giả khuôn mặt đáng khinh cười gian nhảy lên, trong phút chốc đứng trên thạch đài.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Võ giả đáng khinh mới lên đài thì thấy Dương Địch rũ mi mắt xuống, không thèm liếc gã cái nào, tay ngọc nhẹ nhàng phẩy trước ngực.
Ngực võ giả vang chuỗi tiếng nổ, như có siêu cấp cường giả cách không đánh hơn mười chưởng hướng gã. võ giả biến sắc mặt, miệng hộc ngụm máu văng ra ngoài, rớt xuống đài dấy lên bụi đất.
Chớp mắt một đối thủ bị đánh bại.
Dương Địch và võ giả này không chính thức giao đấu.
Người đứng xem bên dưới biến sắc mặt, đám xấu xa đáng khinh giờ người cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
- Đại Khiên Ti Thủ? Tiểu nha đầu này là cao thủ Thiên Âm Môn?
Nam Cung Thương mới xuống dài trông thấy Dương Địch ra tay thì biểu tình nghiêm túc.
Đáy lòng, sinh ra chiến ý đậm đặc..
- Phù.
Ngay sau đó Nam Cung Thương từ từ nhắm mắt lại, thở hắt ra, cố nén chiến ý trong lòng.
Dương Địch là cao thủ Thiên Âm Môn, thực lực ít nhất là đẳng cấp võ sư trung giai. Dù Nam Cung Thương có chiến ý mạnh hơn cũng không thể ra tay ngay bây giờ.
Nam Cung Thương thầm nghĩ:
- Sau này tranh đoạt đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều sẽ cùng nàng luận bàn vậy!
Vù vù vù vù vù!
Khi Nam Cung Thương nghĩ vậy thì đối thủ tiếp theo của Dương Tử Hi đã lên sân khấu. Một bóng dáng màu xanh như tia chớp lao lên thạch đài.
Nam Cung Thương trông thấy bóng dáng màu xanh thì kinh ngạc nói:
- Lâm Tử Quỳnh?
Nam Cung Thương nhíu mày nói:
- Lâm Tử Quỳnh, cô bé này lên đài làm gì? Nàng và tiểu nha đầu kia đều là đẳng cấp võ sư trung giai, không lẽ lôi đài sẽ nhuộm máu sao?
Người lên lôi đài không ai khác hơn là cao thủ số một, số hai trẻ tuổi của Chân Võ Môn, Lâm Tử Quỳnh.
Dương Địch thấy Lâm Tử Quỳnh lên đài thì nhíu mày.
Lâm Tử Quỳnh bay lên, nhìn chằm chằm Dương Địch, thản nhiên nói:
- Dương Địch của Thiên Âm Môn, ngươi quả nhiên tu thành Đại Khiên Ti Thủ, không biết đã tu thành Đại Thiên Âm Chưởng chưa? Không tới hai năm đã có thành tự như vậy, không thể không nói trong thanh niên Đại Chu triều thì ngươi tuyệt đối là đệ nhất thiên tài. Lần này ngươi đến là vì so đấu đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều vì Trấn Quốc Công đúng không?
Dương Địch nhẹ lắc đầu, nói:
- Ta đúng thật là vì so đấu đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều nhưng không phải vì công gia.
Dương Địch chậm rãi nói:
- Thiên hạ này do ai ngồi không liên quan tới ta, nhưng ta quyết có được đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều!
Lâm Tử Quỳnh hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Giọng điệu phách lối!
Keng!
Một tiếng giòn vang, Lâm Tử Quỳnh rút trường kiếm ra.
- Muốn lấy đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều thì phải bước qua ta đã!
Lâm Tử Quỳnh chỉ xuống đất, trầm giọng nói:
- Chuôi kiếm của ta tên là địa sát, thần binh xếp thứ sáu trong Chân Võ Môn. Đại Khiên Ti Thủ, Đại Thiên Âm Chưởng của ngươi tuy rằng lợi hại nhưng chưa chắc là đối thủ của ta. Hãy đưa ra vũ khí của ngươi để tránh người khác nói ta khi dễ ngươi. Ta cũng là muốn kiến thức một chút binh khí, nhạc khí của Thiên Âm Môn ngươi.
Giọng Dương Địch vẫn lạnh lùng:
- Vũ khí của ta là đôi tay này.
Dương Địch nói xong nhẹ vung hai tay trước ngực, hư không như có đàn cổ ngân vang.
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Toàn bộ hư không đều bị chấn động ...
- Không bát cầm huyền?
Lâm Tử Quỳnh biến sắc mặt nói:
- Không ngờ ngươi luyện Đại Khiên Ti Thủ đến đại thành, ngộ tình cỡ này ... Tiếc rằng dù ngươi luyện Đại Khiên Ti Thủ đến đại thành cũng sẽ thua dưới kiếm của ta!
Vù vù vù vù vù!
Trường kiếm trong tay Lâm Tử Quỳnh giơ cao.
Mũi kiếm chỉ hướng Dương Địch.
Chiến ý dày đặc phát ra từ trường kiếm của Lâm Tử Quỳnh, trong khoảnh khắc bao phủ Dương Địch. Kiếm quang ba thước bắn ra từ Địa Sát Kiếm thần binh của Lâm Tử Quỳnh, như lưỡi rắn không ngừng phun ra nuốt vào
- Chân võ kiếm quang?
Dương Địch thấy kiếm quang bắn ra từ trường kiếm của Lâm Tử Quỳnh thì biểu tình nghiêm túc.
Võ giả bình thường đạt tới luyện khí đẳng cấp là có thể chân khí ngoại phóng, muốn rót chân khí vào trường kiếm hình thành kiếm quang, vậy cần đạt tới võ tôn đẳng cấp, cảnh giới chân khí như mũi nhọn. Muốn tự do khống chế kiếm quang thì phải đến đẳng cấp đại tông sư, chân khí thành cương.
Hiện tại Lâm Tử Quỳnh mới chỉ là đẳng cấp võ sư, nắm giữ kiếm quang chứng minh thực lực của nàng không đơn giản.
Dương Địch rũ xuống mi mắt, lông mi thật dài, trầm giọng nói:
- Nhiều lời vô ích, ra tay đi!
Địa Sát Kiếm tuô nra tiếng kiếm ngân, Lâm Tử Quỳnh khẽ quát, lắc người, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một sợi xích bắn nhanh hướng Dương Địch.
Khoảng cách mấy chục trượng lập tức đến ngay.
Lâm Tử Quỳnh cực kỳ tự tin vào kiếm pháp của mình, tuy Dương Địch có thực lực vô cùng cường đại nhưng chỉ mới tu luyện võ đạo chưa đến hai năm, tu vi có thể tăng nhanh nhưng chiêu pháp tuyệt đối không tinh diệu gì. Một khi Lâm Tử Quỳnh đến gần là Dương Địch thua chắc.
Khi Lâm Tử Quỳnh hành động thì tay Dương Địch cũng động.
Như khảy đàn cổ.
Keng keng keng!
Tiếng giòn vang, sóng âm ngắn ngủi như kim sắt nhanh chóng lao hướng Lâm Tử Quỳnh.
Một cái, hai cái, ngàn vạn cái.
Sóng âm công kích dày đặc đến cực hạn, như nước sông chạy chồm bắn hướng Lâm Tử Quỳnh. Vài tiếng keng keng đánh vào trường kiếm trong tay Lâm Tử Quỳnh. Lâm Tử Quỳnh cảm giác sóng âm như thực chất, ẩn chứa lực lượng to lớn. Bị lực lượng cường đại quấy nhiễu, thế lao tới của Lâm Tử Quỳnh chợt ngừng, chân đáp xuống đất, Địa Sát Kiếm múa trước mặt, ngăn chặn tất cả công kích sóng âm.
Keng keng keng! Keng keng keng!
Như tiếng mưa đánh vào thiết sắt, tiếng keng keng giòn vang liên tiếp không ngừng vang lên. Sóng âm công kích của Dương Địch bị Lâm Tử Quỳnh cản lại hết.
Dương Địch nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay.
Vù vù vù vù vù!
Sóng âm công kích chợt đổi hướng.
Công kích vốn ngay mặt trút xuống Lâm Tử Quỳnh giờ sóng âm của Dương Địch như thanh phi kiếm ngừng giữa không trung, không quy luật tán loạn, từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ công kích Lâm Tử Quỳnh.
- Lực khống chế thật mạnh!
Lâm Tử Quỳnh nhíu chân mày thnah, tay kêu ong một tiếng, quy luật múa thay đổi.
Vù vù vù vù vù! Vù vù vù vù vù!
Thanh trường kiếm ở trong tay Lâm Tử Quỳnh như dây thừng mềm mại tùy ý vặn vẹo, đâm các góc độ quanh thân. Sóng âm đại khiên ti thủ của Dương Địch công kích từ góc độ nào cũng bị Địa Sát Kiếm trong tay Lâm Tử Quỳnh ngăn cản.
Cuối cùng võ tiến sĩ đấu đối thì đám cao thủ mới gặp nhau.
Nam Cung Thương xuống đại, võ giả tiếp theo lên đài.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng trắng nhỏ xinh chậm rãi bay xuống đài.
- A? Một tiểu cô nương cũng lên đài?
- Nàng là ai? Hình như lúc sơ bạt, võ cử võ đạo không thấy nha đầu này, không lẽ là ... Cao thủ đẳng cấp võ sư?
Dân chúng đứng xem đều kinh ngạc.
Người lên đài là một tiểu cô nương mười bốn, lăm tuổi, mặc đồ thanh lịch, khuôn mặt thanh tú.
Đúng là Dương Địch.
Dương Địch lên đài, không nói một lời chờ võ giả khác lên đài khiêu chiến.
- Ha ha ha ha ha ha! Là một cô bé, để lão tử đánh nàng xuống!
Một võ giả khuôn mặt đáng khinh cười gian nhảy lên, trong phút chốc đứng trên thạch đài.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Võ giả đáng khinh mới lên đài thì thấy Dương Địch rũ mi mắt xuống, không thèm liếc gã cái nào, tay ngọc nhẹ nhàng phẩy trước ngực.
Ngực võ giả vang chuỗi tiếng nổ, như có siêu cấp cường giả cách không đánh hơn mười chưởng hướng gã. võ giả biến sắc mặt, miệng hộc ngụm máu văng ra ngoài, rớt xuống đài dấy lên bụi đất.
Chớp mắt một đối thủ bị đánh bại.
Dương Địch và võ giả này không chính thức giao đấu.
Người đứng xem bên dưới biến sắc mặt, đám xấu xa đáng khinh giờ người cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
- Đại Khiên Ti Thủ? Tiểu nha đầu này là cao thủ Thiên Âm Môn?
Nam Cung Thương mới xuống dài trông thấy Dương Địch ra tay thì biểu tình nghiêm túc.
Đáy lòng, sinh ra chiến ý đậm đặc..
- Phù.
Ngay sau đó Nam Cung Thương từ từ nhắm mắt lại, thở hắt ra, cố nén chiến ý trong lòng.
Dương Địch là cao thủ Thiên Âm Môn, thực lực ít nhất là đẳng cấp võ sư trung giai. Dù Nam Cung Thương có chiến ý mạnh hơn cũng không thể ra tay ngay bây giờ.
Nam Cung Thương thầm nghĩ:
- Sau này tranh đoạt đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều sẽ cùng nàng luận bàn vậy!
Vù vù vù vù vù!
Khi Nam Cung Thương nghĩ vậy thì đối thủ tiếp theo của Dương Tử Hi đã lên sân khấu. Một bóng dáng màu xanh như tia chớp lao lên thạch đài.
Nam Cung Thương trông thấy bóng dáng màu xanh thì kinh ngạc nói:
- Lâm Tử Quỳnh?
Nam Cung Thương nhíu mày nói:
- Lâm Tử Quỳnh, cô bé này lên đài làm gì? Nàng và tiểu nha đầu kia đều là đẳng cấp võ sư trung giai, không lẽ lôi đài sẽ nhuộm máu sao?
Người lên lôi đài không ai khác hơn là cao thủ số một, số hai trẻ tuổi của Chân Võ Môn, Lâm Tử Quỳnh.
Dương Địch thấy Lâm Tử Quỳnh lên đài thì nhíu mày.
Lâm Tử Quỳnh bay lên, nhìn chằm chằm Dương Địch, thản nhiên nói:
- Dương Địch của Thiên Âm Môn, ngươi quả nhiên tu thành Đại Khiên Ti Thủ, không biết đã tu thành Đại Thiên Âm Chưởng chưa? Không tới hai năm đã có thành tự như vậy, không thể không nói trong thanh niên Đại Chu triều thì ngươi tuyệt đối là đệ nhất thiên tài. Lần này ngươi đến là vì so đấu đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều vì Trấn Quốc Công đúng không?
Dương Địch nhẹ lắc đầu, nói:
- Ta đúng thật là vì so đấu đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều nhưng không phải vì công gia.
Dương Địch chậm rãi nói:
- Thiên hạ này do ai ngồi không liên quan tới ta, nhưng ta quyết có được đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều!
Lâm Tử Quỳnh hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Giọng điệu phách lối!
Keng!
Một tiếng giòn vang, Lâm Tử Quỳnh rút trường kiếm ra.
- Muốn lấy đệ nhất nhân võ bạt Đại Chu triều thì phải bước qua ta đã!
Lâm Tử Quỳnh chỉ xuống đất, trầm giọng nói:
- Chuôi kiếm của ta tên là địa sát, thần binh xếp thứ sáu trong Chân Võ Môn. Đại Khiên Ti Thủ, Đại Thiên Âm Chưởng của ngươi tuy rằng lợi hại nhưng chưa chắc là đối thủ của ta. Hãy đưa ra vũ khí của ngươi để tránh người khác nói ta khi dễ ngươi. Ta cũng là muốn kiến thức một chút binh khí, nhạc khí của Thiên Âm Môn ngươi.
Giọng Dương Địch vẫn lạnh lùng:
- Vũ khí của ta là đôi tay này.
Dương Địch nói xong nhẹ vung hai tay trước ngực, hư không như có đàn cổ ngân vang.
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Toàn bộ hư không đều bị chấn động ...
- Không bát cầm huyền?
Lâm Tử Quỳnh biến sắc mặt nói:
- Không ngờ ngươi luyện Đại Khiên Ti Thủ đến đại thành, ngộ tình cỡ này ... Tiếc rằng dù ngươi luyện Đại Khiên Ti Thủ đến đại thành cũng sẽ thua dưới kiếm của ta!
Vù vù vù vù vù!
Trường kiếm trong tay Lâm Tử Quỳnh giơ cao.
Mũi kiếm chỉ hướng Dương Địch.
Chiến ý dày đặc phát ra từ trường kiếm của Lâm Tử Quỳnh, trong khoảnh khắc bao phủ Dương Địch. Kiếm quang ba thước bắn ra từ Địa Sát Kiếm thần binh của Lâm Tử Quỳnh, như lưỡi rắn không ngừng phun ra nuốt vào
- Chân võ kiếm quang?
Dương Địch thấy kiếm quang bắn ra từ trường kiếm của Lâm Tử Quỳnh thì biểu tình nghiêm túc.
Võ giả bình thường đạt tới luyện khí đẳng cấp là có thể chân khí ngoại phóng, muốn rót chân khí vào trường kiếm hình thành kiếm quang, vậy cần đạt tới võ tôn đẳng cấp, cảnh giới chân khí như mũi nhọn. Muốn tự do khống chế kiếm quang thì phải đến đẳng cấp đại tông sư, chân khí thành cương.
Hiện tại Lâm Tử Quỳnh mới chỉ là đẳng cấp võ sư, nắm giữ kiếm quang chứng minh thực lực của nàng không đơn giản.
Dương Địch rũ xuống mi mắt, lông mi thật dài, trầm giọng nói:
- Nhiều lời vô ích, ra tay đi!
Địa Sát Kiếm tuô nra tiếng kiếm ngân, Lâm Tử Quỳnh khẽ quát, lắc người, nhân kiếm hợp nhất, hóa thành một sợi xích bắn nhanh hướng Dương Địch.
Khoảng cách mấy chục trượng lập tức đến ngay.
Lâm Tử Quỳnh cực kỳ tự tin vào kiếm pháp của mình, tuy Dương Địch có thực lực vô cùng cường đại nhưng chỉ mới tu luyện võ đạo chưa đến hai năm, tu vi có thể tăng nhanh nhưng chiêu pháp tuyệt đối không tinh diệu gì. Một khi Lâm Tử Quỳnh đến gần là Dương Địch thua chắc.
Khi Lâm Tử Quỳnh hành động thì tay Dương Địch cũng động.
Như khảy đàn cổ.
Keng keng keng!
Tiếng giòn vang, sóng âm ngắn ngủi như kim sắt nhanh chóng lao hướng Lâm Tử Quỳnh.
Một cái, hai cái, ngàn vạn cái.
Sóng âm công kích dày đặc đến cực hạn, như nước sông chạy chồm bắn hướng Lâm Tử Quỳnh. Vài tiếng keng keng đánh vào trường kiếm trong tay Lâm Tử Quỳnh. Lâm Tử Quỳnh cảm giác sóng âm như thực chất, ẩn chứa lực lượng to lớn. Bị lực lượng cường đại quấy nhiễu, thế lao tới của Lâm Tử Quỳnh chợt ngừng, chân đáp xuống đất, Địa Sát Kiếm múa trước mặt, ngăn chặn tất cả công kích sóng âm.
Keng keng keng! Keng keng keng!
Như tiếng mưa đánh vào thiết sắt, tiếng keng keng giòn vang liên tiếp không ngừng vang lên. Sóng âm công kích của Dương Địch bị Lâm Tử Quỳnh cản lại hết.
Dương Địch nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay.
Vù vù vù vù vù!
Sóng âm công kích chợt đổi hướng.
Công kích vốn ngay mặt trút xuống Lâm Tử Quỳnh giờ sóng âm của Dương Địch như thanh phi kiếm ngừng giữa không trung, không quy luật tán loạn, từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ công kích Lâm Tử Quỳnh.
- Lực khống chế thật mạnh!
Lâm Tử Quỳnh nhíu chân mày thnah, tay kêu ong một tiếng, quy luật múa thay đổi.
Vù vù vù vù vù! Vù vù vù vù vù!
Thanh trường kiếm ở trong tay Lâm Tử Quỳnh như dây thừng mềm mại tùy ý vặn vẹo, đâm các góc độ quanh thân. Sóng âm đại khiên ti thủ của Dương Địch công kích từ góc độ nào cũng bị Địa Sát Kiếm trong tay Lâm Tử Quỳnh ngăn cản.
/776
|