- Sư phụ.
Sau khi ra khỏi ảo cảnh, thứ mà đầu tiên Diệp Bạch thấy chính là khuôn mặt của Kiếm lão. Kiếm lão lúc này đang ở bên cạnh ân cần nhìn hắn.
- Thoát ra là tốt rồi, thoát ra là tốt rồi.
Thanh âm của Kiếm lão cũng không kìm được sự xúc động, lão vui mừng mà nói:
- Ngươi chính là người cứng rắn nhất mà ta đã từng thấy, là một đệ tử vô cùng có nghị lực, có lẽ thiên phú của ngươi công cao lắm nhưng mà có thể một mực kiên trì như vậy thì chắc chắn sẽ có ngày ngươi sẽ luyện thành một hạt châu báu.
Diệp Bạch thấp giọng gật gật đầu nói:
- Dạ.
Kiếm lão vuốt vuốt chòm râu, bỗng nhiên lão cất tiếng:
- Quỳ xuống đi.
Diệp Bạch ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nói:
- A.
Tuy nhiên sau đó hắn lập tức hiểu được, trong lòng vô cùng vui mừng mà nói:
- Sư phụ, con có thể sao?
Kiếm lão nhẹ nhàng mỉm cười gật gật đầu. Diệp Bạch quỳ phập xuống đất, cung kính hướng về phía Kiếm lão lạy chín lạy, đây chính là lễ bái sư.
Kiếm lão không né tránh mà thản nhiên thừa nhận. Sau khi lão đợi Diệp Bạch bái hết xong thì mới đỡ hắn dậy từ trên mặt đất, lão hơn cảm thán mà nói:
- Thật là không dễ dàng, chỉ trong vòng nửa tháng mà ngươi đã vượt qua được lực ý chí cấp mười, trở thành truyền thừa đệ tử của kiếm môn chúng ta. Từ hôm nay, ta sẽ chính thức dạy kiếm trận cho ngươi.
Diệp Bạch được Kiếm lão đỡ lên mà cung kính nói:
- Đa tạ sư phụ thành toàn.
Kiếm lão nhìn hắn mốt cái rồi nói tiếp:
- Ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, bây giờ bắt đầu tu tức đi, ba ngày sau ta sẽ bắt đầu truyền thuật Kiếm trận cho ngươi.
Nghe vậy, Diệp Bạch liền gật gật đầu. Sau khi vượt qua được cửa ải lực ý chí cấp mười, hắn thực sự đã vô cùng mỏi mệt, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong một thời gian, cho nên mặc dù đối với kiếm trận thuật vô cùng khát vọng nhưng hắn cũng đành phải gật đầu sau đó rút lui khỏi kiếm thạch, ở trong nhã các “Đoạn cư”
Diệp Bạch ở trên giường yên lặng tự hỏi. Lúc này, Diệp Bạch mới cảm thấy kinh sợ, đồng thời cảm thấy mình vô cùng may mắn. Nếu như lúc ở Truyền công các, Khô Mộc trưởng lão không dạy cho hắn cách khu trừ tâm ma hư vọng thì hắn có lẽ cũng không vượt qua được ảo cảnh tầng thứ mười này. Khô Mộc trưởng lão chỉ nói mấy câu mà đã cứu hắn được một mạng, đưa hắn vượt qua được cuộc khảo nghiệm lực ý chí cấp mười. Tuy là đau khổ nhưng một khi thông qua thì tinh thần vô cùng thư sướng, phảng phất như là được uống tiên đan thần dược vậy. Không chỉ lực ý chí mà tinh thần lực của Diệp Bạch lúc này cũng có tăng trưởng, đây chính là hiệu quả của việc thông qua khảo nghiệm.
Ba ngày kế tiếp, Diệp Bạch ngoại trừ đi vào Chấp sự đường nhận đan dược hai tháng nay tích lũy trở về thì ngoài ngủ đôi khi Diệp Bạch còn đi ra bên ngoài cho thoáng khí, cứ như vậy ba ngày thời gian đã trôi qua.
Một lần nữa, Diệp Bạch đã đem “Đoạn cư” đóng cửa kín lại, lúc này hắn mới tiến nhập vào không gian kiếm thạch, Kiếm lão lúc này đã sớm ở nơi đó chờ đợi hắn.
Diệp Bạch vội vàng đi tới, Kiếm lão nghiêm túc không nói chuyện phiếm với hắn mà nói thẳng:
- Tu luyện kiếm trận cần phải vững trong lòng cho nên cần phải có lực ý chí cấp mười là điều quan trọng nhất. Tuy ngươi đã thông qua, làm đệ tử của kiếm môn thì sau này cần phải tuân theo giới luật, chăm học khổ tu, cố gắng đạt tới cảnh giới đại thành.
Diệp Bạch gật gật đầu, Kiếm lão lại tiếp tục nói:
- Việc tu luyện kiếm trận tiếp theo chính là nâng cao tinh thần lực, tinh thần lực của ngươi hiện tại đã vô cùng phấn chấn, có lẽ đã tiến nhập vào cảnh giới thứ hai. Kiếm trận có chín cấp bậc, không phân chia ra giai đoạn, tinh thần lực của ngươi đã đi lên một bậc thì có thể học kiếm trận cao cấp một tầng nếu không thì không cách nào làm được. Cho dù hiện tại ngươi đã đạt tới tinh thần lực cấp hai nhưng chúng ta vẫn cần phải học từ đầu, cho nên đầu tiên ta sẽ truyền cho ngươi kiếm trận nhất giai đê cấp, ngươi hãy từ từ mà tu luyện, đến khi nào ngươi bày được trận ta sẽ truyền cho ngươi cái khác.
Diệp Bạch một lần nữa gật gật đầu.
- Ta nói lại lần nữa, kiếm trận cần phải có ba điều kiện nho nhỏ, một chính là Phân tâm thuật, hai chính là Dẫn Thần thuật, ba là Khống kiếm thuật. Bởi vì hiện tại ngươi vẫn còn ở trong cấp độ thấp cho nên thuật cuối cùng là Khống Kiếm không cần phải học, tạm thời nó vẫn chưa cần dùng đến. Cho nên trước tiên ta sẽ truyền cho ngươi Phân Tâm, Dẫn Thuần hai thuật trước, ngươi cần phải nghe cho kỹ.
- Phân tâm nhị dụng quyết, đây chính là cơ sở của phân tâm thuật, cũng chính là điều kiện tiên quyết của sơ giai kiếm trận. Thế nào là phân tâm nhị dụng quyết? Đó chính là đem sợi dây mỏng của tâm thần liên lạc với hai than phi kiếm ở bên ngoài, tạo thành kiếm trận cấp thấp nhất, cho nên chúng ta trước hết cần phải học phân tâm nhị dụng quyết.
- Thứ hai chính là Dẫn thần thuật, thần niệm chính là tinh thần lực, đem thần niệm đặt lên trên mỗi phi kiếm. Cái này không khó, chỉ cần hơi có chút nghị lực hơn người là có thể làm được, ta trước tiên sẽ truyền thụ hai thuật này cho ngươi.
Diệp Bạch cẩn thận nghe, thỉnh thoảng hắn lại gật đầu. Cứ như vậy, Kiếm lão bắt đầu truyền thụ cho Diệp Bạch phân tâm nhị dụng quyết cùng với Dẫn Thần thuật. Hai cái này đều là giai đoạn thấp nhất, sau khi nói xong, lão để cho Diệp Bạch tự luyện mốt bên, còn Kiếm lão hóa ra một không gian kỳ dị, không gian này yêu cầu một người ngăn cản được sự tập kích của mười thanh phi kiếm tập kích, một mặt còn đem những con số trên vách tường sắp đặt từ đầu tới đuôi. Để học được nhất tâm nhị dụng, Diệp Bạch cần phải mất đến hơn nửa tháng thời gian. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Cứ như vậy, một tháng sau, Diệp Bạch cuối cùng cũng đã luyện tới mức đại thành Phân Tâm nhị dụng quyết, có thể tránh thoát sự tập kích của mười thanh phi kiếm truy kích, cũng trong một thời gian ngắn, hăn đem những con số trên vách tường sắp xếp lại hoàn hảo. Sau đó, hắn bắt đầu học Dẫn Hồn thuật.
Dẫn Hồn Thuật này càng cần nhiều thời gian, Diệp Bạch đem thần niệm của mình đặt lên chuôi một thanh phi kiếm mà dẫn dắt Kiếm trận. Diệp Bạch thử đến hai lần cuối cùng cũng đã thành công trên một thanh phi kiếm ảo ảnh. Hai giờ sau đó, sợi dây thần niệm thứ hai cũng đã thành công trên thanh phi kiếm thứ hai, cứ như vậy, Dẫn Thần thuật cũng tu đến đại thành.
Cuối cùng, Kiếm lão cũng hiện ra trước mặt hắn, ở sau lưng lão lúc này chính là mấy nghìn chuôi kiếm, tạo ra thành hình dáng một ngôi sao, lão nhìn về phía Diệp Bạch mà cười cười:
- Ngươi quả là không tệ mà làm tốt như vậy. Được rồi, ngày hôm nay ta bắt đầu cho ngươi kiếm trận thứ nhất, tên là Thủy Hỏa Lưỡng nghi kiếm trận.
- Xem kỹ đây.
Lời của lão vừa chưa dứt thì đằng sau đã xuất hiện hai thanh phi kiếm một đỏ một xanh. Hai thanh phi kiếm hiện ra trước mặt Kiếm lão, Kiếm lão vung tay lên, nhất thời cả hai thanh kiếm trên không trung xoay tròn kịch liệt. Lúc này thanh âm của Kiếm lão vang lên bên tai Diệp Bạch:
- Kiếm trận thấp nhất chính là Lưỡng Nghi kiếm trận, một kiếm không thành trận nhưng hai thanh kiếm này đều là đê cấp huyền binh phi kiếm, một lam một hỏa, đây chính là Thủy Hỏa Lưỡng Nghi kiếm trận.
Thanh âm không dừng lại ở đây, đột nhiên hai thanh kiếm một tả một hữu sắp đặt cùng một chỗ bỗng nhiên lay động theo ngón tay của Kiếm lão. Chỉ thấy phập phập hai tiếng, cả người Kiếm lão tựa hồ như có quy luật đặc thù, dưới chân Kiếm lão có vô số Thiên địa nguyên khí tụ họp, hình thành nên một Thái Cực đồ tượng. hai thanh kiếm chạy ở trong thái cực đồ đó, như cá bơi trong nước. Kiếm quang lóe lên, lam hồng hai thứ ánh sáng chói sáng, hướng về phía cự thạch cao kia, trong nháy mắt nó đã bị đánh cho nát thành bột mịn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Sau đó, Kiếm lão khẽ vẫy tay,hai thanh kiếm theo đó mà trở về. Kiếm lão cười cười, hai bàn tay ở trên không trung dẫn theo một kích. Chỉ nghe “Keng” một tiếng vang lên, hai thanh kiếm vô thanh vô tức đều đồng loại xuất hiện, quyết tuyệt mà thảm thiết. Ầm một tiếng, cả không gian ảo cảnh đề rung động kịch liệt, thiên địa nguyên khí trong nháy mắt như phấn rơi. Diệp Bạch đứng vững trên không, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Sau khi tất cả đã bình ổn trở lại, Kiếm lão mới nhìn Diệp Bạch mà cười nhạt nói:
- Đây bất quá chỉ là một đê giai kiếm trận mà thôi, căn bản không được tính là kiếm trận. Kỳ thực, dưới năm thanh kiếm không thể gọi là kiếm trận, hiện tại ta truyền cho ngươi để ngươi thử làm xem sao, đợi sau khi ngươi có thể luyện Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, ba kiếm trận này xong thì mới có thể học kiếm trận chân chính. Tiểu ngũ hành cấm pháp, đó mới là chính thức nhập môn. Ngũ hành tương sinh tương khắc, biến hóa vô cùng, uy lực không thể dùng Lưỡng Nghi kiếm trận này mà so sánh được.
Diệp Bạch nhìn đến mức mắt hoa thần mê, không thể không dừng lại, tuy nhiên sau khi nghe được phân tích của Kiếm lão thì hắn nhất thời kinh ngạc, nửa ngày không biết nói gì.
Cái này vẫn chưa tính là nhập môn mà chỉ là thử trình độ của mình thôi sao? Nhất định phải đạt tới Tiểu Ngũ hành cấm pháp kiếm trận mới được xem là chính thức nhập môn hay sao?
Sau khi ra khỏi ảo cảnh, thứ mà đầu tiên Diệp Bạch thấy chính là khuôn mặt của Kiếm lão. Kiếm lão lúc này đang ở bên cạnh ân cần nhìn hắn.
- Thoát ra là tốt rồi, thoát ra là tốt rồi.
Thanh âm của Kiếm lão cũng không kìm được sự xúc động, lão vui mừng mà nói:
- Ngươi chính là người cứng rắn nhất mà ta đã từng thấy, là một đệ tử vô cùng có nghị lực, có lẽ thiên phú của ngươi công cao lắm nhưng mà có thể một mực kiên trì như vậy thì chắc chắn sẽ có ngày ngươi sẽ luyện thành một hạt châu báu.
Diệp Bạch thấp giọng gật gật đầu nói:
- Dạ.
Kiếm lão vuốt vuốt chòm râu, bỗng nhiên lão cất tiếng:
- Quỳ xuống đi.
Diệp Bạch ngẩn ngơ ngẩng đầu lên nói:
- A.
Tuy nhiên sau đó hắn lập tức hiểu được, trong lòng vô cùng vui mừng mà nói:
- Sư phụ, con có thể sao?
Kiếm lão nhẹ nhàng mỉm cười gật gật đầu. Diệp Bạch quỳ phập xuống đất, cung kính hướng về phía Kiếm lão lạy chín lạy, đây chính là lễ bái sư.
Kiếm lão không né tránh mà thản nhiên thừa nhận. Sau khi lão đợi Diệp Bạch bái hết xong thì mới đỡ hắn dậy từ trên mặt đất, lão hơn cảm thán mà nói:
- Thật là không dễ dàng, chỉ trong vòng nửa tháng mà ngươi đã vượt qua được lực ý chí cấp mười, trở thành truyền thừa đệ tử của kiếm môn chúng ta. Từ hôm nay, ta sẽ chính thức dạy kiếm trận cho ngươi.
Diệp Bạch được Kiếm lão đỡ lên mà cung kính nói:
- Đa tạ sư phụ thành toàn.
Kiếm lão nhìn hắn mốt cái rồi nói tiếp:
- Ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, bây giờ bắt đầu tu tức đi, ba ngày sau ta sẽ bắt đầu truyền thuật Kiếm trận cho ngươi.
Nghe vậy, Diệp Bạch liền gật gật đầu. Sau khi vượt qua được cửa ải lực ý chí cấp mười, hắn thực sự đã vô cùng mỏi mệt, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong một thời gian, cho nên mặc dù đối với kiếm trận thuật vô cùng khát vọng nhưng hắn cũng đành phải gật đầu sau đó rút lui khỏi kiếm thạch, ở trong nhã các “Đoạn cư”
Diệp Bạch ở trên giường yên lặng tự hỏi. Lúc này, Diệp Bạch mới cảm thấy kinh sợ, đồng thời cảm thấy mình vô cùng may mắn. Nếu như lúc ở Truyền công các, Khô Mộc trưởng lão không dạy cho hắn cách khu trừ tâm ma hư vọng thì hắn có lẽ cũng không vượt qua được ảo cảnh tầng thứ mười này. Khô Mộc trưởng lão chỉ nói mấy câu mà đã cứu hắn được một mạng, đưa hắn vượt qua được cuộc khảo nghiệm lực ý chí cấp mười. Tuy là đau khổ nhưng một khi thông qua thì tinh thần vô cùng thư sướng, phảng phất như là được uống tiên đan thần dược vậy. Không chỉ lực ý chí mà tinh thần lực của Diệp Bạch lúc này cũng có tăng trưởng, đây chính là hiệu quả của việc thông qua khảo nghiệm.
Ba ngày kế tiếp, Diệp Bạch ngoại trừ đi vào Chấp sự đường nhận đan dược hai tháng nay tích lũy trở về thì ngoài ngủ đôi khi Diệp Bạch còn đi ra bên ngoài cho thoáng khí, cứ như vậy ba ngày thời gian đã trôi qua.
Một lần nữa, Diệp Bạch đã đem “Đoạn cư” đóng cửa kín lại, lúc này hắn mới tiến nhập vào không gian kiếm thạch, Kiếm lão lúc này đã sớm ở nơi đó chờ đợi hắn.
Diệp Bạch vội vàng đi tới, Kiếm lão nghiêm túc không nói chuyện phiếm với hắn mà nói thẳng:
- Tu luyện kiếm trận cần phải vững trong lòng cho nên cần phải có lực ý chí cấp mười là điều quan trọng nhất. Tuy ngươi đã thông qua, làm đệ tử của kiếm môn thì sau này cần phải tuân theo giới luật, chăm học khổ tu, cố gắng đạt tới cảnh giới đại thành.
Diệp Bạch gật gật đầu, Kiếm lão lại tiếp tục nói:
- Việc tu luyện kiếm trận tiếp theo chính là nâng cao tinh thần lực, tinh thần lực của ngươi hiện tại đã vô cùng phấn chấn, có lẽ đã tiến nhập vào cảnh giới thứ hai. Kiếm trận có chín cấp bậc, không phân chia ra giai đoạn, tinh thần lực của ngươi đã đi lên một bậc thì có thể học kiếm trận cao cấp một tầng nếu không thì không cách nào làm được. Cho dù hiện tại ngươi đã đạt tới tinh thần lực cấp hai nhưng chúng ta vẫn cần phải học từ đầu, cho nên đầu tiên ta sẽ truyền cho ngươi kiếm trận nhất giai đê cấp, ngươi hãy từ từ mà tu luyện, đến khi nào ngươi bày được trận ta sẽ truyền cho ngươi cái khác.
Diệp Bạch một lần nữa gật gật đầu.
- Ta nói lại lần nữa, kiếm trận cần phải có ba điều kiện nho nhỏ, một chính là Phân tâm thuật, hai chính là Dẫn Thần thuật, ba là Khống kiếm thuật. Bởi vì hiện tại ngươi vẫn còn ở trong cấp độ thấp cho nên thuật cuối cùng là Khống Kiếm không cần phải học, tạm thời nó vẫn chưa cần dùng đến. Cho nên trước tiên ta sẽ truyền cho ngươi Phân Tâm, Dẫn Thuần hai thuật trước, ngươi cần phải nghe cho kỹ.
- Phân tâm nhị dụng quyết, đây chính là cơ sở của phân tâm thuật, cũng chính là điều kiện tiên quyết của sơ giai kiếm trận. Thế nào là phân tâm nhị dụng quyết? Đó chính là đem sợi dây mỏng của tâm thần liên lạc với hai than phi kiếm ở bên ngoài, tạo thành kiếm trận cấp thấp nhất, cho nên chúng ta trước hết cần phải học phân tâm nhị dụng quyết.
- Thứ hai chính là Dẫn thần thuật, thần niệm chính là tinh thần lực, đem thần niệm đặt lên trên mỗi phi kiếm. Cái này không khó, chỉ cần hơi có chút nghị lực hơn người là có thể làm được, ta trước tiên sẽ truyền thụ hai thuật này cho ngươi.
Diệp Bạch cẩn thận nghe, thỉnh thoảng hắn lại gật đầu. Cứ như vậy, Kiếm lão bắt đầu truyền thụ cho Diệp Bạch phân tâm nhị dụng quyết cùng với Dẫn Thần thuật. Hai cái này đều là giai đoạn thấp nhất, sau khi nói xong, lão để cho Diệp Bạch tự luyện mốt bên, còn Kiếm lão hóa ra một không gian kỳ dị, không gian này yêu cầu một người ngăn cản được sự tập kích của mười thanh phi kiếm tập kích, một mặt còn đem những con số trên vách tường sắp đặt từ đầu tới đuôi. Để học được nhất tâm nhị dụng, Diệp Bạch cần phải mất đến hơn nửa tháng thời gian. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Cứ như vậy, một tháng sau, Diệp Bạch cuối cùng cũng đã luyện tới mức đại thành Phân Tâm nhị dụng quyết, có thể tránh thoát sự tập kích của mười thanh phi kiếm truy kích, cũng trong một thời gian ngắn, hăn đem những con số trên vách tường sắp xếp lại hoàn hảo. Sau đó, hắn bắt đầu học Dẫn Hồn thuật.
Dẫn Hồn Thuật này càng cần nhiều thời gian, Diệp Bạch đem thần niệm của mình đặt lên chuôi một thanh phi kiếm mà dẫn dắt Kiếm trận. Diệp Bạch thử đến hai lần cuối cùng cũng đã thành công trên một thanh phi kiếm ảo ảnh. Hai giờ sau đó, sợi dây thần niệm thứ hai cũng đã thành công trên thanh phi kiếm thứ hai, cứ như vậy, Dẫn Thần thuật cũng tu đến đại thành.
Cuối cùng, Kiếm lão cũng hiện ra trước mặt hắn, ở sau lưng lão lúc này chính là mấy nghìn chuôi kiếm, tạo ra thành hình dáng một ngôi sao, lão nhìn về phía Diệp Bạch mà cười cười:
- Ngươi quả là không tệ mà làm tốt như vậy. Được rồi, ngày hôm nay ta bắt đầu cho ngươi kiếm trận thứ nhất, tên là Thủy Hỏa Lưỡng nghi kiếm trận.
- Xem kỹ đây.
Lời của lão vừa chưa dứt thì đằng sau đã xuất hiện hai thanh phi kiếm một đỏ một xanh. Hai thanh phi kiếm hiện ra trước mặt Kiếm lão, Kiếm lão vung tay lên, nhất thời cả hai thanh kiếm trên không trung xoay tròn kịch liệt. Lúc này thanh âm của Kiếm lão vang lên bên tai Diệp Bạch:
- Kiếm trận thấp nhất chính là Lưỡng Nghi kiếm trận, một kiếm không thành trận nhưng hai thanh kiếm này đều là đê cấp huyền binh phi kiếm, một lam một hỏa, đây chính là Thủy Hỏa Lưỡng Nghi kiếm trận.
Thanh âm không dừng lại ở đây, đột nhiên hai thanh kiếm một tả một hữu sắp đặt cùng một chỗ bỗng nhiên lay động theo ngón tay của Kiếm lão. Chỉ thấy phập phập hai tiếng, cả người Kiếm lão tựa hồ như có quy luật đặc thù, dưới chân Kiếm lão có vô số Thiên địa nguyên khí tụ họp, hình thành nên một Thái Cực đồ tượng. hai thanh kiếm chạy ở trong thái cực đồ đó, như cá bơi trong nước. Kiếm quang lóe lên, lam hồng hai thứ ánh sáng chói sáng, hướng về phía cự thạch cao kia, trong nháy mắt nó đã bị đánh cho nát thành bột mịn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Sau đó, Kiếm lão khẽ vẫy tay,hai thanh kiếm theo đó mà trở về. Kiếm lão cười cười, hai bàn tay ở trên không trung dẫn theo một kích. Chỉ nghe “Keng” một tiếng vang lên, hai thanh kiếm vô thanh vô tức đều đồng loại xuất hiện, quyết tuyệt mà thảm thiết. Ầm một tiếng, cả không gian ảo cảnh đề rung động kịch liệt, thiên địa nguyên khí trong nháy mắt như phấn rơi. Diệp Bạch đứng vững trên không, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Sau khi tất cả đã bình ổn trở lại, Kiếm lão mới nhìn Diệp Bạch mà cười nhạt nói:
- Đây bất quá chỉ là một đê giai kiếm trận mà thôi, căn bản không được tính là kiếm trận. Kỳ thực, dưới năm thanh kiếm không thể gọi là kiếm trận, hiện tại ta truyền cho ngươi để ngươi thử làm xem sao, đợi sau khi ngươi có thể luyện Lưỡng Nghi, Tam Tài, Tứ Tượng, ba kiếm trận này xong thì mới có thể học kiếm trận chân chính. Tiểu ngũ hành cấm pháp, đó mới là chính thức nhập môn. Ngũ hành tương sinh tương khắc, biến hóa vô cùng, uy lực không thể dùng Lưỡng Nghi kiếm trận này mà so sánh được.
Diệp Bạch nhìn đến mức mắt hoa thần mê, không thể không dừng lại, tuy nhiên sau khi nghe được phân tích của Kiếm lão thì hắn nhất thời kinh ngạc, nửa ngày không biết nói gì.
Cái này vẫn chưa tính là nhập môn mà chỉ là thử trình độ của mình thôi sao? Nhất định phải đạt tới Tiểu Ngũ hành cấm pháp kiếm trận mới được xem là chính thức nhập môn hay sao?
/936
|