Tây Dương Hầu cười nói:
- Nghe nói Đại Chu triều nam bắc mười ba tỉnh hắc đạo tổng biều bả tử Mạc Vân Cốc có con trai là Mạc Địch cũng đi vào võ sư đẳng cấp, lúc này có đến kinh thành. Còn có các đại môn phái của Đại Chu triều ta, cao thủ đẳng cấp võ sư dưới hai mươi tuổi khá đông, chắc những người này đều đến tham gia?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ xoẹt mở ra quạt giấy trắng nhẹ phẩy, mỉm cười nói:
- Đại Chu triều ta nhân tài lớp lớp, dù là thân phận gì muốn tham gia giáo trường diễn võ thì bổn vương rất hoan nghênh.
- Tiếc rằng thứ tử Dương Thành của Trấn Quốc Công phủ lúc trước theo An Võ Hầu đi tỉnh An Túc, không biết có tới kịp không.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nói xong rũ mi mắt xuống.
- Nếu hắn không tới kịp bị người Trấn Quốc Công đoạt giải nhất thì khó khăn.
Tây Dương Hầu, binh bộ thượng thư của Đại Chu triều, Mã đại nhân đều ủng hộ hoàng thất Đại Chu triều, phụ chính vương Càn Minh Vũ không e ngại nói chuyện với họ.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nói:
- May là lần này bổn vương có chuẩn bị một tay. Âu đạo trưởng, chắc hai vị thanh niên tài tuấn Chân Võ Môn đều đến?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nói xong hỏi Âu Tử Hồng, đạo chủ tiên sư đạo đứng sau lưng mình.
Âu Tử Hồng trầm giọng nói:
- Hồi bẩm vương gia, hai vị tiểu đạo hữu Chân Võ Môn đèu ở dưới thành lầu.
Bồm bộp bồm bộp!
Âu Tử Hồng vừa dứt lời thi thành lầu vnag tiếng bước chân chậm rãi.
Một nam một nữ thanh niên mặc đạo bào xanh đi lên thành lầu.
Trên góc đạo bào thêu biểu thị thái cực âm dương ngư, là dấu hiệu Chân Võ Môn của thánh địa võ đạo Đại Chu triều. Hai người khí huyết hùng hậu, khí thế sắc bén, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, quả thật một đôi bích nhân. Chẳng qua, hai người có chút kiêu ngạo và sát khí mỏng manh.
Hai người đến thành lầu, hành lễ với phụ chính vương Càn Minh Vũ:
- Đệ tử Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh của Chân Võ Môn kính chào vương gia!
Phụ chính vương Càn Minh Vũ cười gật đầu, nói:
- Tốt!
Phụ chính vương Càn Minh Vũ khen ngợi:
- Hai vị không cần đa lễ, Chân Võ Môn là đệ nhất thánh địa võ đạo của Đại Chu triều. Dương công tử và Lâm tiểu thư đều là nhân trung long phượng, trẻ tuổi tài cao.
Hai người ngại ngùng cười.
Chân Võ Môn vốn là thánh địa võ đạo số một số hai trong Đại Chu triều, nổi danh ngang Đại Lâm Tự. Sau khi Đại Lâm Tự bị tiêu diệt thì Chân Võ Môn thành đệ nhất thánh địa võ đạo của Đại Chu triều.
Năm đó tổ tiên Càn gia cướp lấy thiên hạ từng là đệ tử Chân Võ Môn, bởi vậy sau khi Đại Càn thành lập thì hoàng thân có quan hệ rất thân với Chân Võ Môn. Lần này hoàng đế Đại Chu triều Càn Minh Chân đi Huyền Vũ sơn tìm kiếm nhân đạo chấn thiên quyết có cao thủ phụ giúp.
Sau lưng Trấn Quốc Công, Dương Thiên có Thiên Âm Môn ủng hộ.
Sau lưng hoàng thất Đại Chu triều có Chân Võ Môn ủng hộ.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ đứng dậy, chậm rãi tới bên cạnh tường thành, nhìn xuống quảng trường thiên võ môn bên dưới, hỏi Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh:
- Dương công tử, Lâm tiểu thư, các ngươi nhìn xem bên dưới có cao thủ nào tạo thành uy hiếp cho hai vị được không?
Dương Môn đi tới sau lưng phụ chính vương Càn Minh Vũ, liếc quảng trường thiên võ môn bên dưới, khóe môi cong lên khinh miệng, khinh thường nói:
- Đám võ giả này chỉ thường thôi.
Nhưng Lâm Tử Quỳnh đứng bên cạnh nhwogns mày chỉ hướng tây bắc quảng trường thiên võ môn:
- Sư huynh nhìn bên kia kìa!
Hường tây bắc quảng trường thiên võ môn có một thanh niên cao lớn hạc trong bầy gà đi hướng vị trí trung tâm.
Thanh niên cao tám thước, diện mạo cực kỳ tuấn tú nhưng mặc có vết sẹo cực kỳ hẹp dài, có vẻ tà dị. Khóe môi thanh niên cong nụ cười tà.
Hấp dẫn người ta nhất là thanh kiếm to sau lưng thanh niên.
Dài hơn chín thước, rộng một thước, trường thương kỵ binh trong quân Đại Chu triều sợ là ngắn hơn cả kiếm to này.
Dương Môn nhìn thấy thanh niên lưng cõng kiếm thì nhíu mày nói:
- Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Thương?
Dương Môn tài tuấn Chân Võ Môn nhìn thấy thanh niên lưng cõng kiếm thì nhíu mày nói:
- Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Thương, sao tên điên này cũng tới đây?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ kinh ngạc, nhìn xuống dưới:
- Thiên Kiếm Môn sao?
Thanh niên lưng đeo kiếm to đang chậm rãi đi tới trung tâm quảng trường thiên võ môn. Vị trí trung tâm quảng trường thiên võ môn xây sân đấu vi hơn ba mươi trượng, cao một trượng, so đấu giáo trường diễn võ tiến hành trên sân đá này.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ liếc Nam Cung Thương, nhỏ giọng hỏi Dương Môn:
- Mặc dù Thiên Kiếm Môn không bằng thánh địa võ đạo nhưng xem như nổi tiếng trong môn phái võ đạo Đại Chu triều ta, người này là đệ tử của Thiên Kiếm Môn sao? Không biết Dương công tử chống lại hắn thì có bao nhiêu phần thắng?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ hiểu biết đôi chút về môn phái võ đạo Đại Chu triều.
Trừ Chân Võ Môn, Thiên Âm Môn thánh địa võ đạo ra, trong môn phái võ đạo Đại Chu triều thì thục sơn Thiên Kiếm Môn khá mạnh.
Nghe đồn Thiên Kiếm Môn và Chân Võ Môn thoát thai từ Đại Lâm Tự.
Môn phái thành lập cùng một thời đại, đến bây giờ có nội tình mấy ngàn năm.
Thiên Kiếm Môn ở Thục Sơn là danh sơn thứ năm của Đại Chu triều, nổi tiếng hiểm trở, cao hơn huyền Di sơn một bậc. Trên Thục Sơn có Đại Hành sơn xếp hạng năm.
Thiên Kiếm Môn và Chân Võ Môn tương tự nhau, các đời đệ tử không nhiều nhưng rất nổi tiếng. Nam Cung Thương đeo kiếm to trên quảng trường thiên võ môn bên dưới rõ ràng thực lực vượt qua đẳng cấp võ sư, cùng cấp bậc với thanh niên tài tuấn như Dương Thành, Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh.
Dương Môn nhìn Nam Cung Thương bên dưới, trầm giọng nói:
- Nam Cung Thương này là con trai độc nhất của môn chủ Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Phá Thiên.
- Nam Cung Phá Thiên là nhân vật siêu tài tuyệt luân đời trước Thiên Kiếm Môn, tự nghĩ ra Phá Thiên Nhất Kiếm. Kiếm to sau lưng Nam Cung Thương chính là Phá Thiên đại kiếm, binh khí của Nam Cung Phá Thiên. Ba năm trước Nam Cung Phá Thiên đi vào cảnh giới 'Trong tay vô kiếm, trong lòng có kiếm' nên truyền Phá Thiên đại kiếm cho nhi tử Nam Cung Thương.
- Nam Cung Thương là kẻ điên.
- Trong ba năm khiêu chiến vô số cao thủ kiếm đạo Đại Chu triều, nửa năm trước hắn từng đến Chân Võ Môn, ta và hắn có so đấu một hồi.
- Lúc ấy ta và Nam Cung Thương không chai thắng bại, nay ta không có nắm chắc.
Nói đến Nam Cung Thương, vẻ mặt kiêu ngạo của Dương Môn giảm đi.
Nói xong Dương Môn xoay người kêu Lâm Tử Quỳnh đứng cạnh mình:
- Lâm muội!
Dương Môn trầm giọng hỏi Lâm Tử Quỳnh:
- Nếu như ta và Nam Cung Thương đấu với nhau lưỡng bại câu thương thì nàng có nắm chắc đoạt giải nhất trong giáo trường diễn võ không?
Chống lại Nam Cung Thương, Dương Môn là một trong các đệ tử trẻ tuổi tài nhất Chân Võ Môn thánh địa võ đạo thế nhưng không có nắm chắc tất thắng!
Đương nhiên Dương Môn biết liều mạng đấu với Nam Cung Thương, Nam Cung Thương muốn chiến thắng gã sẽ phải trả giá lớn. Hai người đấu nhau lưỡng bại câu thương thì Lâm Tử Quỳnh có cơ hội.
Lâm Tử Quỳnh nhướng mày nói:
- Sư huynh muốn đấu với Nam Cung Thương để ta đoạt giải nhất?
- Nghe nói Đại Chu triều nam bắc mười ba tỉnh hắc đạo tổng biều bả tử Mạc Vân Cốc có con trai là Mạc Địch cũng đi vào võ sư đẳng cấp, lúc này có đến kinh thành. Còn có các đại môn phái của Đại Chu triều ta, cao thủ đẳng cấp võ sư dưới hai mươi tuổi khá đông, chắc những người này đều đến tham gia?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ xoẹt mở ra quạt giấy trắng nhẹ phẩy, mỉm cười nói:
- Đại Chu triều ta nhân tài lớp lớp, dù là thân phận gì muốn tham gia giáo trường diễn võ thì bổn vương rất hoan nghênh.
- Tiếc rằng thứ tử Dương Thành của Trấn Quốc Công phủ lúc trước theo An Võ Hầu đi tỉnh An Túc, không biết có tới kịp không.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nói xong rũ mi mắt xuống.
- Nếu hắn không tới kịp bị người Trấn Quốc Công đoạt giải nhất thì khó khăn.
Tây Dương Hầu, binh bộ thượng thư của Đại Chu triều, Mã đại nhân đều ủng hộ hoàng thất Đại Chu triều, phụ chính vương Càn Minh Vũ không e ngại nói chuyện với họ.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nói:
- May là lần này bổn vương có chuẩn bị một tay. Âu đạo trưởng, chắc hai vị thanh niên tài tuấn Chân Võ Môn đều đến?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ nói xong hỏi Âu Tử Hồng, đạo chủ tiên sư đạo đứng sau lưng mình.
Âu Tử Hồng trầm giọng nói:
- Hồi bẩm vương gia, hai vị tiểu đạo hữu Chân Võ Môn đèu ở dưới thành lầu.
Bồm bộp bồm bộp!
Âu Tử Hồng vừa dứt lời thi thành lầu vnag tiếng bước chân chậm rãi.
Một nam một nữ thanh niên mặc đạo bào xanh đi lên thành lầu.
Trên góc đạo bào thêu biểu thị thái cực âm dương ngư, là dấu hiệu Chân Võ Môn của thánh địa võ đạo Đại Chu triều. Hai người khí huyết hùng hậu, khí thế sắc bén, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, quả thật một đôi bích nhân. Chẳng qua, hai người có chút kiêu ngạo và sát khí mỏng manh.
Hai người đến thành lầu, hành lễ với phụ chính vương Càn Minh Vũ:
- Đệ tử Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh của Chân Võ Môn kính chào vương gia!
Phụ chính vương Càn Minh Vũ cười gật đầu, nói:
- Tốt!
Phụ chính vương Càn Minh Vũ khen ngợi:
- Hai vị không cần đa lễ, Chân Võ Môn là đệ nhất thánh địa võ đạo của Đại Chu triều. Dương công tử và Lâm tiểu thư đều là nhân trung long phượng, trẻ tuổi tài cao.
Hai người ngại ngùng cười.
Chân Võ Môn vốn là thánh địa võ đạo số một số hai trong Đại Chu triều, nổi danh ngang Đại Lâm Tự. Sau khi Đại Lâm Tự bị tiêu diệt thì Chân Võ Môn thành đệ nhất thánh địa võ đạo của Đại Chu triều.
Năm đó tổ tiên Càn gia cướp lấy thiên hạ từng là đệ tử Chân Võ Môn, bởi vậy sau khi Đại Càn thành lập thì hoàng thân có quan hệ rất thân với Chân Võ Môn. Lần này hoàng đế Đại Chu triều Càn Minh Chân đi Huyền Vũ sơn tìm kiếm nhân đạo chấn thiên quyết có cao thủ phụ giúp.
Sau lưng Trấn Quốc Công, Dương Thiên có Thiên Âm Môn ủng hộ.
Sau lưng hoàng thất Đại Chu triều có Chân Võ Môn ủng hộ.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ đứng dậy, chậm rãi tới bên cạnh tường thành, nhìn xuống quảng trường thiên võ môn bên dưới, hỏi Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh:
- Dương công tử, Lâm tiểu thư, các ngươi nhìn xem bên dưới có cao thủ nào tạo thành uy hiếp cho hai vị được không?
Dương Môn đi tới sau lưng phụ chính vương Càn Minh Vũ, liếc quảng trường thiên võ môn bên dưới, khóe môi cong lên khinh miệng, khinh thường nói:
- Đám võ giả này chỉ thường thôi.
Nhưng Lâm Tử Quỳnh đứng bên cạnh nhwogns mày chỉ hướng tây bắc quảng trường thiên võ môn:
- Sư huynh nhìn bên kia kìa!
Hường tây bắc quảng trường thiên võ môn có một thanh niên cao lớn hạc trong bầy gà đi hướng vị trí trung tâm.
Thanh niên cao tám thước, diện mạo cực kỳ tuấn tú nhưng mặc có vết sẹo cực kỳ hẹp dài, có vẻ tà dị. Khóe môi thanh niên cong nụ cười tà.
Hấp dẫn người ta nhất là thanh kiếm to sau lưng thanh niên.
Dài hơn chín thước, rộng một thước, trường thương kỵ binh trong quân Đại Chu triều sợ là ngắn hơn cả kiếm to này.
Dương Môn nhìn thấy thanh niên lưng cõng kiếm thì nhíu mày nói:
- Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Thương?
Dương Môn tài tuấn Chân Võ Môn nhìn thấy thanh niên lưng cõng kiếm thì nhíu mày nói:
- Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Thương, sao tên điên này cũng tới đây?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ kinh ngạc, nhìn xuống dưới:
- Thiên Kiếm Môn sao?
Thanh niên lưng đeo kiếm to đang chậm rãi đi tới trung tâm quảng trường thiên võ môn. Vị trí trung tâm quảng trường thiên võ môn xây sân đấu vi hơn ba mươi trượng, cao một trượng, so đấu giáo trường diễn võ tiến hành trên sân đá này.
Phụ chính vương Càn Minh Vũ liếc Nam Cung Thương, nhỏ giọng hỏi Dương Môn:
- Mặc dù Thiên Kiếm Môn không bằng thánh địa võ đạo nhưng xem như nổi tiếng trong môn phái võ đạo Đại Chu triều ta, người này là đệ tử của Thiên Kiếm Môn sao? Không biết Dương công tử chống lại hắn thì có bao nhiêu phần thắng?
Phụ chính vương Càn Minh Vũ hiểu biết đôi chút về môn phái võ đạo Đại Chu triều.
Trừ Chân Võ Môn, Thiên Âm Môn thánh địa võ đạo ra, trong môn phái võ đạo Đại Chu triều thì thục sơn Thiên Kiếm Môn khá mạnh.
Nghe đồn Thiên Kiếm Môn và Chân Võ Môn thoát thai từ Đại Lâm Tự.
Môn phái thành lập cùng một thời đại, đến bây giờ có nội tình mấy ngàn năm.
Thiên Kiếm Môn ở Thục Sơn là danh sơn thứ năm của Đại Chu triều, nổi tiếng hiểm trở, cao hơn huyền Di sơn một bậc. Trên Thục Sơn có Đại Hành sơn xếp hạng năm.
Thiên Kiếm Môn và Chân Võ Môn tương tự nhau, các đời đệ tử không nhiều nhưng rất nổi tiếng. Nam Cung Thương đeo kiếm to trên quảng trường thiên võ môn bên dưới rõ ràng thực lực vượt qua đẳng cấp võ sư, cùng cấp bậc với thanh niên tài tuấn như Dương Thành, Dương Môn, Lâm Tử Quỳnh.
Dương Môn nhìn Nam Cung Thương bên dưới, trầm giọng nói:
- Nam Cung Thương này là con trai độc nhất của môn chủ Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Phá Thiên.
- Nam Cung Phá Thiên là nhân vật siêu tài tuyệt luân đời trước Thiên Kiếm Môn, tự nghĩ ra Phá Thiên Nhất Kiếm. Kiếm to sau lưng Nam Cung Thương chính là Phá Thiên đại kiếm, binh khí của Nam Cung Phá Thiên. Ba năm trước Nam Cung Phá Thiên đi vào cảnh giới 'Trong tay vô kiếm, trong lòng có kiếm' nên truyền Phá Thiên đại kiếm cho nhi tử Nam Cung Thương.
- Nam Cung Thương là kẻ điên.
- Trong ba năm khiêu chiến vô số cao thủ kiếm đạo Đại Chu triều, nửa năm trước hắn từng đến Chân Võ Môn, ta và hắn có so đấu một hồi.
- Lúc ấy ta và Nam Cung Thương không chai thắng bại, nay ta không có nắm chắc.
Nói đến Nam Cung Thương, vẻ mặt kiêu ngạo của Dương Môn giảm đi.
Nói xong Dương Môn xoay người kêu Lâm Tử Quỳnh đứng cạnh mình:
- Lâm muội!
Dương Môn trầm giọng hỏi Lâm Tử Quỳnh:
- Nếu như ta và Nam Cung Thương đấu với nhau lưỡng bại câu thương thì nàng có nắm chắc đoạt giải nhất trong giáo trường diễn võ không?
Chống lại Nam Cung Thương, Dương Môn là một trong các đệ tử trẻ tuổi tài nhất Chân Võ Môn thánh địa võ đạo thế nhưng không có nắm chắc tất thắng!
Đương nhiên Dương Môn biết liều mạng đấu với Nam Cung Thương, Nam Cung Thương muốn chiến thắng gã sẽ phải trả giá lớn. Hai người đấu nhau lưỡng bại câu thương thì Lâm Tử Quỳnh có cơ hội.
Lâm Tử Quỳnh nhướng mày nói:
- Sư huynh muốn đấu với Nam Cung Thương để ta đoạt giải nhất?
/776
|