Nàng là một trong những người sớm nhất đã nhìn ra Diệp Bạch cũng không phải đơn giản như vậy. Đáng tiếc Nạp Lan Tà Nguyệt không chịu nghe nàng khuyên giải, không nên lấy cứng chọi cứng, cuối cùng rơi vào kết cục như hiện tại. Diệp Bạch theo một cách gián tiếp thì hẳn là cừu nhân của các nàng, nhưng nàng lại nhận ra, vô luận như thế nào, nàng cũng hận không được hắn.
Hơn nữa, nàng càng là nhận ra, dù cho nàng sớm đã nghĩ tới Diệp Bạch rất mạnh, nhưng lại như trước thật không ngờ được hắn rõ ràng còn có thể leo lên tầng bình đài thứ sáu. Chuyện này, đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của nàng.
Có lẽ, người này vốn cùng bọn họ cách xa nhau ngàn trượng vạn trượng, chỉ là người bình thường chưa nhận ra, thẳng đến khi đầu rơi máu chảy mới có thể minh bạch đạo lý này.
Nghĩ tới đây, nàng thở dài một tiếng, nơi này đã không thích hợp các nàng ở lại, Kỳ Thiên Bí Cảnh thí luyện lần này đã không còn sân khấu cho các nàng. Trong vòng gần mười năm tới đây, không biết các nàng còn có cơ hội sống sót được hay không.
Hai người cuối cùng lại nhìn về thân ảnh Diệp Bạch ở tầng thạch thai thứ sáu. Sau đó, Nạp Lan Tiểu Thi phụ trách cõng Nạp Lan Tà Nguyệt, còn Nạp Lan Nhã ở bên cạnh chăm sóc kiêm cảnh giới liền nhảy xuống tầng thạch thai thứ ba, hướng về phương hướng lúc đến mà nhanh chóng chạy đi, rất nhanh biến thành hai điểm đen nho nhỏ trên Tích Huyết Thảo Nguyên rộng lớn, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Lúc đến mạnh mẽ, lúc đi lại thê lương, bất quá, lúc này cũng không ai có thời gian đi chú ý các nàng.
Kể từ khi bắt đầu tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh, tất cả mọi người liền biết rõ, nơi đây nhất định sẽ vẫn lạc không ít người, mà Nạp Lan Tà Nguyệt chỉ là bị thương thì cũng coi như là rất tốt rồi. Đấu tranh sắp tới, chỉ sợ sẽ càng thêm tàn khốc...
Các nàng hiện tại rời đi, nhìn như không chịu nổi nhưng nói không chừng ngược lại là may mắn, có thể tránh được đại kiếp nạn.
Chỉ là... Mặc dù tất cả mọi người biết rõ, hiện tại rời đi khẳng định an toàn nhất, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng bọn họ cũng sẽ không lùi bước. Đã đi tới một bước này, ai lại chịu dễ dàng buông tha cho?
Không có! Cho nên, nên chết thì vẫn phải chết, nên quật khởi thì có thể như Diệp Bạch hiện tại, không ai có thể ngăn cản được.
Bất quá, Nạp Lan Nhã, Nạp Lan Tiểu Thi sư tỷ muội rời đi quá sớm, không có chứng kiến một màn kế tiếp của Diệp Bạch, bằng không thì thần sắc của các nàng liền nhất định sẽ càng thêm phức tạp rồi.
Bởi vì... Sau khi đến tầng bình đài thứ sáu, Diệp Bạch không ngờ lại không muốn nghỉ ngơi mà là lăng không phi lên, quanh thân được bao bọc bởi một cái băng lam sắc kiếm trận, hướng về tầng bình đài thứ bảy... Phi lên!
Chuyện này liền khiến Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát, Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai hai người cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Mà Quỷ Diện Kiếm Khách cùng Bái Nguyệt công tử thì không khỏi nhìn nhau. Xem ra, đối phương là muốn khiêu chiến độ cao mà bọn họ trước kia từng khiêu chiến rồi. Mặc dù không có khả năng trèo lên được, nhưng leo được bao nhiêu sẽ nói phân rõ thực lực cao thấp của mỗi người.
Hai người ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn thân hình của Diệp Bạch đang dần lên cao, trong nội tâm đồng thời có một chút chờ mong đối phương có thể làm được đến mức nào?
Đồng dạng như Yến Quy Lai, cách tầng thứ bảy chỉ vẹn vẹn có tám trượng là rơi xuống; hay là như Lãnh Cát, có thể cách năm trượng?
Về phần Diệp Bạch liệu có thể như bọn họ, làm được cách tầng thứ bảy chỉ vẹn vẹn có ba trượng mới rơi xuống hay không. Hai người mặc dù đã xem như cực độ xem trọng Diệp Bạch, nhưng thực sự không cho rằng hắn có thể làm được.
Kế tiếp, liền chỉ cần mỏi mắt mong chờ là được rồi. Cho nên trong lòng hai người cũng không chút vội vàng, hứng thú dạt dào nhìn Diệp Bạch leo lên.
Mà ngay cả hắc y lão nhân ở trên tầng bình đài thứ bảy, sau khi lên vẫn nhắm mắt ngồi xuống, không để ý tới hết thảy biến cố ở phía dưới lúc này cũng không khỏi mở mắt, hiếu kỳ nhìn Diệp Bạch, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.
So với thần sắc bình tĩnh của Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, còn có hắc y lão nhân thần bí ở tầng thứ bảy ba người, toàn bộ phía dưới Thần Võ Thạch Bích, mọi người vốn sớm đã chết lặng lúc này lại không khỏi một lần nữa sôi trào.
Tất cả mọi người đều không thể tin nhìn thân ảnh Diệp Bạch được bao bọc bởi một tầng lam sắc kiếm quang trong suốt kia, hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
"Hắn lại muốn đi khiêu chiến tầng thứ bảy, trời ạ?"
"Hắn chẳng lẽ muốn đánh bại Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn sao?"
"Hoặc là, hắn thật sự muốn vọt tới tầng thứ bảy a?"
Không ít người đều cảm thấy như vậy, lúc này đã hoàn toàn không biết làm sao để hình dung biểu lộ của bọn họ rồi.
Từ tầng thứ nhất bắt đầu, Diệp Bạch liền không ngừng đả bại nhận thức thông thường, dùng tu vi Thượng vị Huyền Tông mà không ngừng leo lên, hoàn toàn phá vỡ tín niệm về cường giả các cấp trong nội tâm bọn họ.
Bọn họ hôm nay đã trải qua vô số lần kinh ngạc, thậm chí không thể tin. Lúc này bọn họ đều cho rằng, hiện tại mặc kệ phát sinh chuyện gì đi nữa, bọn họ đều sẽ im lặng mà xem cuộc vui, không còn có bất luận thần sắc chấn động gì rồi.
Thế nhưng... Vào giờ phút này, bọn họ y nguyên không khỏi lộ ra biểu lộ không thể tin. Có thể nói, hành động giờ phút này của Diệp Bạch đối với những Đỉnh cấp Huyền Tông cường giả như bọn họ mà nói đã tạo thành oanh động đến mức nào.
Tất cả mọi người hoặc là như hóa đá, hoặc là ngốc trệ, hoặc là im lặng, hoặc là cảm thấy hôm nay nhất định là đã tới nhầm địa phương... Hoặc căn bản chính là đang nằm mơ.
Nhưng cũng không ai cam lòng quay người sang chỗ khác, toàn bộ chăm chú nhìn về phía bạch sắc nhân ảnh đang dần biến thành một chấm nhỏ trên đỉnh đầu.
Hắn, thật sự có thể trèo lên được sao?
Đây là tiếng lòng chân thật nhất trong nội tâm tất cả mọi người. Về phần những tiếng giễu cợt trào phúng trước kia, giờ phút này lại thật sự toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.
Khi một người tới được một độ cao, mà độ cao này đã đạt đến phạm vi mà người khác hoàn toàn không thể với tới được. Như vậy, người khác đối với hắn sẽ không còn ghen ghét mà chỉ có kính nể.
Đây chính là bản năng khi kẻ yếu đối mặt cường giả.
...
Tầng thạch thai thứ sáu cách mặt đất 280 trượng, tầng thứ bảy là 300 trượng.
Hai tầng cách xa nhau chỉ vẻn vẹn 20 trượng mà thôi, nhưng đây cũng là một khoảng cách rất xa vời, ngăn trở không biết bao nhiêu cường giả.
Dù cho kinh tài tuyệt diễm như Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát ba người này đều không thể leo lên, gần như còn cách khoảng gần một nửa liền mất đà rơi xuống.
Mà bây giờ, Diệp Bạch muốn khiêu chiến cực hạn này, quá trình tự nhiên sẽ không đơn giản.
Hắn phát hiện, chính mình vẫn là coi thường uy lực tinh thần ý chí của tầng thứ bảy. Cho dù là hắn dùng Ngũ giai Đỉnh phong Tinh thần lực tới chống đỡ cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ cố hết sức.
Mà sáu tầng ở dưới như thế nào cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Đây là lần đầu tiên mà hẳn phải cố hết sức khi đứng trước áp lực như vậy, không sai biệt lắm đã tới gần cực hạn của hắn.
Bất quá, đã đến lúc này hắn tự nhiên không có khả năng liền buông tha cho. Tự ngạo trong lòng của hắn há sẽ bại bởi bất luận kẻ nào.
Diệp Bạch có thể từ một Đê giai Huyền Sĩ nho nhỏ đi cho tới một bước như ngày hôm nay, thứ mà hắn thiếu chưa bao giờ là nghị lực cùng tin tưởng khiêu chiến áp lực.
Mỗi lần hướng lên phía trên một bước, áp lực liền không ngừng tăng lên.
Sáu tầng phía dưới, bắt đầu cứ hơn mười trượng là gia tăng một phần áp lực, về sau là mười trượng, năm trượng, bốn trượng, ba trượng...
Mà bây giờ, cơ hồ mỗi lần tăng một trượng thì áp lực đều sẽ tăng lên mấy lần. Loại áp lực này cực kỳ khủng bố, rất nhiều người chỉ có thể bò lên trên mấy trượng đều sẽ không kiên trì nổi mà rơi xuống.
Dù là tuyệt thế cường giả như Yến Quy Lai, Lãnh Cát cũng chỉ có thể leo lên được hơn mười trượng.
Trước kia căn bản không tính khoảng cách, hiện tại, mỗi một bước cũng khó không thua gì như khi bước lên trời.
Hắn gương mặt đỏ bừng, áo bào không gió tự bay, đây là trạng thái Huyền Khí đã thúc dục đến cực hạn. Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận không ngừng xoay tròn xung quanh hắn giúp Diệp Bạch giảm bớt không nhỏ áp lực, lúc này mới có thể làm hắn tiếp tục leo lên phía trên.
Nhưng càng lên cao, thiên đạo ý chí đáng sợ có thể nói tương đương với tinh thần của một vị Huyền Vương cường giả toàn lực thúc dục khiến cho hắn cảm thấy áp lực cực lớn.
Hơn nữa, loại áp bách này còn có xu thế từ Hạ vị Huyền Vương tăng lên tới Trung vị Huyền Vương.
Tầng bình đài thứ năm tương đương với tinh thần uy áp dành cho Chuẩn Vương cảnh cường giả; mà tầng thứ sáu, vậy thì là Hạ vị Huyền Vương cường giả chân chính.
Tầng thứ bảy, Trung vị Huyền Vương cường giả.
Cho nên, khó trách đám người Mộ Dung Hưu và Bái Nguyệt công tử đều chỉ có thể tiếp cận đến vài chục trượng liền tiếp tục không nổi nữa. Bởi vì càng hướng lên uy áp sẽ càng ngày càng cao, tới mức mà không phải bọn họ có thể thừa nhận được.
Xương cốt trên người Diệp Bạch lúc này đều phát ra từng đợt thanh âm "Chi...chi" rợn người, phảng phất như có đồ vật gì đó đang không ngừng tới gần Diệp Bạch, muốn đem hắn nghiền ép thành tê phấn.
286 trượng... 287 trượng...
290 trượng... 292 trượng...
Lúc này, Diệp Bạch đã đến độ cao mà Yến Quy Lai trước kia từng đến rồi. Thấy một màn như vậy, Yến Quy Lai sắc mặt không khỏi hơi đổi.
Lúc trước, hắn chính là kiên trì tới độ cao này rồi sau đó liền không kiên trì nổi mới bất đắc dĩ rơi xuống. Mà xem bộ dạng Diệp Bạch hiện tại lại như trước không có nửa phần muốn buông tha, thân hình của hắn không ngờ lại vẫn bay lên phía trên...
293 trượng, 294 trượng, 295 trượng...
Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát lần đầu tiên sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Trước kia, hắn có thể đi đến một bước này cũng đã dùng hết toàn lực, thậm chí không tiếc vận dụng một ít bí pháp mới khó khăn lắm đến được độ cao này, sau đó cảm thấy không thể tiến thêm dù là một tấc mới hạ xuống. Mà bây giờ, kẻ mà trước kia hắn chưa từng để vào mắt là Diệp Bạch lúc này không có chút nào là chật vật như hắn liền đạt tới độ cao của hắn.
Chuyện này khiến cho hắn như thế nào không cảm thấy khiếp sợ, ánh mắt khi nhìn về Diệp Bạch lần đầu tiên đã xảy ra chuyển biến nghiêng trời lệch đất. Ở trong lòng hắn đã thừa nhận, đem Diệp Bạch liệt vào cao thủ cùng một cấp bậc với mình, thậm chí còn khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp cực kỳ mãnh liệt.
Việc này khiến cho hắn xúc động muốn điên cuồng gào thét một tiếng, sau đó tìm Diệp Bạch đại chiến một hồi. Chỉ là hắn rốt cuộc là loại người có ý chí cứng cỏi, cuối cùng vẫn ẩn nhịn xuống, cũng không nói gì, sắc mặt âm trầm tiếp tục nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Bạch.
Mà ở dưới mặt đất, trong ánh mắt chú mục của tất cả mọi người... Trọn vẹn đạt tới 295 trượng không trung, Diệp Bạch không ngờ như trước còn không có đình chỉ, vẫn còn bay lên...
296, 297, 298, 299...
Hơn nữa, nàng càng là nhận ra, dù cho nàng sớm đã nghĩ tới Diệp Bạch rất mạnh, nhưng lại như trước thật không ngờ được hắn rõ ràng còn có thể leo lên tầng bình đài thứ sáu. Chuyện này, đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của nàng.
Có lẽ, người này vốn cùng bọn họ cách xa nhau ngàn trượng vạn trượng, chỉ là người bình thường chưa nhận ra, thẳng đến khi đầu rơi máu chảy mới có thể minh bạch đạo lý này.
Nghĩ tới đây, nàng thở dài một tiếng, nơi này đã không thích hợp các nàng ở lại, Kỳ Thiên Bí Cảnh thí luyện lần này đã không còn sân khấu cho các nàng. Trong vòng gần mười năm tới đây, không biết các nàng còn có cơ hội sống sót được hay không.
Hai người cuối cùng lại nhìn về thân ảnh Diệp Bạch ở tầng thạch thai thứ sáu. Sau đó, Nạp Lan Tiểu Thi phụ trách cõng Nạp Lan Tà Nguyệt, còn Nạp Lan Nhã ở bên cạnh chăm sóc kiêm cảnh giới liền nhảy xuống tầng thạch thai thứ ba, hướng về phương hướng lúc đến mà nhanh chóng chạy đi, rất nhanh biến thành hai điểm đen nho nhỏ trên Tích Huyết Thảo Nguyên rộng lớn, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Lúc đến mạnh mẽ, lúc đi lại thê lương, bất quá, lúc này cũng không ai có thời gian đi chú ý các nàng.
Kể từ khi bắt đầu tiến vào Kỳ Thiên Bí Cảnh, tất cả mọi người liền biết rõ, nơi đây nhất định sẽ vẫn lạc không ít người, mà Nạp Lan Tà Nguyệt chỉ là bị thương thì cũng coi như là rất tốt rồi. Đấu tranh sắp tới, chỉ sợ sẽ càng thêm tàn khốc...
Các nàng hiện tại rời đi, nhìn như không chịu nổi nhưng nói không chừng ngược lại là may mắn, có thể tránh được đại kiếp nạn.
Chỉ là... Mặc dù tất cả mọi người biết rõ, hiện tại rời đi khẳng định an toàn nhất, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng bọn họ cũng sẽ không lùi bước. Đã đi tới một bước này, ai lại chịu dễ dàng buông tha cho?
Không có! Cho nên, nên chết thì vẫn phải chết, nên quật khởi thì có thể như Diệp Bạch hiện tại, không ai có thể ngăn cản được.
Bất quá, Nạp Lan Nhã, Nạp Lan Tiểu Thi sư tỷ muội rời đi quá sớm, không có chứng kiến một màn kế tiếp của Diệp Bạch, bằng không thì thần sắc của các nàng liền nhất định sẽ càng thêm phức tạp rồi.
Bởi vì... Sau khi đến tầng bình đài thứ sáu, Diệp Bạch không ngờ lại không muốn nghỉ ngơi mà là lăng không phi lên, quanh thân được bao bọc bởi một cái băng lam sắc kiếm trận, hướng về tầng bình đài thứ bảy... Phi lên!
Chuyện này liền khiến Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát, Quy Lai Kiếm Yến Quy Lai hai người cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Mà Quỷ Diện Kiếm Khách cùng Bái Nguyệt công tử thì không khỏi nhìn nhau. Xem ra, đối phương là muốn khiêu chiến độ cao mà bọn họ trước kia từng khiêu chiến rồi. Mặc dù không có khả năng trèo lên được, nhưng leo được bao nhiêu sẽ nói phân rõ thực lực cao thấp của mỗi người.
Hai người ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn thân hình của Diệp Bạch đang dần lên cao, trong nội tâm đồng thời có một chút chờ mong đối phương có thể làm được đến mức nào?
Đồng dạng như Yến Quy Lai, cách tầng thứ bảy chỉ vẹn vẹn có tám trượng là rơi xuống; hay là như Lãnh Cát, có thể cách năm trượng?
Về phần Diệp Bạch liệu có thể như bọn họ, làm được cách tầng thứ bảy chỉ vẹn vẹn có ba trượng mới rơi xuống hay không. Hai người mặc dù đã xem như cực độ xem trọng Diệp Bạch, nhưng thực sự không cho rằng hắn có thể làm được.
Kế tiếp, liền chỉ cần mỏi mắt mong chờ là được rồi. Cho nên trong lòng hai người cũng không chút vội vàng, hứng thú dạt dào nhìn Diệp Bạch leo lên.
Mà ngay cả hắc y lão nhân ở trên tầng bình đài thứ bảy, sau khi lên vẫn nhắm mắt ngồi xuống, không để ý tới hết thảy biến cố ở phía dưới lúc này cũng không khỏi mở mắt, hiếu kỳ nhìn Diệp Bạch, trong ánh mắt lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.
So với thần sắc bình tĩnh của Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, còn có hắc y lão nhân thần bí ở tầng thứ bảy ba người, toàn bộ phía dưới Thần Võ Thạch Bích, mọi người vốn sớm đã chết lặng lúc này lại không khỏi một lần nữa sôi trào.
Tất cả mọi người đều không thể tin nhìn thân ảnh Diệp Bạch được bao bọc bởi một tầng lam sắc kiếm quang trong suốt kia, hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.
"Hắn lại muốn đi khiêu chiến tầng thứ bảy, trời ạ?"
"Hắn chẳng lẽ muốn đánh bại Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn sao?"
"Hoặc là, hắn thật sự muốn vọt tới tầng thứ bảy a?"
Không ít người đều cảm thấy như vậy, lúc này đã hoàn toàn không biết làm sao để hình dung biểu lộ của bọn họ rồi.
Từ tầng thứ nhất bắt đầu, Diệp Bạch liền không ngừng đả bại nhận thức thông thường, dùng tu vi Thượng vị Huyền Tông mà không ngừng leo lên, hoàn toàn phá vỡ tín niệm về cường giả các cấp trong nội tâm bọn họ.
Bọn họ hôm nay đã trải qua vô số lần kinh ngạc, thậm chí không thể tin. Lúc này bọn họ đều cho rằng, hiện tại mặc kệ phát sinh chuyện gì đi nữa, bọn họ đều sẽ im lặng mà xem cuộc vui, không còn có bất luận thần sắc chấn động gì rồi.
Thế nhưng... Vào giờ phút này, bọn họ y nguyên không khỏi lộ ra biểu lộ không thể tin. Có thể nói, hành động giờ phút này của Diệp Bạch đối với những Đỉnh cấp Huyền Tông cường giả như bọn họ mà nói đã tạo thành oanh động đến mức nào.
Tất cả mọi người hoặc là như hóa đá, hoặc là ngốc trệ, hoặc là im lặng, hoặc là cảm thấy hôm nay nhất định là đã tới nhầm địa phương... Hoặc căn bản chính là đang nằm mơ.
Nhưng cũng không ai cam lòng quay người sang chỗ khác, toàn bộ chăm chú nhìn về phía bạch sắc nhân ảnh đang dần biến thành một chấm nhỏ trên đỉnh đầu.
Hắn, thật sự có thể trèo lên được sao?
Đây là tiếng lòng chân thật nhất trong nội tâm tất cả mọi người. Về phần những tiếng giễu cợt trào phúng trước kia, giờ phút này lại thật sự toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.
Khi một người tới được một độ cao, mà độ cao này đã đạt đến phạm vi mà người khác hoàn toàn không thể với tới được. Như vậy, người khác đối với hắn sẽ không còn ghen ghét mà chỉ có kính nể.
Đây chính là bản năng khi kẻ yếu đối mặt cường giả.
...
Tầng thạch thai thứ sáu cách mặt đất 280 trượng, tầng thứ bảy là 300 trượng.
Hai tầng cách xa nhau chỉ vẻn vẹn 20 trượng mà thôi, nhưng đây cũng là một khoảng cách rất xa vời, ngăn trở không biết bao nhiêu cường giả.
Dù cho kinh tài tuyệt diễm như Quỷ Diện Kiếm Khách Mộ Dung Hưu, Bái Nguyệt công tử Nam Cung Ly Hàn, Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát ba người này đều không thể leo lên, gần như còn cách khoảng gần một nửa liền mất đà rơi xuống.
Mà bây giờ, Diệp Bạch muốn khiêu chiến cực hạn này, quá trình tự nhiên sẽ không đơn giản.
Hắn phát hiện, chính mình vẫn là coi thường uy lực tinh thần ý chí của tầng thứ bảy. Cho dù là hắn dùng Ngũ giai Đỉnh phong Tinh thần lực tới chống đỡ cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ cố hết sức.
Mà sáu tầng ở dưới như thế nào cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Đây là lần đầu tiên mà hẳn phải cố hết sức khi đứng trước áp lực như vậy, không sai biệt lắm đã tới gần cực hạn của hắn.
Bất quá, đã đến lúc này hắn tự nhiên không có khả năng liền buông tha cho. Tự ngạo trong lòng của hắn há sẽ bại bởi bất luận kẻ nào.
Diệp Bạch có thể từ một Đê giai Huyền Sĩ nho nhỏ đi cho tới một bước như ngày hôm nay, thứ mà hắn thiếu chưa bao giờ là nghị lực cùng tin tưởng khiêu chiến áp lực.
Mỗi lần hướng lên phía trên một bước, áp lực liền không ngừng tăng lên.
Sáu tầng phía dưới, bắt đầu cứ hơn mười trượng là gia tăng một phần áp lực, về sau là mười trượng, năm trượng, bốn trượng, ba trượng...
Mà bây giờ, cơ hồ mỗi lần tăng một trượng thì áp lực đều sẽ tăng lên mấy lần. Loại áp lực này cực kỳ khủng bố, rất nhiều người chỉ có thể bò lên trên mấy trượng đều sẽ không kiên trì nổi mà rơi xuống.
Dù là tuyệt thế cường giả như Yến Quy Lai, Lãnh Cát cũng chỉ có thể leo lên được hơn mười trượng.
Trước kia căn bản không tính khoảng cách, hiện tại, mỗi một bước cũng khó không thua gì như khi bước lên trời.
Hắn gương mặt đỏ bừng, áo bào không gió tự bay, đây là trạng thái Huyền Khí đã thúc dục đến cực hạn. Thủy Lam Thiên Mạc Kiếm Trận không ngừng xoay tròn xung quanh hắn giúp Diệp Bạch giảm bớt không nhỏ áp lực, lúc này mới có thể làm hắn tiếp tục leo lên phía trên.
Nhưng càng lên cao, thiên đạo ý chí đáng sợ có thể nói tương đương với tinh thần của một vị Huyền Vương cường giả toàn lực thúc dục khiến cho hắn cảm thấy áp lực cực lớn.
Hơn nữa, loại áp bách này còn có xu thế từ Hạ vị Huyền Vương tăng lên tới Trung vị Huyền Vương.
Tầng bình đài thứ năm tương đương với tinh thần uy áp dành cho Chuẩn Vương cảnh cường giả; mà tầng thứ sáu, vậy thì là Hạ vị Huyền Vương cường giả chân chính.
Tầng thứ bảy, Trung vị Huyền Vương cường giả.
Cho nên, khó trách đám người Mộ Dung Hưu và Bái Nguyệt công tử đều chỉ có thể tiếp cận đến vài chục trượng liền tiếp tục không nổi nữa. Bởi vì càng hướng lên uy áp sẽ càng ngày càng cao, tới mức mà không phải bọn họ có thể thừa nhận được.
Xương cốt trên người Diệp Bạch lúc này đều phát ra từng đợt thanh âm "Chi...chi" rợn người, phảng phất như có đồ vật gì đó đang không ngừng tới gần Diệp Bạch, muốn đem hắn nghiền ép thành tê phấn.
286 trượng... 287 trượng...
290 trượng... 292 trượng...
Lúc này, Diệp Bạch đã đến độ cao mà Yến Quy Lai trước kia từng đến rồi. Thấy một màn như vậy, Yến Quy Lai sắc mặt không khỏi hơi đổi.
Lúc trước, hắn chính là kiên trì tới độ cao này rồi sau đó liền không kiên trì nổi mới bất đắc dĩ rơi xuống. Mà xem bộ dạng Diệp Bạch hiện tại lại như trước không có nửa phần muốn buông tha, thân hình của hắn không ngờ lại vẫn bay lên phía trên...
293 trượng, 294 trượng, 295 trượng...
Lãnh Diện Cuồng Đao Lãnh Cát lần đầu tiên sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Trước kia, hắn có thể đi đến một bước này cũng đã dùng hết toàn lực, thậm chí không tiếc vận dụng một ít bí pháp mới khó khăn lắm đến được độ cao này, sau đó cảm thấy không thể tiến thêm dù là một tấc mới hạ xuống. Mà bây giờ, kẻ mà trước kia hắn chưa từng để vào mắt là Diệp Bạch lúc này không có chút nào là chật vật như hắn liền đạt tới độ cao của hắn.
Chuyện này khiến cho hắn như thế nào không cảm thấy khiếp sợ, ánh mắt khi nhìn về Diệp Bạch lần đầu tiên đã xảy ra chuyển biến nghiêng trời lệch đất. Ở trong lòng hắn đã thừa nhận, đem Diệp Bạch liệt vào cao thủ cùng một cấp bậc với mình, thậm chí còn khiến cho hắn cảm nhận được uy hiếp cực kỳ mãnh liệt.
Việc này khiến cho hắn xúc động muốn điên cuồng gào thét một tiếng, sau đó tìm Diệp Bạch đại chiến một hồi. Chỉ là hắn rốt cuộc là loại người có ý chí cứng cỏi, cuối cùng vẫn ẩn nhịn xuống, cũng không nói gì, sắc mặt âm trầm tiếp tục nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Bạch.
Mà ở dưới mặt đất, trong ánh mắt chú mục của tất cả mọi người... Trọn vẹn đạt tới 295 trượng không trung, Diệp Bạch không ngờ như trước còn không có đình chỉ, vẫn còn bay lên...
296, 297, 298, 299...
/936
|